Ông Đây Muốn Hôn Chết Em
Chương 60: Không Có Ngày Mai
Edit by Táoo ~
————————-
Sau khi Dung Giai tiến vào trực tiếp đứng bên cạnh Vưu Thị Họa, yên lặng tạo thành tư thế bảo vệ.
Anh nhìn chủ nhiệm khóa sau bàn làm việc, trong mắt là sự uy hiếp khiến ông ta đổ mồ hôi.
"Dung Giai..." Vưu Thị Họa gắt gao túm lấy tay áo anh, trong mắt là khẩn cầu.
Thiếu niên chạm đến đôi mắt tràn đầy tín nhiệm và ỷ lại của cô, giống như bị kim đâm vội vàng cúi đầu né tránh.
"Họa Họa..." Dung Giai nắm tay cô, giọng nói dịu dàng, "Điểm số không có vấn đề gì, chúng ta đi thôi, dọn đồ tới lớp mới."
"Dung Giai?" Vưu Thị Họa không thể tin nhìn anh, nước mắt cũng không nhịn nổi rơi xuống, giọng nói nức nở, "Vì sao chứ?"
Dung Giai nhìn cô khóc, trong lòng như bị dao đâm, đau đến mức sắp không đứng nổi nữa.
"Thật sự sẽ không có vấn đề gì, mỗi năm thi phân lớp đều rất nghiêm khắc, mỗi bài thi đều qua tay rất nhiều thầy cô chấm mới có quyết định cuối cùng..." Dung Giai đưa tay lau đi nước mắt của cô, đầu ngón tay khẽ run khó phát hiện.
Vưu Thị Họa ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên có phản ứng gì.
Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?
Dung Giai nhẹ nhàng ôm lấy cô ra khỏi cửa, cô cũng không phản kháng, chỉ nhẹ gục đầu xuống, chậm chạp theo anh ra khỏi cửa.
Sau khi ra ngoài, Dung Giai quay đầu nhìn chủ nhiệm khóa một cái, trong mắt là cảnh cáo không thể che giấu.
Chủ nhiệm khóa không nhịn được run cầm cập, mồ hôi vừa lau lại chảy ra.
Không đợi ông ta cười nịnh nọt, thiếu niên đã ôm cô đi mất, ông ta run rẩy lau khô mồ hôi trên mặt, lòng còn sợ hãi, đương nhiên ông ta biết việc gì nên làm việc gì không nên.
Hôm nay không cần lên lớp, chỉ có học sinh thu thập đồ dùng ngày mai mang tới lớp mới.
Đưa thiếu nữ hồn phách thất lạc về cửa lớp 5, Dung Giai cúi đầu nâng khuôn mặt của cô lên, để cô đối mặt với mình, trong mắt anh là tình ý nóng rực, còn có cảm xúc mà cô không hiểu, "Họa Họa, vào lớp dọn đồ đi, chúng ta rất nhanh có thể gặp nhau ở lớp mới rồi, em không muốn sao?"
Vưu Thị Họa nhìn thiếu niên sáng ngời trước mắt, cười trừ một cái, "Đừng làm việc gì ngốc nữa Dung Giai, anh tới lớp chọn đi, em thật sự không cần anh tới lớp 7..."
"Mau vào dọn đồ đi." Ngay lập tức, biểu tình trên mặt Dung Giai thay đổi, anh lạnh giọng cắt đứt lời nói của cô, nhìn cô kinh hoảng, cảm giác trái tim mình như sắp nổ tung, đau đến mức anh không nhịn nổi nữa, "Con mẹ nó, anh phải học cùng lớp với em!"
Vưu Thị Họa ngây người, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên làm gì, trơ mắt nhìn thiếu niên xoay người về lớp.
Đây là lần đầu tiên anh không đợi cô về chỗ ngồi mà xoay người rời đi, cô không hiểu tại sao anh nôn nóng, bây giờ cũng không nghĩ lại.
Cúi đầu cười khổ, Vưu Thị Họa cảm giác mình lại muốn khóc.
Cô chuẩn bị kĩ càng từ lâu mà vẫn thất bại.
Nếu bây giờ quay lại năn nỉ bố mẹ, nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ.
Lúc ấy bà ngoại lấy cớ giúp cô là giáo viên ở Tân Hải rất tốt, hơn nữa có cô ở đây nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà ngoại.
Nhưng bố mẹ cô lúc ấy đồng ý chỉ vì lý do thứ hai, dù sao thầy cô ở thủ đô mới có chất lượng và năng lực đứng đầu cả nước, chuyện này ai cũng biết. Hơn nữa bà ngoại và cô mỗi người một nhà, bọn họ đi công tác cô ở với bà ngoại sẽ yên tâm hơn, nhưng bây giờ bố mẹ cô muốn về ở thủ đô, cô bắt buộc phải quay lại...
Chỗ bố mẹ nhất định phải có một nguyên nhân đáng tin tưởng, mà trước mắt, có nguyên nhân nào chứ?
Trong phòng học mọi người kêu loạn, dù sao cũng làm bạn cùng lớp đã lâu, đột nhiên phải tách ra, ai cũng thấy buồn.
Vân Đóa thấy hốc mắt cô đỏ bừng đi vào, cũng suy đoán đủ loại nguyên nhân trong lòng, dù sao cô ấy cũng nhìn thấy dáng vẻ liều mạng của cô bao nhiêu ngày nay, nhưng cô ấy không nói gì, chỉ đưa một tờ khăn giấy qua.
Vưu Thị Họa miễn cưỡng cười, còn cố gắng vui đùa, "Lại phải làm bạn học rồi."
Vân Đóa cũng dịu dàng cười đáp lại một câu.
Việc đã đến nước này, có cách nào đi nữa cũng không thể xoay chuyển trời đất. Vưu Thị Họa ngồi tại chỗ, thong thả thu thập đồ dùng của mình.
Cô cầm lấy một quyển sách bài tập, một tờ giấy đột nhiên rơi xuống dưới chân.
Đây là cái gì?
Vưu Thị Họa cúi xuống nhặt.
Chỉ là một tờ giấy bình thường, bên trên còn viết một câu xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Cậu vốn có thể vào lớp chọn, là Dung Giai sửa điểm."
Phản ứng đầu tiên của Vưu Thị Họa khi nhìn thấy tờ giấy này chính là vớ vẩn, buồn cười.
Cô vo tròn lại rồi ném vào thùng rác.
Cô biết có rất nhiều nữ sinh yêu thầm Dung Giai, nhưng thủ đoạn này cũng quá cũ rồi? Muốn châm ngòi li gián không thể dùng biện pháp cao minh hơn sao, Dung Giai sửa điểm của cô? Hừ, sao có thể chứ?
Giữa trưa Dung Giai tới tìm cô ăn cơm, bình tĩnh như không xảy ra chuyện gì, trong lúc ăn cô lại nhắc tới việc anh không cần chuyển lớp, cuối cùng cô có thể ở lại hay không vẫn là một vấn đề, nhưng năm ba cậu Dung Giai lại đổi đề tài, Vưu Thị Họa chỉ có thể mặc kệ.
Thu dọn đồ dùng xong không bao lâu, thời gian buổi chiều vô cùng nhàn rỗi, chủ yếu để mọi người tạm biệt nhau.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, chuông tan học vang lên, Vưu Thị Họa đứng dậy ra khỏi lớp.
Hình như đã lâu cô không tan học đúng giờ như vậy, bình thường sau khi tan học cô sẽ ở lại lớp tận tối mịt làm đề xong mới về...
Dung Giai đứng ngoài cửa chờ cô, thấy cô đi ra, thân mật ôm cô vào lòng, cùng ra cổng trường, nhưng lúc này hai người không nói chuyện.
Dung Giai bắt xe ở đầu phố, trực tiếp đưa Vưu Thị Họa về Cửu Thiên, cô mím môi, gì cũng không nói.
Vào phòng bật đèn, Dung Giai đưa cô xuống ngồi bên mép giường, xoa đầu cô rồi hôn một cái, hỏi cô muốn ăn hay uống gì, thấy Vưu Thị Họa lắc đầu, anh lại mở TV, ôm laptop tới bên người cô, sau đó mang đồ ăn vặt tới mới đứng dậy vào phòng tắm.
Vưu Thị Họa ngồi trên giường lớn, uể oải nhìn đồ ăn vặt đầy giường, gì cũng không muốn ăn, thất thần chơi điện thoại.
Đột nhiên có tin nhắn tới, Vưu Thị Họa thuận tay ấn vào.
Là một lời mời kết bạn.
Phần giới thiệu chỉ có một câu, "Biết vì sao cậu không thể vào lớp chọn không?"
Trái tim Vưu Thị Họa bỗng nhảy lên, lập tức đồng ý.
Giây tiếp theo, đối phương gửi một video ngắn tới.
Cô run rẩy mở ra, một video rất mơ hồ, trong màn hình có một người cao một người thấp đối mắt, liếc mắt một cái cô đã nhận ra người cao lớn trong video kia chính là Dung Giai.
"Vưu Thị Họa thực sự vào lớp chọn?"
Giọng nói người kia cũng rất quen, đúng là chủ nhiệm khóa, ông ta cúi đầu khom lưng nịnh nọt, "Vào, vào."
Dung Giai không nói nữa, trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức cả người Vưu Thị Họa cứng đờ, cô im lặng nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng vẫn có một giọng nói hò hét, tắt đi, tắt đi, không cần xem, đừng xem!
Nhưng cô vẫn duy trì tư thế vừa rồi không động, dại ra nhìn màn hình, mãi cho đến khi nghe được thiếu niên mình thích nói từng chữ rõ ràng, "Sửa điểm cô ấy, đừng cho cô ấy vào."
Video đột nhiên im bặt.
Thì ra ở trong hầm băng lại là cảm giác như vậy.
Vưu Thị Họa không chút biểu cảm ngồi trên giường, cảm giác mỗi chỗ trên cơ thể dần trở nên lạnh buốt.
Cô không nghĩ tới, cô thật sự không nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy.
Lúc Dung Giai lau tóc ra khỏi phòng tắm, chỉ nhìn thấy thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi trên giường cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Anh cười đi tới, còn chưa mở miệng nói chuyện cô đã ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh.
Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, còn mang theo phẫn nộ, khó hiểu và ấm ức.
Hai tay Dung Giai run lên, khăn lông rơi trên thảm.
"Sao vậy..." Anh còn chưa nói xong đã bị thiếu nữ cắt lời.
"Vì sao sửa thành tích của em?"
Từ khi họ quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện không có chút độ ấm nào với anh.
Cho dù là lần đầu gặp mặt, anh có thể thấy cô không vui nhưng khi đó giọng điệu cô không lạnh như băng sương thế này.
Đầu Dung Giai nổ tung một tiếng, trong nháy mắt đó, anh nghĩ đủ lý do thoái thác, môi giật giật lại chỉ có thể bất lực hỏi, "Sao em biết?"
Vưu Thị Họa không trả lời, cô chỉ gắt gao nhìn thiếu niên mình cảm thấy xa lạ, nước mắt rơi xuống như mưa.
"Anh xin lỗi, xin lỗi..." Dung Giai luống cuống thì thào nói, hai mắt hoảng loạn run rẩy muốn lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nhưng tay anh chưa động tới mặt cô đã bị hất ra.
"Vì sao?" Vưu Thị Họa gào rống, tiếng khóc dày đặc, "Vì sao chứ?!"
"Anh sai rồi, anh sai rồi, Họa Họa, anh xin lỗi..." Dung Giai gần như quỳ ngã trên mặt đất, chỉ biết nói ra lời xin lỗi, sợ hãi mấy ngày nay tích lũy bùng nổ ngay tức khắc, anh mới biết được mình làm ra chuyện ngu ngốc đến thế nào, "Đừng khóc, em đừng khóc... Ngày mai, ngày mai được không? Ngày mai anh sẽ bảo chủ nhiệm khóa sửa lại điểm về như cũ cho em, để em vào lớp chọn được không?"
"Ngày mai?" Vưu Thị Họa hung hăng lau nước mắt, giọng nói lạnh thấu xương, "Không có ngày mai, Dung Giai, chúng ta chia tay đi."
Lời của tác giả:
Họa Họa tự cho mình là đúng, Dung Giai không tin tưởng.
Có người nói nữ chính thánh mẫu, không phải, cô ấy giúp người khác chỉ vì lương thiện, ra tay chỉ vì chuyện bạo lực học đường mà không phải vì Quý Trạch Chi.
Còn có vì sao không nói cho Dung Giai biết sớm chuyện vào lớp chọn là vì anh, bởi vì thiết lập nữ chính của tôi là tiểu công chúa kiêu ngạo, cô ấy thích những bất ngờ lãng mạn, cho rằng đây là bí mật ngọt ngào, cho nên cô mới cẩn thận không nói ai biết, chờ tới khi thành công nói cho người mình yêu. Giống như khi tôi mua quà cho bạn thân, sau khi mua nhất định không nói cho cô ấy, cố gắng mà giữ bí mật, chờ tới khi cô ấy nhận được quà tặng vui mừng hỏi tôi, tôi sẽ bình tĩnh nói gì đó, thật ra lúc đó tôi sẽ rất vui mừng trong lòng.
Còn có, nữ chính rất tin tưởng nam chính, giống như lúc trước, nam chính nói anh ấy không chạm vào người phụ nữ kia ở Cửu Thiên, cô ấy lập tức tin, vì sao tin, bởi vì thích.
Bởi vì thích cho nên mới tin, mà nam chính thì sao, anh ấy là vì quá thích mà lo được lo mất không tin tưởng.
Cuối cùng cảm ơn mọi người đã đọc.
Yêu mọi người.