Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 79
Ban đầu Lục lão phu nhân bị bệnh, bà ta còn thầm vui mừng. Dù năm xưa bà ta đã dùng thủ đoạn để Lục lão gia cưới mình, nhưng cũng vì vậy mà Lục lão phu nhân không thích, những năm qua Lục lão phu nhân luôn không ưa bà ta, Lục lão gia lại là người hiếu thảo, bà ta chỉ dám mắng thầm trong lòng, không dám đối đầu với Lục lão phu nhân.
Giờ đây, bà ta chỉ mong Lục lão phu nhân sớm qua đời, ai ngờ lại có Nguyễn Du xuất hiện, lại còn chữa khỏi bệnh cho Lục lão phu nhân, còn có khả năng cướp đi hôn sự tốt đẹp của đứa chất nữ của bà ta.
“Nghe mấy tỳ nữ hầu hạ ở Tây phòng nói, vị kia rất hài lòng với cô nương tên Nguyễn Du đó, còn có ý định gả nàng ta cho đại lang, Nhu nhi, con phải cẩn thận.” Tiểu Phương thị thở dài nói.
Phương Ánh Nhu nhíu mày, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, nói: “Biểu ca là người do một tay cô cô nuôi lớn, lại thường xuyên ở bên cạnh hắn nhắc nhở, dù cô cô chỉ là kế mẫu, nhưng trong lòng biểu ca luôn tôn trọng như mẫu thân ruột thịt, ngay cả vị trong Tây phòng cũng không thể so sánh. Nếu chỉ là tình cảm một chiều của Tây phòng, cũng không đáng ngại, tình cảm giữa con và biểu ca mấy năm nay, có lẽ nào không thể so với một nữ tử mới quen vài ngày?”
Nói đến đây, Phương Ánh Nhu cảm thấy không còn lo lắng nữa. Nàng ta còn tưởng rằng Lục Hoài Ngọc đã chính miệng nói có ý với cô nương đó, hóa ra chỉ là suy nghĩ đơn phương của người trong Tây phòng mà thôi, không đáng để bận tâm.
Tiểu Phương thị thấy nàng ta tự tin như vậy, lại thở dài: “Sợ rằng đại lang cũng để ý đến cô nương đó, con không biết đâu, mấy ngày này cô nương đó hàng ngày đến hỏi thăm hỏi bắt mạch cho vị kia, mỗi ngày đại lang cũng tiễn nàng ta đến cửa, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.”
Lục Hoài Ngọc xưa nay vốn không thích giao tiếp với người khác, huống chi là nữ tử, làm sao có thể mỗi ngày tự tay tiễn người ta?
Sắc mặt Phương Ánh Nhu thay đổi, lòng vốn trấn định cũng dấy lên chút sóng gió, nhưng nàng ta vẫn hy vọng nói: “Có thể là do vị đó sai bảo, biểu ca không tiện từ chối, không thể nói biểu ca có ý với nàng ta được.”
Tiểu Phương thị lại lắc đầu: “Ta thấy chưa chắc, đại lang đối với cô nương đó, có vẻ thật sự có ý…”
Phương Ánh Nhu sớm đã rối loạn tâm tư, những lời sau chỉ là để an ủi bản thân mà thôi. Giờ nghe Tiểu Phương thị nói, nàng ta thật sự cảm thấy sợ hãi, lo lắng nói: “Không được! Từ khi mười hai tuổi, cô cô đã nói với con về việc sau này sẽ gả cho biểu ca, con đã sớm xác định là biểu ca, bốn năm qua, con luôn coi biểu ca là phu quân tương lai, biểu ca chỉ có thể cưới con, làm sao có thể có ý với nữ tử khác được!”
“Con xem con kìa, mới có chút chuyện mà đã hoảng loạn như vậy, nếu cô nương kia cũng là người có thủ đoạn, con sẽ làm sao mà tranh giành?” Tiểu Phương thị thấy Phương Ánh Nhu có chút suy sụp, kéo mặt lại quở trách: “Con quên ta đã dạy con thế nào rồi sao? Con và đại lang từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm không ai có thể so sánh, chỉ cần con làm theo những gì ta dạy, dù đại lang có nảy sinh tình cảm với người khác, con cũng có thể kéo trái tim hắn trở về.”
Tiểu Phương thị nói đến cuối cùng, khóe môi nở nụ cười quyến rũ, nhìn rất mê người, nhưng nếu nhìn kỹ, lại là một dáng vẻ hiền lương thục đứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-79.html.]
Tiểu Phương thị đã có thể khiến một nam nhân vốn giữ lễ nghĩa phá vỡ phép tắc, chưa đầy một năm sau khi thê tử mất đi đã cưới mình, lại nuôi dưỡng nhi tử của chính thê còn thân thiết hơn cả con ruột của mình, chắc chắn là người có thủ đoạn.
Sau khi nghe lời Tiểu Phương thị, Phương Ánh Nhu thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, nàng ta không thể rối loạn được, tình cảm giữa nàng ta và biểu ca rất sâu đậm, dù có người chen vào, nàng ta cũng có thể hung hăng đẩy người đó ra ngoài.
Biểu ca của nàng ta, ai cũng đừng mơ tưởng đụng vào.
-
Sau khi ổn định tâm trạng với Tiểu Phương thị, Phương Ánh Nhu mới đến viện của Lục Hoài Ngọc tìm hắn.
Mỗi bước mỗi xa
Lục Hoài Ngọc là người làm học vấn, khi đọc sách viết chữ đều thích yên tĩnh, nên Tiểu Phương thị đặc biệt xây cho hắn ta một cái tiểu viện trong rừng trúc phía sau Lục phủ, chỉ để một mình hắn ta ở.
Nơi đây có cầu nhỏ, nước chảy róc rách, gió thổi lá trúc xào xạc, rất có ý cảnh.
Tiểu viện này bình thường chỉ có gã sai vặt chăm sóc Lục Hoài Ngọc, người khác không được phép vào, chỉ có Phương Ánh Nhu. Nàng ta vừa đi qua rừng trúc, liền thấy Lục Hoài Ngọc đang ngồi trên ghế đá, cúi đầu nhìn thứ gì đó trong tay.
Đợi khi lại gần, Phương Ánh Nhu mới phát hiện ra chính là khối ngọc mà nàng ta đã xin nhiều lần, nhưng bị Lục Hoài Ngọc từ chối khéo. Trong mắt nàng ta thoáng hiện một cảm xúc không rõ ràng, tay ôm hộp gấm hơi siết chặt, những đường gân xanh trên mu bàn tay trắng trẻo nổi lên.
Nhưng rất nhanh, nàng ta đã lộ ra vẻ tươi cười, từ từ đi đến sau lưng Lục Hoài Ngọc, đưa tay che mắt hắn, giọng điệu đáng yêu nói: “Nhanh đoán xem ta là ai nào~”
Lục Hoài Ngọc vốn đang nghĩ về Nguyễn Du, dù Nguyễn Du đã rời đi, nhưng hình ảnh nàng tươi cười vẫn lặp đi lặp lại trong đầu, không thể quên được. Hắn ta chắc chắn, mình thật sự đã mắc chứng tương tư.
Bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che mắt, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Phương Ánh Nhu, hắn ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Chưa nói đến âm thanh của muội, mùi hương trên người muội ta cũng nhận ra, làm sao ta không biết được? Biểu muội, đừng có nghịch ngợm nữa, mau ngồi xuống để ta nhìn muội cho kỹ nào.”