Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 382
Chương 382
“Hiểu lầm ư? Tô Thư Nghi, cô ngây thơ đáng yêu thật đấy, trận hỏa hoạn đó ai ai cũng biết, không lẽ chỉ có một mình tôi hiểu lâm anh ta thôi sao? Cô đừng bị Cố Mặc Ngôn lừa phỉnh nữa, hãy thông minh lên một chút, nhanh chóng ly hôn rồi rời khỏi cậu ta đi.”
Rời khỏi Cố Mặc Ngôn ư? Sao Tô Thư Nghi có thể làm vậy được. Cô vấn luôn tin tưởng Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn sẽ không lừa co.
Trình Nam Quyền lại nói: “Vì bảo vệ mạng sống của mình mà cậu ta có thể vứt bỏ Thu Uyển rồi một mình tháo chạy, huống hồ với người chỉ là bèo nước gặp nhau như cô. Lỡ như sau này cô và cậu ta đều gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cô nghĩ cậu ta vẫn sẽ quan tâm đến cô sao? Cậu †a còn có thể ngang ngược khoe khoang tình cảm, nói yêu vợ mình nữa không? Tô Thư Nghỉ, giấc mộng đẹp này của cô, cô nên tỉnh lại rồi!”
Trình Nam Quyền nói Cố Mặc Ngôn thậm tệ như thế, cứ như anh chính là một tên khốn rất xấu xa vậy. Tô Thư Nghi cho rằng Trình Nam Quyền còn chưa biết rõ ràng sự thật của trận hỏa hoạn năm đó mà đã chỉ trích Cố Mặc Ngôn như thế thì rất bất công với anh.
Tô Thư Nghi nói: “Trình tổng, anh thật sự hiểu lầm rồi, năm đó Cố Mặc Ngôn không vứt bỏ Trình Thu Uyển, là Trình Thu Uyển bảo Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đi †Ìm người cứu hỏa! Cố Mặc Ngôn không ích kỷ tháo chạy một mình!”
“Vì chuyện này, Cố Mặc Ngôn đã rất đau khổ. Anh ấy luôn bảo quản rất tốt đồ đạc của Trình Thu Uyển, ngay cả tôi cũng không được động vào, trong lòng Cố Mặc Ngôn luôn có một người tên là Trình Thu Uyển, nó là mãi mãi…
“Mãi mãi.” Nhắc đến Thu Uyển, Trình Nam Quyền luôn không kìm nổi sự đau thương.
“Đúng vậy, một người đã chết chẳng phải là mãi mãi rồi sao? Cho nên, cô là mãi mãi à? Tô Thư Nghị, thật ra dù năm đó cậu †a có tháo chạy một mình, không quan tâm đến sống chết của Thu Uyển thì cũng không hẳn là sai. Dù sao cũng chẳng có ai phải bất chấp nguy hiểm vì một người khác, tôi chỉ ghét cái cách cậu ta cứ khăng khăng không chịu thừa nhận thôi.”
Tô Thư Nghi lập tức giải thích: “Đôi khi, sự thật mà mọi người nghĩ chưa chắc đã là sự thật, tại sao mọi người không chịu buông tha cho Cố Mặc Ngôn, tại sao cứ bắt anh ấy phải thừa nhận tội danh không có này chứ? Trình tổng…”
“Cô gọi tôi là Trình Nam Quyền đi, giữa tôi và cô không cần phải khách sáo như thế.”
Trình Nam Quyền thẳng thắn nói.
“Được rồi. Trình Nam Quyền, tôi có thể hiểu được sự đau khổ trong anh, tuy tôi chưa từng gặp Trình Thu Uyển nhưng tôi biết nhất định cô ấy rất xinh đẹp, rất dễ khiến người ta yêu thích, cô ấy cũng rất yêu Cố Mặc Ngôn. Vì vậy, tôi tin, chắc hẳn Trình Thu Uyển muốn để cho Cố Mặc Ngôn sống, là tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế. Tôi cũng không bao giờ tin anh ấy sẽ vứt bỏ không quan tâm cô ấy. Nếu như thật sự là thế, vậy thì mắt nhìn người của tôi và Thu Uyển cũng kém quá rồi.”
Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, thì ra người phụ nữ này lại yêu Cố Mặc Ngôn đến vậy, cô đã hoàn toàn chìm sâu vào trong đó, hệt như Trình Thu Uyển của năm ấy.
Anh ta đã khuyên nhủ Thu Uyển không biết bao nhiêu lần, là đừng lại gần Cố Mặc Ngôn, cũng đừng yêu anh ta nữa, nhưng Trình Thu Uyển vấn thích Cố Mặc Ngôn như thế, thậm chí còn hy sinh cả thanh xuân rực rỡ của mình vì anh nữa…
Anh ta nói: “Cô không cần bào chữa cho cậu ta đâu, cô mới ở bên cậu ta có mấy ngày mà đã hiểu cậu ta như thế sao? Tôi và cậu ta đã quen biết nhau hai mươi ba mươi năm, tôi hiểu cậu ta hơn cô.”
Tô Thư Nghi thấy hiểu lầm được tích tụ qua từng năm tháng, nhất thời cô cũng không thể giải quyết hết được, thế là cô bèn nói lảng sang chuyện khác: “Anh rất thương em gái của mình nhỉ, chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người rất tốt.”
Những lời Tô Thư Nghỉ nói khiến đôi mắt của Trình Nam Quyền thoáng hiện vẻ đau thương. Nhớ tới Thu Uyển, anh ta luôn nhớ tới thuở còn nhỏ mình và cô ấy đi đến công viên đùa nghịch.
Hồi bé Trình Thu Uyển luôn lẽo đếo theo Sau anh ta trông chẳng khác gì một cái đuôi, anh ta còn chê cô ấy rất phiền không muốn dân em gái đi chơi cùng nữa.
Cho đến khi ba mẹ của Trình Nam Quyền qua đời hết, anh ta mới nhận ra mình chỉ còn lại một người thân duy nhất giống như cái đuôi này thôi. Cô ấy còn nhỏ như thế, cần người chăm sóc như thế, khi đó anh ta mới hiểu được trọng trách và trách nhiệm mình phải gánh trên vai.