Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ôn Kiều Ngã Vào Lòng Tôi - Trang 2

Chương 62



Ôn Kiều ăn mặc như thế này, rõ ràng vẫn là cùng một người, trên gương mặt cũng không có quá nhiều dấu vết chỉnh sửa, thậm chí trang điểm rất nhẹ nhàng, cô chỉ uốn tóc một chút, thay đổi một bộ quần áo nhưng cả người cô lại giống như thay đổi thành một người khác. Lúc trước nhiều lắm thì cô chỉ được xem là duyên dáng và xinh gái, nhưng bây giờ trông cô vừa trong sáng vừa xinh đẹp, cả người giống như được bao phủ bởi một tầng long lanh dịu dàng, khiến người khác không khỏi rung động. 
“Chị ơi, chị ăn mặc xinh đẹp như vậy có phải đang muốn đi hẹn hò không ạ?” Hạ Xán ngửa đầu tò mò hỏi.
“Không phải hẹn hò mà là chị ấy chuẩn bị đi tham gia buổi gặp mặt cựu học sinh.” Bình An nghiêm túc sửa lại.
“Đúng vậy, hôm nay chị sẽ đi tham gia buổi gặp mặt cựu học sinh.” Ôn Kiều giả bộ như không nghe được lời Hạ Trừng vừa mới nói, sau đó cúi người dặn dò Bình An: “Bình An, em ở nhà Hạ Xán chơi vui vẻ nhé, sau khi xong tiệc chị sẽ đến đây đón em về.”
Bình An gật đầu một cách chín chắn và vững vàng như mọi khi. 
Hạ Xán lập tức nói: “Chị, chị cứ yên tâm đi ra ngoài chơi đi! Em sẽ chăm sóc cho Bình An thật tốt.”
Ôn Kiều mỉm cười, lần lượt xoa hai cái đầu nhỏ, sau đó cô đứng thẳng lên và nói với Hạ Trừng: “Vậy tôi đi trước, sau khi xong việc tôi sẽ đến đón thằng bé sau.”
Bỗng nhiên Hạ Trừng cảm thấy có chút không thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Ôn Kiều, anh ấy không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác rồi gật đầu đồng ý.
Ôn Kiều vẫy tay chào tạm biệt với hai bạn nhỏ rồi rời đi. 
Mới vừa bước xuống cầu thang, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại thì phát hiện là Hạ Trừng.
“Tôi ra ngoài để mua chút đồ.” Hạ Trừng nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ôn Kiều chỉ khẽ cười, sau đó vừa đi vừa hỏi một cách tự nhiên: “Bây giờ công việc của cậu không phải rất bận sao?”
Nghe Tạ Khánh Phương nói, vào thứ bảy và chủ nhật mấy tuần trước, anh ấy cũng không được nghỉ ngơi và phải tăng ca, hôm nay là thứ bảy thế nhưng Hạ Trừng lại ở nhà, hẳn là công việc không có bận rộn như vậy.
Hạ Trừng “ừ” một tiếng: “Dự án trước đó đã hoàn thành xong, công ty cho tất cả những người tham gia dự án lần này được nghỉ phép một tuần.”
Ôn Kiều “ồ” lên, cười nói: “Vậy cậu có thể nghỉ ngơi cho thật tốt rồi.”
Hạ Trừng lại “ừ” đáp lại.
Ôn Kiều nhận ra Hạ Trừng ít nói hơn trước rất nhiều, lúc trước khi ở trước mặt của cô, anh ấy luôn nói rất nhiều, chắc hẳn lúc này đang có tâm sự gì đó, thấy Hạ Trừng  có vẻ không có hứng thú nói chuyện, cô cũng không nói nữa mà tập trung đi đường.
Hạ Trừng lại không nhịn được nhìn lén cô, anh ấy vẫn luôn cảm thấy Ôn Kiều rất đẹp, không phải kiểu đẹp chỉ liếc mắt một cái là khiến người khác cảm thấy choáng váng, mà là kiểu đẹp càng nhìn thì càng thoải mái và thuận mắt, nhưng Ôn Kiều của hôm nay lại khiến cho anh ấy có một cảm giác choáng váng, cả người cô giống như tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng mà anh ấy chưa từng thấy trước đây, khiến cho người khác không khỏi muốn nhìn thêm mấy lần.
Một lúc lâu sau, anh ấy chủ động mở miệng: “Tôi nhớ hình như cô và sếp Tống là bạn cùng trường phải không? Buổi gặp mặt cựu học sinh này có phải sếp Tống cũng sẽ đi không?”
Ôn Kiều nghe thấy anh ấy đột nhiên nhắc đến Tống Thời Ngộ thì có chút ngoài ý muốn nhưng cô vẫn trả lời: “Ừ, anh ấy cũng sẽ đi.”
Cô cũng không cần thiết phải giải thích một cách kiêng dè, dù sao lần trước khi Tống Thời Ngộ mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống đã bị anh ấy bắt gặp, nếu muốn hiểu lầm thì có lẽ đã hiểu lầm từ lâu rồi.
Hạ Trừng lại không nói gì.
Cuối cùng, khi tới cổng khu chung cư, nhìn thấy Mục Thanh xuống xe và đang đứng hút thuốc ở ven đường, bỗng nhiên Hạ Trừng dừng bước, kêu Ôn Kiều một tiếng.
Ôn Kiều quay đầu nhìn anh ấy, cơn gió chiều mùa hè thổi qua, cuốn tóc cô tung bay, quét đến trên mặt, cô tùy tay vén tóc ra sau tai, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía anh ấy, hai mắt lấp lánh, giọng nói dịu dàng: “Hả? Sao thế?”
Trái tim của Hạ Trừng đập thình thịch, bỗng nhiên anh ấy cảm thấy có chút không cam lòng, nếu anh ấy xác định rõ tâm ý của chính mình sớm hơn một chút, hành động cũng sớm hơn thì có lẽ kết quả sẽ khác.
Nhưng bây giờ có nói gì đều đã muộn.
Nếu người đó không phải Tống Thời Ngộ, anh ấy có khả năng sẽ cố gắng tranh đua một phen, chỉ là người đó không chỉ là Tống Thời Ngộ mà còn cùng Ôn Kiều có quá khứ mà anh ấy chưa hiểu rõ.
Hạ Trừng mấp máy môi, chân thành nói: “Chúc cô hạnh phúc.”
Anh ấy thật sự rất thích Ôn Kiều, không chỉ đơn thuần là sự yêu thích đối với người khác phái, đồng thời còn xen lẫn sự tán thưởng và thương tiếc, cũng chính vì những nguyên nhân này, anh ấy mới từng cảm thấy không rõ rốt cuộc tình cảm của mình dành cho cô là cái gì. 
Ôn Kiều là một cô gái cứng rắn và lạc quan nhất mà anh ấy từng gặp, càng hiểu rõ về cô thì anh ấy lại càng cảm thấy đau lòng cho cô, đồng thời cũng càng khâm phục cô hơn.
Trước khi có tình cảm với cô, anh ấy đã không nhịn được mà nghĩ, nếu sau này ai có thể cưới được cô thì chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Cho nên, dù anh ấy không có may mắn có thể ở bên cạnh cô nhưng anh ấy vẫn hy vọng cô có thể có được hạnh phúc.
Bởi vì cô xứng đáng.
Ôn Kiều giật mình, Hạ Trừng nói câu này vừa trịnh trọng lại vừa chân thành, khiến cô có chút cảm động, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt cũng cong lên: “Cảm ơn cậu, Hạ Trừng. Cậu cũng vậy.” Nói xong, cô nhìn lướt về phía Mục Thanh đang chờ ở bên kia, rồi nói với anh ấy: “Tôi đi trước đây.” Nói xong thì cô vẫy tay chào tạm biệt với anh ấy và nói hẹn gặp lại, sau đó đi về phía Mục Thanh.
Mục Thanh dập tắt điếu thuốc lá, cô ấy là một cô gái có tố chất tốt, tàn thuốc niết ở trong tay, quay người mở cửa xe cho Ôn Kiều, còn săn sóc duỗi tay bảo vệ đỉnh đầu của cô, giống như dáng vẻ của một “sứ giả bảo vệ hoa”, Ôn Kiều không khỏi bị cô ấy chọc cười.
Cô ấy cũng quen biết Hạ Trừng, đứng từ xa vẫy tay về phía anh ấy, sau đó đi vòng sang bên kia, ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
“Hạ Trừng thích cậu.” Mục Thanh vừa lái xe vừa nói.
Ôn Kiều buồn cười nói: “Sao cậu cảm thấy tất cả mọi người đều thích tớ vậy?”
Mục Thanh nhướng mày: “Cô gái à, hình như cậu hoàn toàn không biết gì về mị lực của bản thân rồi. Nếu tớ là đàn ông, tớ cũng sẽ thích cậu.”
Cho dù Ôn Kiều không trang điểm thì trông cũng rất ưa nhìn, hơn nữa tính cách dịu dàng, lại không phải thuộc kiểu người không thú vị, ngoài ra cô còn có nhiều đức tính cao quý, đến cô ấy cũng theo không kịp, kỹ năng sinh hoạt cơ bản trên các phương diện đều rất tốt, ai lại không muốn tìm một người vợ như vậy chứ?
Bây giờ cô chỉ trang điểm nhẹ một chút đã giống như lột xác thành một người khác, vừa nhu nhược vừa rung động lòng người, cô ấy có thể tưởng tượng được phản ứng của những người bạn học cùng lớp kia khi nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Ôn Kiều.
Ôn Kiều mím môi mỉm cười, tuy rằng không tranh cãi với Mục Thanh nhưng cô cũng không xem đó là sự thật.
Bạn bè luôn xem bạn bè là tốt nhất.
Giống như cách cô nhìn nhận về phía Mục Thanh, cô thường sẽ không chú ý đến khuyết điểm nhưng ngược lại lại rất đề cao ưu điểm của cô ấy.
Cô cũng cảm thấy việc ai đó thích Mục Thanh là điều hiển nhiên, cô ấy vừa tự tin vừa sôi nổi như vậy, tựa như ánh mặt trời rực rỡ chói chang.
-
Thời gian của buổi gặp mặt cựu học sinh được ấn định bắt đầu lúc 7 giờ tối.
Nhưng đến đúng giờ lại không có nhiều người, mọi người đều bị chuyện lớn chuyện bé cản trở.
Tuy rằng lúc nhóm người Ôn Kiều đến thì đã muộn hơn mười phút, nhưng sau khi được dẫn đến phòng tiệc, họ nhận ra số người đến trước họ cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có khoảng hai mươi người, còn chưa đến một nửa tổng số số người.
Ở lối vào phòng tiệc có sắp xếp một chỗ để khách mời ký tên, Ôn Kiều và Mục Thanh đều ký tên của mình vào sổ.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng tiệc, Ôn Kiều không khỏi bị rung động.
Sảnh tiệc được trang trí vô cùng đẹp mắt, hoàn toàn theo phong cách phương Tây, giàn hoa màu xanh trắng được cắm lên rất đẹp, bởi vì là tiệc buffet nên đồ ăn đều đã được mang lên từ trước, còn chia khu vực cơm Tây và khu vực đồ ăn Trung Quốc, đồ uống thì có rượu trắng, rượu tây, nước cam hay Coca, tất cả đều có. Các loại bánh ngọt, bánh bông lan được làm đẹp mắt được bày biện trên bàn dài để mọi người tùy ý lựa chọn, trên đó còn đặt một bó hoa rất đẹp, tóm lại toàn bộ phòng tiệc đều được trang trí vô cùng mộng ảo.
Ôn Kiều chỉ từng thấy cảnh tượng như vậy trong phim điện ảnh nước ngoài, sau đó cô cẩn thận nhìn vài người lẻ tẻ trong phòng tiệc, phát hiện mọi người đều ăn mặc và trang điểm rất tỉ mỉ, có lẽ là muốn thể hiện một mặt tốt nhất của bản thân. Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy rất may mắn vì Mục Thanh đã trang điểm một chút cho cô, nếu không trông cô sẽ rất lạc lõng với mọi thứ ở đây.
Mục Thanh không khỏi kinh ngạc, nhướng mày: “Không ngờ rằng trang trí còn rất chu đáo, hẳn là đã phải tốn rất nhiều tiền.”
Bởi vì trang trí đẹp, có không ít cô gái đều đang cầm điện thoại rồi đứng ở đằng kia, cầm đồ ngọt hoặc đứng ở đường viền hoa để chụp ảnh tự sướng.
“Đi nào, chúng ta đi uống một ly trước đã.” Mục Thanh nắm tay Ôn Kiều và đi về phía khu vực quầy rượu.
Mỗi một khu vực đều có người phục vụ riêng, Mục Thanh gọi một ly champagne và một ly rượu vang sủi, cô ấy cầm ly champagne rồi đưa ly rượu vang sủi cho Ôn Kiều, sau đó cô ấy thản nhiên liếc nhìn những người khác trong phòng tiệc. Mục Thanh nhận ra mọi người đều có vẻ xa lạ, có hai ba nhóm người tụ lại với nhau để nói chuyện, một số người đang chụp ảnh, một số khác thì chơi điện thoại, thỉnh thoảng nhìn thấy những gương mặt quen thuộc nhưng cũng không dám xác nhận có phải là người mà mình đang nghĩ đến trong đầu hay không.
Đã mười năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, các bạn học đều đã thay đổi rất nhiều, các bạn nam thì mập ra, đầu hói, phần lớn nhan sắc đều sụt giảm, còn các bạn nữ thì hầu hết đều càng ngày càng trở nên xinh đẹp, độ tuổi 27-28 đúng là độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ.
“Cậu có nhìn thấy người quen nào không?” Mục Thanh uống một ngụm rượu rồi hỏi.
Ôn Kiều lắc đầu, sau đó nhìn lướt qua một cô gái đang đứng ở khu vực cơm Tây bên kia, trên tay đang cầm bông hoa dùng để trang trí trong khu vực này, cô ta đưa đến bên mặt rồi cầm điện thoại chụp hình tự sướng, cô nói: “Người kia nhìn có chút giống với Nhan Băng Ngọc nhưng cũng không giống lắm.”
Đường nét khuôn mặt có chút giống nhưng hình tượng và khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô nhớ rõ Nhan Băng Ngọc là một cô gái nhỏ gầy, hướng nội, trong lớp không có cảm giác tồn tại, còn người phụ nữ đang nâng hoa chụp ảnh tự sướng kia thì khác xa so với Nhan Băng Ngọc trong trí nhớ của cô.
Mục Thanh chuyển tới trường trung học phổ thông số 2 vào năm học lớp mười hai, hơn nữa lúc đó cô ấy chỉ có quan hệ tốt với Ôn Kiều, đối với phần lớn các bạn học trong lớp đều đã hoàn toàn không nhớ rõ, cũng không nhớ nổi tên, nghe Ôn Kiều nhắc đến cái tên này, cô ấy mơ hồ có chút ấn tượng nhưng khi nhìn lại chỉ cảm thấy xa lạ.
Bỗng nhiên cô ấy nhìn xung quanh hết một lượt, sau đó cảm thấy có chút kỳ lạ, bèn nói: “Này? Sao đến bây giờ rồi mà Thiệu Mục Khang vẫn còn chưa tới.”
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến, Ôn Kiều nhìn về phía lối vào, sau đó nói với Mục Thanh: “Người đó chẳng phải là cậu ấy hay sao?”
Mục Thanh quay đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy Thiệu Mục Khang đang ký tên ở bàn ký tên ở cửa, sau đó anh ta đặt bút xuống, đi về phía bên này. Thấy vậy, cô ấy giơ ly rượu trong tay lên từ xa xem như chào hỏi anh ta.
Thiệu Mục Khang cũng nhìn thấy họ, ánh mắt anh ta lướt qua Mục Thanh, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của Ôn Kiều, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia sáng. Anh ta từ từ đi tới, mỉm cười chào hỏi: “Các cậu tới lâu chưa?”
Mục Thanh nói: “Vừa mới đến. Tớ còn đang nói với Ôn Kiều vì sao chưa thấy cậu đến, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến rồi.”
Thiệu Mục Khang khẽ mỉm cười, ngay sau đó ánh mắt của anh ta nhìn về phía Ôn Kiều, vô cùng tự nhiên cất lời khen ngợi: “Hôm nay cậu rất đẹp.”
Ôn Kiều hơi giật mình, đây vẫn là lần đầu tiên có người khen ngợi cô như vậy, cô lập tức có chút thẹn thùng, không được tự nhiên nói: “Cảm ơn cậu.”
Mục Thanh không khỏi chậc lưỡi: “Lớp trưởng, cậu không cảm thấy mình đang đối xử một bên nặng bên nhẹ hay sao?”
Thiệu Mục Khang mỉm cười nâng ly và nói: “Cậu vẫn luôn xinh đẹp rung động lòng người.”
Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói kinh ngạc, mừng rỡ vang lên: “Lớp trưởng?!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...