Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 91
Tống Sơn Trọng không phải là người dễ bị lừa, ông là một quan phụ mẫu của một huyện, ít nhất cũng có năng lực phân biệt cơ bản. Nhưng đến giờ phút này, Tống Hà cũng đã bị đánh, sự việc đã rõ ràng, Tống Hà cũng không hoàn toàn sai, cuối cùng ông đã thu roi lại, đưa cho gã sai vặt đứng bên cạnh đang sợ c.h.ế.t khiếp.
Gã sai vặt vội vàng nhận lấy roi, rồi nhanh chóng cất đi, sợ lão gia lại đổi ý.
Tới cuối cùng, Tống Hà cũng không nhận lỗi. Tống Sơn Trọng không còn cách nào khác với hắn, thở dài một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi. Tần thị thấy Tống Sơn Trọng vừa đi, lập tức rưng rưng nước mắt đến bên Tống Hà, đỡ hắn dậy, đau lòng vô cùng: “Hà nhi, có đau không? Phụ thân con xuống tay cũng nặng quá… Chắc chắn đã làm con đau rồi phải không?”
Tống Hà mím môi không nói, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Nguyễn Du, nàng cũng đang nhìn hắn, hai người chạm mắt, Tống Hà là người đầu tiên thu ánh mắt lại.
Hắn vẫn không được tự nhiên như vậy, nhưng tức giận trong lòng cũng đã giảm bớt. Lại nghĩ đến cảnh hôm qua nàng cùng Lục Hoài Ngọc, trong lòng lại có chút buồn bực. Hắn đứng im một lúc, muốn xem Nguyễn Du có đến nói chuyện với hắn hay không, nhưng Nguyễn Du chỉ đứng đó nhìn hắn, không nói một lời.
Hắn càng tức giận hơn, quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Nguyễn Du thật sự muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Như phụ mẫu của Tống Hà, mắng hắn không nên đi những nơi như thanh lâu? Nàng dường như không có lập trường gì, quan tâm hắn bị thương thế nào? Nhìn hắn như vậy, cũng không cần nàng quan tâm…
Nàng vẫn là không nên nói gì thì hơn, tránh làm hắn tức giận.
Tống Hà cứ như vậy mà đi, Tần thị ở phía sau gọi vài tiếng, bảo hắn hôm nay không được đi đâu cả, lần này phụ thân hắn thật sự tức giận, bảo hắn nên yên phận một chút. Còn nói sẽ phái người đi mời đại phu đến xem vết thương của hắn thế nào, nhưng Tống Hà đi nhanh quá, cũng không trả lời bà.
Nguyễn Du đi tới, nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu, cháu có kim sang dược trị thương do roi vọt, hiệu quả khá tốt, không cần phiền mời đại phu đâu ạ, lát nữa cháu sẽ bảo A Tương mang đến.”
Tần thị lúc này mới nhớ ra, trong nhà có một đại phu diệu thủ hồi xuân, lập tức đồng ý. Dù Tần thị vì chuyện Nguyễn gia đắc tội với Ly quý phi, luôn cảm thấy lo lắng, nhưng tâm địa của bà cũng không xấu. Hôm nay lại nhờ Nguyễn Du lên tiếng cầu xin cho Tống Hà, mới khiến Tống lão gia tha cho Tống Hà, dù thế nào, Tần thị cũng rất cảm kích Nguyễn Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-91.html.]
“Này, cháu xem ta hồ đồ rồi này, lại quên rằng nhà chúng ta đã có một đại phu rồi. Tốt lắm tốt lắm, thuốc của cháu bào chế chắc chắn có hiệu quả kỳ diệu, Hà nhi dùng thuốc này chắc chắn sẽ nhanh chóng hồi phục.” Tần thị vội vàng nói, “Nguyễn nha đầu, hôm nay thật sự nhờ có cháu, nếu không, Hà nhi hôm nay chắc chắn sẽ chịu khổ lớn…”
Nhớ lại dáng vẻ cứng đầu của Tống Hà, rõ ràng là đã làm chuyện chính nghĩa nhưng không chịu thừa nhận, cứ phải chống đối phụ thân hắn, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?
Bà thở dài nói: “Nói đi cũng phải nói lại, đều là lỗi của ta, đứa nhỏ Hà nhi này từ khi còn bé đã bị ta chiều chuộng, nên mới hình thành tính cách xấu như vậy. Nghĩ kỹ lại, việc cháu từ hôn với hắn cũng là một điều tốt, tránh để hắn làm lỡ cháu.”
Mỗi bước mỗi xa
Dừng một chút, bà nhớ đến lời Mục thị nói muốn tác hợp cho nàng với công tử Lục gia, chỉ không biết hiện tại tiến triển ra sao. Bà cũng chỉ là có lòng tốt quan tâm, nên nói: “Công tử Lục gia rốt cuộc có hợp với cháu hơn không? Nghe nói gần đây cháu thường xuyên đến Lục gia, quan hệ với công tử bên đó đó thế nào? Có khả năng thành không?”
Dù hỏi trắng ra như vậy với một cô nương có phần đường đột, nhưng Tần thị đã xem mình như người nhà của Nguyễn Du, lại quan tâm đến chuyện này, nên mới hỏi thế.
Ai ngờ vừa hỏi xong, sắc mặt Nguyễn Du liền đại biến. Nàng không hiểu vì sao Tần thị lại nói như vậy, nàng và Lục Hoài Ngọc có mối quan hệ nào đâu? Hơn nữa, mỗi ngày nàng đến Lục phủ không phải là để bắt mạch cho Lục lão phu nhân sao? Sao lại thành ra đi gặp Lục Hoài Ngọc?
Sắc mặt Nguyễn Du mày tái nhợt, trong lòng có chút xấu hổ và tức giận. Nhưng thấy dáng vẻ của Tần thị có vẻ không phải cố ý sỉ nhục mình, có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm… Nàng sắp xếp lại suy nghĩ, mới nói: “Bá mẫu nói đùa rồi, cháu và Tống Hà từ hôn… Không liên quan gì đến người khác, chỉ cảm thấy hai người không hợp thôi… Với công tử Lục gia kia là trong sạch, càng không có chút quan hệ tình yêu nam nữ nào, xin bá mẫu đừng tin vào những lời đồn đãi không đúng của người khác.”
Nàng nghĩ Tần thị là nghe được tin đồn từ đâu đó.
Tần thị thấy Nguyễn Du như vậy, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ nàng còn không biết lão phu nhân bảo nàng mỗi ngày đến Lục phủ, thực chất là muốn tác hợp cho nàng với Lục Hoài Ngọc? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nàng thật sự không biết.
Bà vội vàng chuyển hướng nói: “Hóa ra là vậy… xem ra bá mẫu hiểu lầm rồi, Nguyễn nha đầu, cháu đừng để trong lòng nhé…”
Gã sai vặt vội vàng nhận lấy roi, rồi nhanh chóng cất đi, sợ lão gia lại đổi ý.
Tới cuối cùng, Tống Hà cũng không nhận lỗi. Tống Sơn Trọng không còn cách nào khác với hắn, thở dài một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi. Tần thị thấy Tống Sơn Trọng vừa đi, lập tức rưng rưng nước mắt đến bên Tống Hà, đỡ hắn dậy, đau lòng vô cùng: “Hà nhi, có đau không? Phụ thân con xuống tay cũng nặng quá… Chắc chắn đã làm con đau rồi phải không?”
Tống Hà mím môi không nói, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Nguyễn Du, nàng cũng đang nhìn hắn, hai người chạm mắt, Tống Hà là người đầu tiên thu ánh mắt lại.
Hắn vẫn không được tự nhiên như vậy, nhưng tức giận trong lòng cũng đã giảm bớt. Lại nghĩ đến cảnh hôm qua nàng cùng Lục Hoài Ngọc, trong lòng lại có chút buồn bực. Hắn đứng im một lúc, muốn xem Nguyễn Du có đến nói chuyện với hắn hay không, nhưng Nguyễn Du chỉ đứng đó nhìn hắn, không nói một lời.
Hắn càng tức giận hơn, quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Nguyễn Du thật sự muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Như phụ mẫu của Tống Hà, mắng hắn không nên đi những nơi như thanh lâu? Nàng dường như không có lập trường gì, quan tâm hắn bị thương thế nào? Nhìn hắn như vậy, cũng không cần nàng quan tâm…
Nàng vẫn là không nên nói gì thì hơn, tránh làm hắn tức giận.
Tống Hà cứ như vậy mà đi, Tần thị ở phía sau gọi vài tiếng, bảo hắn hôm nay không được đi đâu cả, lần này phụ thân hắn thật sự tức giận, bảo hắn nên yên phận một chút. Còn nói sẽ phái người đi mời đại phu đến xem vết thương của hắn thế nào, nhưng Tống Hà đi nhanh quá, cũng không trả lời bà.
Nguyễn Du đi tới, nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu, cháu có kim sang dược trị thương do roi vọt, hiệu quả khá tốt, không cần phiền mời đại phu đâu ạ, lát nữa cháu sẽ bảo A Tương mang đến.”
Tần thị lúc này mới nhớ ra, trong nhà có một đại phu diệu thủ hồi xuân, lập tức đồng ý. Dù Tần thị vì chuyện Nguyễn gia đắc tội với Ly quý phi, luôn cảm thấy lo lắng, nhưng tâm địa của bà cũng không xấu. Hôm nay lại nhờ Nguyễn Du lên tiếng cầu xin cho Tống Hà, mới khiến Tống lão gia tha cho Tống Hà, dù thế nào, Tần thị cũng rất cảm kích Nguyễn Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-91.html.]
“Này, cháu xem ta hồ đồ rồi này, lại quên rằng nhà chúng ta đã có một đại phu rồi. Tốt lắm tốt lắm, thuốc của cháu bào chế chắc chắn có hiệu quả kỳ diệu, Hà nhi dùng thuốc này chắc chắn sẽ nhanh chóng hồi phục.” Tần thị vội vàng nói, “Nguyễn nha đầu, hôm nay thật sự nhờ có cháu, nếu không, Hà nhi hôm nay chắc chắn sẽ chịu khổ lớn…”
Nhớ lại dáng vẻ cứng đầu của Tống Hà, rõ ràng là đã làm chuyện chính nghĩa nhưng không chịu thừa nhận, cứ phải chống đối phụ thân hắn, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?
Bà thở dài nói: “Nói đi cũng phải nói lại, đều là lỗi của ta, đứa nhỏ Hà nhi này từ khi còn bé đã bị ta chiều chuộng, nên mới hình thành tính cách xấu như vậy. Nghĩ kỹ lại, việc cháu từ hôn với hắn cũng là một điều tốt, tránh để hắn làm lỡ cháu.”
Mỗi bước mỗi xa
Dừng một chút, bà nhớ đến lời Mục thị nói muốn tác hợp cho nàng với công tử Lục gia, chỉ không biết hiện tại tiến triển ra sao. Bà cũng chỉ là có lòng tốt quan tâm, nên nói: “Công tử Lục gia rốt cuộc có hợp với cháu hơn không? Nghe nói gần đây cháu thường xuyên đến Lục gia, quan hệ với công tử bên đó đó thế nào? Có khả năng thành không?”
Dù hỏi trắng ra như vậy với một cô nương có phần đường đột, nhưng Tần thị đã xem mình như người nhà của Nguyễn Du, lại quan tâm đến chuyện này, nên mới hỏi thế.
Ai ngờ vừa hỏi xong, sắc mặt Nguyễn Du liền đại biến. Nàng không hiểu vì sao Tần thị lại nói như vậy, nàng và Lục Hoài Ngọc có mối quan hệ nào đâu? Hơn nữa, mỗi ngày nàng đến Lục phủ không phải là để bắt mạch cho Lục lão phu nhân sao? Sao lại thành ra đi gặp Lục Hoài Ngọc?
Sắc mặt Nguyễn Du mày tái nhợt, trong lòng có chút xấu hổ và tức giận. Nhưng thấy dáng vẻ của Tần thị có vẻ không phải cố ý sỉ nhục mình, có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm… Nàng sắp xếp lại suy nghĩ, mới nói: “Bá mẫu nói đùa rồi, cháu và Tống Hà từ hôn… Không liên quan gì đến người khác, chỉ cảm thấy hai người không hợp thôi… Với công tử Lục gia kia là trong sạch, càng không có chút quan hệ tình yêu nam nữ nào, xin bá mẫu đừng tin vào những lời đồn đãi không đúng của người khác.”
Nàng nghĩ Tần thị là nghe được tin đồn từ đâu đó.
Tần thị thấy Nguyễn Du như vậy, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ nàng còn không biết lão phu nhân bảo nàng mỗi ngày đến Lục phủ, thực chất là muốn tác hợp cho nàng với Lục Hoài Ngọc? Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nàng thật sự không biết.
Bà vội vàng chuyển hướng nói: “Hóa ra là vậy… xem ra bá mẫu hiểu lầm rồi, Nguyễn nha đầu, cháu đừng để trong lòng nhé…”