Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật
Chương 136
Lục Hoài Ngọc hồn bay phách lạc từ cửa lớn Tống gia bước ra, tâm trí hắn ta đã có chút mơ hồ, hắn ta thực sự không hiểu mình kém Tống Hà ở điểm nào?
Hắn ta vừa nhược quán đã đỗ đạt cử nhân, ai nhắc đến tên Lục Hoài Ngọc hắn ta mà không khen một câu. Với tài học của hắn ta, tương lai thi cử đỗ đầu đạt được Trạng nguyên cũng không khó, tiền đồ vô lượng, chưa bao giờ vì Nguyễn gia gặp chuyện mà chê bai Nguyễn Du, ngược lại còn chăm sóc bảo vệ nàng hơn.
Nhưng tại sao?
Tại sao Nguyễn Du lại nói với hắn ta, rằng nàng không có ý với hắn ta?
Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Du khi nhìn mình, rồi so sánh với ánh mắt thân thiết của nàng khi nhìn Tống Hà, trong lòng Lục Hoài Ngọc lại ghen tị phát cuồng, tại sao vậy chứ?
Tống Hà, một kẻ quần là áo lụa ngay cả chó mèo cũng ghét bỏ, sao có thể hơn được hắn ta?
Phương Ánh Nhu vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi, mặc dù Lục Hoài Ngọc không nói lời nào mà đi thẳng vào Tống phủ thăm Nguyễn Du, điều này khiến nàng ta rất phẫn nộ, nhưng phẫn nộ thì có ích gì? Nếu nàng ta muốn gả cho Lục Hoài Ngọc, thì phải chiều lòng hắn ta.
Nàng ta rất rõ Lục Hoài Ngọc thích kiểu nữ nhân nào, vì vậy nàng ta luôn đóng vai một người như vậy.
Lúc này thấy Lục Hoài Ngọc đi ra, nàng ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tiến lên hỏi: “Biểu ca, Nguyễn cô nương không sao chứ?” Nói xong, thấy trán Lục Hoài Ngọc bầm tím một mảng, lòng nàng ta chùng xuống, hỏi: “Sao biểu ca lại bị thương?”
Lục Hoài Ngọc liếc nhìn nàng ta, đưa tay sờ vào vết thương trên trán, có chút đau. Nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng hắn ta, hắn ta rũ mắt, vẻ mặt u sầu, lắc đầu: “Không sao, chỉ vô tình va phải, chúng ta về thôi.”
Phương Ánh Nhu nhìn Lục Hoài Ngọc, rồi nhìn cửa lớn của Tống phủ, không rõ Lục Hoài Ngọc đã gặp chuyện gì. Nhưng Lục Hoài Ngọc đã muốn đi, nàng ta liền vội vàng theo sau.
**********
Mỗi bước mỗi xa
Trận thương hàn này đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng Nguyễn Du đã trải qua một đêm trong hang đá, rốt cuộc cơ thể nàng đã bị tổn thương. Sau khi uống thuốc, nàng lại mơ màng muốn ngủ.
Thấy nàng đã ngủ, Tống Hà mới nói với A Tương: “Canh giữ tiểu thư nhà ngươi cho kỹ vào, đừng nói với nàng ấy chuyện ta bị thương, nếu nàng ấy hỏi, thì cứ nói ta khỏe lắm.”
A Tương khó hiểu nhìn thoáng qua Tống Hà, gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-136.html.]
Sau khi Tống Hà rời đi trở về phòng, hắn lập tức gọi Triệu Đông đến. Vừa nãy trong phòng Nguyễn Du cử động quá mạnh, vết thương trên lưng lại bị rách ra, áo hắn dính đầy máu.
Nhớ lại cảnh vừa rồi Nguyễn Du nắm tay hắn, cẩn thận gỡ những chiếc gai nhỏ, hắn không khỏi mỉm cười, hắn biết Tiểu Ngư nhi của hắn rất quan tâm đến hắn.
Nhưng hắn không muốn để nàng biết vết thương trên lưng hắn nghiêm trọng, nàng dễ khóc, nếu nàng cảm thấy có áy náy rồi lại khóc thì làm sao?
May mắn là lọ kim sang dược mà Nguyễn Du tặng rất hiệu quả, lần trước hắn bị phụ thân đánh vài roi, dùng thuốc này sau ba bốn ngày là khỏi. Vết thương trên lưng hắn nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm, có lẽ qua bốn năm ngày cũng sẽ lành.
-
Gần đây, Tần thị vẫn luôn bận rộn tìm cho Tống Hà những cô nương phù hợp, chọn đi chọn lại cũng không biết chọn ai. Bà đưa những bức tranh này cho Mục thị, hỏi: “Mẫu thân, người xem cô nương nào phù hợp hơn…?”
Mục thị nhận lấy tập tranh, lật từng trang, còn Tần thị ở bên giải thích: “Đây là Hà cô nương, là thiên kim tiểu thư của Hà viên ngoại, còn đây là Tô cô nương, nàng ấy…”
Mục thị xem qua rất nhanh, nhưng cũng không chọn được ai. Nói cho cùng, trong lòng cụ vẫn thích Nguyễn Du hơn, tiếc rằng Nguyễn Du và Tống Hà không có duyên, hai người không thể kết thành phu thê. Nhớ đến Nguyễn Du, trong lòng cụ lại dâng lên một nỗi buồn, Lục lão phu nhân vì chuyện của Nguyễn gia mà suýt cãi nhau với cụ, thẳng thừng nói không thể để Nguyễn Du như vậy gả cho Lục Hoài Ngọc.
Lúc đó cụ cũng tức giận không thôi, bữa bãi nói rằng Du nha đầu của cụ sẽ không gả cho Lục Hoài Ngọc.
Nhưng cho đến giờ cụ vẫn chưa thể chọn được một vị hôn phu ưng ý cho Nguyễn Du, thật sự, chuyện hôn nhân của Nguyễn Du và Tống Hà khiến cụ rất phiền lòng. Mục thị thở dài, đóng tập tranh lại nói: “Ta cũng không chọn được, chi bằng gọi Hà nhi đến, để thằng bé tự chọn, chúng ta chọn cho thì cũng không chắc thằng bé sẽ thích.”
“Mẫu thân nói phải.” Tần thị gật đầu đồng ý, “Ma ma, bà đi gọi Hà nhi đến đây đi.”
Ma ma gật đầu rồi đi.
Tống Hà năm nay đã qua nhược quán, bình thường những nam tử ở tuổi hắn đã sớm làm phụ thân.
Hôm nay Tống Hà được hưu mộc, ở nhà nhàn rỗi. Khi Chu ma ma tìm hắn, hắn đang giúp Nguyễn Du phơi thảo dược, Nguyễn Du vừa dạy hắn nhận biết thảo dược vừa nói cho hắn nghe công dụng của những loại thảo dược đó, Tống Hà, người không thích học hành, lại nghe rất chăm chú.
Chu ma ma nhìn thấy nhưng chỉ có thể thở dài.
Hai người ở bên nhau thật sự rất xứng, từ nhỏ đã định sẵn hôn ước, vốn là cặp đôi trời sinh, tiếc rằng cả hai đều không có ý với nhau, không thể tu thành chính quả.
Hắn ta vừa nhược quán đã đỗ đạt cử nhân, ai nhắc đến tên Lục Hoài Ngọc hắn ta mà không khen một câu. Với tài học của hắn ta, tương lai thi cử đỗ đầu đạt được Trạng nguyên cũng không khó, tiền đồ vô lượng, chưa bao giờ vì Nguyễn gia gặp chuyện mà chê bai Nguyễn Du, ngược lại còn chăm sóc bảo vệ nàng hơn.
Nhưng tại sao?
Tại sao Nguyễn Du lại nói với hắn ta, rằng nàng không có ý với hắn ta?
Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Du khi nhìn mình, rồi so sánh với ánh mắt thân thiết của nàng khi nhìn Tống Hà, trong lòng Lục Hoài Ngọc lại ghen tị phát cuồng, tại sao vậy chứ?
Tống Hà, một kẻ quần là áo lụa ngay cả chó mèo cũng ghét bỏ, sao có thể hơn được hắn ta?
Phương Ánh Nhu vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi, mặc dù Lục Hoài Ngọc không nói lời nào mà đi thẳng vào Tống phủ thăm Nguyễn Du, điều này khiến nàng ta rất phẫn nộ, nhưng phẫn nộ thì có ích gì? Nếu nàng ta muốn gả cho Lục Hoài Ngọc, thì phải chiều lòng hắn ta.
Nàng ta rất rõ Lục Hoài Ngọc thích kiểu nữ nhân nào, vì vậy nàng ta luôn đóng vai một người như vậy.
Lúc này thấy Lục Hoài Ngọc đi ra, nàng ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tiến lên hỏi: “Biểu ca, Nguyễn cô nương không sao chứ?” Nói xong, thấy trán Lục Hoài Ngọc bầm tím một mảng, lòng nàng ta chùng xuống, hỏi: “Sao biểu ca lại bị thương?”
Lục Hoài Ngọc liếc nhìn nàng ta, đưa tay sờ vào vết thương trên trán, có chút đau. Nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng hắn ta, hắn ta rũ mắt, vẻ mặt u sầu, lắc đầu: “Không sao, chỉ vô tình va phải, chúng ta về thôi.”
Phương Ánh Nhu nhìn Lục Hoài Ngọc, rồi nhìn cửa lớn của Tống phủ, không rõ Lục Hoài Ngọc đã gặp chuyện gì. Nhưng Lục Hoài Ngọc đã muốn đi, nàng ta liền vội vàng theo sau.
**********
Mỗi bước mỗi xa
Trận thương hàn này đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng Nguyễn Du đã trải qua một đêm trong hang đá, rốt cuộc cơ thể nàng đã bị tổn thương. Sau khi uống thuốc, nàng lại mơ màng muốn ngủ.
Thấy nàng đã ngủ, Tống Hà mới nói với A Tương: “Canh giữ tiểu thư nhà ngươi cho kỹ vào, đừng nói với nàng ấy chuyện ta bị thương, nếu nàng ấy hỏi, thì cứ nói ta khỏe lắm.”
A Tương khó hiểu nhìn thoáng qua Tống Hà, gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-136.html.]
Sau khi Tống Hà rời đi trở về phòng, hắn lập tức gọi Triệu Đông đến. Vừa nãy trong phòng Nguyễn Du cử động quá mạnh, vết thương trên lưng lại bị rách ra, áo hắn dính đầy máu.
Nhớ lại cảnh vừa rồi Nguyễn Du nắm tay hắn, cẩn thận gỡ những chiếc gai nhỏ, hắn không khỏi mỉm cười, hắn biết Tiểu Ngư nhi của hắn rất quan tâm đến hắn.
Nhưng hắn không muốn để nàng biết vết thương trên lưng hắn nghiêm trọng, nàng dễ khóc, nếu nàng cảm thấy có áy náy rồi lại khóc thì làm sao?
May mắn là lọ kim sang dược mà Nguyễn Du tặng rất hiệu quả, lần trước hắn bị phụ thân đánh vài roi, dùng thuốc này sau ba bốn ngày là khỏi. Vết thương trên lưng hắn nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm, có lẽ qua bốn năm ngày cũng sẽ lành.
-
Gần đây, Tần thị vẫn luôn bận rộn tìm cho Tống Hà những cô nương phù hợp, chọn đi chọn lại cũng không biết chọn ai. Bà đưa những bức tranh này cho Mục thị, hỏi: “Mẫu thân, người xem cô nương nào phù hợp hơn…?”
Mục thị nhận lấy tập tranh, lật từng trang, còn Tần thị ở bên giải thích: “Đây là Hà cô nương, là thiên kim tiểu thư của Hà viên ngoại, còn đây là Tô cô nương, nàng ấy…”
Mục thị xem qua rất nhanh, nhưng cũng không chọn được ai. Nói cho cùng, trong lòng cụ vẫn thích Nguyễn Du hơn, tiếc rằng Nguyễn Du và Tống Hà không có duyên, hai người không thể kết thành phu thê. Nhớ đến Nguyễn Du, trong lòng cụ lại dâng lên một nỗi buồn, Lục lão phu nhân vì chuyện của Nguyễn gia mà suýt cãi nhau với cụ, thẳng thừng nói không thể để Nguyễn Du như vậy gả cho Lục Hoài Ngọc.
Lúc đó cụ cũng tức giận không thôi, bữa bãi nói rằng Du nha đầu của cụ sẽ không gả cho Lục Hoài Ngọc.
Nhưng cho đến giờ cụ vẫn chưa thể chọn được một vị hôn phu ưng ý cho Nguyễn Du, thật sự, chuyện hôn nhân của Nguyễn Du và Tống Hà khiến cụ rất phiền lòng. Mục thị thở dài, đóng tập tranh lại nói: “Ta cũng không chọn được, chi bằng gọi Hà nhi đến, để thằng bé tự chọn, chúng ta chọn cho thì cũng không chắc thằng bé sẽ thích.”
“Mẫu thân nói phải.” Tần thị gật đầu đồng ý, “Ma ma, bà đi gọi Hà nhi đến đây đi.”
Ma ma gật đầu rồi đi.
Tống Hà năm nay đã qua nhược quán, bình thường những nam tử ở tuổi hắn đã sớm làm phụ thân.
Hôm nay Tống Hà được hưu mộc, ở nhà nhàn rỗi. Khi Chu ma ma tìm hắn, hắn đang giúp Nguyễn Du phơi thảo dược, Nguyễn Du vừa dạy hắn nhận biết thảo dược vừa nói cho hắn nghe công dụng của những loại thảo dược đó, Tống Hà, người không thích học hành, lại nghe rất chăm chú.
Chu ma ma nhìn thấy nhưng chỉ có thể thở dài.
Hai người ở bên nhau thật sự rất xứng, từ nhỏ đã định sẵn hôn ước, vốn là cặp đôi trời sinh, tiếc rằng cả hai đều không có ý với nhau, không thể tu thành chính quả.