Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 28
Nguyễn Du bước vào phòng của lão phu nhân, Tống Hà cũng theo sau, hắn cũng đã nghe nói về việc lão phu nhân đột ngột ngất xỉu.
Hạ nhân đã đi gọi đại phu, chẳng qua chưa đến nhanh như vậy.
Tần thị thấy Nguyễn Du đến, chuẩn bị mở miệng gây khó dễ, nhưng khi thấy Tống Hà đi theo phía sau Nguyễn Du, nhớ đến những gì Từ ma ma đã nói với bà, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn giận trong lòng, hạ giọng: “Nguyễn tiểu thư, lúc đầu ngươi kê phương thuốc cho lão phu nhân, ta đã không tán thành, nhưng lão phu nhân tin tưởng ngươi, ta cũng không có cách nào.”
“Nhưng ngươi không nên vì muốn thể hiện bản thân mà đem sức khỏe của lão phu nhân ra làm trò đùa, giờ thì tốt rồi, tình trạng của lão phu nhân đã nặng thêm, còn không biết sẽ ra sao nữa!”
Nguyễn Du phúc thân chào Tần thị, cam đoan nói: “Phu nhân chớ nóng vội, A Du biết rõ y thuật của mình, phương thuốc cho lão phu nhân chắc chắn không có vấn đề gì, còn việc lão phu nhân vì sao ngất đi, còn để cháu xem lại mới rõ ràng.”
“Đến giờ này mà ngươi vẫn không thừa nhận phương thuốc của mình có vấn đề? Trước đây lão phu nhân không thay đổi phương thuốc, tuy hàng ngày có chút ho, nhưng không bao giờ nghiêm trọng như hôm nay, mặt đỏ bừng, hổn hển thở không đều, trên người còn nổi đầy phát ban! Ta cũng đã hỏi Lý ma ma, hôm nay lão phu nhân ngoài việc đi dạo ở cánh đồng thành nam, thì chỉ ngồi dưới cây liễu uống trà ngắm cảnh, hoàn toàn không thể có chuyện gì xảy ra, ngoài việc phương thuốc của ngươi có vấn đề, còn có nguyên nhân nào khác được chứ?”
Tần thị thấy Nguyễn Du ‘chết còn không hối cải’, trong lòng tức giận, cũng không quan tâm Tống Hà có ở đó hay không, nói lời khó nghe hơn một chút, có phần hung hăng gây sự.
“Thở không đều, trên người còn nổi phát ban?” Nguyễn Du nhắc lại triệu chứng của lão phu nhân, liên tưởng đến sự việc hôm nay, nàng bắt đầu hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, nàng nói: “Cháu đã biết lão phu nhân vì sao lại như vậy, xin phu nhân cho cháu đi xem lão phu nhân một lần nữa, để xác định tình trạng bệnh.”
Hôm nay Mục thị thực sự không xảy ra chuyện gì, khi ra ngoài cũng khỏe mạnh, nhưng thứ duy nhất cụ tiếp xúc có thể làm cho cụ như thế đó chính là cây liễu. Hiện giờ tơ liễu bay tứ tung, Mục thị vừa về đã nổi phát ban, rất có khả năng là do dị ứng với tơ liễu.
Nguyễn Du muốn đi xem bệnh cho lão phu nhân, nhưng Tần thị đã không còn tin tưởng nàng, chặn đường nàng lại: “Ta đã sai người đi mời đại phu, chắc cũng sắp đến, không cần phiền ngươi nữa. Nguyễn tiểu thư cứ ngồi đây chờ xem đại phu đến nói thế nào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-28.html.]
Nếu đại phu kết luận thật sự là phương thuốc của Nguyễn Du có vấn đề, bà còn phải nghĩ cách để dằn mặt tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này nữa.
Nghĩ rằng đã định hôn ước với Tống gia, tương lai sẽ là thiếu phu nhân của Tống gia. Không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Tống Hà, người từng cực lực phản đối hôn sự này, giờ lại bắt đầu chấp nhận nàng, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất là một tiểu yêu tinh đầy tâm kế.
Mỗi bước mỗi xa
“Phu nhân…” Nguyễn Du cắn môi, thấy lão phu nhân gần ngay trước mắt, nhưng như cách một dải ngân hà khó mà vượt qua. Nàng nhìn về phía Lý ma ma đang hầu hạ Mục thị bên giường, “Lý ma ma…”
Lý ma ma mở miệng định khuyên Tần thị cho Nguyễn Du đến bắt mạch cho Mục thị, nhưng nghĩ lại nguyên nhân khiến Mục thị ngất đi vẫn chưa rõ ràng, nếu thật sự là phương thuốc của Nguyễn Du có vấn đề thì cũng không thể biết được.
Trong chốc lát bà ấy cảm thấy khó xử, lại nhẫn tâm thu hồi ánh mắt, giả vờ không thấy sự cầu khẩn của Nguyễn Du.
Tống Hà có đôi mắt quan sát tinh tế, tự nhiên nhận ra ánh mắt giao tiếp giữa Nguyễn Du và Lý ma ma. Hắn ngồi trên ghế, chờ đợi Nguyễn Du bị Lý ma ma phớt lờ đến cầu cứu hắn, nhưng chờ một lúc lâu, thấy nàng hoàn toàn không có ý định cầu cứu, tức giận đến mức liếc mắt khinh khỉnh.
Nguyễn Du này, thật sự là một cái đầu gỗ, có một trợ thủ lớn như Tống Hà hắn ở đây, sao nàng còn không biết cầu cứu hắn? Thật sự khiến hắn tức điên lên.
Càng tức giận hơn là, hắn lại không thể kiềm chế được ý muốn giúp nàng.
“Mẫu thân, y thuật của Nguyễn Du thực sự không tồi, con đã thấy tận mắt, con tin nàng ấy, mẫu thân cứ để nàng ấy qua bắt mạch cho tổ mẫu đi. Ai biết đại phu khi nào mới đến, nếu chậm trễ bệnh tình của tổ mẫu, phụ thân biết được sẽ không phải đi trách mẫu thân sao?” Tống Hà ngẩng cao đầu nói với Tần thị, chủ yếu là vẫn còn tức giận vì Nguyễn Du không cầu hắn giúp đỡ.
“Con cả ngày không ở nhà, có hiểu biết cái gì. Tổ mẫu con như vậy, rất có thể là do dùng phương thuốc của nha đầu Nguyễn Du kia, mẫu thân sao có thể giao an nguy của tổ mẫu cho một tiểu nha đầu như nàng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phụ thân con mới đi trách ta.” Tần thị trách móc nói.
“Phu nhân, Nguyễn Du lấy tính mạng ra bảo đảm, phương thuốc cho lão phu nhân tuyệt đối không có vấn đề, xin phu nhân tin tưởng cháu! Hôm nay thân thể lão phu nhân vì sao không khỏe, Nguyễn Du còn chưa bắt mạch cho ngài ấy, nhưng theo lời phu nhân, lão phu nhân chắc chắn là dị ứng với bông liễu hôm nay. Trên người nổi mề đay, mặt đỏ bừng là do bông liễu vào cổ họng, xin phu nhân cho Nguyễn Du đi xem bệnh cho lão phu nhân!”
Hạ nhân đã đi gọi đại phu, chẳng qua chưa đến nhanh như vậy.
Tần thị thấy Nguyễn Du đến, chuẩn bị mở miệng gây khó dễ, nhưng khi thấy Tống Hà đi theo phía sau Nguyễn Du, nhớ đến những gì Từ ma ma đã nói với bà, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn giận trong lòng, hạ giọng: “Nguyễn tiểu thư, lúc đầu ngươi kê phương thuốc cho lão phu nhân, ta đã không tán thành, nhưng lão phu nhân tin tưởng ngươi, ta cũng không có cách nào.”
“Nhưng ngươi không nên vì muốn thể hiện bản thân mà đem sức khỏe của lão phu nhân ra làm trò đùa, giờ thì tốt rồi, tình trạng của lão phu nhân đã nặng thêm, còn không biết sẽ ra sao nữa!”
Nguyễn Du phúc thân chào Tần thị, cam đoan nói: “Phu nhân chớ nóng vội, A Du biết rõ y thuật của mình, phương thuốc cho lão phu nhân chắc chắn không có vấn đề gì, còn việc lão phu nhân vì sao ngất đi, còn để cháu xem lại mới rõ ràng.”
“Đến giờ này mà ngươi vẫn không thừa nhận phương thuốc của mình có vấn đề? Trước đây lão phu nhân không thay đổi phương thuốc, tuy hàng ngày có chút ho, nhưng không bao giờ nghiêm trọng như hôm nay, mặt đỏ bừng, hổn hển thở không đều, trên người còn nổi đầy phát ban! Ta cũng đã hỏi Lý ma ma, hôm nay lão phu nhân ngoài việc đi dạo ở cánh đồng thành nam, thì chỉ ngồi dưới cây liễu uống trà ngắm cảnh, hoàn toàn không thể có chuyện gì xảy ra, ngoài việc phương thuốc của ngươi có vấn đề, còn có nguyên nhân nào khác được chứ?”
Tần thị thấy Nguyễn Du ‘chết còn không hối cải’, trong lòng tức giận, cũng không quan tâm Tống Hà có ở đó hay không, nói lời khó nghe hơn một chút, có phần hung hăng gây sự.
“Thở không đều, trên người còn nổi phát ban?” Nguyễn Du nhắc lại triệu chứng của lão phu nhân, liên tưởng đến sự việc hôm nay, nàng bắt đầu hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, nàng nói: “Cháu đã biết lão phu nhân vì sao lại như vậy, xin phu nhân cho cháu đi xem lão phu nhân một lần nữa, để xác định tình trạng bệnh.”
Hôm nay Mục thị thực sự không xảy ra chuyện gì, khi ra ngoài cũng khỏe mạnh, nhưng thứ duy nhất cụ tiếp xúc có thể làm cho cụ như thế đó chính là cây liễu. Hiện giờ tơ liễu bay tứ tung, Mục thị vừa về đã nổi phát ban, rất có khả năng là do dị ứng với tơ liễu.
Nguyễn Du muốn đi xem bệnh cho lão phu nhân, nhưng Tần thị đã không còn tin tưởng nàng, chặn đường nàng lại: “Ta đã sai người đi mời đại phu, chắc cũng sắp đến, không cần phiền ngươi nữa. Nguyễn tiểu thư cứ ngồi đây chờ xem đại phu đến nói thế nào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-28.html.]
Nếu đại phu kết luận thật sự là phương thuốc của Nguyễn Du có vấn đề, bà còn phải nghĩ cách để dằn mặt tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này nữa.
Nghĩ rằng đã định hôn ước với Tống gia, tương lai sẽ là thiếu phu nhân của Tống gia. Không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Tống Hà, người từng cực lực phản đối hôn sự này, giờ lại bắt đầu chấp nhận nàng, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất là một tiểu yêu tinh đầy tâm kế.
Mỗi bước mỗi xa
“Phu nhân…” Nguyễn Du cắn môi, thấy lão phu nhân gần ngay trước mắt, nhưng như cách một dải ngân hà khó mà vượt qua. Nàng nhìn về phía Lý ma ma đang hầu hạ Mục thị bên giường, “Lý ma ma…”
Lý ma ma mở miệng định khuyên Tần thị cho Nguyễn Du đến bắt mạch cho Mục thị, nhưng nghĩ lại nguyên nhân khiến Mục thị ngất đi vẫn chưa rõ ràng, nếu thật sự là phương thuốc của Nguyễn Du có vấn đề thì cũng không thể biết được.
Trong chốc lát bà ấy cảm thấy khó xử, lại nhẫn tâm thu hồi ánh mắt, giả vờ không thấy sự cầu khẩn của Nguyễn Du.
Tống Hà có đôi mắt quan sát tinh tế, tự nhiên nhận ra ánh mắt giao tiếp giữa Nguyễn Du và Lý ma ma. Hắn ngồi trên ghế, chờ đợi Nguyễn Du bị Lý ma ma phớt lờ đến cầu cứu hắn, nhưng chờ một lúc lâu, thấy nàng hoàn toàn không có ý định cầu cứu, tức giận đến mức liếc mắt khinh khỉnh.
Nguyễn Du này, thật sự là một cái đầu gỗ, có một trợ thủ lớn như Tống Hà hắn ở đây, sao nàng còn không biết cầu cứu hắn? Thật sự khiến hắn tức điên lên.
Càng tức giận hơn là, hắn lại không thể kiềm chế được ý muốn giúp nàng.
“Mẫu thân, y thuật của Nguyễn Du thực sự không tồi, con đã thấy tận mắt, con tin nàng ấy, mẫu thân cứ để nàng ấy qua bắt mạch cho tổ mẫu đi. Ai biết đại phu khi nào mới đến, nếu chậm trễ bệnh tình của tổ mẫu, phụ thân biết được sẽ không phải đi trách mẫu thân sao?” Tống Hà ngẩng cao đầu nói với Tần thị, chủ yếu là vẫn còn tức giận vì Nguyễn Du không cầu hắn giúp đỡ.
“Con cả ngày không ở nhà, có hiểu biết cái gì. Tổ mẫu con như vậy, rất có thể là do dùng phương thuốc của nha đầu Nguyễn Du kia, mẫu thân sao có thể giao an nguy của tổ mẫu cho một tiểu nha đầu như nàng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, phụ thân con mới đi trách ta.” Tần thị trách móc nói.
“Phu nhân, Nguyễn Du lấy tính mạng ra bảo đảm, phương thuốc cho lão phu nhân tuyệt đối không có vấn đề, xin phu nhân tin tưởng cháu! Hôm nay thân thể lão phu nhân vì sao không khỏe, Nguyễn Du còn chưa bắt mạch cho ngài ấy, nhưng theo lời phu nhân, lão phu nhân chắc chắn là dị ứng với bông liễu hôm nay. Trên người nổi mề đay, mặt đỏ bừng là do bông liễu vào cổ họng, xin phu nhân cho Nguyễn Du đi xem bệnh cho lão phu nhân!”