Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 87
Lục Hoài Ngọc thấy nàng lùi lại vài bước, trong mắt có chút đề phòng, trong lòng hắn ta thắt lại. Những ngày qua bọn họ rất vui vẻ, cũng vì hắn ta quá nóng vội, một lúc xúc động mà có chút đường đột, hắn ta vội vàng giải thích: “Xin lỗi… ta có một biểu muội, hai người chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, muội ấy rất ngây thơ dễ thương, ta đã quen xoa đầu muội ấy, vừa rồi không nhịn được, Du muội muội xin đừng trách.”
Nguyễn Du tuy không thích sự động chạm vừa rồi của Lục Hoài Ngọc, nhưng nàng không phải là người không biết bỏ qua cho người khác, hơn nữa Lục Hoài Ngọc cũng đã giải thích, sự việc có nguyên do, có lẽ vừa rồi hắn ta chỉ là nhất thời coi nàng như muội muội, mới có hành động như vậy.
Nguyễn Du nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu cũng dịu dàng hơn một chút, nàng nói: “Lục công tử, công tử là người thông minh, chắc hẳn hiểu rằng nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cho dù có người bị mọi người khinh thường, hắn vẫn có thể là người sẽ cứu người trong lúc nguy cấp, không phải sao?”
“Ừm, muội nói đúng, vừa rồi ta quá chủ quan. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ xin lỗi Tống công tử vì những lời hôm nay.” Lục Hoài Ngọc thoải mái nói.
Nguyễn Du thấy vậy cũng lộ vẻ tươi cười: “Xin lỗi thì không cần, hắn là người hơi khó tính, chỉ cần Lục công tử có thể thay đổi chút ấn tượng về hắn là được rồi.”
Thấy Nguyễn Du cười, trong lòng Lục Hoài Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ hành động vội vàng của mình hôm nay làm nàng sợ hãi, khiến nàng không dám tiếp xúc với mình nữa. Nhưng thấy Nguyễn Du có vẻ rất quan tâm đến Tống Hà, hắn ta lại có chút không hiểu, nếu mối quan hệ của hai người tốt như vậy, sao vừa gặp mặt lại như không thấy nhau?
Càng nghĩ, Lục Hoài Ngọc chỉ có một câu trả lời, đó là Nguyễn Du có tấm lòng tốt, mặc dù Tống Hà đối xử với nàng không tốt, nàng vẫn không để tâm.
Như vậy, Lục Hoài Ngọc càng thêm thương xót Nguyễn Du, thầm nghĩ phải sớm bày tỏ với tổ mẫu, khẩn cầu trưởng bối làm chủ đến Tống gia cầu hôn, cưới Nguyễn Du vào cửa chăm sóc yêu thương thật tốt.
Mỗi bước mỗi xa
Một cô nương tốt như Nguyễn Du vậy, nhất định phải được yêu thương trân trọng.
-
Vốn Nguyễn Du còn nghĩ rằng Tống Hà chỉ nói bốc đồng trong lúc tức giận, cảm tấy hắn sẽ không thật sự hô đồ đi đến nơi như Như Ý lâu, có lẽ chỉ là tìm Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên đến Thiên Hương lâu uống rượu, đấu dế, hoặc đua ngựa gì đó, nhưng đến tối, Nguyễn Du phái A Tương đi hỏi thăm, mới biết Tống Hà từ sáng sớm đã ra ngoài mà chưa về.
Thực ra Tống Hà thường xuyên không về nhà, chuyện này đã thành thói quen, người Tống gia cũng không để ý, chỉ cần hắn không gây chuyện, là một nam nhi, lại có võ công, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì không may.
Nhưng ban ngày Nguyễn Du đã nghe Tống Hà nói những lời đó, lúc này nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Trong đầu nàng toàn nghĩ đến hình ảnh Tống Hà ở Như Ý lâu, bên trái ôm một cô nương, bên phải ôm một tiểu quan, làm xằng làm bậy.
Nàng cắn môi, trong lòng khó chịu vô cùng, nghĩ đến chuyện đó rồi lại nhớ đến người bệnh mà phụ thân từng gặp, người đó mắc bệnh hoa liễu, trên người mọc rất nhiều vết thương, da thịt đều thối rữa. Hơn nữa, bệnh hoa liễu là không chữa được, chỉ có thể chậm rãi chờ chết.
Tống Hà hắn sẽ không hoang đường đến mức đó chứ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-87.html.]
Nguyễn Du vốn lo lắng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy tức giận, rõ ràng đã nhắc nhở hắn, thanh lâu không phải là nơi tốt, thế mà hắn vẫn muốn đi. Trong lòng nàng nén một hơi, đạp mạnh chiếc chăn mỏng đang đắp, lăn mình lại và nhắm chặt mắt, không muốn nghĩ đến Tống Hà nữa.
Thôi thôi, quản hắn làm gì? Đã nhược quán rồi, chẳng lẽ vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện cần người quản sao?
Hơn nữa, nàng ở đây cho dù lo lắng đến c.h.ế.t cũng không thể ra ngoài tìm hắn. Tống phủ nhiều người như vậy còn không sốt sắng, nàng là người ngoài thì gấp gáp làm gì? Nếu bị người khác biết, ngược lại thành trò cười.
Nguyễn Du cố gắng ép mình ngủ, nhắm mắt không nghĩ gì, sau nửa canh giờ cuối cùng cũng hỗn loạn mơ màng ngủ thiếp đi.
-
Như Ý lâu kinh doanh không ngừng nghỉ, dù đã khuya, đường phố đã tối tăm, bên trong Như Ý lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, hoa nở liễu xanh.
Trên đài, các nữ tử hát những bài tình chàng ý thiếp, dưới khán đài, đám khách khứa ôm mỹ nhân trong lòng, vừa nghe nhạc vừa uống rượu, thật sự rất vui vẻ.
Ba người Tống Hà cùng Tạ Thính, Mạnh Tử Nguyên ở trong phòng bao trên tầng hai, ở đây không có cô nương, chỉ có ba người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, ồ không đúng… Tống Hà đang nâng ly uống rượu, chỉ có hai người Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên là nhìn nhau.
Thực ra khi bọn họ mới đến, tú bà đã vui vẻ chào đón bọn họ, dù bọn họ chưa bao giờ đến Như Ý lâu, nhưng tên tuổi của Tống Hà thì ai ở huyện Thanh Hà không biết?
Tú bà còn vui mừng vì cuối cùng Như Ý lâu cũng đón một vị đại gia chịu chi tiền, nhưng ai biết được sau khi bà ta bận rộn mời ba cô nương xinh đẹp nhất của Như Ý lâu, Hoa Lan, Hạ Lan, Thu Lan đến hầu hạ bọn họ, lại nhận được một chữ “cút” cứng ngắc từ Tống Hà.
Đúng vậy, ba người bọn họ không cần cô nương ngồi cùng, cứ thế ngồi uống rượu. Từ khi vào Như Ý lâu đến giờ, đã uống hết mấy vò rượu hoa quế. Trong thời gian đó, tú bà không từ bỏ ý định, lại dẫn các cô nương vào hỏi xem có cần hầu hạ uống rượu hay không? Hoặc mọi người cùng chơi trò hành tửu lệnh cũng được.
Nhưng vẫn đổi được một chữ lạnh lùng từ Tống Hà — “Cút”.
Ôi không đúng, bà ta đã quên, là “cút đi”, lần này Tống Hà còn nói thêm một chữ.
Tú bà ủ rũ dẫn các cô nương ra khỏi phòng bao, các cô nương nói mấy vị công tử này thật là kỳ quái, ai lại đến thanh lâu mà không cần cô nương ngồi cùng, chỉ khô khan ngồi uống rượu? Nếu vậy, còn không bằng lên Thiên Hương lâu uống rượu đi.
Tú bà trừng mắt nhìn các cô nương, ai lại đuổi khách ra ngoài? Không cần cô nương hầu hạ cũng không sao, chỉ cần bọn họ chi tiền trong Như Ý lâu là được, tiền bạc ai mà không thích?