Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y - Trang 4
Chương 64: Ậu với Cừu Hành làm lành rồi à?
“Khoan hồng nhận tội, phản kháng sẽ bị xử nghiêm, nói dối sẽ ly hôn.”
Giải Dương đứng dậy theo động tác của anh, không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ đứng đó nhìn, biểu cảm trên mặt cậu chắc chắn không phải kinh ngạc cũng chả phải hiền lành.
Cừu Hành thấy biểu cảm của cậu thì dừng lại một chút, đột nhiên lấy khăn che mặt cậu rồi hỏi: “Em giận à?”
Đầu cậu bị anh bọc như một củ khoai tây nhưng cậu vẫn im lặng. Từ lỗ hổng trên chiếc khăn nhìn sắc mặt anh tái nhợt hơn so với lúc anh đi, nhìn xuống đôi môi màu nhẹ hơn, bỗng nhiên đưa tay mình ấn lên trái tim anh.
Cơ thể Cừu Hành cứng lại sau đó kéo tay Giải Dương xuống và nhẹ nhàng nắm chặt.
“Sao tay lạnh thế?” Anh xoa xoa tay Giải Dương, dùng tay khác sờ đầu cậu “Hình như lại cao thêm một chút.”
Giải Dương vẫn không nói chuyện nhưng bàn tay đang bị người ta nắm cũng không rút ra.
“Tôi mang quà về cho em… Vào nhà đi.”
Giải Dương cuối cùng cũng động lòng rồi, nắm lấy tay đang muốn dắt cậu vào nhà của, giơ tay còn lại lên đặt ở ngực anh, nhẹ nhàng vỗ về nói: “Khoan hồng nhận tội, phản kháng sẽ bị xử nghiêm, nói dối sẽ ly hôn.”
“…”
Cừu Hành quay lại nhìn Giải Dương, bèn hỏi: “Em không thể giả vờ dịu dàng được sao?”
Giải Dương giễu cợt một tiếng.
“…”
Anh nhìn Giải Dương, đột nhiên nở nụ cười, giơ tay búng trán cậu rồi dắt cậu đi về phía biệt thự.
Giải Dương theo anh dắt đi về phía trước, nhìn xuống bàn tay được anh cầm, nhìn thấy hình như màu móng tay cũng nhạt hơn rồi, lại ngước mặt lên nhìn bóng lưng của anh suy nghĩ trong lòng cậu lại càng thêm chắc chắn.
Như trong truyện có viết, bệnh của Cừu Hành là ảnh hưởng lẫn nhau.
Một bệnh ung thư não, một bệnh tim.
Có một số phương pháp điều trị ung thư não trong đó hiệu quả nhất là phẫu thuật cắt bỏ sọ não. Khối u trong não của Cừu Hành là khối u ác tính, vị trí phát triển lại phức tạp. Tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp mà có thành công đi nữa cũng để lại di chứng. Hơn nữa, Cừu Hành còn bị bệnh tim, anh từ bỏ ý phẫu thuật ngay từ đầu mà chỉ sử dụng các phương pháp bảo tồn để kéo dài sự sống của mình càng lâu càng tốt thôi.
Còn về bệnh tim của anh thì không cần phải quan tâm đặc biệt quá, nhưng sau khi Cừu Hành được chuẩn đoán bị ung thư não, bệnh tim của anh đột nhiên trở lên nặng hơn. Để chữa khỏi bệnh tim thì phải phẫu thuật, nhưng lại vướng ung thư não, tình trạng bệnh tật lại không khả quan lại chưa đủ điều kiện mổ tim nên việc điều trị bệnh tim cũng bị đình trệ.
Hai căn bệnh này cứ kiềm chế lẫn nhau như vậy, buộc anh không thể áp dụng phương pháp điều trị hiệu quả nhanh chóng nào, buộc anh phải bảo thủ sự sống rồi chờ chết.
Nhưng bây giờ, anh dường như đã phẫu thuật tim rồi.
Vừa cậu sờ vào tim anh cũng truyền một ít dị năng vào rồi, cũng cảm thấy cảm giác trì trệ trước đó giờ cũng hết rồi.
Hết rồi, có nghĩa sẽ khoẻ trở lại.
Có phải trước đây vì cậu dùng dị năng làm giảm bớt bệnh tình của anh không? Để tim anh cuối cùng cũng đủ điều kiện phẫu thuật? Hay dị năng của cậu làm giảm nhẹ căn bệnh tim này? yêu cầu điều trị cũng không còn cao như trước nữa?
“Tôi đã đi khám sức khỏe.”
Giải Dương tỉnh táo lại thấy Cừu Hành dắt cậu vào đến nhà rồi, lúc này anh đang chọn khăn quàng cổ, cậu nhìn Cừu Hành rồi hỏi: “Vậy thì?”
Cừu Hành đặt chiếc khăn sang một bên, trả lời bằng giọng rất nhẹ nhàng: “Nhân tiện tôi cũng phẫu thuật tim, một ca phẫu thuật nhỏ thôi.”
Đúng là như vậy.
Cậu lần nữa dùng tay chạm vào tim anh hỏi: “Kết quả phẫu thuật thế nào? Anh không sao chứ?”
Cừu Hành nhìn xuống bàn tay thuộc về cậu đang đặt trên ngực anh, mặt mày hiếm khi hoà nhã, ít buồn bực trả lời: “Tốt…..sau này cũng không lo bị em chọc tức súyt vào viện nằm nữa.”
Giải Dương không bao giờ quên mách lẻo: “Chọc anh tức đến nỗi súyt vào viện không phải là em, mà là cháu trai anh ấy, đứa cháu bạch nhãn lang của anh.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương: “Sao em lại thù dai như vậy nhỉ?”
Giải Dương không phủ nhận sự thù dai của mình, thu tay về rồi hỏi: “Được rồi, còn quà của em đâu?”
Mặt anh tươi cười.
“Ở một nơi khác …” Anh quay sang bên cạnh che giấu biểu cảm của mình bằng cách cởi áo khoác “Từ từ chứ, vào nhà đi, cho em xem quà.”
…
Quà của anh cho cậu là hợp đồng cổ phần.
“Công ty này là một công ty ở nước ngoài, có chuyên gia quản lý. Sau này nếu em muốn lúc nào cũng có thể tiếp quản, còn đây là danh thiếp của người quản lý bên đó, sẽ thường xuyên báo cáo thu nhập của công ty với em.”
Giải Dương không hỏi, thậm chí hợp đồng còn chẳng thèm xem mà cầm bút lên ký luôn.
“Không sợ tôi bán em à?”
Ký xong cậu đẩy hợp đồng ra trả lời: “Em không ngu.”
Công ty nước ngoài bày rõ ràng là đường lui mà Cừu Hành sắp xếp. Nếu sau này Cừu Hành có chuyện gì hoàn toàn có thể dựa vào công ty này để di cư ra nước ngoài, cao chạy bay xa
Tránh sự hỗn loạn ở văn phòng hội nghị kia.
Lần này có vẻ như bác sĩ vẫn chưa tìm ra được phương án điều trị phù hợp cho khối u trong não anh, nhưng anh cuối cùng cũng không né tránh bệnh tật hay ngồi đó chờ chết nữa.
Những tồn đọng trong lòng Giải Dương cũng tiêu tan một chút, đặt bút xuống nhìn anh rồi nói: “Lần sau khi anh ra nước ngoài đều trị, em hy vọng anh có thể cho em biết trước. Còn nếu có thể, tốt hơn là em nên đi với anh.”
Cừu Hành im lặng, lúc sau trả lời: “Giải Dương, nếu tôi đang điều trị không may sơ sẩy
— ”
“Vậy thì em ngay lập tức sẽ lấy tài sản của anh cao chạy bay xa, thậm chí đám tang của anh em cũng không đến dự.”
Có một số người, không thể nói được vài lời ấm ám.
Mặt anh đen xì, tức giận nói: “Tôi chết em không buồn à?”
“Em được chôn cùng anh chứ?”
“……..ăn nói linh tinh” Cừu Hành cầm tập hợp đồng lên đứng dậy “Ngồi đây làm gì nữa, dậy ăn cơm, nửa tháng không thấy mà đã gầy hẳn đi thế này!”
Giải Dương đính chính: “Không phải nửa tháng ạ, mà 20 ngày. ”
Cừu Hành dừng lại rồi quay lại nói: “Em đi rửa tay trước đi.”
…
Bữa tối, anh chủ động múc cho cậu một bát canh còn miệng lại nói chuyện kì quái: “Fans của em có lương tâm thật đấy, em gầy mà bọn họ lại khen em trông đẹp trai hơn, nông cạn.”
Giải Dương hỏi: “Sao anh biết fans em khen em đẹp?”
“…….”
Cừu Hành cũng tự múc cho mình bát canh, không thèm nhìn cậu “Ăn cơm mà nói nhiều thế? Tập chung ăn cơm.”
Giải Dương cười, cầm thìa lên uống một hớp canh.
Bưã ăn hôm nay, ăn xong anh không rời đi mà ngồi chờ cậu ăn xong, trong lúc chờ đợi anh có nói: “Bên Vinh Đỉnh sắp tổ chức một cuộc họp thường niên, nên mấy ngày sau chắc tôi sẽ tăng ca, không phải chờ tôi ăn tối đâu.”
Giải Dương gật đầu tỏ ý đã biết.
“Cuộc họp thường niên của Vinh Đỉnh… em có muốn đi không?”
Giải Dương nhướng mắt nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành như kiểu ngẫu nhiên mà nhắc đến: “Họp thường niên có rút thăm trúng thưởng có cả văn nghệ. Nếu em muốn đi tôi đưa em đi chơi chơi.”
Cuộc hỏp thường niên của Vinh Đỉnh thì chắc tất cả nhân viên của Vinh Đỉnh sẽ tham dự.
Cậu lắc đầu: “Không đi.”
Mặt anh đen thui.
“Công việc năm trước vẫn còn mà, em không có thời gian để đi. Dương Hành cũng có một cuộc họp thường niên, anh muốn đi không?”
Biểu cảm của anh tốt hơn, lấy ly nước đưa lên môi uống một hớp, anh cũng từ chối: “Không có thời gian.”
Giải Dương cười.
“Em đang cười cái gì vậy?”
“Em cũng tặng cho anh một món quà, là búp bê mô hình của em, lấy không?”
Anh đứng dậy có vẻ bực bội nói: “Ai thèm, đồ chơi của trẻ con.”
Nói xong, anh bước lên tầng.
…
Đêm nay tâm trạng cậu cực kỳ tốt, thậm chí lướt Weibo thấy toàn ảnh cậu mặc trang phục linh tinh đăng ở khắp nơi mà vẫn nhếch miệng cười được.
Tần Thành gửi tin nhắn qua: Thư luật sư đã gửi đi rồi, để tôi nghĩ cách giúp cậu có được thư mời dự buổi dạ tiệc cuối năm của câu lạc bộ V. Mai mặc bộ mới đến tham dự, tôi còn sắp xếp cho cậu một buổi phỏng vấn, phóng viên sẽ hỏi về vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ đó, tha hồ mà tự ý trả lời.
Giải Dương trả lời “ok.”
Tần Thành: Tôi đoán được đứa chơi xấu bảo cậu mặc hàng nhái là ai rồi, Phương Thành Nam là đại sứ hình ảnh mới của thương hiệu H. Ngay sau khi có cái hot search mặc hàng nhái thì mấy tài khoản influences bắt đầu đăng ảnh Phương Thành Nam chụp quảng cáo cho thương hiệu H, đánh giá cao Phương Thành Nam là mặt nhìn đẳng cấp được những thương hiệu lớn ưa chuộng. Mặc dù mấy bài này không móc mỉa cậu nhưng dõ dàng tụi nó muốn lôi kéo cộng đồng mạng so sánh cậu với hắn ta, nhằm muốn hạ thấp hình ảnh của cậu.
Tần Thành: Tạp Húc thích chơi kiểu này nhất, Phương Thành Nam rất nổi tiếng, có mặt trên truyền hình rồi nhưng vẫn muốn bước vào màn ảnh rộng. Cơ hội này của đạo diễn Chu Hoài Nhân là rất quan trọng đối với hắn.
Tần Thành: Hắn ta đang chuẩn bị cho một vai diễn để đời, buổi thử vai diễn ra vào thứ hai tuần sau. Nếu cậu cứ mang tin xấu tiêu cực trên lưng như này thì nhà sản xuất có thể sẽ thẳng tay loại cậu mất thôi, thôi thì cậu cố gắng, chăm chỉ hơn trong buổi thử vai một chút.
Tần Thành: Hiện tại chủ đề đã đủ nóng rồi, có thể đảo ngược lại. Tin mặc hàng nhái này vẫn cần phải làm rõ, cậu có bằng chứng gì không?
Bằng chứng?
Giải Dương mở wechat của anh và nhắn.
Giải Dương: Anh may quần áo cho em thì có gì chứng minh quần áo đó không nhái không? Ai đó nói quần áo em đang mặc là đồ nhái, em cần phải làm rõ.
Một lúc sau Cừu Hành nhắn lại: Giúp em giải quyết rồi.
Giúp em giải quyết?
Giải Dương đang định rõ hơn thì Tần Thành đột nhiên gửi tin nhắn qua.
Tần Thành: Không cần bằng chứng nào nữa, kể cả tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ.
Tần Thành: Nhìn cái này đi.
Tần Thành gửi cho cậu một liên kết.
Giải Dương ấn vào.
Một trang mới hiện ra, là một video phỏng vấn được đăng từ nửa giờ trước đó. Trong đoạn video phỏng vấn, có một ông già ngoại quốc với mái tóc bạc đang ngồi sau bàn cầm một tập sách giới thiệu với các phóng viên về tác phẩm thiết kế đáng tự hào nhất của ông gần đây.
Sau khi nói chuyện khoảng mười giây, ông già lật cuốn sách thiết kế một trang rồi vui vẻ chỉ vào bộ màu xanh đậm trên đó và giới thiệu: “Đây là bộ tác phẩm tôi hài lòng nhất gần đây, bởi vì tôi rất thích nó cho nên chúng tôi đã sửa chữa cơ sở thứ hai để ra mắt loạt quần áo mới của thương hiệu h. Nhưng hơi tiếc, bộ quần áo này do một khách hàng cũ của tôi đặt làm riêng cho gia đình cậu ấy, tôi chỉ làm có mỗi bộ và gửi đi rồi không cho mọi người thấy đồ thật được.”
Nói đến đây, ông già đột nhiên lật lại vài trang, chỉ vào một bộ đồ khác và nói: “Bộ đồ này cũng do tôi thiết kế cho vị khách đó, cậu ấy gần đây đột nhiên lại cao lên, mặt mày cũng mở ra một xíu, tính tình cũng thấy đổi
điều đó khơi gợi nguồn cảm hứng sáng tạo của tôi nên tôi đã lập tức cho ra đời bộ này.
Nhìn vẻ mặt khoa trương của ông lão, Giải Dương nhướng mày, chuyển lại WeChat, phát hiện Tần Thành gửi tin nhắn mới cho cậu.
Tần Thành: Video này được tài khoản influences mang lên Weibo rồi, để tôi đưa nó ngồi lên hot search còn về tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ mà mặc hàng nhái khác tự lắng xuống. Tiệc tối mai tôi vẫn nhắc nhở cậu xíu: Nghe nói Quý Trạch Huy cũng sẽ tham gia, tìm cách đi cùng anh ta, tôi sẽ tìm người chụp ảnh sau đó viết một bản thảo về chiều cao của cậu dựa trên anh ấy. Tẩy trắng một chút.
Giải Dương lại trả lời “ok”.
Tần Thành đột nhiên hỏi: Cậu với Cừu Hành làm lành rồi à?
Giải Dương suy nghĩ một chút rồi gõ.
Giải Dương: Không.
Giải Dương: Nhưng anh ấy đã về nhà rồi.
________________
=)))) Chậm nhiệt sốt ruột quá các cậu ha
Giải Dương đứng dậy theo động tác của anh, không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ đứng đó nhìn, biểu cảm trên mặt cậu chắc chắn không phải kinh ngạc cũng chả phải hiền lành.
Cừu Hành thấy biểu cảm của cậu thì dừng lại một chút, đột nhiên lấy khăn che mặt cậu rồi hỏi: “Em giận à?”
Đầu cậu bị anh bọc như một củ khoai tây nhưng cậu vẫn im lặng. Từ lỗ hổng trên chiếc khăn nhìn sắc mặt anh tái nhợt hơn so với lúc anh đi, nhìn xuống đôi môi màu nhẹ hơn, bỗng nhiên đưa tay mình ấn lên trái tim anh.
Cơ thể Cừu Hành cứng lại sau đó kéo tay Giải Dương xuống và nhẹ nhàng nắm chặt.
“Sao tay lạnh thế?” Anh xoa xoa tay Giải Dương, dùng tay khác sờ đầu cậu “Hình như lại cao thêm một chút.”
Giải Dương vẫn không nói chuyện nhưng bàn tay đang bị người ta nắm cũng không rút ra.
“Tôi mang quà về cho em… Vào nhà đi.”
Giải Dương cuối cùng cũng động lòng rồi, nắm lấy tay đang muốn dắt cậu vào nhà của, giơ tay còn lại lên đặt ở ngực anh, nhẹ nhàng vỗ về nói: “Khoan hồng nhận tội, phản kháng sẽ bị xử nghiêm, nói dối sẽ ly hôn.”
“…”
Cừu Hành quay lại nhìn Giải Dương, bèn hỏi: “Em không thể giả vờ dịu dàng được sao?”
Giải Dương giễu cợt một tiếng.
“…”
Anh nhìn Giải Dương, đột nhiên nở nụ cười, giơ tay búng trán cậu rồi dắt cậu đi về phía biệt thự.
Giải Dương theo anh dắt đi về phía trước, nhìn xuống bàn tay được anh cầm, nhìn thấy hình như màu móng tay cũng nhạt hơn rồi, lại ngước mặt lên nhìn bóng lưng của anh suy nghĩ trong lòng cậu lại càng thêm chắc chắn.
Như trong truyện có viết, bệnh của Cừu Hành là ảnh hưởng lẫn nhau.
Một bệnh ung thư não, một bệnh tim.
Có một số phương pháp điều trị ung thư não trong đó hiệu quả nhất là phẫu thuật cắt bỏ sọ não. Khối u trong não của Cừu Hành là khối u ác tính, vị trí phát triển lại phức tạp. Tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp mà có thành công đi nữa cũng để lại di chứng. Hơn nữa, Cừu Hành còn bị bệnh tim, anh từ bỏ ý phẫu thuật ngay từ đầu mà chỉ sử dụng các phương pháp bảo tồn để kéo dài sự sống của mình càng lâu càng tốt thôi.
Còn về bệnh tim của anh thì không cần phải quan tâm đặc biệt quá, nhưng sau khi Cừu Hành được chuẩn đoán bị ung thư não, bệnh tim của anh đột nhiên trở lên nặng hơn. Để chữa khỏi bệnh tim thì phải phẫu thuật, nhưng lại vướng ung thư não, tình trạng bệnh tật lại không khả quan lại chưa đủ điều kiện mổ tim nên việc điều trị bệnh tim cũng bị đình trệ.
Hai căn bệnh này cứ kiềm chế lẫn nhau như vậy, buộc anh không thể áp dụng phương pháp điều trị hiệu quả nhanh chóng nào, buộc anh phải bảo thủ sự sống rồi chờ chết.
Nhưng bây giờ, anh dường như đã phẫu thuật tim rồi.
Vừa cậu sờ vào tim anh cũng truyền một ít dị năng vào rồi, cũng cảm thấy cảm giác trì trệ trước đó giờ cũng hết rồi.
Hết rồi, có nghĩa sẽ khoẻ trở lại.
Có phải trước đây vì cậu dùng dị năng làm giảm bớt bệnh tình của anh không? Để tim anh cuối cùng cũng đủ điều kiện phẫu thuật? Hay dị năng của cậu làm giảm nhẹ căn bệnh tim này? yêu cầu điều trị cũng không còn cao như trước nữa?
“Tôi đã đi khám sức khỏe.”
Giải Dương tỉnh táo lại thấy Cừu Hành dắt cậu vào đến nhà rồi, lúc này anh đang chọn khăn quàng cổ, cậu nhìn Cừu Hành rồi hỏi: “Vậy thì?”
Cừu Hành đặt chiếc khăn sang một bên, trả lời bằng giọng rất nhẹ nhàng: “Nhân tiện tôi cũng phẫu thuật tim, một ca phẫu thuật nhỏ thôi.”
Đúng là như vậy.
Cậu lần nữa dùng tay chạm vào tim anh hỏi: “Kết quả phẫu thuật thế nào? Anh không sao chứ?”
Cừu Hành nhìn xuống bàn tay thuộc về cậu đang đặt trên ngực anh, mặt mày hiếm khi hoà nhã, ít buồn bực trả lời: “Tốt…..sau này cũng không lo bị em chọc tức súyt vào viện nằm nữa.”
Giải Dương không bao giờ quên mách lẻo: “Chọc anh tức đến nỗi súyt vào viện không phải là em, mà là cháu trai anh ấy, đứa cháu bạch nhãn lang của anh.”
Cừu Hành nhìn Giải Dương: “Sao em lại thù dai như vậy nhỉ?”
Giải Dương không phủ nhận sự thù dai của mình, thu tay về rồi hỏi: “Được rồi, còn quà của em đâu?”
Mặt anh tươi cười.
“Ở một nơi khác …” Anh quay sang bên cạnh che giấu biểu cảm của mình bằng cách cởi áo khoác “Từ từ chứ, vào nhà đi, cho em xem quà.”
…
Quà của anh cho cậu là hợp đồng cổ phần.
“Công ty này là một công ty ở nước ngoài, có chuyên gia quản lý. Sau này nếu em muốn lúc nào cũng có thể tiếp quản, còn đây là danh thiếp của người quản lý bên đó, sẽ thường xuyên báo cáo thu nhập của công ty với em.”
Giải Dương không hỏi, thậm chí hợp đồng còn chẳng thèm xem mà cầm bút lên ký luôn.
“Không sợ tôi bán em à?”
Ký xong cậu đẩy hợp đồng ra trả lời: “Em không ngu.”
Công ty nước ngoài bày rõ ràng là đường lui mà Cừu Hành sắp xếp. Nếu sau này Cừu Hành có chuyện gì hoàn toàn có thể dựa vào công ty này để di cư ra nước ngoài, cao chạy bay xa
Tránh sự hỗn loạn ở văn phòng hội nghị kia.
Lần này có vẻ như bác sĩ vẫn chưa tìm ra được phương án điều trị phù hợp cho khối u trong não anh, nhưng anh cuối cùng cũng không né tránh bệnh tật hay ngồi đó chờ chết nữa.
Những tồn đọng trong lòng Giải Dương cũng tiêu tan một chút, đặt bút xuống nhìn anh rồi nói: “Lần sau khi anh ra nước ngoài đều trị, em hy vọng anh có thể cho em biết trước. Còn nếu có thể, tốt hơn là em nên đi với anh.”
Cừu Hành im lặng, lúc sau trả lời: “Giải Dương, nếu tôi đang điều trị không may sơ sẩy
— ”
“Vậy thì em ngay lập tức sẽ lấy tài sản của anh cao chạy bay xa, thậm chí đám tang của anh em cũng không đến dự.”
Có một số người, không thể nói được vài lời ấm ám.
Mặt anh đen xì, tức giận nói: “Tôi chết em không buồn à?”
“Em được chôn cùng anh chứ?”
“……..ăn nói linh tinh” Cừu Hành cầm tập hợp đồng lên đứng dậy “Ngồi đây làm gì nữa, dậy ăn cơm, nửa tháng không thấy mà đã gầy hẳn đi thế này!”
Giải Dương đính chính: “Không phải nửa tháng ạ, mà 20 ngày. ”
Cừu Hành dừng lại rồi quay lại nói: “Em đi rửa tay trước đi.”
…
Bữa tối, anh chủ động múc cho cậu một bát canh còn miệng lại nói chuyện kì quái: “Fans của em có lương tâm thật đấy, em gầy mà bọn họ lại khen em trông đẹp trai hơn, nông cạn.”
Giải Dương hỏi: “Sao anh biết fans em khen em đẹp?”
“…….”
Cừu Hành cũng tự múc cho mình bát canh, không thèm nhìn cậu “Ăn cơm mà nói nhiều thế? Tập chung ăn cơm.”
Giải Dương cười, cầm thìa lên uống một hớp canh.
Bưã ăn hôm nay, ăn xong anh không rời đi mà ngồi chờ cậu ăn xong, trong lúc chờ đợi anh có nói: “Bên Vinh Đỉnh sắp tổ chức một cuộc họp thường niên, nên mấy ngày sau chắc tôi sẽ tăng ca, không phải chờ tôi ăn tối đâu.”
Giải Dương gật đầu tỏ ý đã biết.
“Cuộc họp thường niên của Vinh Đỉnh… em có muốn đi không?”
Giải Dương nhướng mắt nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành như kiểu ngẫu nhiên mà nhắc đến: “Họp thường niên có rút thăm trúng thưởng có cả văn nghệ. Nếu em muốn đi tôi đưa em đi chơi chơi.”
Cuộc hỏp thường niên của Vinh Đỉnh thì chắc tất cả nhân viên của Vinh Đỉnh sẽ tham dự.
Cậu lắc đầu: “Không đi.”
Mặt anh đen thui.
“Công việc năm trước vẫn còn mà, em không có thời gian để đi. Dương Hành cũng có một cuộc họp thường niên, anh muốn đi không?”
Biểu cảm của anh tốt hơn, lấy ly nước đưa lên môi uống một hớp, anh cũng từ chối: “Không có thời gian.”
Giải Dương cười.
“Em đang cười cái gì vậy?”
“Em cũng tặng cho anh một món quà, là búp bê mô hình của em, lấy không?”
Anh đứng dậy có vẻ bực bội nói: “Ai thèm, đồ chơi của trẻ con.”
Nói xong, anh bước lên tầng.
…
Đêm nay tâm trạng cậu cực kỳ tốt, thậm chí lướt Weibo thấy toàn ảnh cậu mặc trang phục linh tinh đăng ở khắp nơi mà vẫn nhếch miệng cười được.
Tần Thành gửi tin nhắn qua: Thư luật sư đã gửi đi rồi, để tôi nghĩ cách giúp cậu có được thư mời dự buổi dạ tiệc cuối năm của câu lạc bộ V. Mai mặc bộ mới đến tham dự, tôi còn sắp xếp cho cậu một buổi phỏng vấn, phóng viên sẽ hỏi về vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ đó, tha hồ mà tự ý trả lời.
Giải Dương trả lời “ok.”
Tần Thành: Tôi đoán được đứa chơi xấu bảo cậu mặc hàng nhái là ai rồi, Phương Thành Nam là đại sứ hình ảnh mới của thương hiệu H. Ngay sau khi có cái hot search mặc hàng nhái thì mấy tài khoản influences bắt đầu đăng ảnh Phương Thành Nam chụp quảng cáo cho thương hiệu H, đánh giá cao Phương Thành Nam là mặt nhìn đẳng cấp được những thương hiệu lớn ưa chuộng. Mặc dù mấy bài này không móc mỉa cậu nhưng dõ dàng tụi nó muốn lôi kéo cộng đồng mạng so sánh cậu với hắn ta, nhằm muốn hạ thấp hình ảnh của cậu.
Tần Thành: Tạp Húc thích chơi kiểu này nhất, Phương Thành Nam rất nổi tiếng, có mặt trên truyền hình rồi nhưng vẫn muốn bước vào màn ảnh rộng. Cơ hội này của đạo diễn Chu Hoài Nhân là rất quan trọng đối với hắn.
Tần Thành: Hắn ta đang chuẩn bị cho một vai diễn để đời, buổi thử vai diễn ra vào thứ hai tuần sau. Nếu cậu cứ mang tin xấu tiêu cực trên lưng như này thì nhà sản xuất có thể sẽ thẳng tay loại cậu mất thôi, thôi thì cậu cố gắng, chăm chỉ hơn trong buổi thử vai một chút.
Tần Thành: Hiện tại chủ đề đã đủ nóng rồi, có thể đảo ngược lại. Tin mặc hàng nhái này vẫn cần phải làm rõ, cậu có bằng chứng gì không?
Bằng chứng?
Giải Dương mở wechat của anh và nhắn.
Giải Dương: Anh may quần áo cho em thì có gì chứng minh quần áo đó không nhái không? Ai đó nói quần áo em đang mặc là đồ nhái, em cần phải làm rõ.
Một lúc sau Cừu Hành nhắn lại: Giúp em giải quyết rồi.
Giúp em giải quyết?
Giải Dương đang định rõ hơn thì Tần Thành đột nhiên gửi tin nhắn qua.
Tần Thành: Không cần bằng chứng nào nữa, kể cả tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ.
Tần Thành: Nhìn cái này đi.
Tần Thành gửi cho cậu một liên kết.
Giải Dương ấn vào.
Một trang mới hiện ra, là một video phỏng vấn được đăng từ nửa giờ trước đó. Trong đoạn video phỏng vấn, có một ông già ngoại quốc với mái tóc bạc đang ngồi sau bàn cầm một tập sách giới thiệu với các phóng viên về tác phẩm thiết kế đáng tự hào nhất của ông gần đây.
Sau khi nói chuyện khoảng mười giây, ông già lật cuốn sách thiết kế một trang rồi vui vẻ chỉ vào bộ màu xanh đậm trên đó và giới thiệu: “Đây là bộ tác phẩm tôi hài lòng nhất gần đây, bởi vì tôi rất thích nó cho nên chúng tôi đã sửa chữa cơ sở thứ hai để ra mắt loạt quần áo mới của thương hiệu h. Nhưng hơi tiếc, bộ quần áo này do một khách hàng cũ của tôi đặt làm riêng cho gia đình cậu ấy, tôi chỉ làm có mỗi bộ và gửi đi rồi không cho mọi người thấy đồ thật được.”
Nói đến đây, ông già đột nhiên lật lại vài trang, chỉ vào một bộ đồ khác và nói: “Bộ đồ này cũng do tôi thiết kế cho vị khách đó, cậu ấy gần đây đột nhiên lại cao lên, mặt mày cũng mở ra một xíu, tính tình cũng thấy đổi
điều đó khơi gợi nguồn cảm hứng sáng tạo của tôi nên tôi đã lập tức cho ra đời bộ này.
Nhìn vẻ mặt khoa trương của ông lão, Giải Dương nhướng mày, chuyển lại WeChat, phát hiện Tần Thành gửi tin nhắn mới cho cậu.
Tần Thành: Video này được tài khoản influences mang lên Weibo rồi, để tôi đưa nó ngồi lên hot search còn về tin đồn phẫu thuật thẩm mỹ mà mặc hàng nhái khác tự lắng xuống. Tiệc tối mai tôi vẫn nhắc nhở cậu xíu: Nghe nói Quý Trạch Huy cũng sẽ tham gia, tìm cách đi cùng anh ta, tôi sẽ tìm người chụp ảnh sau đó viết một bản thảo về chiều cao của cậu dựa trên anh ấy. Tẩy trắng một chút.
Giải Dương lại trả lời “ok”.
Tần Thành đột nhiên hỏi: Cậu với Cừu Hành làm lành rồi à?
Giải Dương suy nghĩ một chút rồi gõ.
Giải Dương: Không.
Giải Dương: Nhưng anh ấy đã về nhà rồi.
________________
=)))) Chậm nhiệt sốt ruột quá các cậu ha