Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 144
Tống Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, ngón tay siết chặt thanh kiếm trắng bệch, gân xanh nổi lên. Những người này chính là những người mà Nguyễn Du đã cứu trước đây, bình thường gọi nàng là ‘Nguyễn đại phu, thần tiên sống’, giờ xảy ra chuyện như vậy, vụ án chưa điều tra rõ ràng đã khẳng định thuốc của Nguyễn Du có vấn đề.
Tống Hà cảm thấy thật buồn cười.
Mỗi bước mỗi xa
Tuy nhiên ngay lúc này, một bà lão đi khập khiễng dẫn theo đứa tôn tử khoảng năm sáu tuổi đi tới, nói với những người đó: “Tức phụ Lưu gia, lời này không thể nói như vậy được! Hồi đó khuê nữ nhà ngươi bệnh nặng như vậy, bà mẫu nhà ngươi còn không nỡ bỏ tiền cho khuê nữ ngươi xem bệnh, mắt thấy bệnh sắp chết, nếu không nhờ Nguyễn đại phu xem bệnh miễn phí cho khuê nữ của ngươi, thì sao khuê nữ của ngươi còn sống được đến tận bây giờ?”
“Hôm nay chuyện đó rốt cuộc là thế nào còn chưa có lời giải thích, ngay cả Thanh thiên đại lão gia cũng không dám khẳng định thuốc của Nguyễn đại phu có vấn đề, còn ngươi sao lại biết? Chúng ta làm người phải biết ơn, không thể vừa ăn xong lại quay ra mắng người khác!”
“Ta thấy, mấy vị ở đây ít nhiều cũng được Nguyễn đại phu giúp đỡ, giờ xảy ra chuyện như vậy, chính là lúc chúng ta báo đáp. Đừng nói đến việc cầu xin Thanh thiên đại lão gia thả Nguyễn đại phu ra, nhưng trước khi sự thật được làm rõ, gặp phải ai nói xấu Nguyễn đại phu, chúng ta cũng phải nói vài câu tốt cho nàng ấy chứ? Chứ không phải như các ngươi, chuyện còn chưa rõ ràng đã bắt đầu bôi nhọ Nguyễn đại phu, thật không ra gì!”
Bà cụ Triệu là người lớn tuổi nhất trong khu vực này, bình thường cũng có chút uy tín. Sau khi nghe bà cụ nói, mấy phụ nhân kia đều đỏ mặt, xấu hổ không thôi, liên tục nói mình sai.
Bà cụ Triệu gật đầu: “Biết mình sai là được, đứa tôn nhi này của ta cũng là Nguyễn đại phu cứu về, Nguyễn đại phu vĩnh viễn là ân nhân của Triệu gia bọn ta, bọn ta cũng tin Nguyễn đại phu có tấm lòng Bồ Tát, tuyệt đối không làm chuyện hại người! Người đang làm, trời đang nhìn, chuyện đó rốt cuộc là thế nào, lão bà ta tin rằng Thanh thiên đại lão gia sẽ có lời giải thích!”
“Vâng, Nguyễn tỷ tỷ là người tốt!” Đứa tôn tử của bà cụ Triệu cũng dùng giọng non nớt của trẻ con đánh giá.
Tống Hà nghe những lời này rất rõ ràng, sắc mặt căng thẳng bỗng nhiên dịu lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười. Có vẻ như Tiểu Ngư nhi hàng ngày không quản ngại vất vả để cứu chữa cho những người này, cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất… vẫn có người có lương tâm.
Tống Hà chuẩn bị rời đi, nhưng bị bà cụ Triệu gọi lại: “Tống đại gia, Tống đại gia, xin dừng bước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-144.html.]
Tống Hà quay lại, nhướng mày nhìn bà cụ Triệu: “Bà lão có chuyện gì?”
Bà cụ Triệu cười nói: “Vừa rồi ta đi qua đã thấy Tống đại gia, những lời của mấy phụ nhân tóc dài hiểu biết ngắn, Tống đại gia đừng để trong lòng. Nguyễn đại phu có tấm lòng tốt, bọn ta đều nhớ trong lòng, không nói người khác, chỉ riêng bà lão ta, mỗi ngày đều phải đến trong miếu cầu một quẻ cho Nguyễn đại phu, chúc nàng ấy mọi điều như ý!”
“Xảy ra chuyện như vậy, Nguyễn đại phu chắc cũng bị dọa sợ rồi, mọi người đều biết Tống đại gia phá án như thần, ngài phải giúp Nguyễn đại phu thật tốt! Sớm đưa nàng ấy ra khỏi ngục mới tốt.”
Trong lòng Tống Hà cảm động, gật đầu: “Bà lão yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ấy ra.”
“Đúng rồi, Tống đại gia, ngài hãy mang mấy quả trứng trong giỏ này đi, đây đều là trứng gà mà ta nuôi, ngài nấu cho Nguyễn đại phu ăn, nói với nàng ấy, bà cụ Triệu tin tưởng nàng ấy!” Bà cụ Triệu đưa giỏ qua, mặc dù trong giỏ chỉ có hai quả trứng, nhưng đó là thứ tốt nhất trong nhà bọn họ.
“Được, ta thay A Du cảm tạ bà.” Tống Hà mím môi nói. Cũng từ khoảnh khắc này, hắn cuối cùng hiểu ra tại sao Nguyễn Du lại xem bệnh miễn phí, trước khi đi hắn lại nói, “Đúng rồi, bà lão, bà cứ gọi ta là Tống Hà nhé.”
“Ừ.” Bà cụ Triệu cười đáp.
******************
Đến ngôi miếu đổ nát ở thành nam, Tống Hà mới phát hiện nơi này rất hoang vắng, những người sống ở đây đều là những người ăn xin. Hàng ngày bọn họ đều lấy việc xem hôm nay có đủ cơm no hay không mà ưu sầu, hoàn toàn không quan tâm đến việc có một người bạn sống cùng đã chết.
Vì vậy, Tống Hà đã hỏi nhiều người về chuyện người ăn xin đó, nhưng mọi người đều không biết gì, thậm chí khi Tống Hà hỏi nhiều quá, có người còn tỏ ra khó chịu, nếu không phải thấy người hỏi là Tống Hà, bọn họ chắc chắn sẽ không dám phản ứng, sẽ nổi giận.
Tống Hà cảm thấy thật buồn cười.
Mỗi bước mỗi xa
Tuy nhiên ngay lúc này, một bà lão đi khập khiễng dẫn theo đứa tôn tử khoảng năm sáu tuổi đi tới, nói với những người đó: “Tức phụ Lưu gia, lời này không thể nói như vậy được! Hồi đó khuê nữ nhà ngươi bệnh nặng như vậy, bà mẫu nhà ngươi còn không nỡ bỏ tiền cho khuê nữ ngươi xem bệnh, mắt thấy bệnh sắp chết, nếu không nhờ Nguyễn đại phu xem bệnh miễn phí cho khuê nữ của ngươi, thì sao khuê nữ của ngươi còn sống được đến tận bây giờ?”
“Hôm nay chuyện đó rốt cuộc là thế nào còn chưa có lời giải thích, ngay cả Thanh thiên đại lão gia cũng không dám khẳng định thuốc của Nguyễn đại phu có vấn đề, còn ngươi sao lại biết? Chúng ta làm người phải biết ơn, không thể vừa ăn xong lại quay ra mắng người khác!”
“Ta thấy, mấy vị ở đây ít nhiều cũng được Nguyễn đại phu giúp đỡ, giờ xảy ra chuyện như vậy, chính là lúc chúng ta báo đáp. Đừng nói đến việc cầu xin Thanh thiên đại lão gia thả Nguyễn đại phu ra, nhưng trước khi sự thật được làm rõ, gặp phải ai nói xấu Nguyễn đại phu, chúng ta cũng phải nói vài câu tốt cho nàng ấy chứ? Chứ không phải như các ngươi, chuyện còn chưa rõ ràng đã bắt đầu bôi nhọ Nguyễn đại phu, thật không ra gì!”
Bà cụ Triệu là người lớn tuổi nhất trong khu vực này, bình thường cũng có chút uy tín. Sau khi nghe bà cụ nói, mấy phụ nhân kia đều đỏ mặt, xấu hổ không thôi, liên tục nói mình sai.
Bà cụ Triệu gật đầu: “Biết mình sai là được, đứa tôn nhi này của ta cũng là Nguyễn đại phu cứu về, Nguyễn đại phu vĩnh viễn là ân nhân của Triệu gia bọn ta, bọn ta cũng tin Nguyễn đại phu có tấm lòng Bồ Tát, tuyệt đối không làm chuyện hại người! Người đang làm, trời đang nhìn, chuyện đó rốt cuộc là thế nào, lão bà ta tin rằng Thanh thiên đại lão gia sẽ có lời giải thích!”
“Vâng, Nguyễn tỷ tỷ là người tốt!” Đứa tôn tử của bà cụ Triệu cũng dùng giọng non nớt của trẻ con đánh giá.
Tống Hà nghe những lời này rất rõ ràng, sắc mặt căng thẳng bỗng nhiên dịu lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười. Có vẻ như Tiểu Ngư nhi hàng ngày không quản ngại vất vả để cứu chữa cho những người này, cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất… vẫn có người có lương tâm.
Tống Hà chuẩn bị rời đi, nhưng bị bà cụ Triệu gọi lại: “Tống đại gia, Tống đại gia, xin dừng bước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-144.html.]
Tống Hà quay lại, nhướng mày nhìn bà cụ Triệu: “Bà lão có chuyện gì?”
Bà cụ Triệu cười nói: “Vừa rồi ta đi qua đã thấy Tống đại gia, những lời của mấy phụ nhân tóc dài hiểu biết ngắn, Tống đại gia đừng để trong lòng. Nguyễn đại phu có tấm lòng tốt, bọn ta đều nhớ trong lòng, không nói người khác, chỉ riêng bà lão ta, mỗi ngày đều phải đến trong miếu cầu một quẻ cho Nguyễn đại phu, chúc nàng ấy mọi điều như ý!”
“Xảy ra chuyện như vậy, Nguyễn đại phu chắc cũng bị dọa sợ rồi, mọi người đều biết Tống đại gia phá án như thần, ngài phải giúp Nguyễn đại phu thật tốt! Sớm đưa nàng ấy ra khỏi ngục mới tốt.”
Trong lòng Tống Hà cảm động, gật đầu: “Bà lão yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ấy ra.”
“Đúng rồi, Tống đại gia, ngài hãy mang mấy quả trứng trong giỏ này đi, đây đều là trứng gà mà ta nuôi, ngài nấu cho Nguyễn đại phu ăn, nói với nàng ấy, bà cụ Triệu tin tưởng nàng ấy!” Bà cụ Triệu đưa giỏ qua, mặc dù trong giỏ chỉ có hai quả trứng, nhưng đó là thứ tốt nhất trong nhà bọn họ.
“Được, ta thay A Du cảm tạ bà.” Tống Hà mím môi nói. Cũng từ khoảnh khắc này, hắn cuối cùng hiểu ra tại sao Nguyễn Du lại xem bệnh miễn phí, trước khi đi hắn lại nói, “Đúng rồi, bà lão, bà cứ gọi ta là Tống Hà nhé.”
“Ừ.” Bà cụ Triệu cười đáp.
******************
Đến ngôi miếu đổ nát ở thành nam, Tống Hà mới phát hiện nơi này rất hoang vắng, những người sống ở đây đều là những người ăn xin. Hàng ngày bọn họ đều lấy việc xem hôm nay có đủ cơm no hay không mà ưu sầu, hoàn toàn không quan tâm đến việc có một người bạn sống cùng đã chết.
Vì vậy, Tống Hà đã hỏi nhiều người về chuyện người ăn xin đó, nhưng mọi người đều không biết gì, thậm chí khi Tống Hà hỏi nhiều quá, có người còn tỏ ra khó chịu, nếu không phải thấy người hỏi là Tống Hà, bọn họ chắc chắn sẽ không dám phản ứng, sẽ nổi giận.