Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 58
Mục thị thấy nàng ngại ngùng, liền che môi cười nói: “Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, đó là chuyện bình thường, Du nha đầu cháu không cần phải ngại. Hơn nữa, cháu và Hà nhi cũng quen biết đã lâu, hai đứa cũng thân thuộc. Nếu sau này Hà nhi có làm khó cháu, cháu cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ dạy dỗ hắn.”
Không chỉ Nguyễn Du, mà Tống Hà khi nghe Mục thị nói về hôn sự của hai người thì cũng ngẩn người. Hắn thậm chí quên cả việc ăn quả táo cầm trên tay, vô thức liếc nhìn Nguyễn Du, thấy nàng cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, dịu dàng mà xinh đẹp.
Mỗi bước mỗi xa
Không biết có phải do quỷ mê tâm gì hay không, Tống Hà cảm thấy ngứa cổ họng, lại không nói ra được câu phản đối nào.
Hắn tưởng tượng đến hình ảnh Nguyễn Du mặc áo cưới đỏ thẫm, đội khăn đỏ, dưới ánh nến long phượng, ánh lửa nhảy múa, Nguyễn Du ngại ngùng rũ mi, ánh mắt nàng sáng như sao, chứa đựng cả dòng sông ngân hà.
Tống Hà hơi nghiêng đầu một chút, vì hắn không biết sao mà mặt mình lại đỏ bừng!
Thậm chí hắn còn quá căng thẳng, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.
Lúc này Tống Hà mới hiểu ra, hóa ra hắn đã không còn ghét Nguyễn Du như trước. Dù tính cách Nguyễn Du mềm mại, lại hay khóc, mà phải biết Tống Hà rất ghét những cô nương như vậy.
Nhưng không hiểu sao, nếu người đó là Nguyễn Du, hắn lại cảm thấy tiểu cô nương mềm mại như vậy cũng không đến nỗi khiến người khác phiền chán.
Trong lòng Tống Hà vừa hồi hộp vừa vui mừng, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Du, chờ đợi nàng gật đầu.
Nguyễn Du mãi không lên tiếng, vì nàng đang chờ Tống Hà lên tiếng trước. Tống Hà đã từng tuyên bố rằng hắn sẽ không cưới nàng. Giờ Mục thị nói về chuyện hôn sự của bọn họ, Tống Hà chắc chắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
Nhưng nàng chờ mãi mà không thấy Tống Hà nói câu “không đồng ý.” Mục thị lúc đầu tưởng Nguyễn Du xấu hổ, nhưng chờ mãi không thấy nàng trả lời, không nhịn được lại hỏi: “Du nha đầu, không nói lời nào, có phải là đồng ý rồi không? Nếu vậy thì quá tốt rồi, tổ mẫu đã cho người xem ngày, mùng năm tháng sau là ngày đại cát đại lợi, thích hợp để cưới hỏi, chúng ta sẽ ấn định ngày đó.”
“Nếu tính như vậy, thời gian chuẩn bị không còn nhiều, một lát nữa tổ mẫu sẽ đi sai bảo, để hạ nhân chuẩn bị gấp rút. Việc hôn nhân chỉ có một lần, tổ mẫu nhất định phải tổ chức hôn lễ cho cháu thật náo nhiệt nở mày nở mặt. Đúng rồi, còn áo cưới của cháu nữa, Du nha đầu, tổ mẫu sẽ gọi thợ may giỏi nhất ở huyện Thanh Hà đến, để đo kích thước làm áo cưới cho cháu, hoa thêu trên áo cưới sẽ nhờ Đào nương tự tay thêu, thêu một đôi chim uyên ương, trên trời nguyện làm chim uyên ương, dưới đất nguyện làm cành liền nhánh. Đào nương thêu rất đẹp, hồi trước tổ mẫu cũng đã nhờ nàng ta thêu áo cho lễ chúc thọ, thêu rất sống động.”
“Chỉ có điều, khăn đội đầu thì cháu phải tự thêu, Du nha đầu sáng dạ khéo tay, chắc chắn không làm khó được cháu. Dạo này quầy xem bệnh của cháu tạm thời nghỉ một thời gian, nếu không cháu cũng sẽ không đủ sức, đợi sau khi bận rộn nửa tháng này xong, hai đứa thành thân rồi, cháu lại tiếp tục xem bệnh cho người ta, có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-58.html.]
Mục thị càng nói càng hăng, đến cuối cùng khóe mắt còn rơi một giọt nước mắt nóng hổi, thật khiến người ta buồn cười. Trong lòng cụ cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là tôn nhi cưới thê tử, mình có thêm một tôn tức phụ, nhưng đã sống chung với Nguyễn Du lâu như vậy, chỉ cần nghĩ đến việc nàng sắp xuất giá, trong lòng lại thấy buồn bã.
Cảm giác đó giống như phải gả tôn nữ nhi, thật sự khiến người ta khó chịu. Nhưng khi nghĩ đến, Nguyễn Du gả cho tôn nhi của mình, lòng Mục thị lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù sao Du nha đầu cũng là người thường ở bên cạnh mình.
Cụ hít mũi, cảm thấy thật buồn cười, lại nói: “Du nha đầu, cháu cứ thả lại tâm vào bụng đi, sau khi gả vào Tống phủ, mấy người bọn ta nhất định sẽ không bạc đãi khắc khe với cháu.”
Tần thị cũng đứng bên cạnh bảo đảm: “Đúng đúng đúng, Nguyễn Du, trước đây bá mẫu có chút ầm ĩ không thoải mái với con, nhưng chuyện đó đã qua rồi, từ giờ trở đi bá mẫu cũng sẽ coi con như nữ nhi ruột của mình. Cả đời bá mẫu chỉ có đứa Hà nhi này, luôn mong có một nữ nhi, giờ thì có được rồi.”
Tống Hà đứng bên nghe mà chỉ biết trợn trắng mắt, trong lòng hắn không phục.
Hắn nghĩ Nguyễn Du mới vào nhà bọn họ được bao lâu, mà đã được mẫu thân và tổ mẫu cưng chiều như vậy, ai mà biết, sau khi hắn cưới nàng rồi, có lẽ địa vị trong gia đình sẽ ngày càng thấp, sống trong khe hẹp mà sinh tồn.
Hắn thật sự thảm.
Nhưng hắn vẫn thấy vui.
Mục thị và Tần thị nói càng nhiều, trong lòng Nguyễn Du càng khó chịu. Nàng siết chặt chiếc khăn, đầu ngón tay mất hết màu sắc. Cuối cùng nàng cắn môi, đứng dậy quỳ xuống đất.
“Nha đầu này, đây là làm gì vậy?” Hành động này khiến Mục thị và Tần thị hoảng hốt, đều đứng dậy muốn đỡ nàng.
Nhưng Nguyễn Du không chịu đứng dậy, chỉ nói: “Cháu... Cháu không muốn thành thân với Tống Hà.”
Chưa dứt lời, quả táo bị cắn dở trong tay Tống Hà đã rơi xuống đất, lăn lốc vài vòng rồi dừng lại bên cạnh Nguyễn Du.
Biểu cảm của Tống Hà lành lạnh, chỉ ngồi ngơ ngác, không có phản ứng gì thêm.
Không chỉ Nguyễn Du, mà Tống Hà khi nghe Mục thị nói về hôn sự của hai người thì cũng ngẩn người. Hắn thậm chí quên cả việc ăn quả táo cầm trên tay, vô thức liếc nhìn Nguyễn Du, thấy nàng cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, dịu dàng mà xinh đẹp.
Mỗi bước mỗi xa
Không biết có phải do quỷ mê tâm gì hay không, Tống Hà cảm thấy ngứa cổ họng, lại không nói ra được câu phản đối nào.
Hắn tưởng tượng đến hình ảnh Nguyễn Du mặc áo cưới đỏ thẫm, đội khăn đỏ, dưới ánh nến long phượng, ánh lửa nhảy múa, Nguyễn Du ngại ngùng rũ mi, ánh mắt nàng sáng như sao, chứa đựng cả dòng sông ngân hà.
Tống Hà hơi nghiêng đầu một chút, vì hắn không biết sao mà mặt mình lại đỏ bừng!
Thậm chí hắn còn quá căng thẳng, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.
Lúc này Tống Hà mới hiểu ra, hóa ra hắn đã không còn ghét Nguyễn Du như trước. Dù tính cách Nguyễn Du mềm mại, lại hay khóc, mà phải biết Tống Hà rất ghét những cô nương như vậy.
Nhưng không hiểu sao, nếu người đó là Nguyễn Du, hắn lại cảm thấy tiểu cô nương mềm mại như vậy cũng không đến nỗi khiến người khác phiền chán.
Trong lòng Tống Hà vừa hồi hộp vừa vui mừng, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Du, chờ đợi nàng gật đầu.
Nguyễn Du mãi không lên tiếng, vì nàng đang chờ Tống Hà lên tiếng trước. Tống Hà đã từng tuyên bố rằng hắn sẽ không cưới nàng. Giờ Mục thị nói về chuyện hôn sự của bọn họ, Tống Hà chắc chắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
Nhưng nàng chờ mãi mà không thấy Tống Hà nói câu “không đồng ý.” Mục thị lúc đầu tưởng Nguyễn Du xấu hổ, nhưng chờ mãi không thấy nàng trả lời, không nhịn được lại hỏi: “Du nha đầu, không nói lời nào, có phải là đồng ý rồi không? Nếu vậy thì quá tốt rồi, tổ mẫu đã cho người xem ngày, mùng năm tháng sau là ngày đại cát đại lợi, thích hợp để cưới hỏi, chúng ta sẽ ấn định ngày đó.”
“Nếu tính như vậy, thời gian chuẩn bị không còn nhiều, một lát nữa tổ mẫu sẽ đi sai bảo, để hạ nhân chuẩn bị gấp rút. Việc hôn nhân chỉ có một lần, tổ mẫu nhất định phải tổ chức hôn lễ cho cháu thật náo nhiệt nở mày nở mặt. Đúng rồi, còn áo cưới của cháu nữa, Du nha đầu, tổ mẫu sẽ gọi thợ may giỏi nhất ở huyện Thanh Hà đến, để đo kích thước làm áo cưới cho cháu, hoa thêu trên áo cưới sẽ nhờ Đào nương tự tay thêu, thêu một đôi chim uyên ương, trên trời nguyện làm chim uyên ương, dưới đất nguyện làm cành liền nhánh. Đào nương thêu rất đẹp, hồi trước tổ mẫu cũng đã nhờ nàng ta thêu áo cho lễ chúc thọ, thêu rất sống động.”
“Chỉ có điều, khăn đội đầu thì cháu phải tự thêu, Du nha đầu sáng dạ khéo tay, chắc chắn không làm khó được cháu. Dạo này quầy xem bệnh của cháu tạm thời nghỉ một thời gian, nếu không cháu cũng sẽ không đủ sức, đợi sau khi bận rộn nửa tháng này xong, hai đứa thành thân rồi, cháu lại tiếp tục xem bệnh cho người ta, có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-58.html.]
Mục thị càng nói càng hăng, đến cuối cùng khóe mắt còn rơi một giọt nước mắt nóng hổi, thật khiến người ta buồn cười. Trong lòng cụ cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là tôn nhi cưới thê tử, mình có thêm một tôn tức phụ, nhưng đã sống chung với Nguyễn Du lâu như vậy, chỉ cần nghĩ đến việc nàng sắp xuất giá, trong lòng lại thấy buồn bã.
Cảm giác đó giống như phải gả tôn nữ nhi, thật sự khiến người ta khó chịu. Nhưng khi nghĩ đến, Nguyễn Du gả cho tôn nhi của mình, lòng Mục thị lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù sao Du nha đầu cũng là người thường ở bên cạnh mình.
Cụ hít mũi, cảm thấy thật buồn cười, lại nói: “Du nha đầu, cháu cứ thả lại tâm vào bụng đi, sau khi gả vào Tống phủ, mấy người bọn ta nhất định sẽ không bạc đãi khắc khe với cháu.”
Tần thị cũng đứng bên cạnh bảo đảm: “Đúng đúng đúng, Nguyễn Du, trước đây bá mẫu có chút ầm ĩ không thoải mái với con, nhưng chuyện đó đã qua rồi, từ giờ trở đi bá mẫu cũng sẽ coi con như nữ nhi ruột của mình. Cả đời bá mẫu chỉ có đứa Hà nhi này, luôn mong có một nữ nhi, giờ thì có được rồi.”
Tống Hà đứng bên nghe mà chỉ biết trợn trắng mắt, trong lòng hắn không phục.
Hắn nghĩ Nguyễn Du mới vào nhà bọn họ được bao lâu, mà đã được mẫu thân và tổ mẫu cưng chiều như vậy, ai mà biết, sau khi hắn cưới nàng rồi, có lẽ địa vị trong gia đình sẽ ngày càng thấp, sống trong khe hẹp mà sinh tồn.
Hắn thật sự thảm.
Nhưng hắn vẫn thấy vui.
Mục thị và Tần thị nói càng nhiều, trong lòng Nguyễn Du càng khó chịu. Nàng siết chặt chiếc khăn, đầu ngón tay mất hết màu sắc. Cuối cùng nàng cắn môi, đứng dậy quỳ xuống đất.
“Nha đầu này, đây là làm gì vậy?” Hành động này khiến Mục thị và Tần thị hoảng hốt, đều đứng dậy muốn đỡ nàng.
Nhưng Nguyễn Du không chịu đứng dậy, chỉ nói: “Cháu... Cháu không muốn thành thân với Tống Hà.”
Chưa dứt lời, quả táo bị cắn dở trong tay Tống Hà đã rơi xuống đất, lăn lốc vài vòng rồi dừng lại bên cạnh Nguyễn Du.
Biểu cảm của Tống Hà lành lạnh, chỉ ngồi ngơ ngác, không có phản ứng gì thêm.