Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y - Trang 4
Chương 110: Anh Quay Qua Chỗ Khác Đi Không Được Dọa Người Ta
Lúc vào xem weibo của Cừu Hành, Giải Dương chuẩn bị cùng Cao Tuyên Hàng đón tiếp bọn truyền thông ghé thăm đoàn phim “Tôi thấy Tức Hiên Viên” cậu thấy rõ Cừu Hành like, mỉm cười rồi thoát weibo gọi cho Cừu Hành.
Người kia vài dây đã bắt máy.
“Xuống máy bay?”
“Nghỉ ngơi?”
Hai người nói gần như cùng một lúc.
Giải Dương cảm thấy buồn cười, đợi hai giây sau, thấy Cừu Hành không có ý nói trước, cậu trả lời: “Hôm nay có truyền thông đến thăm ban, rảnh rỗi được một tí.”
“Tôi đã xuống máy bay rồi.”
Hai người nói lại gần như cùng một lúc.
Cao Tuyên Hàng ở bên kia hô lên, bảo Giải Dương nhanh lên, truyền thông đến rồi.
Giải Dương nói ngắn gọn: “Tháng sau điều trị nói cho em biết, em cố gắng trở về, anh nghỉ ngơi khoẻ, đừng luôn lúc nào cũng lướt Weibo.”
“Được rồi.”
“Em cúp máy đây, tí nói chuyện sau.”
“Giải Dương.”
Giải Dương đưa điện thoại lên nghe, đứng dậy đi đến chỗ Cao Tuyên Hàng: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Cá ở trong nhà nhớ chúng ta rất nhiều.”
Điện thoại cúp máy.
Giải Dương sửng sốt, nhìn điện thoại, cười tủm tỉm, khóa điện thoại giao cho Ngô Thủy, tâm trạng thoải mái đi gặp Cao Tuyên Hàng cùng những người khác chuẩn bị phỏng vấn.
……
Bộ phim “Âm nhạc gia điên cuồng” được công chiếu, phim chiếm cả cái hot search #Thẩm Ngạn Vân Già #, # Thẩm Ngạn 《 Không Tỉnh Mộng 》 #, # Giải Dương 《 Không Tỉnh Mộng 》 #, # thần tiên phối nhạc #, # Giải Dương Long Thụ Vưu #……Hàng loạt chủ đề đã lần lượt lọt vào hot search.
Doanh thu phòng vé của bộ phim tăng chóng mặt, mức độ thảo luận tăng đều đặn, tất cả các diễn viên chính trong phim đều trở nên nổi tiếng.
Ngoại trừ Mộc Chu Dịch.
Là nữ chính, diễn xuất của Mộc Chu Dịch trong phim thực sự rất tốt, cô ấy có rất nhiều cảnh quay nhưng đều làm tốt.
Nhưng không được lên hot search, cũng được mọi người thảo luận tuyên truyền…..không có gì hết.
Giải Dương phát hiện ra điều này, cậu gọi điện cho Phong Thanh Lâm hỏi thử, quả nhiên Phong gia đang đàn áp Mộc Chu Dịch.
Nói chuyện về Mộc Chu Dịch xong, Phòng Thanh Lâm đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Sau khi cậu tôi tuyên bố di chúc, Phong gia bắt đầu điều tra tiến độ điều trị và tình trạng hiện tại, bọn họ còn bầy mưu bảo tôi tiếp cận hai người, nhưng cậu tốt nhất cứ để ý Phong gia và Giải gia, Phong gia có thể mua người của Giải gia bán tin tức.
Giải Dương đáp, cảm ơn Phong Thanh Lâm rồi cúp điện thoại.
…
Tối ngày 4 tháng 7, Giải Dương xuống máy bay trở về thành phố b, chuẩn bị ngày hôm sau cùng Cừu Hành điều trị.
Trước khi lên máy bay, Tần Thành gọi điện cho Giải Dương hỏi xem cái bốc thăm chúng thưởng đã được bốc chưa.
Đầu óc Giải Dương toàn là việc điều trị của Cừu Hành, nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Bốc thăm kiểu gì?”
Tần Thành bất lực: “Bốc thăm sinh nhật cậu ấy! Cậu thật sự quên mất sinh nhật của mình à? Hôm nay cậu chạy về thành phố B để cùng Cừu Hành ăn sinh nhật à?”
“……bắt đầu đi, chuẩn bị phần thưởng tốt một chút.”
Sau khi nói chuyện điện thoại, Giải Dương quay lại WeChat, xem lịch sử trò chuyện với Cừu Hành, do dự, rồi lại cất điện thoại di động.
Ngày mai là trị liệu, không nên dùng những thứ nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến đồ nhát gan này.
Nhưng không may, chuyến bay lại bị hoãn, Giải Dương đến thành phố b cũng hơn mười giờ tối, vừa bước ra khỏi cửa ra đã nhìn thấy Cừu Hành đang đứng trước mặt.
Đã nửa tháng không gặp, Cừu Hành lại sụt cân.
Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng anh lại mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám nhạt và quần tây đen, hàng lông mày sắc nét của anh bị ánh đèn trắng lạnh lẽo của sân bay chiếu lên, tạo cho người ta cảm giác người sống chớ gần.
Giải Dương dừng lại, rồi tăng tốc đi về phía Cừu Hành.
Cừu Hành cũng nhìn thấy Giải Dương, cảm giác lạnh nhạt trên mặt của anh biến mất, anh ấy tiến về phía trước.
“Sao lại muộn như vậy?”
Giải Dương trực tiếp duỗi tay ôm lấy Cừu Hành.
Lời nói của Cừu Hành dừng lại, anh lập tức ôm Giải Dương, liếc nhìn người khác đi qua, đưa tay lên xoa sau đầu Giải Dương: “Nhiều người như vậy thì sao… Có mệt không?”
Giải Dương lắc đầu, hỏi: “Con cá ở nhà đợi em bao lâu rồi?”
“…” Cừu Hành đè đầu Giải Dương lại “tập chung ôm, đừng nói chuyện.”
Lúc đi ra khỏi sân bay, Cừu Hành cầm balo trên lưng Giải Dương, tay kia nắm tay cậu.
Giải Dương tò mò nhìn Cừu Hành, ngoan ngoãn để anh dẫn đi, bèn hỏi: “Sao lại vào đây đợi?”
Cừu Hành nhìn về phía trước,hỏi một cách bình tĩnh, “Tôi không vào được à?”
Hả? Còn học được cách hỏi lại, tiến bộ không ít đấy!
Giải Dương mỉm cười, vừa định nói, có một cô bé đang kéo vali đột nhiên mang theo một cuốn sổ đi tới.
Cô gái nhỏ hai má ửng hồng, cúi đầu không dám nhìn Giải Dương, lo lắng hỏi: “Giải Dương, em….em là fan của anh, Không ngờ lại gặp một anh ở đây, anh có thể ký cho em được không?”
Giải Dương và Cừu Hành cùng dừng bước, Giải Dương nhìn vào chiếc vali cô gái nhỏ này đang kéo, sau khi xác nhận được thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp được fans, cậu cười gật đầu, đáp: “Có thể, cảm ơn em đã ủng hộ.”
Fans vội đưa cuốn sổ để Giải Dương ký tên, sau khi đưa xong nhanh chóng nhìn nhìn Giải Dương, sau đó chần chờ hai giây, nhìn Cừu Hành đang đứng bên cạnh Giải Dương.
Cừu Hành từ trên cao xuống nhìn cô, đôi mắt của anh sâu thẳm và vô cảm.
Cô gái ngạt thở và lùi lại một bước theo phản xạ.
Giải Dương nghiêng đầu bảo anh: “Anh quay qua chỗ khác đi, không được dọa người ta.”
Vẻ mặt của Cừu Hành căng thẳng, nhưng anh tvẫn ngoan ngoãn quay đầu ra chỗ khác.
Giải Dương cười với cô gái nhỏ và đưa lại cuốn sách có chữ ký, nói: “Ký xong rồi, đi một mình vào ban đêm nhớ chú ý an toàn nhé.”
“Cảm ơn, cảm ơn ạ!” Cô gái nhỏ trân trọng cầm lại cuốn sách, đột nhiên lại nhìn Cừu Hành rồi nhỏ giọng nói với Giải Dương: “Các anh thật đẹp đôi, chúc các anh hạnh phúc, cùng nhau già đi!” Nói xong, ngượng ngùng chuẩn bị kéo vali chạy.
Cừu Hành đột nhiên quay đầu lại và nói: “Chờ đã.”
Anh làm chủ tịch đã lâu, có thói quen nói giọng ra lệnh.
Cô gái nhỏ nhìn chắc mới thiếu niên, chưa chải qua xã hội đầy khắc nghiệt, nghe anh gọi mà dừng bước, cả người trở lên căng thẳng và sợ hãi.
Cừu Hành đi đến trước mặt cô và đưa tay ra: “Sách và bút.”
Đầu cô gái không lại suy nghĩ lung tung cái gì, mắt đỏ hoe, ngón tay khép chặt, đưa sách và bút ra, giãy dụa nói: “Xin lỗi, em không cố ý làm phiền các anh, nhưng anh không thể tịch thu cái này được, em——”
Cừu Hành lấy sổ và bút ra, ký tên mình dưới chữ ký của Giải Dương, sau đó trả lại sổ và bút cho cô gái nhỏ nói, “Cảm ơn vì lời chúc phúc.
Một mình đi ra ngoài à?”
Cô gái nhỏ ngớ người, nhìn vào cuốn sách, sau đó nhìn Cừu Hành, nói lắp trả lời: “Vâng … Vâng, cha mẹ của em đang đi công tác.
Em đến nhà dì chơi hè.”
Cừu Hành cau mày quay đầu lại, vẫy tay với người cách đó không xa.
Một người trông giống như vệ sĩ trong trang phục bình thường lẩn trốn trong đám đông, dừng lại trước mặt Cừu Hành nói: “Ông chủ.”
“Anh đi cùng cô gái nhỏ này đi check in, rồi ở cùng cô gái cho đến khi máy bay cất cánh Nói xong, lại nhìn về phía cô gái nhỏ, lại nói: ” Cảm ơn lời chúc phúc của em” Nói xong, anh nắm tay Giải Dương, tiếp tục đi ra ngoài.
Gjari Dương quay lại vẫy tay với cô bé ngốc nghếch, sau đó quay lại nhìn Cừu Hành, không nói gì mà chỉ cười.
Cừu Hành căng thẳng một , hai giây … Anh đột nhiên tăng tốc độ của mình, kéo theo Giải Dương bên cạnh xe với tốc độ nhanh nhất, nhét Giải Dương vào, sau đó cũng ngồi vào, đóng cửa lại, giữ mặt Giải Dương hôn một cái.
Một nụ hôn hơi bá đạo.
“Không cho em cười.” Hôn xong thì anh ôm Giải Dương vào lòng, giọng điệu không biết là dịu dàng hay nghiêm khắc “Không cho cười.”
Giải Dương nhịn cười, nói: “Anh không nghĩ, nếu cô gái đó không muốn chữ ký của anh thì sao à? Anh à, cuốn sổ đó không phải là hợp đồng kinh doanh hay séc cho nên chữ ký của anh không đáng tiền đâu.”
“…”
Cừu Hành buông tay, thẹn quá hoá giận mà lại hôn Giải Dương lần nữa.
…
Lúc hai người về đến Hà cảnh viên đã hơn mười hai giờ, do ảnh hưởng đồng hồ sinh học, Giải Dương có chút buồn ngủ nên dựa vào người anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi xe từ từ chạy vào cửa thứ hai, Cừu Hành đột nhiên gọi: “Giải Dương.”
Giải Dương vẫn nhắm mắt: “Dạ?”
“Mở mắt ra.”
Giải Dương mở mắt ra, thấy là sân và biệt thự trước mặt đều là bóng đêm.
Bảo mẫu không để đèn lại sao?
Cậu nghi ngờ đứng dậy, nhưng chiếc xe đột ngột dừng lại, mặt hồ tối trước mặt sáng bắt đầu sáng, ánh đèn lan tỏa quanh hồ, cuối cùng tụ lại giữa không trung về phía trung tâm hồ, tạo thành hình của một chiếc bánh nhỏ.
Dưới hình bánh kem là giữa hồ nước, ánh đèn trải xuống chiếu sáng những bông khoa tươi, và những chiếc bánh to trung tâm hồ nước.
Giải Dương sững sờ nhìn anh.
Cừu Hành đi vòng qua xe để mở cửa cho Giải Dương, khom lưng duỗi tay về phía Giải Dương hỏi: “Có xuống dưới đi một chút không?”
Giải Dương nhìn anh vừa cười vừa căng thẳng, thẹn thùng, nắm lấy tay anh rồi bước ta khỏi xe.
Ánh đèn gần như bao phủ toàn bộ sân, thoang thoảng hương hoa thoảng qua.
Giải Dương đi theo anh, đi qua đài quan sát được chiếu sáng và đi dọc theo cây cầu có mái che để đến giữa hồ.
Bàn đá ở giữa hồ được trải khăn trải bàn đẹp mắt, hoa được đặt ở bên ngoài bàn, có một cái bánh kem lớn ở giữa hoa.
Bánh có ba lớp và có đầy dâu tây xung quanh , trên cùng của bánh là hình ảnh một người đang chơi guitar.
Đèn lại đột ngột tắt.
Tiếng guitar nhẹ nhàng không biết từ đâu mà ra, nghe giai điệu thì mơ hồ là bài hát “Kỳ tích” mà cậu từng hát trên live ngày lễ tình nhân.
Dưới ánh trăng trắng mỏng, Giải Dương quay lại nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành lại không nhìn Cậu.
Anh ấy không biết đã lấy ra hai ngọn nến ở đâu, anh rất nghiêm túc mà đặt chúng lên chiếc bánh.
Sau khi cắm nến vào, anh lấy ra bật lửa để đốt nến, sau đó nhìn Giải Dương nghiêm túc nói: “Giải Dương, sinh nhật vui vẻ.”
Mùi thơm ngọt ngào của bánh kem trở nên đậm đà.
“Cảm ơn anh” Giải Dương mỉm cười, nhìn chiếc bánh và hỏi, “Em có thể ước một điều không?”
Cừu Hành gật đầu.
Giải Dương bước đến chỗ chiếc bánh kem, hai tay đặt ở ngực, nhắm mắt nói: “Em hy vọng anh có thể đạt được điều mình muốn.” cậu cúi người và thổi tắt những ngọn nến.
Cừu Hành sửng sốt.
Giải Dương quay lại ôm anh và ngẩng đầu lên.
Cừu Hành định thần lại, nhìn xuống cậu, và ôm cậu nhắm mắt lại.
…
Trước khi bắt đầu đợt điều trị vào ngày hôm sau, Giải Dương đã tìm cơ hội để đưa tất cả dị năng mà cậu đã tích lũy hơn nửa tháng vào cơ thể Cừu Hành.
Với sự trợ giúp của dị năng, phản ứng khó chịu sau khi điều trị của anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, về phòng không bao lâu sau thì ngủ.
Giải Dương ngồi bên giường bệnhchờ Cừu Hành tỉnh lại thì tranh thủ sắp xếp công việc tiếp theo với Tần Thành.
Theo lịch trình quay hiện tại, vai diễn của cậu trong “tôi thấy Tức Hiên Viên” sẽ được hoàn thành muộn nhất vào ngày 20/7.
Tần Thành gợi ý Giải Dương phát hành album mới vào đầu tháng 8 để cọ nhiên (âm nhạc gia điên cuồng) một chút.
Giải Dương cũng không có ý kiến gì cả.
Tần Thành lại nói: Sau khi phát hành album xong, vì cậu bảo là không nhận vai diễn tiếp theo trong thời gian Cừu Hành điều trị cho nên tôi cân nhắc cho cậu tham gia vào các show giải trí.
Tần Thành: các show thường quay mỗi tuần 1 lần, quay khoảng 2,3 ngày thôi, không mất thời gian lắm đâu.
Nếu cậu không có ý kiến gì thì tôi sẽ tìm show phù hợp với cậu ngay bây giờ.
Giải Dương: Công việc thì anh cứ sắp xếp, tôi chỉ có hai yêu cầu; một là chỉ nhận show trong thành phố B, hai là cố gắng tìm show liên quan đến âm nhạc một tí.
Tần Thành: Ok.
Điện thoại di động của Cừu Hành trên bàn cạnh giường đột nhiên rung lên.
Giải Dương vội vàng nhìn Cừu Hành trên giường, thấy anh vẫn còn ngủ, liền đưa tay cầm điện thoại di động của anh lên.
Là Đào Ương gọi.
Giải Dương liếc Cừu Hành trên giường, đứng dậy đi ra khỏi phòng, ấn nghe.
“Ngài Cừu.”
“Anh ấy bây giờ không tiện nghe điện thoại Đào tiền bối tìm Cừu Hành có việc sao?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Đào Ương: ”Hóa ra là đàn em à, thứ bảy này là sinh nhật thứ 90 của ông nội tôi.
Tuần trước đã gửi lời mời sinh nhật rồi, nhưng đợi mãi không thấy ngài Cừu phản hồi.
Tôi lo vì vụ vừa rồi tôi xúc phạm đến ngài Cừu, cho nên tôi mới gọi điện qua hỏi.”
Giải Dương cảm thấy rất có ý tứ.
Ai cũng biết, Cừu Hành – chủ tịch Vinh Đỉnh là một người rất ‘quái gở’ không thích giao du và không tham gia các hoạt động như lễ cưới, tang lễ, tất cả những dịp cần giao tiếp xã hội đều có đại biểu như Cừu Kim Bang hoặc Cừu Kinh Vĩnh đi hộ.
Giải Dương không nghĩ Đào Ương lại không biết cái này.
Cậu trả lời: “Tôi sẽ bảo với anh ấy.”
“Cảm ơn cậu”.
Sau hơn một giờ, Cừu Hành cuối cùng cũng tỉnh dậy, Giải Dương kể lại cho anh những gì Đào Ương nói.
Cừu Hành cau mày, lấy điện thoại di động của mình lên và gọi cho Hà Quân và hỏi: “Cậu không thay tôi trả lời là tôi không tham dự gì hết sao?”
Hà Quân không hiểu sao: “Ông chủ, ngày hôm đó tôi trả lời rồi mà, tôi cũng đặt trước một món quà cho chủ tịch Đào dưới tên của ngài.”
Cừu Hành cau mày, cúp máy rồi đặt điện thoại di động xuống.
Giati Dương cầm dao cắt đôi quả táo, đưa cho Cừu Hành một nửa, cắn nửa còn lại, hỏi: “Đào Ương dạo này thường xuyên liên lạc với anh lắm à?”
Cừu Hành hoàn hồn, nhìn biểu cảm của Giải Dương, lông mày đột nhiên giãn ra, khóe miệng nhịn không được cong lên, cầm lấy quả táo hỏi: “Ghen hửm?”
“Em quên nói với anh, hôm nọ đi chụp tạp chí thì gặp Đào Ương, hắn chủ động qua nói chuyện với em, còn cảm thán tạp chí V thích em, có mỗi mấy bài hát đã được lên bìa tạp chí.”
Cừu Hành lại nhíu mi: “Hắn nói như vậy?”
Giải Dương gật đầu: “Hắn ta cũng cảm thán nói Giải gia năm nay phát triển rất tốt.”
Cừu Hành trầm mặt.
“Sau đó còn xin lỗi vì vụ đăng bài weibo.
Cừu Hành, anh nghĩ ý của hắn ta là gì?”
Cừu Hành và Giải Dương nhìn nhau, đột nhiên cúi người nâng cổ cậu lên và hôn lên lông mày của cạu, nói: “Lần này là tiệc sinh nhật Đào gia, em đi với tôi nhé?”
Giati Dương nhướng mi: “Sao tự dưng lại muốn đi?”
“Đi xem kịch hay.” Cừu Hành xoa xoa lỗ tai Giải Dương rồi cười, “Nhân tiện giới thiệu với mọi người phó giám đốc tương lai của Vinh Đỉnh.”