Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y - Trang 4
Chương 90: Con chó săn nhỏ nghĩa là gì?
Dị năng bay qua người Ôn Dao, từ từ đi sâu vào não Ôn Dao. Cảm giác cắn nuốt dị vật truyền đến—— não của Ôn Dao thật sự có tàn dư của bàn tay vàng.
Ôn Dao đột nhiên cau mày, cúi đầu, giơ tay ấn vào giữa chân mày.
Đạo diễn Chu chú ý tới động tác của Ôn Dao, hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Dao nhanh chóng giãn mày, che miệng ngáp một cái, sau đó có chút ngượng ngùng mà xấu hổ đáp: “Không sao ạ, đột nhiên ù tai một chút.”
Đạo diễn dặn dò: “Nhớ cẩn thận, đừng có vấn đề gì về sức khỏe trước khi quay.”
Văn Dao và Cao Tuyên Hàng cùng gật đầu.
Văn Dao không còn để ý đến Giải Dương nữa, sau đó Giải Dương lần lượt đi chào hỏi phó đạo diễn, biên kịch, nhân tiện làm quen nữ phụ Ôn Hàm và nam ba Mãn Phi Địch.
Ôn Hàm khoảng 30 tuổi, ngoại hình xinh đẹp,
Trong phim đóng một người có xuất thân với cuộc sống không tốt, nhưng sống khá lý trí về sau lại chết thảm. Tính cách của cô khác với vẻ ngoài xinh xắn, ít nói, ăn nói hiền lành, tính tình rất tốt.
Mãn Phi Địch trẻ hơn, khoảng 24,25 tuổi, là một tiểu thịt tươi mới nổi tiếng vào năm ngoái khi đóng vai nam chính trong một bộ phim về đề tài thanh xuân. Anh ta đẹp trai theo kiểu baby, trong phim đóng vai anh họ của tiểu thiếu gia Tô Kinh Mặc, tức là Liễu Nhạc —— anh trai của Liễu Tuyết do nữ chính Văn Dao thủ vai. Sẽ diễn khá nhiều cảnh với cậu.
Mãn Phi Địch tự làm thân quen, chủ động chào Giải Dương, còn nói đùa: “Có cậu đến, thì tôi không phải là người nhỏ tuổi nhất đoàn phim rồi. Đừng hoảng sợ nha, có anh họ đây, anh họ che chở em!”
Biên kịch cười nói: “Bớt bớt đi, nhìn bề ngoài cậu vẫn trông như nhỏ tuổi nhất ấy, đừng nghĩ xưng anh với người ta.”
“Ồ, bị chị Nguyệt phát hiện rồi cơ đấy! Gương mặt baby này thật sự không tiện mà, không chỉ hạn chế về mặt tuyển chọn mà mặt sinh hoạt cũng dễ khổ, khó cho em quá mà!” Mãn Phi Địch cố ý thở dài, biên kịch Trần Nguyệt thích thú, Ôn Hàm thì mím môi cười.
Mọi người trông hoà thuận vui vẻ, nhưng lại phớt lờ Giải Dương, ánh mắt của Giải Dương liếc qua người Mãn Phi Địch, người đang có biểu cảm hài hước, biết ý rời đi, đi tìm Cao Tuyên Hàng với Văn Dao nói chuyện.
Đạo diễn Chu không có ý để các diễn viên đọc lời thoại của họ theo kịch bản, mà để các diễn viên tự điều chỉnh phù hợp với vai diễn, tự điều chỉnh kịch bản và lời thoại theo những thay đổi của môi trường xung quanh, nói chuyện với nhau như các nhân vật trong phim. Đây là cách nhanh nhất giúp diễn viên làm quen với kịch bản và đối diễn.
Trong cảnh ở Tô Trạch, có rất nhiều cảnh của Giải Dương, Cao Tuyên Hàng và Văn Dao cùng nhau tụ tập, sau khi cả ba tạm biệt đạo diễn Chu, họ cùng nhau bước vào sâu trong ngôi nhà.
Vừa ra khỏi tầm mắt của đoàn, Văn Dao liền nhìn về phía Giải Dương, dùng giọng điệu của một thiếu nữ hỏi: “Anh họ, nếu lần này về rồi, thì lần sau còn đi nữa không?”
Đây là một đoạn ở trong kịch bản, lúc tiểu thuếu gia Tô Kinh Mặc mới về phủ không bao lâu, em họ Liễu Tuyết đang làm khách tại nhà của tiểu thiếu gia Tô Kinh Mặc.
Giải Dương nhanh chóng nhập vai và trả lời: “Đi được hay không thì còn tùy thuộc vào xem ông trời có giúp tôi hay không, nhưng tôi nghĩ ông trời tốt như vậy, sẽ giúp tôi.”
Câu nói rất hay.
Vẻ mặt thiếu nữ trên mặt Văn Dao biến mất, cô ấy cười nói: “Chủ tịch Giải diễn không tồi nhỉ? Không hổ là diễn xuất chính quy.”
“Tiền bối quá khen.”
Cao Tuyên Hàng nhìn hai người họ, cảm giác cứ có cái gì đó không ổn, biết ý mà không nói chuyện xen vào.
Khu vườn rất rộng, ba người họ thản nhiên vừa nói chuyện vừa đi dạo. Văn Dao chủ động đối diễn với vai Tô Kinh Mặc của Giải Dương, Giải Dương đều vững vàng đối lại được, không tính đến chuyện diễn như nào, nhưng ít nhất lời thoại đều chính xác.
Đi một vòng, thái độ của Cao Tuyên Hàng với Giải Dương thân thiết hơn nhiều, khen: “Lời thoại đều rất quen thuộc, không tệ ấy chứ.”
Giải Dương cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi diễn, không có kinh nghiệm thì dù sao cũng phải có chút thái độ.”
Nghe thấy lời của cậu, Văn Dao liếc mắt nhìn sang.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa, Mãn Phi Địch ngồi xuống bên cạnh Giải Dương hỏi: “Buổi trưa cùng nhau đối thoại đúng không? trí nhớ tôi không tốt. Toàn nhớ đầu quên đuôi thôi, anh Cao bảo cậu thuộc hết thoại rồi, thật ghen tị mà.”
Giải Dương trả lời hai câu khách sáo, thái độ không được thân thiện cho lắm.
Mã Phi Địch dường như không biết Giải Dương đang khách sáo, thấy Giải Dương trả lời mà càng hăng hái, blah blah nói không ngừng, còn chủ động rót nước đưa đồ ăn, trông rất tốt bụng và nhiệt tình.
Vài ngày sau, Giải Dương dần làm quen với những người trong đoàn phim. Văn Dao không tìm cách thử Giải Dương nữa nhưng vẫn thái độ thờ ơ với cậu. Còn thái độ của Cao Tuyên Hàng dần dần thân thiết với cậu, còn thường tìm cậu đối thoại còn dạy cho cậu một số kỹ năng diễn xuất, Mãn Phi Địch cũng dính lấy cậu từ lúc nào không hay.
Phương pháp đeo bám của Mãn Phi Địch cũng không quá khó chịu, khá dễ thương như một người anh trai đáng yêu. Biểu hiện cụ thể là phải ngồi ăn tối với cậu, khi mua nước sẽ mua đồ uống yêu thích của cậu, thường tìm cậu đối thoại, nếu có đồ ăn gì ngon cũng chia cho cậu.
Nếu người ngoài nhìn vào thì Mãn Phi Địch là người thân thiết và nhiệt tình nhất với Giải Dương trong đoàn phim, cả đoàn phim cũng trêu chọc Mãn Phi Địch với Giải Dương quan hệ tốt, người trẻ tuổi thật là dễ dàng chơi với nhau, nói chuyện cũng dễ hiểu hơn.
Giải Dương nhìn thấy hết tất cả mấy cái này, nhưng thái độ của cậu đối với Mãn Phi Địch vẫn là khách sáo, thiếu nhiệt tình.
Trong nháy mắt, đã hơn một tuần trôi qua, cảm xúc của mọi người dần dần lắng đọng, tiến gần hơn đến các nhân vật trong kịch bản.
Đầu tháng 4, đoàn phim (Tôi thấy Tức Hiên Viên) chính thức bắt đầu hoạt động, các vai phụ đã có, đã có stylist cùng ê-kíp chụp ảnh trang điểm cho mọi người. Sau khi chụp ảnh trang điểm, Chu Hoài Nhân chọn ngày lành tháng tốt tổ chức lễ khai máy cho (Tôi thấy Tức Hiên Viên)
Lúc Giải Dương bước tới trước sân khấu theo lời giới thiệu của Mc, tất cả các kênh truyền thông được mời đến quay và đưa tin lễ khai mạc đều sững sờ, sau đó náo loạn.
Có Giải Dương! Có Giải Dương trong phim mới của Chu Hoài Nhân! Ca sĩ kiêm Chủ tịch trẻ tuổi thực sự bắt đầu quay phim! Chu Hoài Nhân đúng là giấu rất kín, tin Giải Dương đóng phim tung ra thì đúng là siêu nổi luôn mà ông ta vẫn không ho he một lời nào!
Giới truyền thông rất phấn khích và chuyển máy ảnh sang Giải Dương. Đèn flash được kết nối thành một hàng dài, ngay cả nam chính và nữ chính cũng bị bỏ qua một cách mờ nhạt.
Mãn Phi Địch đang đứng bên cạnh Giải Dương, đột nhiên nghiêng đầu làm mặt quỷ với cậu và nói: “Độ nổi tiếng rất cao.”
Giải Dương cười đáp: “Các vị tiền bối cũng không tệ.”
Mãn Phi Địch làm ra vẻ bất mãn huých huých vai cậu nói: “Sao vẫn cứ gọi tiền bối, tiền bối thế? Cứ gọi tên tôi hoặc kêu tôi là anh cũng được.”
Giải Dương nhận thấy sau khi Mãn Phi Địch đến gần, các phương tiện truyền thông nháy flash ngày càng hào hứng hơn. Vài phút sau, cậu liếc Mãn Phi Địch, mỉm cười và không trả lời.
Cuộc phỏng vấn sau buổi lễ, hầu hết giới truyền thông đều tập trung tìm hiểu về Giải Dương. Giải Dương luôn ghi nhớ những quy tắc dành cho người mới mà Tần Thành đưa ra trước, ậm ừ trả lời qua loa tất cả những chủ đề không liên quan đến bộ phim, không bao giờ nổi bật hơn nam chính nữ chính, không nói nhiều, dùng một nụ cười giải quyết mọi việc.
Các phóng viên rất nóng lòng trước kiểu thái độ dửng dưng của Giải Dương, đến nỗi họ không còn cách nào khác, đi ra tìm những diễn viên khác phỏng vấn.
Một phóng viên khác đột nhiên hỏi: “Văn Dao, là tiền bối vừa đoạt giải xong, chị nghĩ kỹ năng diễn xuất của Giải Dương như thế nào?”
Mọi người cùng nhau nhìn Văn Dao.
Văn Dao dừng lại một chút, cười nói: “Kỹ năng diễn xuất thì phải để đạo diễn và công chúng đánh giá chứ phải không? Trong mắt tôi, Giải Dương là một người mới rất tận tâm và chăm chỉ.”
Câu trả lời khiêm tốn, không thể bắt bẻ đào sâu.
Các phóng viên thất vọng, bọn họ lần lượt thăm dò Cao Tuyên Hàng và Ôn Hàm, hai người này cũng là người tinh ý, bọn họ cũng không để cho giới truyền thông đào bới được cái gì. Cuối cùng, các phóng viên chỉ đào được mấy tin từ Mãn Phi Địch.
Lúc phỏng vấn kết thúc, chuẩn bị rời đi, Mãn Phi Địch đột nhiên giơ tay qua móc cổ Giải Dương, cười nói: “Giải Dương, tí nữa cùng nhau đối diễn đi, chiều quay rồi, tui hơi lo lắng.”
Giải Dương dừng bước, nhìn thấy trong mắt Mãn Phi Địch toàn làm nũng với khẩn cầu, cậu đáp: “Được thôi.”
Mãn Phi Địch mỉm cười và nheo mắt:”Huynh đệ tốt! Đủ nghĩa khí!”
Sau khi khởi động máy, đoàn phim hôm nay đã chính thức khởi quay. Cảnh đầu tiên của nam nữ chính, Giải Dương ngồi trong khu nghỉ ngơi của mình, một bên nhận điện thoại di động từ Ngô Thủy và một bên nghe Tần Thành báo cáo.
“Các phương tiện truyền thông đến phỏng vấn đã liên tiếp đăng những bức ảnh chụp buổi lễ khai mạc lên mạng. Hầu hết các phương tiện truyền thông đều tập trung đưa tin về diễn xuất của cậu. Fans của cậu cũng phản hồi tốt về diễn xuất của cậu, và ……”
Tần Thành liếc nhìn xem Mãn Phi Địch đang kết đâu, sau đó nhỏ giọng: “Cậu với Mãn Phi Địch lúc ở trên đài nghiêng đầu ghé vào nhau nói chuyện, còn có lúc sau khi phỏng vấn kết thúc, Mãn Phi Địch giơ tay lên móc cổ cậu, mấy cái ảnh đó bị tài khoản influences đăng lên Weibo, viết cái éo gì mà chó con, với cả chó săn nhỏ. Hiện tại trên weibo của cậu còn có fans của Mãn Phi Địch vào hỏi, muốn hỏi về mối quan hệ hai người.”
Giải Dương đang lướt wechat thì dừng lại, sau đó tiếp tục, hỏi: “Tôi….đây là bị cọ nhiệt??”
Tần Thành gật đầu, có phần bất lực: “Loại chuyện này là không thể tránh khỏi. Cậu với Mãn Phi Địch bây giờ đang trong một đoàn phim mà, không có gì cả, bên kia cọ một phát đã nổi như này, chúng ta bên này phản ứng như nào cũng không tốt lắm.”
“Vậy thì cứ để yên, cố gắng giảm bớt sự xuất hiện của tôi là được” Giải Dương ấn vào wechat, sau đó thấy 7,8 cái tin nhắn từ anh.
Cừu Hành: Hôm nay chính thức bắt đầu quay?
Cừu Hành: Tôi đã xem tin tức rồi.
Cừu Hành: Đứa nào tạo cho kiểu mái chia 8:2 thế kia? tạo kiểu gì không biết!
Cừu Hành: Người bên cạnh em là ai?
Cừu Hành: Chó săn nhỏ á? tôi cười.
Cừu Hành: Chó săn nhỏ nghĩa là gì?
Cừu Hành: fans của em bị điên hết rồi à? Đề tài nào cũng giật đùng đùng lên, người nào cũng phản ứng, em quan tâm đến fans của em đi!
Giải Dương bật cười, đánh chữ.
Giải Dương: Hôm nay Sư phụ Liêu bị run tay ạ?
Cừu Hành trả lời ngay lập tức: Cái gì?
Giải Dương: Lúc xào rau không cho muối, mà lại đi đổ giấm vào.
Một lúc sau, Cừu Hành gửi một tin nhắn đầy chua chát và tức giận.
Cừu Hành: Tôi phải đi họp đây, không được phép nuôi chó!
Giải Dương chậm rãi gõ: Không đâu, em chỉ nuôi cá với mình anh.
Lại im lặng một lúc, sau đó Cừu Hành gửi một icon hoạt hình bàn tay to đang vuốt ve đầu của chú cừu con mà không biết anh lấy được ở đâu.
Cừu Hành: Coi như em biết ý!
Ôn Dao đột nhiên cau mày, cúi đầu, giơ tay ấn vào giữa chân mày.
Đạo diễn Chu chú ý tới động tác của Ôn Dao, hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Dao nhanh chóng giãn mày, che miệng ngáp một cái, sau đó có chút ngượng ngùng mà xấu hổ đáp: “Không sao ạ, đột nhiên ù tai một chút.”
Đạo diễn dặn dò: “Nhớ cẩn thận, đừng có vấn đề gì về sức khỏe trước khi quay.”
Văn Dao và Cao Tuyên Hàng cùng gật đầu.
Văn Dao không còn để ý đến Giải Dương nữa, sau đó Giải Dương lần lượt đi chào hỏi phó đạo diễn, biên kịch, nhân tiện làm quen nữ phụ Ôn Hàm và nam ba Mãn Phi Địch.
Ôn Hàm khoảng 30 tuổi, ngoại hình xinh đẹp,
Trong phim đóng một người có xuất thân với cuộc sống không tốt, nhưng sống khá lý trí về sau lại chết thảm. Tính cách của cô khác với vẻ ngoài xinh xắn, ít nói, ăn nói hiền lành, tính tình rất tốt.
Mãn Phi Địch trẻ hơn, khoảng 24,25 tuổi, là một tiểu thịt tươi mới nổi tiếng vào năm ngoái khi đóng vai nam chính trong một bộ phim về đề tài thanh xuân. Anh ta đẹp trai theo kiểu baby, trong phim đóng vai anh họ của tiểu thiếu gia Tô Kinh Mặc, tức là Liễu Nhạc —— anh trai của Liễu Tuyết do nữ chính Văn Dao thủ vai. Sẽ diễn khá nhiều cảnh với cậu.
Mãn Phi Địch tự làm thân quen, chủ động chào Giải Dương, còn nói đùa: “Có cậu đến, thì tôi không phải là người nhỏ tuổi nhất đoàn phim rồi. Đừng hoảng sợ nha, có anh họ đây, anh họ che chở em!”
Biên kịch cười nói: “Bớt bớt đi, nhìn bề ngoài cậu vẫn trông như nhỏ tuổi nhất ấy, đừng nghĩ xưng anh với người ta.”
“Ồ, bị chị Nguyệt phát hiện rồi cơ đấy! Gương mặt baby này thật sự không tiện mà, không chỉ hạn chế về mặt tuyển chọn mà mặt sinh hoạt cũng dễ khổ, khó cho em quá mà!” Mãn Phi Địch cố ý thở dài, biên kịch Trần Nguyệt thích thú, Ôn Hàm thì mím môi cười.
Mọi người trông hoà thuận vui vẻ, nhưng lại phớt lờ Giải Dương, ánh mắt của Giải Dương liếc qua người Mãn Phi Địch, người đang có biểu cảm hài hước, biết ý rời đi, đi tìm Cao Tuyên Hàng với Văn Dao nói chuyện.
Đạo diễn Chu không có ý để các diễn viên đọc lời thoại của họ theo kịch bản, mà để các diễn viên tự điều chỉnh phù hợp với vai diễn, tự điều chỉnh kịch bản và lời thoại theo những thay đổi của môi trường xung quanh, nói chuyện với nhau như các nhân vật trong phim. Đây là cách nhanh nhất giúp diễn viên làm quen với kịch bản và đối diễn.
Trong cảnh ở Tô Trạch, có rất nhiều cảnh của Giải Dương, Cao Tuyên Hàng và Văn Dao cùng nhau tụ tập, sau khi cả ba tạm biệt đạo diễn Chu, họ cùng nhau bước vào sâu trong ngôi nhà.
Vừa ra khỏi tầm mắt của đoàn, Văn Dao liền nhìn về phía Giải Dương, dùng giọng điệu của một thiếu nữ hỏi: “Anh họ, nếu lần này về rồi, thì lần sau còn đi nữa không?”
Đây là một đoạn ở trong kịch bản, lúc tiểu thuếu gia Tô Kinh Mặc mới về phủ không bao lâu, em họ Liễu Tuyết đang làm khách tại nhà của tiểu thiếu gia Tô Kinh Mặc.
Giải Dương nhanh chóng nhập vai và trả lời: “Đi được hay không thì còn tùy thuộc vào xem ông trời có giúp tôi hay không, nhưng tôi nghĩ ông trời tốt như vậy, sẽ giúp tôi.”
Câu nói rất hay.
Vẻ mặt thiếu nữ trên mặt Văn Dao biến mất, cô ấy cười nói: “Chủ tịch Giải diễn không tồi nhỉ? Không hổ là diễn xuất chính quy.”
“Tiền bối quá khen.”
Cao Tuyên Hàng nhìn hai người họ, cảm giác cứ có cái gì đó không ổn, biết ý mà không nói chuyện xen vào.
Khu vườn rất rộng, ba người họ thản nhiên vừa nói chuyện vừa đi dạo. Văn Dao chủ động đối diễn với vai Tô Kinh Mặc của Giải Dương, Giải Dương đều vững vàng đối lại được, không tính đến chuyện diễn như nào, nhưng ít nhất lời thoại đều chính xác.
Đi một vòng, thái độ của Cao Tuyên Hàng với Giải Dương thân thiết hơn nhiều, khen: “Lời thoại đều rất quen thuộc, không tệ ấy chứ.”
Giải Dương cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi diễn, không có kinh nghiệm thì dù sao cũng phải có chút thái độ.”
Nghe thấy lời của cậu, Văn Dao liếc mắt nhìn sang.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa, Mãn Phi Địch ngồi xuống bên cạnh Giải Dương hỏi: “Buổi trưa cùng nhau đối thoại đúng không? trí nhớ tôi không tốt. Toàn nhớ đầu quên đuôi thôi, anh Cao bảo cậu thuộc hết thoại rồi, thật ghen tị mà.”
Giải Dương trả lời hai câu khách sáo, thái độ không được thân thiện cho lắm.
Mã Phi Địch dường như không biết Giải Dương đang khách sáo, thấy Giải Dương trả lời mà càng hăng hái, blah blah nói không ngừng, còn chủ động rót nước đưa đồ ăn, trông rất tốt bụng và nhiệt tình.
Vài ngày sau, Giải Dương dần làm quen với những người trong đoàn phim. Văn Dao không tìm cách thử Giải Dương nữa nhưng vẫn thái độ thờ ơ với cậu. Còn thái độ của Cao Tuyên Hàng dần dần thân thiết với cậu, còn thường tìm cậu đối thoại còn dạy cho cậu một số kỹ năng diễn xuất, Mãn Phi Địch cũng dính lấy cậu từ lúc nào không hay.
Phương pháp đeo bám của Mãn Phi Địch cũng không quá khó chịu, khá dễ thương như một người anh trai đáng yêu. Biểu hiện cụ thể là phải ngồi ăn tối với cậu, khi mua nước sẽ mua đồ uống yêu thích của cậu, thường tìm cậu đối thoại, nếu có đồ ăn gì ngon cũng chia cho cậu.
Nếu người ngoài nhìn vào thì Mãn Phi Địch là người thân thiết và nhiệt tình nhất với Giải Dương trong đoàn phim, cả đoàn phim cũng trêu chọc Mãn Phi Địch với Giải Dương quan hệ tốt, người trẻ tuổi thật là dễ dàng chơi với nhau, nói chuyện cũng dễ hiểu hơn.
Giải Dương nhìn thấy hết tất cả mấy cái này, nhưng thái độ của cậu đối với Mãn Phi Địch vẫn là khách sáo, thiếu nhiệt tình.
Trong nháy mắt, đã hơn một tuần trôi qua, cảm xúc của mọi người dần dần lắng đọng, tiến gần hơn đến các nhân vật trong kịch bản.
Đầu tháng 4, đoàn phim (Tôi thấy Tức Hiên Viên) chính thức bắt đầu hoạt động, các vai phụ đã có, đã có stylist cùng ê-kíp chụp ảnh trang điểm cho mọi người. Sau khi chụp ảnh trang điểm, Chu Hoài Nhân chọn ngày lành tháng tốt tổ chức lễ khai máy cho (Tôi thấy Tức Hiên Viên)
Lúc Giải Dương bước tới trước sân khấu theo lời giới thiệu của Mc, tất cả các kênh truyền thông được mời đến quay và đưa tin lễ khai mạc đều sững sờ, sau đó náo loạn.
Có Giải Dương! Có Giải Dương trong phim mới của Chu Hoài Nhân! Ca sĩ kiêm Chủ tịch trẻ tuổi thực sự bắt đầu quay phim! Chu Hoài Nhân đúng là giấu rất kín, tin Giải Dương đóng phim tung ra thì đúng là siêu nổi luôn mà ông ta vẫn không ho he một lời nào!
Giới truyền thông rất phấn khích và chuyển máy ảnh sang Giải Dương. Đèn flash được kết nối thành một hàng dài, ngay cả nam chính và nữ chính cũng bị bỏ qua một cách mờ nhạt.
Mãn Phi Địch đang đứng bên cạnh Giải Dương, đột nhiên nghiêng đầu làm mặt quỷ với cậu và nói: “Độ nổi tiếng rất cao.”
Giải Dương cười đáp: “Các vị tiền bối cũng không tệ.”
Mãn Phi Địch làm ra vẻ bất mãn huých huých vai cậu nói: “Sao vẫn cứ gọi tiền bối, tiền bối thế? Cứ gọi tên tôi hoặc kêu tôi là anh cũng được.”
Giải Dương nhận thấy sau khi Mãn Phi Địch đến gần, các phương tiện truyền thông nháy flash ngày càng hào hứng hơn. Vài phút sau, cậu liếc Mãn Phi Địch, mỉm cười và không trả lời.
Cuộc phỏng vấn sau buổi lễ, hầu hết giới truyền thông đều tập trung tìm hiểu về Giải Dương. Giải Dương luôn ghi nhớ những quy tắc dành cho người mới mà Tần Thành đưa ra trước, ậm ừ trả lời qua loa tất cả những chủ đề không liên quan đến bộ phim, không bao giờ nổi bật hơn nam chính nữ chính, không nói nhiều, dùng một nụ cười giải quyết mọi việc.
Các phóng viên rất nóng lòng trước kiểu thái độ dửng dưng của Giải Dương, đến nỗi họ không còn cách nào khác, đi ra tìm những diễn viên khác phỏng vấn.
Một phóng viên khác đột nhiên hỏi: “Văn Dao, là tiền bối vừa đoạt giải xong, chị nghĩ kỹ năng diễn xuất của Giải Dương như thế nào?”
Mọi người cùng nhau nhìn Văn Dao.
Văn Dao dừng lại một chút, cười nói: “Kỹ năng diễn xuất thì phải để đạo diễn và công chúng đánh giá chứ phải không? Trong mắt tôi, Giải Dương là một người mới rất tận tâm và chăm chỉ.”
Câu trả lời khiêm tốn, không thể bắt bẻ đào sâu.
Các phóng viên thất vọng, bọn họ lần lượt thăm dò Cao Tuyên Hàng và Ôn Hàm, hai người này cũng là người tinh ý, bọn họ cũng không để cho giới truyền thông đào bới được cái gì. Cuối cùng, các phóng viên chỉ đào được mấy tin từ Mãn Phi Địch.
Lúc phỏng vấn kết thúc, chuẩn bị rời đi, Mãn Phi Địch đột nhiên giơ tay qua móc cổ Giải Dương, cười nói: “Giải Dương, tí nữa cùng nhau đối diễn đi, chiều quay rồi, tui hơi lo lắng.”
Giải Dương dừng bước, nhìn thấy trong mắt Mãn Phi Địch toàn làm nũng với khẩn cầu, cậu đáp: “Được thôi.”
Mãn Phi Địch mỉm cười và nheo mắt:”Huynh đệ tốt! Đủ nghĩa khí!”
Sau khi khởi động máy, đoàn phim hôm nay đã chính thức khởi quay. Cảnh đầu tiên của nam nữ chính, Giải Dương ngồi trong khu nghỉ ngơi của mình, một bên nhận điện thoại di động từ Ngô Thủy và một bên nghe Tần Thành báo cáo.
“Các phương tiện truyền thông đến phỏng vấn đã liên tiếp đăng những bức ảnh chụp buổi lễ khai mạc lên mạng. Hầu hết các phương tiện truyền thông đều tập trung đưa tin về diễn xuất của cậu. Fans của cậu cũng phản hồi tốt về diễn xuất của cậu, và ……”
Tần Thành liếc nhìn xem Mãn Phi Địch đang kết đâu, sau đó nhỏ giọng: “Cậu với Mãn Phi Địch lúc ở trên đài nghiêng đầu ghé vào nhau nói chuyện, còn có lúc sau khi phỏng vấn kết thúc, Mãn Phi Địch giơ tay lên móc cổ cậu, mấy cái ảnh đó bị tài khoản influences đăng lên Weibo, viết cái éo gì mà chó con, với cả chó săn nhỏ. Hiện tại trên weibo của cậu còn có fans của Mãn Phi Địch vào hỏi, muốn hỏi về mối quan hệ hai người.”
Giải Dương đang lướt wechat thì dừng lại, sau đó tiếp tục, hỏi: “Tôi….đây là bị cọ nhiệt??”
Tần Thành gật đầu, có phần bất lực: “Loại chuyện này là không thể tránh khỏi. Cậu với Mãn Phi Địch bây giờ đang trong một đoàn phim mà, không có gì cả, bên kia cọ một phát đã nổi như này, chúng ta bên này phản ứng như nào cũng không tốt lắm.”
“Vậy thì cứ để yên, cố gắng giảm bớt sự xuất hiện của tôi là được” Giải Dương ấn vào wechat, sau đó thấy 7,8 cái tin nhắn từ anh.
Cừu Hành: Hôm nay chính thức bắt đầu quay?
Cừu Hành: Tôi đã xem tin tức rồi.
Cừu Hành: Đứa nào tạo cho kiểu mái chia 8:2 thế kia? tạo kiểu gì không biết!
Cừu Hành: Người bên cạnh em là ai?
Cừu Hành: Chó săn nhỏ á? tôi cười.
Cừu Hành: Chó săn nhỏ nghĩa là gì?
Cừu Hành: fans của em bị điên hết rồi à? Đề tài nào cũng giật đùng đùng lên, người nào cũng phản ứng, em quan tâm đến fans của em đi!
Giải Dương bật cười, đánh chữ.
Giải Dương: Hôm nay Sư phụ Liêu bị run tay ạ?
Cừu Hành trả lời ngay lập tức: Cái gì?
Giải Dương: Lúc xào rau không cho muối, mà lại đi đổ giấm vào.
Một lúc sau, Cừu Hành gửi một tin nhắn đầy chua chát và tức giận.
Cừu Hành: Tôi phải đi họp đây, không được phép nuôi chó!
Giải Dương chậm rãi gõ: Không đâu, em chỉ nuôi cá với mình anh.
Lại im lặng một lúc, sau đó Cừu Hành gửi một icon hoạt hình bàn tay to đang vuốt ve đầu của chú cừu con mà không biết anh lấy được ở đâu.
Cừu Hành: Coi như em biết ý!