Ông Đây Muốn Hôn Chết Em
Chương 63: Rời Đi
Edit by Táoo ~
——————————
Dòng nước ấm áp chậm rãi bao bọc lấy cô, mi mắt Vưu Thị Hoạ run rẩy một chút rồi mở to mắt, liếc nhìn thiếu niên một cái.
Lúc này cả người cô trần trụi dựa vào lồng ngực của anh, bởi vì vừa trải qua vận động kịch liệt nên cả người vẫn mềm nhũn không chút sức lực.
Hai người không nói chuyện, trong phòng tắm vô cùng an tĩnh.
"Dung Giai." Vẫn là Vưu Thị Hoạ mở miệng trước đánh tan sự trầm mặc, giọng nói cô bây giờ còn có chút khàn khàn.
Dung Giai ừ một tiếng nhưng cũng không ngẩng đầu, động tác dịu dàng rửa sạch dấu vết giữa hai chân cho cô.
"Có người gửi video cho em, em không biết đối phương nhắm vào anh hay em... Dù sao anh cũng phải cẩn thận chút."
Động tác trên tay Dung Giai ngừng lại, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ ướt át.
Nụ hôn của anh nóng rực mang theo bi thương, không hề giống như đôi tình nhân ngọt ngào thân mật mà mang theo cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Vưu Thị Hoạ bị anh hôn một lúc, cuối cùng không chịu nổi cảm giác này, quay đầu đi.
Dung Giai cũng không ép buộc cô, chỉ giúp cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó giúp cô lau tóc và cơ thể rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Trước đó đặt cô lên sofa, đi thay ga giường sạch sẽ mới ôm cô lên giường.
Vưu Thị Hoạ lấy điện thoại mình, bình tĩnh mở video cho Dung Giai xem.
Dung Giai chỉ nhìn một chút, sau đó tắt máy, ôm cô nằm xuống nói ngủ ngon rồi tắt đèn.
Nằm trong lồng ngực ấm áp, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của thiếu niên, tư thế này mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn, nhưng bây giờ tuy rằng mệt mỏi, cô lại không thể ngủ được.
Vưu Thị Hoạ mở mắt, một đêm thức trắng.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng, Vưu Thị Hoạ cảm giác thiếu niên giật mình, sau đó lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ say.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt thiếu niên lưu luyến trên mặt mình hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả, nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm.
Chờ đến lúc tiếng nước vang lên, Vưu Thị Hoạ lập tức xốc chăn ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn thay quần áo tới cửa.
Cô vừa mở cửa phòng, bước chân dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ đứng tại chỗ vài giây vẫn kiên quyết ra ngoài, đóng cửa lại.
Bình tĩnh đi xuống lầu, gọi xe, báo địa chỉ, xe rời đi một lúc lâu cô mới phát hiện tay mình đã run.
Hít sâu một hơi bình tĩnh trở lại, cô lấy điện thoại kéo số liên lạc của Dung Giai vào danh sách đen, sau đó gọi cho bố, nói với ông cô ở bên bà ngoại mấy ngày rồi sẽ quay về.
Ngắt điện thoại, sức lực cả người cô cũng như bị cắt đứt, vô lực dựa vào lưng ghế, lệ rơi đầy mặt.
Cứ như vậy đi, Dung Giai.
Lúc tới dưới nhà bà ngoại, Vưu Thị Hoạ nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Chuyện bắt đầu từ nơi này, cô nhất kiến chung tình với một cậu bạn đẹp trai, cuối cùng lại ở bên một nam sinh tính tình xấu xa nhưng lại đối với cô vô cùng tốt.
Bây giờ trở lại nơi này, cô vẫn là độc thân như trước.
Ra khỏi thang máy, Vưu Thị Hoạ cố gắng nở nụ cười ngọt ngào bấm chuông.
Chờ bà ngoại mang theo nụ cười hiền từ ra mở cửa, mũi Vưu Thị Hoạ lại chua xót không nhịn nổi, cũng may cô kịp khống chế cảm xúc, làm nũng nhào vào ngực bà.
Một già một trẻ vào cửa, ngồi xuống sofa nói chuyện phiếm.
Vưu Thị Hoạ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu mình muốn trở về thủ đô, bà lắp bắp kinh hãi buột miệng thốt ra một câu, "Vậy Dung Giai thì sao?"
Cứ cách một hai ngày Vưu Thị Hoạ sẽ gọi điện thoại kể cho bà ngoại nghe những chuyện xảy ra gần đây, cho nên bà không chỉ biết chuyện giữa cháu ngoại và thằng nhỏ Quý Trạch Chi kia, còn biết cháu gái có bạn trai, tên là Dung Giai.
Vưu Thị Hoạ dừng một chút, nhàn nhạt nói đã chia tay rồi cúi đầu nghịch làn váy, cũng không nói thêm gì.
Lão nhân gia nhíu mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, cũng không hỏi gì thêm.
Bà lơ đãng chuyển đề tài, "Giữa trưa ăn xương sườn không?"
"Được ạ bà ngoại, con muốn ăn sườn xào chua ngọt bà làm ~"
Lão nhân gia gật đầu rồi vào phòng bếp.
Vưu Thị Hoạ ngơ ngác ngồi trên sofa một lát, lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm chị em rằng mình sắp về thủ đô, không bao lâu sau tiếng thông báo tin nhắn, gọi điện thoại vang lên không ngừng, Vưu Thị Hoạ đau dầu dứt khoát tắt máy.
Ăn tối xong, Vưu Thị Hoạ giúp bà dọn dẹp phòng bếp, lão nhân gia đột nhiên muốn cô tới ban công ngồi cùng mình.
Vưu Thị Họa vui vẻ đồng ý.
Ban công nhà bà ngoại là ngoài trời, trồng rất nhiều hoa cỏ, gió đêm thổi hương hoa bay khắp bốn phía, trời đêm đầy sao lấp lánh rực rỡ vô cùng xinh đẹp.
"Hoạ Hoạ, nói bà ngoại nghe, con và đứa trẻ Dung Giai kia sao vậy?"
Lão nhân gia nhấp một chén trà, dịu dàng hỏi.
Vưu Thị Hoạ trầm mặc vài giây, vẫn là nói mọi chuyện cho bà.
Lão nhân gia đặt lại chén trà lên bàn, nhẹ nhàng mở miệng, "Nó làm việc này đúng là quá mức, thành tích con cố gắng nỗ lực lâu như vậy mới có được lại bị một câu nói sửa là sửa... Nhưng mà..."
"Hoạ Hoạ, con có tự nghĩ xem bản thân mình có đúng hay không không?"
"Con?" Vưu Thị Hoạ kinh ngạc, "Con đâu có sai đâu bà ngoại."
"Hoạ Hoạ lại đây, ngồi cạnh bà ngoại." Lão nhân gia cười vẫy tay với cô.
Vưu Thị Hoạ chu miệng nhỏ chạy tới, ngồi trên thảm dựa đầu vào đùi bà, âu yếm cọ cọ.
"Hoạ Hoạ, trong nhà con là đứa nhỏ nhất, lại là con gái, cho nên bố mẹ ông bà nội ngoại đều rất thương con, coi con như tiểu công chúa..." Lão nhân gia đưa tay xoa đầu cô, chậm rãi nói, "Nhưng ở bên ngoài, con cũng phải học được cách quan tâm đến cảm nhận của người khác, dù là bạn bè thân nhất hay người yêu. Đứa bé Dung Giai này phạm sai lầm, con cũng phải nghĩ xem lí do tại sao nó lại làm thế, hai đứa còn nhỏ, nhất là con, bị người trong nhà nuông chiều thành quen, luôn chỉ nhìn vấn đề ở phía mình, không bằng con thử nghĩ ở góc khác..."
Vưu Thị Họa nghe bà ngoại nói, đôi mắt càng ngày càng chua xót.
Lời nói của bà phiêu tán trong gió đêm, cũng ngấm vào trong lòng cô.
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là người chịu ấm ức, mà bây giờ nghĩ lại, sau khi ở bên Dung Giai cô luôn vô cớ gây rối, tuỳ ý tức giận, còn anh vẫn luôn chiều chuộng, chưa từng trách mắng cô câu nào.
"Nhưng mà..." Lão nhân gia thấy cháu ngoại không ngừng run rẩy bả vai, tiếp tục dịu dàng khuyên giải, "Mấy ngày nay hai đứa trước hết cứ tách ra để bình tĩnh, nghĩ lại xem giữa hai đứa có vấn đề gì, có quyết định ở bên nhau nữa không."
Vưu Thị Hoạ thở dài một hơi rồi gật đầu.
Nào có chuyện tình nào thuận buồm xuôi gió
Tình cảm nào cũng phải trải qua một chút sóng gió
Mới có thể giúp đỡ nhau trưởng thành.