Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y - Trang 4
Chương 55: Một phát hiện xấu, một phát hiện tốt
Cừu Hành cười lạnh khi nghe Giải Dương bịa chuyện.
“Em còn Không mau buông ra?”
Giải Dương dụt cái tay đang sờ Cừu Hành lại.
“Trở lại giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.”
Giải Dương làm theo, nằm xuống nhắm mắt lại.
“Chăn nữa.”
Giải Dương mở mắt, kéo chăn bông rồi lại nhắm mắt.
“Bỏ tay vào.”
Giải Dương đút tay vào chăn.
Khoảng mười phút sau, Giải Dương thử mở mắt.
“Giải Dương, em đi tìm chết đúng không?”
“…”
Giải Dương từ bỏ kế hoạch bí mật thử dị năng, lại nhắm mắt lại, chậm rãi hô hấp, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say…. Dị năng vừa mới tỉnh lại còn cậu thật sự cần phải nghỉ ngơi.
Sau khi xác nhận Giải Dương thực sự đã ngủ say, thân thể căng chặt của Cừu Hành mới thả lỏng một chút, nâng bàn tay vừa bị Giải Dương sờ vào nhìn một hồi, ngồi dậy, lại sờ vào bả vai ban ngày bị Giải Dương dựa vào.
Hình như đúng là cao hơn một chút?
Cũng gầy đi một chút …
[Đừng chạm vào người của tôi, tránh ra! ]
Cừu Hành vô thức thẳng lưng, cau mày nhìn về phía giường bên Giải Dương, rời giường đi tới ngồi xuống trên ghế ở đầu giường rồi nhìn chằm chằm Giải Dương.
Những lời này là có ý gì?
Sao lại nói những lời đó?
Cừu Hành nhanh chóng dùng ngón tay gõ vào tay ghế, gõ được giữa chừng thì dừng lại, ma xui quỷ khiến mà nghiêng người, đưa bàn tay lúc nãy bị Giải Dương nắm đút vào trong chăn mò về phía trước.
Da thịt chạm của anh vào một da thịt ấm áp khác, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa xuống, Cừu Hành đột nhiên tỉnh táo lại, thu tay lại, dùng tay trái nắm lấy tay phải rồi dựa vào ghế dựa nhìn Giải Dương.
Không biết đã qua bao lâu.
“Xùy.” Cừu Hành đứng dậy, bóp góc chăn bông trên người Giải Dương, nhẹ nhàng để xuống.
…
Sau khi tỉnh, Giải Dương như nổi máu sống lại, thậm chí còn khoẻ mạnh và nhiều năng lượng hơn lúc nhập viện. Cừu Hành cau mày nhìn Giải Dương một lúc, gọi bác sĩ và nhất quyết đưa Giải Dương đi khám sức khỏe.
Sau một vòng kiểm tra, Giải Dương ở đâu cũng tốt, nhưng hơi thiếu canxi.
“Thường ngày uống thêm sữa bò, chấp hành quy luật nghỉ ngơi và làm việc đều đặn, tiếp tục tập thể dục nếu không có vấn đề gì lớn thì có thể xuất viện.”
Cừu Hành cầm tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe, không hài lòng nhìn bác sĩ rồi nói: “Em ấy thật sự không bị bệnh sao? Lần này sao tự nhiên lại bị sốt?”
Bác sĩ bị Cừu Hành làm phiền đến tuyệt vọng, lần thứ mười ngàn nói: “Chuyện này có thể do là … “
“Có thể do em khi ngủ đạp chăn bông hoặc do không quen với khí hậu ở đây.” Giải Dương giúp bác sĩ trả lời và vỗ lên vai Cừu Hành “Anh làm giấy xuất viện cho em đi, em không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện đâu.”
Người Cừu Hành cứng đờ, mặt đen thui trừng mắt: “Đừng đụng tay đụng chân, Trẻ con à mà còn đá chăn khi ngủ.”
Giải Dương nhìn bác sĩ: “Bác sĩ à, anh ấy gần đây dễ nổi nóng, bác có thể kê cho anh ấy một số loại thuốc để giảm hoả tiêu độc không. “
Bác sĩ rất khó xử: “Không thể uống thuốc được đâu, đặc biệt là anh này vừa nhìn phát đã biết người mang bệnh, tôi đề nghị là đi kiểm tra toàn cơ thể…..”
Cừu Hành đột nhiên đứng dậy và nắm lấy chiếc mũ áo khoác của Giải Dương, kéo Giải Dương ra khỏi văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ: “—Kiểm tra.”
Eo ôi, làm bác sĩ khó thật đấy.
……
Hai người làm thủ tục xuất viện, lúc chuẩn bị bước ra khỏi sảnh bệnh viện, Cừu Hành đột nhiên dừng lại, cúi đầu; lục trong túi một chiếc khăn quàng cổ. Anh kéo mũ áo khoác của Giải Dương xuống, sau đó đưa khăn quàng cổ quấn lên cổ cậu, từng vòng từng vòng một, xoắn lại đến khi chỉ có mỗi đôi mắt lộ ra bên ngoài mới hài lòng.
Sau đó anh lấy ra một đôi găng tay trong túi kéo tay Giải Dương, kéo đến nửa thì dừng lại, nhét găng tay vào ngực của cậu rồi nói: “Em tự đeo nó đi, thành phố H mấy ngày nay nhiệt độ thấp, đừng đi ra ngoài kẻo lại bị đông cứng.”
Giải Dương đeo găng tay vào, phát hiện găng tay rất vừa, liếc mắt nhìn anh không mang khăn quàng cổ và găng tay, hỏi: “Anh không mang à? “
“Tôi không lạnh. “
Vừa giúp Giải Dương xong thủ tục xuất viện thì Chu Miểu tới, nghe được những lời này, hắn theo bản năng đáp: “Không phải thế đâu, Ông chủ vội vàng ra ngoài, chỉ kịp lấy được cái của cậu mà không kịp lấy cái của mình, thật ra Ông chủ rất sợ lạnh.”
Cừu Lạnh lạnh lùng nhìn Chu Miểu, Chủ Miểu nhận ra mình lại lắm mồm, sợ đến mức rụt cổ lại.
Giải Dương ngạc nhiên nhìn Cừu Hành, đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài mang ý cười: “Anh sợ lạnh à?”
“…….”
Cừu Hành cau mày kéo túi vali lên: “Em cười cái gì vậy? Đi thôi. ”
Rời khỏi bệnh viện, lên xe. Chiếc xe do Ngô Thủy thuê từ một công ty cho thuê xe gần đó, không phải xe nhà mình không thoải mái, sau khi lên xe Cừu Hành luôn căng chặt.
Giải Dương nói “Chúng ta đi đến trung tâm mua sắm trước đi.”
“Em làm gì ở trung tâm mua sắm?”
“Mua tất á, quên không mang nhiều.”
“…” Cừu Hành chịu đựng, dạy bảo: “Đã bảo cái vali nhỏ đó không chứa được nhiều…..Ngô Thủy, đi trung tâm mua sắm!”
Sau khi đến trung tâm mua sắm, Giải Dương không cho Cừu Hành ra khỏi xe, chỉ cùng Chu Miểu đi vào trung tâm mua sắm. Cậu đi thẳng đến cửa hàng quần áo nam trên tầng 4, bước vào một cửa hàng đẹp mắt, ước lượng kích cỡ và chọn ra một đôi găng tay da cừu và một chiếc khăn len.
Chu Miểu đột nhiên nhận ra: “Hoá ra cậu muốn mua cho ông chủ …”
“Thành phố H lạnh và ẩm ướt, khác với thành phố B. Anh ấy không quen” Giải Dương giải thích, cầm lấy găng tay và khăn quàng cổ đi thanh toán rồi đi ngang qua khu vực quần áo, nhìn một chiếc áo khoác màu đen trên kệ, dừng lại và gọi nhân viên để lấy một chiếc theo kích cỡ của Cừu Hành.
Sau khi mua sắm xong, Giải Dương vội vàng trở lại xe và đặt chiếc túi lên đùi Cừu Hành.
“Không phải là em mua tất à? Sao lại là một cái túi lớn như vậy?”
Giải Dương cười cười, đầu tiên lấy khăn quàng cổ quàng qua cổ anh, sau đó lấy găng tay ra đeo cho anh, cuối cùng lấy áo ra và so sánh nó với cơ thể của anh, Nói: “Em nghĩ anh lên mặc thêm áo khoác, có thể sẽ bị lạnh đó. Kiểu dáng này cũng được, anh mà mặc chắc nhìn rất đẹp.”
“……”
Cừu Hành gượng mặt, ấn xuống áo khoác xuống và nói: “Tiêu tiền lung tung.”
“Em dùng thẻ mà anh đưa cho em.” Giải Dương chỉ vào chiếc áo khoác mới của mình. “Anh dùng tiền của em mua quần áo cho em còn em dùng tiền của anh mua cho anh quần áo. Công bằng mà. ”
Cừu Hành xoá bóp chiếc găng tay mềm trong tay không nói gì.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một khách sạn xa lạ.
Giải Dương nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành đe dọa nói: “Hoặc là em ở đây rồi tiếp tục công tác ở thành phố H, hoặc là em hôm nay cùng tôi trở về nhà, cho em chọn.”
Giải Dương nắm được điểm mấu chốt: “Anh sẽ trở lại thành phố B ngày hôm nay á?”
“Có một cuộc họp” Cừu Hành đẩy cửa xe,” Xuống xe đi, trước tiên giúp em sắp xếp chút đã.”
Cừu Hành sắp xếp cho Giải Dương ở dãy phòng trên cùng của khách sạn với một quản gia bao gồm tất cả các bữa ăn, lúc nào cũng có thể đến phòng bác sĩ. Cừu Hành giúp Giải Dương treo quần áo rồi quay đầu nhìn cậu, cuối cùng anh cũng không mặt lạnh nữa nói: “Buổi tối bật điều hòa đi ngủ, bật nhiệt độ cao hơn một chút, nếu em lại bị bệnh tôi sẽ không đến nữa đâu.”
Cậu nhìn sự mệt mỏi không thể chịu nổi giữa lông mày của anh và cuồng thâm do thiếu ngủ gây ra, cậu hỏi anh: “Anh không thể ở đây thêm một ngày sao?”
“... Ăn uống đầy đủ, nhớ uống sữa mỗi ngày và đừng thức khuya. ” Cừu Hành không trả lời, kiểm tra tủ lạnh nhỏ trong phòng ngủ chính và chắc chắn rằng có đồ ăn thức uống trong đó, “Khi đến đoàn phim, cố gắng không ăn bữa trưa đóng hộp của đoàn phim. Bảo Ngô Thủy mang thức ăn khách sạn cho em.”
“Gần đây anh còn đau đầu không?”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, che đầu Giải Dương, bước ra ngoài nói: “Tôi ra sân bay, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Giải Dương lập tức cầm áo khoác vừa mới cởi ra, nhanh chóng chạy theo nói: “Em đưa anh đi”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, lần này anh không từ chối.
…
Trên đường đến sân bay, Cừu Hành vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ là do ảnh hưởng từ tâm lý, Giải Dương luôn cảm thấy nước da của anh trông xấu hơn trước, môi anh ấy thậm chí còn chuyển sang màu tím nhạt.
Giải Dương ánh mắt rơi vào tay của anh đang đặt trên bụng, tay di chuyển, đưa tay lên.
Sức mạnh của cậu đang trong giai đoạn mới thức tỉnh, không thể sử dụng trên không. Sau lần đêm qua đánh lén thất bại, cậu muốn đợi cho đến khi nâng cấp dị năng của mình một chút rồi mới giúp Cừu Hành, thử xem khả năng thanh tẩy có hữu ích cho việc giảm bớt bệnh tật hay không, nhưng …
Giải Dương dựa lưng vào ghế, đưa dị năng phân ra một ít ở đầu ngón tay, tìm kiếm trong cơ thể Cừu Hành.
Ngay cả khi nó chỉ có thể làm cho Cừu Hành thoải mái hơn.
Lông mi của Cừu Hành run lên rồi lại thôi.
Sức mạnh dị năng như gió thổi vào thung lũng, lặng lẽ trôi về phía thung lũng sâu.
Sau vài phút, lông mày cau lại của anh buông lỏng, cơ thể thả lỏng và nghiêng người dựa vào Giải Dương, ngủ thiếp đi.
Giải Dương thu tay lại, hơi nhíu mày.
Phát hiện ra một cái không tốt, và một cái tốt.
Phát hiện tốt là dị năng có hiệu quả với bệnh tật. Bệnh tật với cơ thể giống như virus, có thể đào thải. Phát hiện tệ hơn là có thể do mức sức mạnh của anh vẫn còn rất thấp, phần trăm dùnh dị năng chữa bệnh cho anh không lớn lắm và tình trạng thể chất của Cừu Hành tồi tệ hơn nhiều so với cậu nghĩ.
Theo thời gian của truyện gốc, Cừu Hành sẽ chết vì bệnh sau ba năm nữa.
Ba năm, quá ngắn.
… Sau khi đến sân bay, Giải Dương đã đánh thức Cừu Hành.
Cừu Hành cau mày mở mắt ra, nhìn mặt Giải Dương ngay gần, lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng lưng đặt bàn tay trên bụng mình.
Mu bàn tay lạnh lẽo, không có nhiệt độ như người khác từng nắm.
Cừu Hành buông tay của mình ra và nói: “Đưa đến đây thôi, không cần vào tận sân bay.”
Giải Dương đẩy cửa bước xuống xe.
Cừu Hành: “………”
Khi anh sắp bước vào chỗ kiểm soát an ninh, Cừu Hành im lặng kể từ khi ra khỏi xe, đột nhiên quay sang Giải Dương nói: “Quan hệ của chúng ta chỉ giao dịch, hiểu không?”
Giải Dương ngước mắt lên nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “ Giải Dương à, tôi là chủ nhà…”
Giải Dương nói “Em là người thuê nhà.”
Cừu Hành im lặng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giải Dương, tự hỏi liệu em ấy có hiểu mình đang nói gì không, hơi nôn nóng.
Giải Dương đột nhiên mỉm cười với Cừu Hành rồi nói “ Cừu Hành, ba em đem phần còn lại của cuộc đời em bán cho anh rồi, vậy làm sao có thể được.”
Cừu Hành dừng lại và nhìn thẳng vào Giải Dương.
Giải Dương nhướng mày hỏi: “Ly hôn?”
Cừu Hành sửng sốt, nhìn Giải Dương một lúc, sau đó đột nhiên chế nhạo “Giải Dương à, tưởng cũng không được đâu”
…
Lúc Giải Dương tới phim trường, Mộc Chu Dịch và Thẩm Ngạn đã hoàn thành một cảnh phối hợp. Mọi người thấy Giải Dương trở về đều sôi nổi quan tâm chào hỏi, Giải Dương đáp lại một cái, ngước mắt nhìn về phía Mộc Chu Dịch đang nhìn, trực tiếp không để ý tới cô ta, chủ động vươn tay về phía Từ Hành nói: “Đạo diễn Từ, tôi xin lỗi vì đã làm chậm trễ tiến độ công việc của mọi người. “
Từ Hành nắm lấy tay Giải Dương nói:”Không sao, thân thể quan trọng nhất mà cũng không chậm trễ cái gì.”
Dị năng phát ra, tiến vào trong cơ thể Từ Hành, thẳng đến não, Giải Dương hiển nhiên cảm thấy có thứ gì đó bị dị năng lực nuốt chửng, ánh mắt Từ Hành trong chốc lát cũng mê man.
Nó thực sự hiệu quả.
Giải Dương hài lòng thu tay về, trao đổi vài câu với Từ Hành, sau đó ngồi bên cạnh Long Thụ Vưu trước khi quay cảnh tiếp theo, nắm lấy cổ tay Long Thụ Vưu.
Long Thụ Vưu đang chăm chú xem bản nhạc, lúc này mới nhận ra Giải Dương đã trở lại, vừa định nói thì đầu đột nhiên mê man, không nhịn được đưa tay lên che miệng ngáp dài.
Giải Dương lấy bút và bản nhạc trong tay Long Thụ Vưu, lật lại bản nhạc, hỏi: “Anh còn muốn tôi hợp tác với Mộc Chu Dịch nữa không?”
Mặt Long Thụ Vưu nhăn lại, đưa tay xuống nhìn Giải Dương.: “Muốn cậu hợp tác với Mộc Chu Dịch á, tôi có bị điên không?”
Hoàn hảo.
Giải Dương trả lại bản nhạc cho Long Thụ Vưu, hài lòng vỗ vỗ vai anh ta: “Chúc mừng anh đã cai nghiện thành công.”
“Em còn Không mau buông ra?”
Giải Dương dụt cái tay đang sờ Cừu Hành lại.
“Trở lại giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.”
Giải Dương làm theo, nằm xuống nhắm mắt lại.
“Chăn nữa.”
Giải Dương mở mắt, kéo chăn bông rồi lại nhắm mắt.
“Bỏ tay vào.”
Giải Dương đút tay vào chăn.
Khoảng mười phút sau, Giải Dương thử mở mắt.
“Giải Dương, em đi tìm chết đúng không?”
“…”
Giải Dương từ bỏ kế hoạch bí mật thử dị năng, lại nhắm mắt lại, chậm rãi hô hấp, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say…. Dị năng vừa mới tỉnh lại còn cậu thật sự cần phải nghỉ ngơi.
Sau khi xác nhận Giải Dương thực sự đã ngủ say, thân thể căng chặt của Cừu Hành mới thả lỏng một chút, nâng bàn tay vừa bị Giải Dương sờ vào nhìn một hồi, ngồi dậy, lại sờ vào bả vai ban ngày bị Giải Dương dựa vào.
Hình như đúng là cao hơn một chút?
Cũng gầy đi một chút …
[Đừng chạm vào người của tôi, tránh ra! ]
Cừu Hành vô thức thẳng lưng, cau mày nhìn về phía giường bên Giải Dương, rời giường đi tới ngồi xuống trên ghế ở đầu giường rồi nhìn chằm chằm Giải Dương.
Những lời này là có ý gì?
Sao lại nói những lời đó?
Cừu Hành nhanh chóng dùng ngón tay gõ vào tay ghế, gõ được giữa chừng thì dừng lại, ma xui quỷ khiến mà nghiêng người, đưa bàn tay lúc nãy bị Giải Dương nắm đút vào trong chăn mò về phía trước.
Da thịt chạm của anh vào một da thịt ấm áp khác, không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa xuống, Cừu Hành đột nhiên tỉnh táo lại, thu tay lại, dùng tay trái nắm lấy tay phải rồi dựa vào ghế dựa nhìn Giải Dương.
Không biết đã qua bao lâu.
“Xùy.” Cừu Hành đứng dậy, bóp góc chăn bông trên người Giải Dương, nhẹ nhàng để xuống.
…
Sau khi tỉnh, Giải Dương như nổi máu sống lại, thậm chí còn khoẻ mạnh và nhiều năng lượng hơn lúc nhập viện. Cừu Hành cau mày nhìn Giải Dương một lúc, gọi bác sĩ và nhất quyết đưa Giải Dương đi khám sức khỏe.
Sau một vòng kiểm tra, Giải Dương ở đâu cũng tốt, nhưng hơi thiếu canxi.
“Thường ngày uống thêm sữa bò, chấp hành quy luật nghỉ ngơi và làm việc đều đặn, tiếp tục tập thể dục nếu không có vấn đề gì lớn thì có thể xuất viện.”
Cừu Hành cầm tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe, không hài lòng nhìn bác sĩ rồi nói: “Em ấy thật sự không bị bệnh sao? Lần này sao tự nhiên lại bị sốt?”
Bác sĩ bị Cừu Hành làm phiền đến tuyệt vọng, lần thứ mười ngàn nói: “Chuyện này có thể do là … “
“Có thể do em khi ngủ đạp chăn bông hoặc do không quen với khí hậu ở đây.” Giải Dương giúp bác sĩ trả lời và vỗ lên vai Cừu Hành “Anh làm giấy xuất viện cho em đi, em không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện đâu.”
Người Cừu Hành cứng đờ, mặt đen thui trừng mắt: “Đừng đụng tay đụng chân, Trẻ con à mà còn đá chăn khi ngủ.”
Giải Dương nhìn bác sĩ: “Bác sĩ à, anh ấy gần đây dễ nổi nóng, bác có thể kê cho anh ấy một số loại thuốc để giảm hoả tiêu độc không. “
Bác sĩ rất khó xử: “Không thể uống thuốc được đâu, đặc biệt là anh này vừa nhìn phát đã biết người mang bệnh, tôi đề nghị là đi kiểm tra toàn cơ thể…..”
Cừu Hành đột nhiên đứng dậy và nắm lấy chiếc mũ áo khoác của Giải Dương, kéo Giải Dương ra khỏi văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ: “—Kiểm tra.”
Eo ôi, làm bác sĩ khó thật đấy.
……
Hai người làm thủ tục xuất viện, lúc chuẩn bị bước ra khỏi sảnh bệnh viện, Cừu Hành đột nhiên dừng lại, cúi đầu; lục trong túi một chiếc khăn quàng cổ. Anh kéo mũ áo khoác của Giải Dương xuống, sau đó đưa khăn quàng cổ quấn lên cổ cậu, từng vòng từng vòng một, xoắn lại đến khi chỉ có mỗi đôi mắt lộ ra bên ngoài mới hài lòng.
Sau đó anh lấy ra một đôi găng tay trong túi kéo tay Giải Dương, kéo đến nửa thì dừng lại, nhét găng tay vào ngực của cậu rồi nói: “Em tự đeo nó đi, thành phố H mấy ngày nay nhiệt độ thấp, đừng đi ra ngoài kẻo lại bị đông cứng.”
Giải Dương đeo găng tay vào, phát hiện găng tay rất vừa, liếc mắt nhìn anh không mang khăn quàng cổ và găng tay, hỏi: “Anh không mang à? “
“Tôi không lạnh. “
Vừa giúp Giải Dương xong thủ tục xuất viện thì Chu Miểu tới, nghe được những lời này, hắn theo bản năng đáp: “Không phải thế đâu, Ông chủ vội vàng ra ngoài, chỉ kịp lấy được cái của cậu mà không kịp lấy cái của mình, thật ra Ông chủ rất sợ lạnh.”
Cừu Lạnh lạnh lùng nhìn Chu Miểu, Chủ Miểu nhận ra mình lại lắm mồm, sợ đến mức rụt cổ lại.
Giải Dương ngạc nhiên nhìn Cừu Hành, đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài mang ý cười: “Anh sợ lạnh à?”
“…….”
Cừu Hành cau mày kéo túi vali lên: “Em cười cái gì vậy? Đi thôi. ”
Rời khỏi bệnh viện, lên xe. Chiếc xe do Ngô Thủy thuê từ một công ty cho thuê xe gần đó, không phải xe nhà mình không thoải mái, sau khi lên xe Cừu Hành luôn căng chặt.
Giải Dương nói “Chúng ta đi đến trung tâm mua sắm trước đi.”
“Em làm gì ở trung tâm mua sắm?”
“Mua tất á, quên không mang nhiều.”
“…” Cừu Hành chịu đựng, dạy bảo: “Đã bảo cái vali nhỏ đó không chứa được nhiều…..Ngô Thủy, đi trung tâm mua sắm!”
Sau khi đến trung tâm mua sắm, Giải Dương không cho Cừu Hành ra khỏi xe, chỉ cùng Chu Miểu đi vào trung tâm mua sắm. Cậu đi thẳng đến cửa hàng quần áo nam trên tầng 4, bước vào một cửa hàng đẹp mắt, ước lượng kích cỡ và chọn ra một đôi găng tay da cừu và một chiếc khăn len.
Chu Miểu đột nhiên nhận ra: “Hoá ra cậu muốn mua cho ông chủ …”
“Thành phố H lạnh và ẩm ướt, khác với thành phố B. Anh ấy không quen” Giải Dương giải thích, cầm lấy găng tay và khăn quàng cổ đi thanh toán rồi đi ngang qua khu vực quần áo, nhìn một chiếc áo khoác màu đen trên kệ, dừng lại và gọi nhân viên để lấy một chiếc theo kích cỡ của Cừu Hành.
Sau khi mua sắm xong, Giải Dương vội vàng trở lại xe và đặt chiếc túi lên đùi Cừu Hành.
“Không phải là em mua tất à? Sao lại là một cái túi lớn như vậy?”
Giải Dương cười cười, đầu tiên lấy khăn quàng cổ quàng qua cổ anh, sau đó lấy găng tay ra đeo cho anh, cuối cùng lấy áo ra và so sánh nó với cơ thể của anh, Nói: “Em nghĩ anh lên mặc thêm áo khoác, có thể sẽ bị lạnh đó. Kiểu dáng này cũng được, anh mà mặc chắc nhìn rất đẹp.”
“……”
Cừu Hành gượng mặt, ấn xuống áo khoác xuống và nói: “Tiêu tiền lung tung.”
“Em dùng thẻ mà anh đưa cho em.” Giải Dương chỉ vào chiếc áo khoác mới của mình. “Anh dùng tiền của em mua quần áo cho em còn em dùng tiền của anh mua cho anh quần áo. Công bằng mà. ”
Cừu Hành xoá bóp chiếc găng tay mềm trong tay không nói gì.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một khách sạn xa lạ.
Giải Dương nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành đe dọa nói: “Hoặc là em ở đây rồi tiếp tục công tác ở thành phố H, hoặc là em hôm nay cùng tôi trở về nhà, cho em chọn.”
Giải Dương nắm được điểm mấu chốt: “Anh sẽ trở lại thành phố B ngày hôm nay á?”
“Có một cuộc họp” Cừu Hành đẩy cửa xe,” Xuống xe đi, trước tiên giúp em sắp xếp chút đã.”
Cừu Hành sắp xếp cho Giải Dương ở dãy phòng trên cùng của khách sạn với một quản gia bao gồm tất cả các bữa ăn, lúc nào cũng có thể đến phòng bác sĩ. Cừu Hành giúp Giải Dương treo quần áo rồi quay đầu nhìn cậu, cuối cùng anh cũng không mặt lạnh nữa nói: “Buổi tối bật điều hòa đi ngủ, bật nhiệt độ cao hơn một chút, nếu em lại bị bệnh tôi sẽ không đến nữa đâu.”
Cậu nhìn sự mệt mỏi không thể chịu nổi giữa lông mày của anh và cuồng thâm do thiếu ngủ gây ra, cậu hỏi anh: “Anh không thể ở đây thêm một ngày sao?”
“... Ăn uống đầy đủ, nhớ uống sữa mỗi ngày và đừng thức khuya. ” Cừu Hành không trả lời, kiểm tra tủ lạnh nhỏ trong phòng ngủ chính và chắc chắn rằng có đồ ăn thức uống trong đó, “Khi đến đoàn phim, cố gắng không ăn bữa trưa đóng hộp của đoàn phim. Bảo Ngô Thủy mang thức ăn khách sạn cho em.”
“Gần đây anh còn đau đầu không?”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, che đầu Giải Dương, bước ra ngoài nói: “Tôi ra sân bay, em nghỉ ngơi thật tốt.”
Giải Dương lập tức cầm áo khoác vừa mới cởi ra, nhanh chóng chạy theo nói: “Em đưa anh đi”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, lần này anh không từ chối.
…
Trên đường đến sân bay, Cừu Hành vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ là do ảnh hưởng từ tâm lý, Giải Dương luôn cảm thấy nước da của anh trông xấu hơn trước, môi anh ấy thậm chí còn chuyển sang màu tím nhạt.
Giải Dương ánh mắt rơi vào tay của anh đang đặt trên bụng, tay di chuyển, đưa tay lên.
Sức mạnh của cậu đang trong giai đoạn mới thức tỉnh, không thể sử dụng trên không. Sau lần đêm qua đánh lén thất bại, cậu muốn đợi cho đến khi nâng cấp dị năng của mình một chút rồi mới giúp Cừu Hành, thử xem khả năng thanh tẩy có hữu ích cho việc giảm bớt bệnh tật hay không, nhưng …
Giải Dương dựa lưng vào ghế, đưa dị năng phân ra một ít ở đầu ngón tay, tìm kiếm trong cơ thể Cừu Hành.
Ngay cả khi nó chỉ có thể làm cho Cừu Hành thoải mái hơn.
Lông mi của Cừu Hành run lên rồi lại thôi.
Sức mạnh dị năng như gió thổi vào thung lũng, lặng lẽ trôi về phía thung lũng sâu.
Sau vài phút, lông mày cau lại của anh buông lỏng, cơ thể thả lỏng và nghiêng người dựa vào Giải Dương, ngủ thiếp đi.
Giải Dương thu tay lại, hơi nhíu mày.
Phát hiện ra một cái không tốt, và một cái tốt.
Phát hiện tốt là dị năng có hiệu quả với bệnh tật. Bệnh tật với cơ thể giống như virus, có thể đào thải. Phát hiện tệ hơn là có thể do mức sức mạnh của anh vẫn còn rất thấp, phần trăm dùnh dị năng chữa bệnh cho anh không lớn lắm và tình trạng thể chất của Cừu Hành tồi tệ hơn nhiều so với cậu nghĩ.
Theo thời gian của truyện gốc, Cừu Hành sẽ chết vì bệnh sau ba năm nữa.
Ba năm, quá ngắn.
… Sau khi đến sân bay, Giải Dương đã đánh thức Cừu Hành.
Cừu Hành cau mày mở mắt ra, nhìn mặt Giải Dương ngay gần, lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng lưng đặt bàn tay trên bụng mình.
Mu bàn tay lạnh lẽo, không có nhiệt độ như người khác từng nắm.
Cừu Hành buông tay của mình ra và nói: “Đưa đến đây thôi, không cần vào tận sân bay.”
Giải Dương đẩy cửa bước xuống xe.
Cừu Hành: “………”
Khi anh sắp bước vào chỗ kiểm soát an ninh, Cừu Hành im lặng kể từ khi ra khỏi xe, đột nhiên quay sang Giải Dương nói: “Quan hệ của chúng ta chỉ giao dịch, hiểu không?”
Giải Dương ngước mắt lên nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “ Giải Dương à, tôi là chủ nhà…”
Giải Dương nói “Em là người thuê nhà.”
Cừu Hành im lặng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giải Dương, tự hỏi liệu em ấy có hiểu mình đang nói gì không, hơi nôn nóng.
Giải Dương đột nhiên mỉm cười với Cừu Hành rồi nói “ Cừu Hành, ba em đem phần còn lại của cuộc đời em bán cho anh rồi, vậy làm sao có thể được.”
Cừu Hành dừng lại và nhìn thẳng vào Giải Dương.
Giải Dương nhướng mày hỏi: “Ly hôn?”
Cừu Hành sửng sốt, nhìn Giải Dương một lúc, sau đó đột nhiên chế nhạo “Giải Dương à, tưởng cũng không được đâu”
…
Lúc Giải Dương tới phim trường, Mộc Chu Dịch và Thẩm Ngạn đã hoàn thành một cảnh phối hợp. Mọi người thấy Giải Dương trở về đều sôi nổi quan tâm chào hỏi, Giải Dương đáp lại một cái, ngước mắt nhìn về phía Mộc Chu Dịch đang nhìn, trực tiếp không để ý tới cô ta, chủ động vươn tay về phía Từ Hành nói: “Đạo diễn Từ, tôi xin lỗi vì đã làm chậm trễ tiến độ công việc của mọi người. “
Từ Hành nắm lấy tay Giải Dương nói:”Không sao, thân thể quan trọng nhất mà cũng không chậm trễ cái gì.”
Dị năng phát ra, tiến vào trong cơ thể Từ Hành, thẳng đến não, Giải Dương hiển nhiên cảm thấy có thứ gì đó bị dị năng lực nuốt chửng, ánh mắt Từ Hành trong chốc lát cũng mê man.
Nó thực sự hiệu quả.
Giải Dương hài lòng thu tay về, trao đổi vài câu với Từ Hành, sau đó ngồi bên cạnh Long Thụ Vưu trước khi quay cảnh tiếp theo, nắm lấy cổ tay Long Thụ Vưu.
Long Thụ Vưu đang chăm chú xem bản nhạc, lúc này mới nhận ra Giải Dương đã trở lại, vừa định nói thì đầu đột nhiên mê man, không nhịn được đưa tay lên che miệng ngáp dài.
Giải Dương lấy bút và bản nhạc trong tay Long Thụ Vưu, lật lại bản nhạc, hỏi: “Anh còn muốn tôi hợp tác với Mộc Chu Dịch nữa không?”
Mặt Long Thụ Vưu nhăn lại, đưa tay xuống nhìn Giải Dương.: “Muốn cậu hợp tác với Mộc Chu Dịch á, tôi có bị điên không?”
Hoàn hảo.
Giải Dương trả lại bản nhạc cho Long Thụ Vưu, hài lòng vỗ vỗ vai anh ta: “Chúc mừng anh đã cai nghiện thành công.”