Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 207
Chương 207
Dù sao cũng là người cô từng yêu, là tình yêu đầu của cô. Anh ta tượng trưng cho năm tháng đơn thuần, tốt đẹp nhất của cô, cô không muốn hủy hoại anh ta, càng không muốn hủy hoại hết những gì bọn họ từng có với nhau.
“Thư Nghi, anh…” Cố Gia Huy chỉ cảm thấy đáy lòng nhức nhối, vừa há miệng định nói gì đó thì Tô Thư Nghi đã nhanh chóng ngước lên.
“Hôm nay cảm ơn anh đưa tôi về, tôi phải đi thật rồi, hẹn gặp lại sau.” Dứt lời, Tô Thư Nghi không cho anh ta bất cứ cơ hội nói thêm gì nữa, nhanh chóng giãy thoát tay anh ta, mở cửa xuống xe.
Cố Gia Huy ngồi trên ghế lái nhìn theo bóng lưng Tô Thư Nghi, thất hồn lạc phách.
Cô còn không muốn cho anh ta cả cơ hội nói lời xin lỗi sao?
Cố Gia Huy mất hồn mất vía, ngơ ngác ngồi trong xe không lái xe rời đi, chờ đến lúc hoàn hồn lại thì đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, trời cũng tối sầm.
Cố Gia Huy vội vàng vỗ mặt mình, định lái xe rời đi, nhưng đúng lúc này, anh ta bỗng ngửi được mùi khét bất thường.
Bên này, Tô Thư Nghi vừa rời khỏi xe của Cố Gia Huy đã đi thẳng vào biệt thự, ăn bữa tối như thường ngày, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ luôn.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hôm nay buồn ngủ cực kỳ, lúc tắm cả người cứ mơ mơ màng màng, sau đó gần như đầu vừa dính gối đã ngủ, thậm chí ngủ say đến mức không mộng mị chút nào.
Cũng không biết trầm mình vào giấc ngủ bao lâu, Tô Thư Nghi bị mùi khói sặc tỉnh.
“Khụ khụ…”
Tô Thư Nghi mơ màng ho khan, gắng gượng mở mí mắt nặng nề, lại bỗng cảm giác tròng mắt bị khói hun phát đau.
Cô lập tức cảm thấy điều bất thường, vội vàng đứng lên. Nhưng vừa ngồi dậy mới phát hiện cả người bủn rủn vô cùng, không có chút sực lực nào hết.
Cô làm sao thế này?
Nhưng giờ cô đã không quan tâm được nhiều đến vậy, nhanh chóng bật đèn trên tủ đầu giường lên.
Thoáng cái, cô thấy cả phòng bị khói đen bao phủ.
Đây… đây là cháy sao?
Tô Thư Nghi bị dọa thật rồi, mùi khói gay mũi khiến cô ho càng mãnh liệt hơn. Nhưng cô vẫn buộc bản thân phải nhanh chóng tỉnh táo, vội vã lết cơ thể mềm nhũn xuống giường, vớ đại chiếc áo khoác rồi lao ra ngoài cửa.
Nhưng vừa mở cửa mới khiến cô càng thêm khiếp sợ!
Lửa bùng cháy dữ dội!
Trước cửa bị chặn, lửa lớn hừng hực tuy không lan vào phòng, nhưng vừa mở cửa ra cô mới thấy cả hành lang đều bốc cháy, ngọn lửa tham lam nhảy lên khắp bốn phía.
“Má Vương! Chú Trương!” Giờ phút này Tô Thư Nghi còn lo lắng hai người lớn tuổi trong nhà, nhưng gọi vài tiếng không nghe thấy người đáp lại, bản thân còn vì vậy mà hít phải lượng lớn tro bụi.
Cô không quản được nhiều như thế nữa, chỉ có thể lo cho chính mình trước.
Nhưng nghĩ tới thế lửa lớn như vậy, rõ ràng không cách nào xông thẳng ra ngoài được!
Cô nỗ lực bình tĩnh lại, chạy về phòng đóng chặt cửa, sau đó cầm chăn vọt vào nhà tắm thấm đầy nước, dùng chăn bao lấy toàn thân rồi mới lần nữa xông ra.