Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 17
Hắn ta run rẩy, thân thể cũng run cầm cập, trong lòng nghĩ sao mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải ai không đụng lại đụng phải cái tên tiểu bá vương này. Hắn ta vội vàng bảo đảm: “Tiểu nhân, tiểu nhân đảm bảo sẽ ngoan ngoãn đi nha môn tự thú, tuyệt đối không trốn chạy!”
Nói xong, hắn ta dường như sợ Tống Hà hối hận, cả người lăn lộn từ trên đất đứng dậy, không màng đến cơn mưa đang như trút nước, quay người chạy xuống núi.
Tống Hà thấy hắn ta đi rồi, cúi xuống nhặt linh vị lên, dùng tay áo lau sạch dấu chân trên linh vị, rồi mới quay người rời đi.
- --
Kể từ khi Tống Hà đi rồi, Nguyễn Du không chớp mắt nhìn về phía cửa điện, chờ đợi Tống Hà trở về. Khi thấy bóng dáng Tống Hà, sự lo lắng trong lòng nàng tan biến, ngược lại hóa thành niềm kinh hỉ.
Nàng thậm chí quên cả lời dặn của A Tương, lao ra mưa để đón Tống Hà.
“Tống Hà!” Nguyễn Du gọi lớn, từ từ chạy đến bên Tống Hà, nghe hắn nhíu mày khó chịu bảo nàng mau quay về. Nhưng khi thấy linh vị mà Tống Hà cầm trong tay, trên mặt nàng càng tỏ rõ niềm vui, nàng nắm lấy cánh tay Tống Hà, kích động không thôi, “Ngươi đã tìm lại được linh vị của phụ thân ta!”
Nàng thậm chí vì quá kích động mà âm thanh có chút run rẩy: “Tống Hà, ngươi thật lợi hại!”
Tống Hà vốn còn định quở trách nàng vài câu, rõ ràng chỉ còn vài bước nữa thôi, nàng chờ một chút trong điện có được không? Sao lại không chờ được? Nhất định phải lao ra mưa? Có phải lớn lên chưa từng bị mưa làm ướt, muốn thử cảm giác bị ướt mưa hay không?
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng khi nghe Nguyễn Du nói như vậy, Tống Hà không nói ra được câu trách cứ nào. Hắn quay mặt sang một bên, hơi không tự nhiên nói: “Đây tính là lợi hại gì đâu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-17.html.]
Còn nhiều điều lợi hại mà ngươi chưa thấy được nữa.
Tống Hà nghĩ ngợi trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nguyễn Du thì vẫn ổn, trang phục chỉ ướt một phần nhỏ, chủ yếu ở phần váy. Tống Hà lại ướt sũng như gà mắc mưa, may mà có tiểu tăng đến giúp, đưa cho Tống Hà một bộ y phục mới, còn mời bọn họ vào trong phòng sưởi ấm.
Tống Hà nhìn bộ nạp y xám xịt, sau khi do dự một hồi mới chịu mặc vào. Người đã thay đồ từ phòng trong bước ra, khiến A Tương bật cười, nàng ấy chỉ vào Tống Hà nói với Nguyễn Du: “Tiểu thư, tiểu thư, người nhanh nhìn Tống công tử, có giống như một tiểu hòa thượng không?”
Khi nhận được tín hiệu nguy hiểm từ ánh mắt Tống Hà, A Tương lập tức im bặt, giả vờ như không có gì, lại uống một ngụm trà, nói: “Tiểu thư, trà ở Thiên Trúc Tự cũng khá ngon, không biết mưa này khi nào mới tạnh? Hay chúng ta ăn cơm chay rồi hãy về nhé?”
Nguyễn Du thấy hai người bọn họ sắc mặt khác nhau, không nhịn được mím môi cười, đưa một ngón tay thon dài chọc vào đầu A Tương: “Ngươi đấy ngươi đấy, không thể quản được cái miệng mình một chút, chọc giận Tống công tử, cẩn thận hắn sẽ xử lý ngươi đấy.”
Tống Hà ban đầu còn tức A Tương vì đã nói mình giống như một tiểu hòa thượng, nhưng nghe Nguyễn Du nói vậy, lập tức mặt mày nghiêm lại, hừ nhẹ: “Ngươi đừng có mà suy đoán tâm tư của ta, khi nào thì ta muốn xử lý A Tương? Ta không phải là người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
“Đúng vậy, ta không suy đoán.” Nguyễn Du thấy bộ dáng Tống Hà có vẻ kiêu ngạo, nụ cười nơi khóe miệng lại càng sâu hơn, khi nàng cười mắt hơi híp lại, cong cong như trăng non.
Trong những ngày ở Tống phủ, nàng cũng đã phần nào hiểu được tính cách của Tống Hà, bản chất không xấu, chỉ là hơi nóng tính, có chút lời khẩu thị tâm phi mà thôi. Hôm nay nếu không nhờ hắn ra tay giúp đỡ, nàng cũng không biết có tìm lại được linh vị của phụ thân hay không. Dù sao, Nguyễn Du cũng nên cảm tạ Tống Hà đàng hoàng.
Nhớ đến phụ thân, nàng đứng dậy, nhìn vào làn váy đã được hong khô, nói: “Tống công tử, ta đi xem kinh văn đã tụng được đến đâu rồi.”
Tống Hà chỉ tay ra hiệu cho nàng rời đi. Nhưng sau khi nàng đi, hắn lại chăm chú nhìn theo bóng dáng thướt tha của nàng, trong lòng lẩm bẩm, cười lên đẹp lạ...
Nói xong, hắn ta dường như sợ Tống Hà hối hận, cả người lăn lộn từ trên đất đứng dậy, không màng đến cơn mưa đang như trút nước, quay người chạy xuống núi.
Tống Hà thấy hắn ta đi rồi, cúi xuống nhặt linh vị lên, dùng tay áo lau sạch dấu chân trên linh vị, rồi mới quay người rời đi.
- --
Kể từ khi Tống Hà đi rồi, Nguyễn Du không chớp mắt nhìn về phía cửa điện, chờ đợi Tống Hà trở về. Khi thấy bóng dáng Tống Hà, sự lo lắng trong lòng nàng tan biến, ngược lại hóa thành niềm kinh hỉ.
Nàng thậm chí quên cả lời dặn của A Tương, lao ra mưa để đón Tống Hà.
“Tống Hà!” Nguyễn Du gọi lớn, từ từ chạy đến bên Tống Hà, nghe hắn nhíu mày khó chịu bảo nàng mau quay về. Nhưng khi thấy linh vị mà Tống Hà cầm trong tay, trên mặt nàng càng tỏ rõ niềm vui, nàng nắm lấy cánh tay Tống Hà, kích động không thôi, “Ngươi đã tìm lại được linh vị của phụ thân ta!”
Nàng thậm chí vì quá kích động mà âm thanh có chút run rẩy: “Tống Hà, ngươi thật lợi hại!”
Tống Hà vốn còn định quở trách nàng vài câu, rõ ràng chỉ còn vài bước nữa thôi, nàng chờ một chút trong điện có được không? Sao lại không chờ được? Nhất định phải lao ra mưa? Có phải lớn lên chưa từng bị mưa làm ướt, muốn thử cảm giác bị ướt mưa hay không?
Mỗi bước mỗi xa
Nhưng khi nghe Nguyễn Du nói như vậy, Tống Hà không nói ra được câu trách cứ nào. Hắn quay mặt sang một bên, hơi không tự nhiên nói: “Đây tính là lợi hại gì đâu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-17.html.]
Còn nhiều điều lợi hại mà ngươi chưa thấy được nữa.
Tống Hà nghĩ ngợi trong lòng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nguyễn Du thì vẫn ổn, trang phục chỉ ướt một phần nhỏ, chủ yếu ở phần váy. Tống Hà lại ướt sũng như gà mắc mưa, may mà có tiểu tăng đến giúp, đưa cho Tống Hà một bộ y phục mới, còn mời bọn họ vào trong phòng sưởi ấm.
Tống Hà nhìn bộ nạp y xám xịt, sau khi do dự một hồi mới chịu mặc vào. Người đã thay đồ từ phòng trong bước ra, khiến A Tương bật cười, nàng ấy chỉ vào Tống Hà nói với Nguyễn Du: “Tiểu thư, tiểu thư, người nhanh nhìn Tống công tử, có giống như một tiểu hòa thượng không?”
Khi nhận được tín hiệu nguy hiểm từ ánh mắt Tống Hà, A Tương lập tức im bặt, giả vờ như không có gì, lại uống một ngụm trà, nói: “Tiểu thư, trà ở Thiên Trúc Tự cũng khá ngon, không biết mưa này khi nào mới tạnh? Hay chúng ta ăn cơm chay rồi hãy về nhé?”
Nguyễn Du thấy hai người bọn họ sắc mặt khác nhau, không nhịn được mím môi cười, đưa một ngón tay thon dài chọc vào đầu A Tương: “Ngươi đấy ngươi đấy, không thể quản được cái miệng mình một chút, chọc giận Tống công tử, cẩn thận hắn sẽ xử lý ngươi đấy.”
Tống Hà ban đầu còn tức A Tương vì đã nói mình giống như một tiểu hòa thượng, nhưng nghe Nguyễn Du nói vậy, lập tức mặt mày nghiêm lại, hừ nhẹ: “Ngươi đừng có mà suy đoán tâm tư của ta, khi nào thì ta muốn xử lý A Tương? Ta không phải là người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
“Đúng vậy, ta không suy đoán.” Nguyễn Du thấy bộ dáng Tống Hà có vẻ kiêu ngạo, nụ cười nơi khóe miệng lại càng sâu hơn, khi nàng cười mắt hơi híp lại, cong cong như trăng non.
Trong những ngày ở Tống phủ, nàng cũng đã phần nào hiểu được tính cách của Tống Hà, bản chất không xấu, chỉ là hơi nóng tính, có chút lời khẩu thị tâm phi mà thôi. Hôm nay nếu không nhờ hắn ra tay giúp đỡ, nàng cũng không biết có tìm lại được linh vị của phụ thân hay không. Dù sao, Nguyễn Du cũng nên cảm tạ Tống Hà đàng hoàng.
Nhớ đến phụ thân, nàng đứng dậy, nhìn vào làn váy đã được hong khô, nói: “Tống công tử, ta đi xem kinh văn đã tụng được đến đâu rồi.”
Tống Hà chỉ tay ra hiệu cho nàng rời đi. Nhưng sau khi nàng đi, hắn lại chăm chú nhìn theo bóng dáng thướt tha của nàng, trong lòng lẩm bẩm, cười lên đẹp lạ...