Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 323
Chương 323
Thấy Lâm Bảo Châu tìm được đường xuống nước, Tô Thư Nghi còn cầu xin anh, Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy sự việc nên dừng lại tại đây. Sợi dây chuyền kim cương mất cũng không sao, Tô Thư Nghi bình an là tốt rồi.
Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, nghiêm khắc cảnh cáo Lâm Bảo Châu: ‘Lâm Bảo Châu, cô nhớ cho kĩ đây, tôi nhắc cô lần cuối, cô đừng quá đáng, nếu không nhà họ Lâm sẽ phải trả giá đắt vì những gì cô đã làm đấy.”
Lâm Bảo Châu thầm kinh hãi, chân nhữn ra, đứng không vững được nữa.
Cố Gia Huy vội vàng đỡ cô ta, Cố Mặc Ngôn thật đáng sợi Nói xong lời cần nói, Cố Mặc Ngôn dẫn Tô Thư Nghi rời khỏi nhà hàng.
Quý Trung Khánh đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ, cầm chiếc khăn lụa được đặt may riêng của mình. Động tác lau cánh tay của Cố Mặc Ngôn vừa rồi có vẻ hơi quen, hình như đã từng xuất hiện ở đâu đó rồi thì phải?
Sau khi Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi rời khỏi buổi đấu giá, hai người lên thắng xe rồi chuẩn bị về nhà.
Buổi đấu giá từ thiện xảy ra chuyện lớn như thế, không biết sau này tin đồn trong các giới sẽ biến thành thế nào nữa.
Nhất định đấu giá với giá ba mươi tỷ trên trời của Cố Mặc Ngôn sẽ trở thành tin sốt dẻo của thành phố S, chưa biết chừng còn là tiêu đề đăng trên mặt báo nữa.
Sau khi Tô Thư Nghi lên xe, cô cầm chiếc khăn tay nhỏ lau đi vết rượu dính trên cánh tay và trên người Cố Mặc Ngôn.
Cô nhỏ giọng: “Xin lỗi, tất cả đều là lôi của em, em lại gây thêm rắc rối cho anh rồi.”
Gây thêm rắc rối ư?
Cố Mặc Ngôn bật cười.
Tô Thư Nghi, em đúng là một rắc rối to lớn.
Nhưng anh bằng lòng bị cô làm phiền, có cô ở bên cạnh, Cố Mặc Ngôn anh bằng lòng gặp rắc rối mỗi ngày vì cô.
Cố Mặc Ngôn võ nhẹ lên người cô rồi nói: “Không sao, anh thích.”
Tô Thư Nghi rất biết ơn Cố Mặc Ngôn, lần nào cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu ấm áp của anh.
Những thứ mà anh làm vì cô đều không thể cân đo đong đếm bằng giá trị được.
Có thể có được tình yêu của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ thấy mình rất may mắn. Từ nhỏ đến lớn cô luôn sống trong cảnh bơ vơ lạc lõng, ban đầu Tô Thư Nghỉ cũng không hiếu thế nào là yêu, quen biết Cố Gia Huy cô cứ ngỡ đó chính là yêu, mỗi ngày có thể sống dưới ánh mặt trời, rất vui vẻ.
Nhưng phải đến khi gặp được Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi mới thật sự cảm nhận được yêu là thế nào.
Ngay từ ban đầu Cố Mặc Ngôn đã bảo vệ cô, ngày xem mắt anh còn trả tiền bữa ăn cho cô tránh để cô xấu mặt. Sau đó anh lại kết hôn với cô, gián tiếp giải quyết vấn đề hộ khẩu của cô, mẹ của cô Tô Ninh Kiều mới có thể khỏe lại. Sau này anh lại thương yêu và cứu cô không biết bao nhiêu lần, một người đàn ông như thế, đáng để cô gửi gắm cả đời.
Tự dưng Tô Thư Nghi lại không kìm lòng được, cô ôm chầm lấy Cố Mặc Ngôn.
Lồng ngực của anh rất ấm áp, cũng rất rộng rãi, Tô Thư Nghi thấy rất thoải mái.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và tiếng trái tim đập của anh, lúc này cô chỉ muốn cứ như thế tựa vào vòng tay của anh rồi quên đi tất cả những chuyện không vui.
Tô Thư Nghi nói: ‘Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh, không phải là cảm ơn vì ba mươi tỷ mà là vì tình yêu và sự bảo vệ anh dành cho em, cảm ơn anh.”