Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 161
Ngày thứ ba, Nguyễn Du và Tống Hà thu dọn hành lý, ra bến thuyền lên thuyền đi kinh thành. Triển Tiêu tiễn bọn họ đến bến, dặn bọn họ trên đường cẩn thận. Thực ra Nguyễn Du còn muốn chào tạm biệt Tô Khởi Vân, nhưng nghĩ đến việc giờ mình xuất hiện ở Tô gia, ngược lại sẽ không hay, nên không nói lời tạm biệt.
Trên đường đi, phải ngồi thuyền nửa tháng mới đến kinh thành.
Đến kinh thành, vốn tưởng sẽ là một cảnh tượng nhộn nhịp phi phàm, nhưng khi đến nơi mới phát hiện, đường phố ở đây còn không náo nhiệt bằng Thục Trung và Dương Châu, thật kỳ lạ. Bọn họ tìm một khách điếm nghỉ lại, hỏi thăm tiểu nhị mới biết gần đây trong kinh thành xảy ra nhiều vụ án mạng, mọi người đều hoang mang, chẳng ai dám ra ngoài!
“Án mạng?” Tống Hà cảm thấy hứng thú.
Tiểu nhị vốn là kẻ nói nhiều, thấy Tống Hà quan tâm đến chủ đề này, lại thêm khách điếm đang vắng khách, hắn ta cũng không bận rộn, liền kể tường tận cho Tống Hà nghe.
Trong lúc Tống Hà thấy hắn ta nói khô cả cổ họng, liền mời hắn ta ngồi xuống uống một chén trà, cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc. Hóa ra cách đây nửa tháng xảy ra vụ án mạng đầu tiên, sau bảy ngày lại có một người chết, một người là nhi tử của viên ngoại, một người còn lại là nhi tử của chủ võ quán, điều kỳ lạ là cả hai người c.h.ế.t đều không có dấu hiệu đánh nhau, không có sự giằng co rõ ràng.
Hơn nữa, hung thủ g.i.ế.c người rõ ràng là một, thủ pháp g.i.ế.c người đều giống nhau, trước tiên là một nhát cắt cổ, sau đó moi hết nội tạng của nạn nhân ra.
Thời điểm nói đến đây, tiểu nhị không nhịn được rùng mình, cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng, lạnh đến mức làm hắn ta dựng tóc gáy. Vào lúc này, dưới lầu có người gọi: “Tiểu Xuân, ngươi đi đâu rồi? Mau đi mua vài cái bánh bao thịt về đây!”
Tiểu nhị nghe vậy, vội vàng đáp xuống dưới: “Được, chưởng quầy!”
Rồi quay lại nói với Tống Hà: “Xin lỗi, khách quan, chưởng quầy nhà tiểu nhân bảo tiểu nhân đi mua bánh bao, vậy tiểu nhân xin lỗi không tiếp thêm được. Ngài cần gì cứ trực tiếp gọi là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-161.html.]
Tống Hà thắc mắc: “Các người đều mở khách điếm, sao lại không có bánh bao, còn phải đi mua bánh bao ăn?”
Tiểu nhị ngại ngùng gãi gãi sau đầu, nói: “Trước đây có làm bánh bao, nhưng cách đây nửa năm ở đây có mở một tiệm bánh bao, bánh bao ở đó thật sự rất ngon, mọi người đều đến đó mua, hơn nữa cô nương bán bánh bao, bộ dáng cũng… hì hì…”
“Dù sao thì người ở đây đều gọi nàng ấy là ‘Tây Thi bánh bao’, nàng ấy, chắc chắn là người bán bánh bao đẹp nhất.” Nói về Tây Thi bánh bao, tiểu nhị càng ngại ngùng, hắn ta không nói thêm gì, cáo lui: “À, các vị có muốn ăn bánh bao không? Không thì tiểu nhân mang cho các vị vài cái nhé?”
Nguyễn Du vì vừa xuống thuyền, đầu còn hơi choáng nên đã lên giường nằm nghỉ, A Tương ở bên cạnh chăm sóc, cũng không có vấn đề gì. Tống Hà nghe tiểu nhị nói về tiệm bánh bao, cảm thấy hứng thú, liền nói: “Ta cùng đi với ngươi, cũng muốn nhìn Tây Thi bánh bao này xem.”
Tiểu nhị cười hì hì, cùng Tống Hà ra khỏi khách điếm.
Đến tiệm bánh bao Kiều ký, Tống Hà mới biết lời của tiểu nhị nói không sai, quả thật tiệm bánh bao này đông khách vô cùng. Hiện tại trong kinh thành xảy ra nhiều vụ án g.i.ế.c người, mọi người đều ít ra ngoài, các tiệm khác thì vắng vẻ, có một hai khách mua hàng đã là tốt lắm rồi, không giống như tiệm bánh bao này, bên ngoài còn xếp một hàng thật dài.
Nếu ở Thục Trung, mọi người nhìn thấy tiểu bá vương Tống Hà hắn đi tới, chắc chắn sẽ nhường đường, nhưng giờ ở kinh thành, từ khi hứa với Nguyễn Du không quậy phá nữa, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều, không còn làm những chuyện ỷ thế h.i.ế.p người nữa.
Thật thà xếp hàng, cuối cùng đến lượt bọn họ. Tiểu nhị vừa mở miệng đã gọi mười cái bánh bao, Tống Hà ngạc nhiên, hỏi: “Chưởng quầy của các người là heo à? Một bữa ăn mà ăn nhiều như vậy?”
Tiểu nhị có chút ngại ngùng gãi gãi sau đầu, nói: “Chưởng quầy phải ăn bảy cái, ta ăn ba cái, khách quan, ngài là người ngoài không biết, tiệm bánh bao này chỉ mở một buổi sáng, buổi chiều đến thì không còn nữa, nên phải tranh thủ lúc còn mở để mua nhiều một chút.”
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà gật đầu, không nói gì nữa.
Cô nương bán bánh bao kia quả thật có vài phần tư sắc, mày thanh mi tú, môi hồng răng trắng, khó trách người ta gọi nàng ta là ‘Tây Thi bánh bao’. Tống Hà thì không chú ý đến những điều này, thời điểm Tây Thi bánh bao lấy bánh bao cho tiểu nhị, hắn đánh giá cái sạp nhỏ của nàng ta, thấy trên sạp có vài cái nồi hấp lớn, trong đó đã có vài cái trống không, chỉ còn lại cái nồi hấp cuối cùng còn bánh bao.
Trên đường đi, phải ngồi thuyền nửa tháng mới đến kinh thành.
Đến kinh thành, vốn tưởng sẽ là một cảnh tượng nhộn nhịp phi phàm, nhưng khi đến nơi mới phát hiện, đường phố ở đây còn không náo nhiệt bằng Thục Trung và Dương Châu, thật kỳ lạ. Bọn họ tìm một khách điếm nghỉ lại, hỏi thăm tiểu nhị mới biết gần đây trong kinh thành xảy ra nhiều vụ án mạng, mọi người đều hoang mang, chẳng ai dám ra ngoài!
“Án mạng?” Tống Hà cảm thấy hứng thú.
Tiểu nhị vốn là kẻ nói nhiều, thấy Tống Hà quan tâm đến chủ đề này, lại thêm khách điếm đang vắng khách, hắn ta cũng không bận rộn, liền kể tường tận cho Tống Hà nghe.
Trong lúc Tống Hà thấy hắn ta nói khô cả cổ họng, liền mời hắn ta ngồi xuống uống một chén trà, cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc. Hóa ra cách đây nửa tháng xảy ra vụ án mạng đầu tiên, sau bảy ngày lại có một người chết, một người là nhi tử của viên ngoại, một người còn lại là nhi tử của chủ võ quán, điều kỳ lạ là cả hai người c.h.ế.t đều không có dấu hiệu đánh nhau, không có sự giằng co rõ ràng.
Hơn nữa, hung thủ g.i.ế.c người rõ ràng là một, thủ pháp g.i.ế.c người đều giống nhau, trước tiên là một nhát cắt cổ, sau đó moi hết nội tạng của nạn nhân ra.
Thời điểm nói đến đây, tiểu nhị không nhịn được rùng mình, cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng, lạnh đến mức làm hắn ta dựng tóc gáy. Vào lúc này, dưới lầu có người gọi: “Tiểu Xuân, ngươi đi đâu rồi? Mau đi mua vài cái bánh bao thịt về đây!”
Tiểu nhị nghe vậy, vội vàng đáp xuống dưới: “Được, chưởng quầy!”
Rồi quay lại nói với Tống Hà: “Xin lỗi, khách quan, chưởng quầy nhà tiểu nhân bảo tiểu nhân đi mua bánh bao, vậy tiểu nhân xin lỗi không tiếp thêm được. Ngài cần gì cứ trực tiếp gọi là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-161.html.]
Tống Hà thắc mắc: “Các người đều mở khách điếm, sao lại không có bánh bao, còn phải đi mua bánh bao ăn?”
Tiểu nhị ngại ngùng gãi gãi sau đầu, nói: “Trước đây có làm bánh bao, nhưng cách đây nửa năm ở đây có mở một tiệm bánh bao, bánh bao ở đó thật sự rất ngon, mọi người đều đến đó mua, hơn nữa cô nương bán bánh bao, bộ dáng cũng… hì hì…”
“Dù sao thì người ở đây đều gọi nàng ấy là ‘Tây Thi bánh bao’, nàng ấy, chắc chắn là người bán bánh bao đẹp nhất.” Nói về Tây Thi bánh bao, tiểu nhị càng ngại ngùng, hắn ta không nói thêm gì, cáo lui: “À, các vị có muốn ăn bánh bao không? Không thì tiểu nhân mang cho các vị vài cái nhé?”
Nguyễn Du vì vừa xuống thuyền, đầu còn hơi choáng nên đã lên giường nằm nghỉ, A Tương ở bên cạnh chăm sóc, cũng không có vấn đề gì. Tống Hà nghe tiểu nhị nói về tiệm bánh bao, cảm thấy hứng thú, liền nói: “Ta cùng đi với ngươi, cũng muốn nhìn Tây Thi bánh bao này xem.”
Tiểu nhị cười hì hì, cùng Tống Hà ra khỏi khách điếm.
Đến tiệm bánh bao Kiều ký, Tống Hà mới biết lời của tiểu nhị nói không sai, quả thật tiệm bánh bao này đông khách vô cùng. Hiện tại trong kinh thành xảy ra nhiều vụ án g.i.ế.c người, mọi người đều ít ra ngoài, các tiệm khác thì vắng vẻ, có một hai khách mua hàng đã là tốt lắm rồi, không giống như tiệm bánh bao này, bên ngoài còn xếp một hàng thật dài.
Nếu ở Thục Trung, mọi người nhìn thấy tiểu bá vương Tống Hà hắn đi tới, chắc chắn sẽ nhường đường, nhưng giờ ở kinh thành, từ khi hứa với Nguyễn Du không quậy phá nữa, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều, không còn làm những chuyện ỷ thế h.i.ế.p người nữa.
Thật thà xếp hàng, cuối cùng đến lượt bọn họ. Tiểu nhị vừa mở miệng đã gọi mười cái bánh bao, Tống Hà ngạc nhiên, hỏi: “Chưởng quầy của các người là heo à? Một bữa ăn mà ăn nhiều như vậy?”
Tiểu nhị có chút ngại ngùng gãi gãi sau đầu, nói: “Chưởng quầy phải ăn bảy cái, ta ăn ba cái, khách quan, ngài là người ngoài không biết, tiệm bánh bao này chỉ mở một buổi sáng, buổi chiều đến thì không còn nữa, nên phải tranh thủ lúc còn mở để mua nhiều một chút.”
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà gật đầu, không nói gì nữa.
Cô nương bán bánh bao kia quả thật có vài phần tư sắc, mày thanh mi tú, môi hồng răng trắng, khó trách người ta gọi nàng ta là ‘Tây Thi bánh bao’. Tống Hà thì không chú ý đến những điều này, thời điểm Tây Thi bánh bao lấy bánh bao cho tiểu nhị, hắn đánh giá cái sạp nhỏ của nàng ta, thấy trên sạp có vài cái nồi hấp lớn, trong đó đã có vài cái trống không, chỉ còn lại cái nồi hấp cuối cùng còn bánh bao.