Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ
Chương 118
CHƯƠNG 118
Mãi đến khi điện thoại của anh ta đột ngột vang lên, Cố Gia Huy mới chợt tỉnh táo lại.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy “cô Lâm” trên màn hình, anh ta bỗng cảm thấy bực bội.
“Alo.” Cố Gia Huy nhận máy, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Gia Huy.” Giọng nói ngọt ngào của Lâm Bảo Châu vang lên trong điện thoại: “Anh bận lắm sao?”
“Vẫn ổn, em có chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì.” Trong giọng nói của Lâm Bảo Châu thêm vẻ tủi thân: “Chỉ là, chuyện kết hôn của chúng ta đã quyết định xong hết rồi nhưng em vẫn chưa ra mắt ông nội của anh… Dù sao ông ấy mới là chủ gia đình, có phải em nên gặp mặt ông ấy không?”
Cố Gia Huy đang định mất kiên nhẫn bảo “nói sau đi”, nhưng anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thoáng động.
“Em nói đúng.” Anh ta điều chỉnh lại giọng nói: “Không chỉ ông nội anh, còn có chú thím của anh và những thành viên khác trong nhà họ Cố nữa, em đều nên gặp một lần.”
“Thật sao?” Giọng điệu của Lâm Bảo Châu có thêm chút vui mừng: “Vậy khi nào sẽ gặp ạ?”
“Mấy ngày nữa luôn đi.” Khóe môi Cố Gia Huy nhếch lên nở nụ cười lạnh băng: “Anh sẽ sắp xếp một bữa tiệc gia đình, mời tất cả mọi người, chính thức giới thiệu em.”
…
Vừa đến sáu giờ, Tô Thư Nghi đã nóng lòng rời khỏi văn phòng.
Lúc cô đứng dậy liền có không ít người đang thầm thì bàn tán gì đó, những ánh mắt khinh bỉ không ngừng lướt về phía cô.
Trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy khó chịu.
Khí chịu với Cố Gia Huy và cả những người thích nói chuyện xuyên tạc này. Bây giờ bệnh tình của mẹ đã ổn định, có phải cô nên đổi công việc này rồi không.
Dọc đường Tô Thư Nghi cứ suy nghĩ miên man mãi. Về đến nhà mới phát hiện Cố Mặc Ngôn đã ở nhà rồi, hơn nữa anh còn không ngồi trên xe lăn mà đang đứng trong phòng khách.
“Em về rồi à?” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói.
Tô Thư Nghi nhìn quanh trong nhà, vừa thay dép lê vừa hỏi: “Má Trương và chú Vương vẫn chưa về à?”
“Ừ. Anh cho bọn họ nghỉ dài hạn.”
“Vậy em đi nấu cơm cho anh.” Tô Thư Nghi đi vào phòng bếp: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Hôm nay Tô Thư Nghi thật sự rất mệt, nếu chỉ có một mình cô, chắc chắn cô sẽ rang cơm rồi ăn tạm. Nhưng trong tâm trí cô vẫn nhớ chuyện nấu cơm trả nợ cho Cố Mặc Ngôn, cho nên không dám làm qua loa. Vẫn lựa chọn nấu món chính là thịt bò sốt cay.
Lúc thái đồ ăn, cô nghĩ đến những chuyện phiền lòng trong tòa soạn nên có hơi lơ đễnh, ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
“A…”
Cô hét lên một tiếng rồi vội rụt tay lại, lúc này mới phát hiện mình bất cẩn cắt trúng ngón tay.
“Sao vậy?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn nhanh chóng vang lên ở sau lưng. Tô Thư Nghi vừa quay đầu đã thấy anh bước vào phòng bếp.
“Không sao.” Tô Thư Nghi gắng gượng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Chỉ bất cẩn làm đứt tay thôi, dán băng cá nhân vào là được.”