Omega Xinh Đẹp Bị Từ Hôn Yêu Đương Cùng Ảnh Đế Alpha
Chương 22
Sức ảnh hưởng của Tịch đại ảnh đế thật sự quá mạnh mẽ, Ôn Miểu Miểu vẫn còn đỏ cả hai tai, dù đã hát xong cả một bài hát mà cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Tịch Mộ Yên đột nhiên xuất hiện, lại còn... lại còn đệm đàn cho cậu!
Trời ơi! Ôn Miểu Miểu thực sự không thể kiềm chế được mà thốt lên trong lòng, đây đúng là tình tiết mà đến trong mơ mình cũng không dám nghĩ tới!
May mắn là bài hát mà Ôn Miểu Miểu chọn là bài cậu rất quen thuộc và cũng là bài Tịch Mộ Yên rất quen thuộc, vì trước đây họ thường xuyên hát chung với nhau. Dù đã bảy năm trôi qua kể từ lần cuối cùng, cả hai vừa mới vội vàng đến mà chưa có thời gian luyện tập phối hợp lại, nhưng sự ăn ý dường như đã khắc sâu vào tâm hồn, tự nhiên mà thành. Ôn Miểu Miểu hát, Tịch Mộ Yên đệm đàn, mỗi nốt nhạc đều hoàn hảo.
Khán giả đứng xem biểu diễn gây quỹ vỗ tay rào rào, bầu không khí trở nên sôi động, kèm theo đó là những lời khen ngợi vang lên ——
"Giọng hát của cậu ấy dễ thương quá! Thật ngọt ngào! Đúng là giọng trời ban!"
"Hơn nữa, kỹ thuật thanh nhạc thật sự rất chuẩn! Đúng tiêu chuẩn chuyên nghiệp, không lệch nốt nào!"
"Anh đàn guitar dù tạo hình hơi kỳ quặc, nhưng đàn guitar thì quá tuyệt vời! Còn nữa, tay anh ấy đẹp quá, đẹp hơn cả mẫu tay trên poster ấy!"
"Hai người này phối hợp hoàn hảo, chắc chắn đã luyện tập với nhau rất nhiều lần!"
"Trình độ cao như vậy mà lại đi biểu diễn gây quỹ! Người đẹp giọng cũng đẹp, lại còn quyên tiền cho Hiệp hội bảo hộ Omega nữa chứ! Đừng nói nữa, tôi phải chuyển tiền ngay!"
"Đúng thế! Tôi cũng muốn quyên tiền!"
......
Mọi người liên tục tiến lên để quét mã QR và quyên góp. Mã QR là của Học viện vũ đạo đã chuẩn bị sẵn, không phải là tài khoản cá nhân mà chuyển thẳng đến Hiệp hội bảo hộ Omega.
Sợ rằng có ai đó sẽ nhận ra Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu vội vàng nói "Cảm ơn" rồi cùng Tịch Mộ Yên rời khỏi đó, đội quay phim cũng theo sau.
Ôn Miểu Miểu sẽ biểu diễn tổng cộng ba bài hát, mỗi bài diễn ra ở một phần khác nhau của chương trình gây quỹ: mở màn, giữa chương trình và cuối cùng. Thời gian nghỉ giữa các phần là tự do.
Chỉ đến khi rời khỏi đám đông, Ôn Miểu Miểu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu chưa kịp lấy lại hơi thở thì đã thì thầm: "May quá, may quá... Hú hồn, may mà anh không bị nhận ra."
Tịch Mộ Yên không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt hắn như trôi về đâu đó, dường như đang nhớ lại một hình ảnh rất xa xôi trong quá khứ.
"Anh... Anh Tịch?" Ôn Miểu Miểu nhìn biểu cảm của Tịch Mộ Yên, có lẽ do vừa rồi hắn đã khiến cậu quá bất ngờ nên lá gan của cậu cũng lớn hơn một chút. Sau vài giây do dự, cậu lấy hết can đảm hỏi: "Anh... anh đang nghĩ gì vậy?"
"Hử?" Tịch Mộ Yên theo phản xạ đáp lại, rồi mới tỉnh lại từ dòng suy nghĩ của mình. Hắn cười nhẹ, chân thành nói: "Xin lỗi, anh hơi mất tập trung. Chỉ là đang nghĩ... giọng hát của em bây giờ hay hơn khi còn nhỏ rất nhiều."
Ôn Miểu Miểu hơi sửng sốt, cảm giác như những lời nói của Tịch Mộ Yên là một liều thuốc động viên làm cậu thêm phần dũng cảm. Vì vậy, Ôn Miểu Miểu khẽ mím môi, ngượng ngùng hỏi nhỏ: "Vậy... anh có thích nghe không?"
Có lẽ không ngờ rằng Ôn Miểu Miểu lại hỏi như vậy, Tịch Mộ Yên thoáng giật mình trong giây lát, sau đó khóe miệng hắn lại nhếch lên, không cần suy nghĩ mà đáp ngược lại: "Làm sao có thể không thích được?"
Hắn thích lắm và cũng đã nhớ nó quá lâu rồi.
Thích đến mức muốn giấu kín, để em chỉ hát cho mình anh nghe, chỉ nhảy múa cho một mình anh xem.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo, Tịch Mộ Yên tuyệt đối sẽ không nói cho Ôn Miểu Miểu nghe, vì không muốn dọa thỏ con của mình sợ.
Ôn Miểu Miểu tất nhiên không biết được những suy nghĩ thật sự của Tịch Mộ Yên. Khi nghe hắn nói như vậy, cậu lập tức thẹn thùng cười tươi, lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên trên má.
Đội quay phim đã nghe được từ miệng Tịch Mộ Yên rằng "khi còn nhỏ", lập tức nhạy bén nhận ra đây là một chi tiết rất đáng chú ý. Vì vậy, ngay khi hai người ngừng nói, họ lập tức tiến lên hỏi, giọng đầy phấn khích: "Thầy Tịch và Miểu Miểu thực ra đã quen biết từ lâu rồi sao?"
Ôn Miểu Miểu chợt nhận ra rằng hiện tại họ vẫn đang bị quay phim. Cậu hoảng sợ, quay đầu nhìn Tịch Mộ Yên với ánh mắt cầu cứu, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Cậu sợ rằng nếu đáp không khéo sẽ khiến Tịch Mộ Yên gặp rắc rối sau này.
Nhưng Tịch Mộ Yên dường như không hề bận tâm, trong mắt hắn còn ánh lên chút dịu dàng, hắn khẽ cười rồi trả lời thẳng thắn: "Đúng vậy, chúng tôi quen nhau từ rất sớm, khi đó Miểu Miểu còn chưa cao đến vai tôi."
Vừa nghe thấy câu này, Ôn Miểu Miểu không kìm được mà nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng là tới rồi... vừa vặn tới!"
Tịch Mộ Yên nghe thấy, cố nhịn cười rồi sửa lại: "Xin lỗi, lúc nãy tôi nói không chuẩn. Khi đó Miểu Miểu vừa vặn cao tới vai tôi."
Ôn Miểu Miểu: "..."
Sao nghe vẫn thấy xấu hổ quá vậy!
Không còn cách nào khác, hình thể của Alpha và Omega thật sự chênh lệch quá lớn!
Người quay phim cũng cười, còn trêu đùa vui vẻ nói: "Trời ơi... Hôm nay tôi đào được một thông tin sốt dẻo rồi phải không? Thầy Tịch và Miểu Miểu quen nhau lâu như vậy mà trước đây chưa ai phát hiện ra!"
Theo suy nghĩ của đội quay phim, Tịch Mộ Yên là một người nổi tiếng đến mức ai cũng biết, mỗi hành động của hắn dường như đều có camera theo dõi. Còn nhìn cách hắn và Ôn Miểu Miểu tương tác với nhau, có thể dễ dàng nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Tuy nhiên, trước đây, Ôn Miểu Miểu chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, điều này thực sự rất hiếm lạ.
Nhưng câu nói vô tình của người quay phim lại khiến sắc mặt của cả Tịch Mộ Yên và Ôn Miểu Miểu thay đổi. Nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên lập tức nhạt đi và Ôn Miểu Miểu cũng cúi đầu không nói gì.
Rốt cuộc, nếu họ đã giữ liên lạc lâu như vậy, làm sao có thể hoàn toàn không bị phát hiện?
Người quay phim hoàn toàn không biết rằng câu nói của mình đã chạm phải vấn đề nhạy cảm, và không biết phải sửa chữa thế nào cho đúng.
May mắn là Ôn Miểu Miểu đã nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Tịch Mộ Yên một cái, rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh... anh Tịch, mọi chuyện lúc nãy anh xử lý ổn thỏa rồi chứ?"
Ngay khi hỏi câu này, Ôn Miểu Miểu âm thầm tự trách mình vì đã lỡ lời. Đổi chủ đề như thế này đúng là quá vụng về. Nếu Tịch Mộ Yên chưa xử lý xong thì sao hắn lại đến tìm cậu được chứ?
Nhưng Tịch Mộ Yên lại mỉm cười, chỉ tay vào khuôn mặt mình và dịu dàng trả lời: "Miểu Miểu, nếu em đang hỏi về việc chuẩn bị cải trang của anh, thì đúng là đã xong rồi."
Ôn Miểu Miểu sững người, lúc này cậu mới nhận ra rằng trước đó Tịch Mộ Yên nói đại diện của mình tìm là có ý đùa!
Thực ra, Tịch Mộ Yên chỉ đi thay đổi tạo hình thôi!
Còn tại sao hắn không nói trước với Ôn Miểu Miểu? Đó tất nhiên là vì...
"Anh muốn tạo bất ngờ cho em." Tịch Mộ Yên cười nhẹ và hỏi: "Lúc trước khi anh chưa đến, em có buồn không?"
Ôn Miểu Miểu theo phản xạ lắc đầu, trả lời không mấy tự tin: "Không... Không có."
Nhưng Tịch Mộ Yên không buông tha, hắn còn cố tình đến gần, ghé vào tai cậu và khẽ hỏi: "Thật sự không có à? Nếu có cũng không sao, em có thể nói nhỏ cho anh nghe, được không?"
Ôn Miểu Miểu lập tức bị mê hoặc, cậu nhanh chóng đổi lời: "Thật ra... cũng có một chút không vui."
Ngừng một chút, cậu sợ rằng Tịch Mộ Yên không tin, lập tức giơ tay ngón trỏ và ngón cái chụm lại, nhấn mạnh: "Thật sự chỉ một chút thôi!"
Tịch Mộ Yên cười, nhẹ nhàng búng tay vào mu bàn tay trắng trẻo của Ôn Miểu Miểu rồi nghiêm túc nói: "Lần sau, nếu anh nói có việc cần xử lý mà không thể ở bên em, em hãy yêu cầu anh, bảo anh xử lý xong rồi quay lại với em, nhớ chưa?"
Ôn Miểu Miểu: "!"
Cậu... cậu sao lại có thể vô lý như vậy chứ!
Nhưng Ôn Miểu Miểu chưa kịp trả lời, điện thoại của Tịch Mộ Yên đã rung lên. Hắn cúi xuống nhìn và cười rồi giải thích: "Là người đại diện của anh gọi, lần này là thật."
Ôn Miểu Miểu vội vàng gật đầu, "Anh... Anh ghe máy đi."
Nhưng Tịch Mộ Yên dường như không vội, hắn cười nói: "Miểu Miểu, em vẫn chưa trả lời anh câu vừa rồi, giờ là lúc em có thể trả lời bằng hành động thực tế."
Ôn Miểu Miểu ngơ ngác trong giây lát —— cái gì? Trả lời cái gì cơ?
Nhưng rồi cậu chợt nhớ lại ký ức khi còn nhỏ của mình với Tịch Mộ Yên, những lần cậu nhõng nhẽo, làm nũng, vô lý...
Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến muốn độn thổ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Tịch Mộ Yên, cậu đành phải mạnh dạn, nói nhanh giống như ngày xưa: "Vậy... anh mau đi nghe điện thoại, đừng nói lâu quá, xong rồi thì quay lại nhanh nhé!"
Tịch Mộ Yên hài lòng đáp: "Tuân lệnh, bé tiên sinh của anh."
Nói xong, hắn mới cúi xuống nhận cuộc gọi rồi thong thả đi sang một bên để nói chuyện điện thoại.
Chỉ còn lại Ôn Miểu Miểu đứng tại chỗ, đỏ mặt đến mức như bốc khói.
Trời ơi! Ngày xưa mình đúng là nói chuyện rất hống hách!
Người quay phim bị cuộc đối thoại giữa hai người làm cho tò mò không chịu nổi, cảm giác như còn có thể khai thác thêm nhiều thông tin sốt dẻo hơn nữa nhưng lại sợ vô tình chạm vào vấn đề nhạy cảm như lần trước nên không dám hỏi tiếp.
Nhưng thực ra, anh ta cũng không có nhiều thời gian để hỏi thêm, vì Tịch Mộ Yên quay lại rất nhanh.
Chẳng những quay lại nhanh, Tịch Mộ Yên còn cố ý hỏi Ôn Miểu Miểu: "Bé Miểu Miểu tiên sinh, em có sốt ruột chờ không? Anh về có đủ nhanh không?"
Ôn Miểu Miểu vừa mới hạ nhiệt một chút thì ngay lập tức mặt lại đỏ bừng. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, trả lời: "Đủ rồi... Nhanh lắm, siêu nhanh!"
Lúc này, Tịch Mộ Yên mới hài lòng và bắt đầu nói về việc chính: "Người đại diện của anh vừa nói, video buổi biểu diễn quyên góp cứu trợ của chúng ta đã bị ai đó tải lên Weibo. Chắc là người xem lúc đó quay lại và đăng lên."
Ôn Miểu Miểu trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thấy phản ứng của cậu, Tịch Mộ Yên cười và trấn an: "Đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn đâu. Người ta chủ yếu chia sẻ vì thấy giọng hát của em rất hay. Tuy cũng có một số người nghi ngờ người trong video là chúng ta, nhưng người đại diện của anh và người đại diện của em và cả đội sản xuất chương trình đã thảo luận rồi, quyết định tạm thời không phản hồi gì. Cứ để cư dân mạng tự suy đoán, đôi khi đáp lại quá nhiều sẽ gây ra những phiền phức không cần thiết."
Ôn Miểu Miểu không hiểu lắm những điều phức tạp này nhưng chỉ cần Tịch Mộ Yên nói vậy, cậu gật đầu đồng ý: "Được."
Vài giây sau, cậu mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: "Vậy chúng ta không nên đi dạo nữa, lỡ người ta nhận ra anh thì sao!"
Về điều này, Tịch Mộ Yên cũng đành bất lực. Mặc dù rất muốn đưa Ôn Miểu Miểu đi dạo nhưng vì video của họ đã được đăng lên Weibo, nên giờ có thể bị nhận ra bất cứ lúc nào.
Tịch Mộ Yên đành gật đầu đồng ý, cả ba người cùng đi về phòng nghỉ mà trường vũ đạo đã sắp xếp cho họ. Nhưng chưa đi được bao xa, lời nói của Ôn Miểu Miểu dường như đã thành sự thật.
Một cô bé Omega chặn Tịch Mộ Yên lại, mặt đỏ bừng vì phấn khích: "Anh Tịch a a a!!! Đúng là anh rồi!!! Xem video là em đã đoán ngay mà, em là fan trung thành của anh, chắc chắn không nhầm đâu!!!"
May mắn là lúc này con đường khá ồn ào, đông đúc nên giọng nói kích động của cô bé Omega cũng không quá to, không gây ra sự chú ý.
Đối phương đã nói như vậy, Tịch Mộ Yên không thể phủ nhận. Hắn đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn lại nở nụ cười quen thuộc, dịu dàng nói: "Cảm ơn em đã yêu mến. Em muốn tôi ký tên phải không? Chúng ta sang bên kia có được không?"
Cô bé Omega vội vàng gật đầu.
Cả nhóm di chuyển đến một góc khuất, ít người chú ý. Tịch Mộ Yên nhận cuốn sổ từ tay cô bé Omega, ký tên mình một cách tao nhã và lưu loát.
Sau đó, hắn trả lại cuốn sổ cho cô bé, lịch sự nói: "Em có thể không kể với ai là đã gặp tôi ở đây không? Em sẽ giữ bí mật cho bọn tôi, đúng không?"
Không ai có thể từ chối một Tịch Mộ Yên như thế, huống chi cô bé Omega vốn là fan của hắn.
Cô bé vội vàng hứa: "Anh Tịch yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật!"
Nói xong, cô bé đỏ mặt chạy đi, trước khi rời còn quay lại nói với Ôn Miểu Miểu: "Giọng hát của anh rất hay, em tin tưởng ở anh!"
Ôn Miểu Miểu nghiêm túc đáp: "Cảm ơn."
Sau sự cố nhỏ này, cả ba người bước nhanh về phòng nghỉ.
Nhưng đến khi trở lại phòng, Ôn Miểu Miểu vẫn còn ngẩn ngơ.
"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên gọi cậu bằng giọng trầm ấm: "Miểu Miểu? Sao lại ngây người thế?"
Ôn Miểu Miểu giật mình trở lại thực tại, xấu hổ đáp: "Không... Không có gì, chỉ là... em cũng muốn anh ký tên cho em."
Thực ra, Ôn Miểu Miểu chưa bao giờ có chữ ký của Tịch Mộ Yên.
Ngày trước, khi còn đi học, trên nhiều cuốn sách bài tập của cậu có bút tích của Tịch Mộ Yên, nhưng đó chủ yếu là các lời nhắc về quá trình học tập, hầu như không có chữ ký nào. Khi đó, Tịch Mộ Yên còn chưa vào showbiz, cho đến khi hắn gia nhập làng giải trí...
Sau khi hắn bước vào showbiz, Ôn Miểu Miểu đã không còn giữ liên lạc với hắn nữa.
Ôn Miểu Miểu từng giống như một fan bình thường, tham gia fan club và cố gắng thông qua nhiều cách để có được chữ ký của Tịch Mộ Yên với giá cao, nhưng tất cả những chữ ký cậu nhận được đều là giả.
Ôn Miểu Miểu thực sự rất muốn một lần được thấy Tịch Mộ Yên ký tên cho mình, giống như cách hắn vừa ký cho cô bé Omega.
Tịch Mộ Yên ngạc nhiên, môi khẽ động như muốn nói gì đó nhưng vì có camera nên hắn kiềm chế, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đáp: "Được, về gác mái anh sẽ ký cho em."
Với câu nói đó của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không thể ngừng nghĩ về nó. Sau khi biểu diễn kết thúc, cả hai cùng trở về gác mái kia.
Cuối cùng cũng thoát khỏi camera, trong phòng chỉ còn hai người. Ôn Miểu Miểu vội vàng lấy cuốn sổ của mình đưa cho Tịch Mộ Yên, nôn nóng hỏi: "Anh Tịch, giờ... giờ anh ký cho em được không?"
Tịch Mộ Yên nhìn cậu, mỉm cười hỏi: "Muốn thế à? Rất muốn à?"
Ôn Miểu Miểu lập tức gật đầu.
Thật sự rất gấp, rất muốn!
Tịch Mộ Yên nhếch môi cười rồi hỏi tiếp: "Vậy nghĩ kỹ rồi chứ, ký ở đâu đây?"
Ôn Miểu Miểu sững người, ký... Ký ở đâu?
Cậu không phải đã đưa quyển sổ cho Tịch Mộ Yên rồi sao!
"Ký trên vở?" Nhưng Tịch Mộ Yên dường như đoán trước được suy nghĩ của cậu, nhẹ nhàng búng quyển sổ trong tay, chậm rãi nói: "Với mối quan hệ của chúng ta, ký trên vở có phải quá bình thường không?"
Ôn Miểu Miểu càng thêm bất ngờ.
Mối quan hệ giữa họ... Là gì?
Hơn nữa, ký ngoài vở thì còn có thể ký ở đâu nữa?
Ôn Miểu Miểu với hàng mi dài khẽ run rẩy, lắp bắp hỏi: "Vậy... Vậy ký ở đâu thì không... không bình thường?"
Ánh mắt của Tịch Mộ Yên từ từ trượt xuống từ gương mặt của Ôn Miểu Miểu, cuối cùng dừng lại ở vòng eo thon nhỏ của cậu, được giấu dưới chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Vòng eo trắng nõn mà Ôn Miểu Miểu để lộ ra khi nhảy múa lại hiện lên trước mắt. Dục vọng chiếm hữu của Alpha bắt đầu trỗi dậy. Tịch Mộ Yên mím môi, cuối cùng không thể kiềm chế mà nói một cách đùa cợt: "Ký trên eo của em được không? Diện tích lớn, đủ cho anh sáng tạo."
Ôn Miểu Miểu: "???"
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Có thể... có thể ký lên eo sao?!
Ôn Miểu Miểu nắm chặt lấy vạt áo hoodie, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như sắp bốc hơi.
Tịch Mộ Yên chỉ định đùa một chút nhưng khi thấy phản ứng của Ôn Miểu Miểu thì thỏa mãn cười: "Được rồi..."
Ban đầu, Tịch Mộ Yên định nói: "Được rồi, không đùa em nữa, giờ tôi sẽ ký, muốn ký bao nhiêu cũng được." nhưng vừa mới mở lời đã bị Ôn Miểu Miểu ngắt ngang.
Ôn Miểu Miểu vì xấu hổ nên không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ nhỏ giọng nhưng kiên quyết nói: "Em... em đi tắm trước!"
Tịch Mộ Yên bật cười, biết rằng lần này mình đã khiến chú thỏ con sợ quá rồi. Hắn thu lại thái độ đùa cợt và dịu dàng nói: "Được, vậy em đi tắm trước. Vừa hay anh có cuộc phát sóng trực tiếp trò chuyện với fan. Khi em quay lại anh sẽ ký cho em."
Trước đó, Thi Nhu đã gọi cho Tịch Mộ Yên để nhắc về vấn đề video và tiện thể nhắc hắn phát sóng trực tiếp sau khi trở về ký túc xá. Dù gì từ lúc tham gia chương trình này, Tịch Mộ Yên chưa xuất hiện trước mặt fan khiến nhiều người lo lắng liệu hắn có thích nghi với việc quay chương trình thực tế này không...
Ôn Miểu Miểu gật đầu, ôm đồ đi tắm.
Tịch Mộ Yên cầm điện thoại và đăng nhanh một thông báo lên Weibo: "Phát sóng trực tiếp trò chuyện một chút."
...
Lần này, Ôn Miểu Miểu tắm nhanh đến mức kỷ lục, phá vỡ kỷ lục tắm 15 phút trước đó, chỉ mất có 13 phút!
Cậu thậm chí còn chú trọng đặc biệt đến việc làm sạch vùng eo, kỹ càng thoa sữa tắm.
Nhanh chóng mặc áo ngủ và dán miếng dán, Ôn Miểu Miểu vội vàng chạy trở lại phòng.
Khi cậu quay lại, Tịch Mộ Yên đang ngồi dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại đọc gì đó.
Thấy Ôn Miểu Miểu vào, Tịch Mộ Yên liếc nhìn cậu rồi nhẹ giọng nhắc: "Miểu Miểu, anh đang..."
Nhưng một lần nữa, Ôn Miểu Miểu ngắt lời hắn. Cậu giống như một quả bóng căng đầy hơi, chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung, vội vàng nói: "Anh... anh đang bận sao? Em tắm xong rồi, có thể ký tên chưa..."
Tịch Mộ Yên liếc nhìn màn hình đầy tin nhắn rồi ngước mắt lên nhìn Ôn Miểu Miểu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, em lấy vở lại đây, anh sẽ ký cho em ngay."
Nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn đứng yên tại chỗ, hai ngón tay xoắn vào nhau. Dường như cậu sắp nói điều gì đó rất khó mở miệng nhưng cuối cùng, cậu vẫn dũng cảm lên tiếng: "Anh... anh vừa nói... muốn ký trên eo của em mà?"
Tịch Mộ Yên bỗng ngừng thở.
Không ngờ Ôn Miểu Miểu lại coi câu nói đùa đó là thật. Không những coi là thật, cậu còn không thấy bị xúc phạm, thậm chí còn đồng ý và hơn nữa, lại nói ra điều này ngay bây giờ...
Cổ họng Tịch Mộ Yên khẽ giật, ánh mắt trở nên sâu lắng.
Trước mắt hắn là hàng loạt tin nhắn tràn ngập trên màn hình nhưng Tịch Mộ Yên hoàn toàn không quan tâm.
Ôn Miểu Miểu không hiểu vì sao Tịch Mộ Yên bỗng nhiên im lặng. Cậu do dự trong giây lát, rồi như để làm rõ thêm, nhỏ giọng nói: "Em... em đã tắm sạch rồi."
Thực sự rất sạch, anh có thể ký được!
Giọng nói mềm mại, đầy ngoan ngoãn.
Tịch Mộ Yên cắn chặt răng, ai có thể kìm chế trước sự quyến rũ này chứ?
Một lát sau, hắn bất ngờ khép mắt lại, cằm siết chặt, cố gắng giữ bình tĩnh, tài năng diễn xuất vẫn giúp hắn duy trì một vẻ mặt bình thường và giọng nói đều đều.
Đối diện với màn hình đầy những tin nhắn không ngừng, Tịch Mộ Yên cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Xin lỗi, tôi có việc gấp, hôm nay kết thúc tại đây, hẹn gặp lại các bạn lần sau."
Lời nói của Tịch Mộ Yên như một quả bom, nổ tung trong đầu Ôn Miểu Miểu.
Cuối cùng, cậu nhớ ra trước khi tắm Tịch Mộ Yên đã nói gì nhưng vì quá xấu hổ mà hoàn toàn quên mất.
"Lúc nãy anh phải livestream cho fan..."
Livestream...
Livestream...
Livestream...
Kết thúc...
Cứu tôi với!!!
Tịch Mộ Yên vừa nãy... vừa nãy là đang livestream!!!
Ôn Miểu Miểu lập tức nhảy lên giường, chui vào chăn và giấu mặt, không dám chui ra nữa!
*Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay lại là một ngày ngốc nghếch của Miểu Miểu ha ha ha ha ha! 【mẹ ruột cười to】
Tiểu Tịch: Có việc gấp.
Việc gì gấp vậy, nói rõ đi? 【ám chỉ.jpg】
Tịch Mộ Yên đột nhiên xuất hiện, lại còn... lại còn đệm đàn cho cậu!
Trời ơi! Ôn Miểu Miểu thực sự không thể kiềm chế được mà thốt lên trong lòng, đây đúng là tình tiết mà đến trong mơ mình cũng không dám nghĩ tới!
May mắn là bài hát mà Ôn Miểu Miểu chọn là bài cậu rất quen thuộc và cũng là bài Tịch Mộ Yên rất quen thuộc, vì trước đây họ thường xuyên hát chung với nhau. Dù đã bảy năm trôi qua kể từ lần cuối cùng, cả hai vừa mới vội vàng đến mà chưa có thời gian luyện tập phối hợp lại, nhưng sự ăn ý dường như đã khắc sâu vào tâm hồn, tự nhiên mà thành. Ôn Miểu Miểu hát, Tịch Mộ Yên đệm đàn, mỗi nốt nhạc đều hoàn hảo.
Khán giả đứng xem biểu diễn gây quỹ vỗ tay rào rào, bầu không khí trở nên sôi động, kèm theo đó là những lời khen ngợi vang lên ——
"Giọng hát của cậu ấy dễ thương quá! Thật ngọt ngào! Đúng là giọng trời ban!"
"Hơn nữa, kỹ thuật thanh nhạc thật sự rất chuẩn! Đúng tiêu chuẩn chuyên nghiệp, không lệch nốt nào!"
"Anh đàn guitar dù tạo hình hơi kỳ quặc, nhưng đàn guitar thì quá tuyệt vời! Còn nữa, tay anh ấy đẹp quá, đẹp hơn cả mẫu tay trên poster ấy!"
"Hai người này phối hợp hoàn hảo, chắc chắn đã luyện tập với nhau rất nhiều lần!"
"Trình độ cao như vậy mà lại đi biểu diễn gây quỹ! Người đẹp giọng cũng đẹp, lại còn quyên tiền cho Hiệp hội bảo hộ Omega nữa chứ! Đừng nói nữa, tôi phải chuyển tiền ngay!"
"Đúng thế! Tôi cũng muốn quyên tiền!"
......
Mọi người liên tục tiến lên để quét mã QR và quyên góp. Mã QR là của Học viện vũ đạo đã chuẩn bị sẵn, không phải là tài khoản cá nhân mà chuyển thẳng đến Hiệp hội bảo hộ Omega.
Sợ rằng có ai đó sẽ nhận ra Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu vội vàng nói "Cảm ơn" rồi cùng Tịch Mộ Yên rời khỏi đó, đội quay phim cũng theo sau.
Ôn Miểu Miểu sẽ biểu diễn tổng cộng ba bài hát, mỗi bài diễn ra ở một phần khác nhau của chương trình gây quỹ: mở màn, giữa chương trình và cuối cùng. Thời gian nghỉ giữa các phần là tự do.
Chỉ đến khi rời khỏi đám đông, Ôn Miểu Miểu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu chưa kịp lấy lại hơi thở thì đã thì thầm: "May quá, may quá... Hú hồn, may mà anh không bị nhận ra."
Tịch Mộ Yên không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt hắn như trôi về đâu đó, dường như đang nhớ lại một hình ảnh rất xa xôi trong quá khứ.
"Anh... Anh Tịch?" Ôn Miểu Miểu nhìn biểu cảm của Tịch Mộ Yên, có lẽ do vừa rồi hắn đã khiến cậu quá bất ngờ nên lá gan của cậu cũng lớn hơn một chút. Sau vài giây do dự, cậu lấy hết can đảm hỏi: "Anh... anh đang nghĩ gì vậy?"
"Hử?" Tịch Mộ Yên theo phản xạ đáp lại, rồi mới tỉnh lại từ dòng suy nghĩ của mình. Hắn cười nhẹ, chân thành nói: "Xin lỗi, anh hơi mất tập trung. Chỉ là đang nghĩ... giọng hát của em bây giờ hay hơn khi còn nhỏ rất nhiều."
Ôn Miểu Miểu hơi sửng sốt, cảm giác như những lời nói của Tịch Mộ Yên là một liều thuốc động viên làm cậu thêm phần dũng cảm. Vì vậy, Ôn Miểu Miểu khẽ mím môi, ngượng ngùng hỏi nhỏ: "Vậy... anh có thích nghe không?"
Có lẽ không ngờ rằng Ôn Miểu Miểu lại hỏi như vậy, Tịch Mộ Yên thoáng giật mình trong giây lát, sau đó khóe miệng hắn lại nhếch lên, không cần suy nghĩ mà đáp ngược lại: "Làm sao có thể không thích được?"
Hắn thích lắm và cũng đã nhớ nó quá lâu rồi.
Thích đến mức muốn giấu kín, để em chỉ hát cho mình anh nghe, chỉ nhảy múa cho một mình anh xem.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo, Tịch Mộ Yên tuyệt đối sẽ không nói cho Ôn Miểu Miểu nghe, vì không muốn dọa thỏ con của mình sợ.
Ôn Miểu Miểu tất nhiên không biết được những suy nghĩ thật sự của Tịch Mộ Yên. Khi nghe hắn nói như vậy, cậu lập tức thẹn thùng cười tươi, lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên trên má.
Đội quay phim đã nghe được từ miệng Tịch Mộ Yên rằng "khi còn nhỏ", lập tức nhạy bén nhận ra đây là một chi tiết rất đáng chú ý. Vì vậy, ngay khi hai người ngừng nói, họ lập tức tiến lên hỏi, giọng đầy phấn khích: "Thầy Tịch và Miểu Miểu thực ra đã quen biết từ lâu rồi sao?"
Ôn Miểu Miểu chợt nhận ra rằng hiện tại họ vẫn đang bị quay phim. Cậu hoảng sợ, quay đầu nhìn Tịch Mộ Yên với ánh mắt cầu cứu, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Cậu sợ rằng nếu đáp không khéo sẽ khiến Tịch Mộ Yên gặp rắc rối sau này.
Nhưng Tịch Mộ Yên dường như không hề bận tâm, trong mắt hắn còn ánh lên chút dịu dàng, hắn khẽ cười rồi trả lời thẳng thắn: "Đúng vậy, chúng tôi quen nhau từ rất sớm, khi đó Miểu Miểu còn chưa cao đến vai tôi."
Vừa nghe thấy câu này, Ôn Miểu Miểu không kìm được mà nhỏ giọng phản bác: "Rõ ràng là tới rồi... vừa vặn tới!"
Tịch Mộ Yên nghe thấy, cố nhịn cười rồi sửa lại: "Xin lỗi, lúc nãy tôi nói không chuẩn. Khi đó Miểu Miểu vừa vặn cao tới vai tôi."
Ôn Miểu Miểu: "..."
Sao nghe vẫn thấy xấu hổ quá vậy!
Không còn cách nào khác, hình thể của Alpha và Omega thật sự chênh lệch quá lớn!
Người quay phim cũng cười, còn trêu đùa vui vẻ nói: "Trời ơi... Hôm nay tôi đào được một thông tin sốt dẻo rồi phải không? Thầy Tịch và Miểu Miểu quen nhau lâu như vậy mà trước đây chưa ai phát hiện ra!"
Theo suy nghĩ của đội quay phim, Tịch Mộ Yên là một người nổi tiếng đến mức ai cũng biết, mỗi hành động của hắn dường như đều có camera theo dõi. Còn nhìn cách hắn và Ôn Miểu Miểu tương tác với nhau, có thể dễ dàng nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Tuy nhiên, trước đây, Ôn Miểu Miểu chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, điều này thực sự rất hiếm lạ.
Nhưng câu nói vô tình của người quay phim lại khiến sắc mặt của cả Tịch Mộ Yên và Ôn Miểu Miểu thay đổi. Nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên lập tức nhạt đi và Ôn Miểu Miểu cũng cúi đầu không nói gì.
Rốt cuộc, nếu họ đã giữ liên lạc lâu như vậy, làm sao có thể hoàn toàn không bị phát hiện?
Người quay phim hoàn toàn không biết rằng câu nói của mình đã chạm phải vấn đề nhạy cảm, và không biết phải sửa chữa thế nào cho đúng.
May mắn là Ôn Miểu Miểu đã nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Tịch Mộ Yên một cái, rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh... anh Tịch, mọi chuyện lúc nãy anh xử lý ổn thỏa rồi chứ?"
Ngay khi hỏi câu này, Ôn Miểu Miểu âm thầm tự trách mình vì đã lỡ lời. Đổi chủ đề như thế này đúng là quá vụng về. Nếu Tịch Mộ Yên chưa xử lý xong thì sao hắn lại đến tìm cậu được chứ?
Nhưng Tịch Mộ Yên lại mỉm cười, chỉ tay vào khuôn mặt mình và dịu dàng trả lời: "Miểu Miểu, nếu em đang hỏi về việc chuẩn bị cải trang của anh, thì đúng là đã xong rồi."
Ôn Miểu Miểu sững người, lúc này cậu mới nhận ra rằng trước đó Tịch Mộ Yên nói đại diện của mình tìm là có ý đùa!
Thực ra, Tịch Mộ Yên chỉ đi thay đổi tạo hình thôi!
Còn tại sao hắn không nói trước với Ôn Miểu Miểu? Đó tất nhiên là vì...
"Anh muốn tạo bất ngờ cho em." Tịch Mộ Yên cười nhẹ và hỏi: "Lúc trước khi anh chưa đến, em có buồn không?"
Ôn Miểu Miểu theo phản xạ lắc đầu, trả lời không mấy tự tin: "Không... Không có."
Nhưng Tịch Mộ Yên không buông tha, hắn còn cố tình đến gần, ghé vào tai cậu và khẽ hỏi: "Thật sự không có à? Nếu có cũng không sao, em có thể nói nhỏ cho anh nghe, được không?"
Ôn Miểu Miểu lập tức bị mê hoặc, cậu nhanh chóng đổi lời: "Thật ra... cũng có một chút không vui."
Ngừng một chút, cậu sợ rằng Tịch Mộ Yên không tin, lập tức giơ tay ngón trỏ và ngón cái chụm lại, nhấn mạnh: "Thật sự chỉ một chút thôi!"
Tịch Mộ Yên cười, nhẹ nhàng búng tay vào mu bàn tay trắng trẻo của Ôn Miểu Miểu rồi nghiêm túc nói: "Lần sau, nếu anh nói có việc cần xử lý mà không thể ở bên em, em hãy yêu cầu anh, bảo anh xử lý xong rồi quay lại với em, nhớ chưa?"
Ôn Miểu Miểu: "!"
Cậu... cậu sao lại có thể vô lý như vậy chứ!
Nhưng Ôn Miểu Miểu chưa kịp trả lời, điện thoại của Tịch Mộ Yên đã rung lên. Hắn cúi xuống nhìn và cười rồi giải thích: "Là người đại diện của anh gọi, lần này là thật."
Ôn Miểu Miểu vội vàng gật đầu, "Anh... Anh ghe máy đi."
Nhưng Tịch Mộ Yên dường như không vội, hắn cười nói: "Miểu Miểu, em vẫn chưa trả lời anh câu vừa rồi, giờ là lúc em có thể trả lời bằng hành động thực tế."
Ôn Miểu Miểu ngơ ngác trong giây lát —— cái gì? Trả lời cái gì cơ?
Nhưng rồi cậu chợt nhớ lại ký ức khi còn nhỏ của mình với Tịch Mộ Yên, những lần cậu nhõng nhẽo, làm nũng, vô lý...
Ôn Miểu Miểu xấu hổ đến muốn độn thổ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Tịch Mộ Yên, cậu đành phải mạnh dạn, nói nhanh giống như ngày xưa: "Vậy... anh mau đi nghe điện thoại, đừng nói lâu quá, xong rồi thì quay lại nhanh nhé!"
Tịch Mộ Yên hài lòng đáp: "Tuân lệnh, bé tiên sinh của anh."
Nói xong, hắn mới cúi xuống nhận cuộc gọi rồi thong thả đi sang một bên để nói chuyện điện thoại.
Chỉ còn lại Ôn Miểu Miểu đứng tại chỗ, đỏ mặt đến mức như bốc khói.
Trời ơi! Ngày xưa mình đúng là nói chuyện rất hống hách!
Người quay phim bị cuộc đối thoại giữa hai người làm cho tò mò không chịu nổi, cảm giác như còn có thể khai thác thêm nhiều thông tin sốt dẻo hơn nữa nhưng lại sợ vô tình chạm vào vấn đề nhạy cảm như lần trước nên không dám hỏi tiếp.
Nhưng thực ra, anh ta cũng không có nhiều thời gian để hỏi thêm, vì Tịch Mộ Yên quay lại rất nhanh.
Chẳng những quay lại nhanh, Tịch Mộ Yên còn cố ý hỏi Ôn Miểu Miểu: "Bé Miểu Miểu tiên sinh, em có sốt ruột chờ không? Anh về có đủ nhanh không?"
Ôn Miểu Miểu vừa mới hạ nhiệt một chút thì ngay lập tức mặt lại đỏ bừng. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, trả lời: "Đủ rồi... Nhanh lắm, siêu nhanh!"
Lúc này, Tịch Mộ Yên mới hài lòng và bắt đầu nói về việc chính: "Người đại diện của anh vừa nói, video buổi biểu diễn quyên góp cứu trợ của chúng ta đã bị ai đó tải lên Weibo. Chắc là người xem lúc đó quay lại và đăng lên."
Ôn Miểu Miểu trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thấy phản ứng của cậu, Tịch Mộ Yên cười và trấn an: "Đừng lo lắng, không có vấn đề gì lớn đâu. Người ta chủ yếu chia sẻ vì thấy giọng hát của em rất hay. Tuy cũng có một số người nghi ngờ người trong video là chúng ta, nhưng người đại diện của anh và người đại diện của em và cả đội sản xuất chương trình đã thảo luận rồi, quyết định tạm thời không phản hồi gì. Cứ để cư dân mạng tự suy đoán, đôi khi đáp lại quá nhiều sẽ gây ra những phiền phức không cần thiết."
Ôn Miểu Miểu không hiểu lắm những điều phức tạp này nhưng chỉ cần Tịch Mộ Yên nói vậy, cậu gật đầu đồng ý: "Được."
Vài giây sau, cậu mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: "Vậy chúng ta không nên đi dạo nữa, lỡ người ta nhận ra anh thì sao!"
Về điều này, Tịch Mộ Yên cũng đành bất lực. Mặc dù rất muốn đưa Ôn Miểu Miểu đi dạo nhưng vì video của họ đã được đăng lên Weibo, nên giờ có thể bị nhận ra bất cứ lúc nào.
Tịch Mộ Yên đành gật đầu đồng ý, cả ba người cùng đi về phòng nghỉ mà trường vũ đạo đã sắp xếp cho họ. Nhưng chưa đi được bao xa, lời nói của Ôn Miểu Miểu dường như đã thành sự thật.
Một cô bé Omega chặn Tịch Mộ Yên lại, mặt đỏ bừng vì phấn khích: "Anh Tịch a a a!!! Đúng là anh rồi!!! Xem video là em đã đoán ngay mà, em là fan trung thành của anh, chắc chắn không nhầm đâu!!!"
May mắn là lúc này con đường khá ồn ào, đông đúc nên giọng nói kích động của cô bé Omega cũng không quá to, không gây ra sự chú ý.
Đối phương đã nói như vậy, Tịch Mộ Yên không thể phủ nhận. Hắn đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn lại nở nụ cười quen thuộc, dịu dàng nói: "Cảm ơn em đã yêu mến. Em muốn tôi ký tên phải không? Chúng ta sang bên kia có được không?"
Cô bé Omega vội vàng gật đầu.
Cả nhóm di chuyển đến một góc khuất, ít người chú ý. Tịch Mộ Yên nhận cuốn sổ từ tay cô bé Omega, ký tên mình một cách tao nhã và lưu loát.
Sau đó, hắn trả lại cuốn sổ cho cô bé, lịch sự nói: "Em có thể không kể với ai là đã gặp tôi ở đây không? Em sẽ giữ bí mật cho bọn tôi, đúng không?"
Không ai có thể từ chối một Tịch Mộ Yên như thế, huống chi cô bé Omega vốn là fan của hắn.
Cô bé vội vàng hứa: "Anh Tịch yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật!"
Nói xong, cô bé đỏ mặt chạy đi, trước khi rời còn quay lại nói với Ôn Miểu Miểu: "Giọng hát của anh rất hay, em tin tưởng ở anh!"
Ôn Miểu Miểu nghiêm túc đáp: "Cảm ơn."
Sau sự cố nhỏ này, cả ba người bước nhanh về phòng nghỉ.
Nhưng đến khi trở lại phòng, Ôn Miểu Miểu vẫn còn ngẩn ngơ.
"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên gọi cậu bằng giọng trầm ấm: "Miểu Miểu? Sao lại ngây người thế?"
Ôn Miểu Miểu giật mình trở lại thực tại, xấu hổ đáp: "Không... Không có gì, chỉ là... em cũng muốn anh ký tên cho em."
Thực ra, Ôn Miểu Miểu chưa bao giờ có chữ ký của Tịch Mộ Yên.
Ngày trước, khi còn đi học, trên nhiều cuốn sách bài tập của cậu có bút tích của Tịch Mộ Yên, nhưng đó chủ yếu là các lời nhắc về quá trình học tập, hầu như không có chữ ký nào. Khi đó, Tịch Mộ Yên còn chưa vào showbiz, cho đến khi hắn gia nhập làng giải trí...
Sau khi hắn bước vào showbiz, Ôn Miểu Miểu đã không còn giữ liên lạc với hắn nữa.
Ôn Miểu Miểu từng giống như một fan bình thường, tham gia fan club và cố gắng thông qua nhiều cách để có được chữ ký của Tịch Mộ Yên với giá cao, nhưng tất cả những chữ ký cậu nhận được đều là giả.
Ôn Miểu Miểu thực sự rất muốn một lần được thấy Tịch Mộ Yên ký tên cho mình, giống như cách hắn vừa ký cho cô bé Omega.
Tịch Mộ Yên ngạc nhiên, môi khẽ động như muốn nói gì đó nhưng vì có camera nên hắn kiềm chế, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đáp: "Được, về gác mái anh sẽ ký cho em."
Với câu nói đó của Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không thể ngừng nghĩ về nó. Sau khi biểu diễn kết thúc, cả hai cùng trở về gác mái kia.
Cuối cùng cũng thoát khỏi camera, trong phòng chỉ còn hai người. Ôn Miểu Miểu vội vàng lấy cuốn sổ của mình đưa cho Tịch Mộ Yên, nôn nóng hỏi: "Anh Tịch, giờ... giờ anh ký cho em được không?"
Tịch Mộ Yên nhìn cậu, mỉm cười hỏi: "Muốn thế à? Rất muốn à?"
Ôn Miểu Miểu lập tức gật đầu.
Thật sự rất gấp, rất muốn!
Tịch Mộ Yên nhếch môi cười rồi hỏi tiếp: "Vậy nghĩ kỹ rồi chứ, ký ở đâu đây?"
Ôn Miểu Miểu sững người, ký... Ký ở đâu?
Cậu không phải đã đưa quyển sổ cho Tịch Mộ Yên rồi sao!
"Ký trên vở?" Nhưng Tịch Mộ Yên dường như đoán trước được suy nghĩ của cậu, nhẹ nhàng búng quyển sổ trong tay, chậm rãi nói: "Với mối quan hệ của chúng ta, ký trên vở có phải quá bình thường không?"
Ôn Miểu Miểu càng thêm bất ngờ.
Mối quan hệ giữa họ... Là gì?
Hơn nữa, ký ngoài vở thì còn có thể ký ở đâu nữa?
Ôn Miểu Miểu với hàng mi dài khẽ run rẩy, lắp bắp hỏi: "Vậy... Vậy ký ở đâu thì không... không bình thường?"
Ánh mắt của Tịch Mộ Yên từ từ trượt xuống từ gương mặt của Ôn Miểu Miểu, cuối cùng dừng lại ở vòng eo thon nhỏ của cậu, được giấu dưới chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Vòng eo trắng nõn mà Ôn Miểu Miểu để lộ ra khi nhảy múa lại hiện lên trước mắt. Dục vọng chiếm hữu của Alpha bắt đầu trỗi dậy. Tịch Mộ Yên mím môi, cuối cùng không thể kiềm chế mà nói một cách đùa cợt: "Ký trên eo của em được không? Diện tích lớn, đủ cho anh sáng tạo."
Ôn Miểu Miểu: "???"
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Có thể... có thể ký lên eo sao?!
Ôn Miểu Miểu nắm chặt lấy vạt áo hoodie, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như sắp bốc hơi.
Tịch Mộ Yên chỉ định đùa một chút nhưng khi thấy phản ứng của Ôn Miểu Miểu thì thỏa mãn cười: "Được rồi..."
Ban đầu, Tịch Mộ Yên định nói: "Được rồi, không đùa em nữa, giờ tôi sẽ ký, muốn ký bao nhiêu cũng được." nhưng vừa mới mở lời đã bị Ôn Miểu Miểu ngắt ngang.
Ôn Miểu Miểu vì xấu hổ nên không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ nhỏ giọng nhưng kiên quyết nói: "Em... em đi tắm trước!"
Tịch Mộ Yên bật cười, biết rằng lần này mình đã khiến chú thỏ con sợ quá rồi. Hắn thu lại thái độ đùa cợt và dịu dàng nói: "Được, vậy em đi tắm trước. Vừa hay anh có cuộc phát sóng trực tiếp trò chuyện với fan. Khi em quay lại anh sẽ ký cho em."
Trước đó, Thi Nhu đã gọi cho Tịch Mộ Yên để nhắc về vấn đề video và tiện thể nhắc hắn phát sóng trực tiếp sau khi trở về ký túc xá. Dù gì từ lúc tham gia chương trình này, Tịch Mộ Yên chưa xuất hiện trước mặt fan khiến nhiều người lo lắng liệu hắn có thích nghi với việc quay chương trình thực tế này không...
Ôn Miểu Miểu gật đầu, ôm đồ đi tắm.
Tịch Mộ Yên cầm điện thoại và đăng nhanh một thông báo lên Weibo: "Phát sóng trực tiếp trò chuyện một chút."
...
Lần này, Ôn Miểu Miểu tắm nhanh đến mức kỷ lục, phá vỡ kỷ lục tắm 15 phút trước đó, chỉ mất có 13 phút!
Cậu thậm chí còn chú trọng đặc biệt đến việc làm sạch vùng eo, kỹ càng thoa sữa tắm.
Nhanh chóng mặc áo ngủ và dán miếng dán, Ôn Miểu Miểu vội vàng chạy trở lại phòng.
Khi cậu quay lại, Tịch Mộ Yên đang ngồi dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại đọc gì đó.
Thấy Ôn Miểu Miểu vào, Tịch Mộ Yên liếc nhìn cậu rồi nhẹ giọng nhắc: "Miểu Miểu, anh đang..."
Nhưng một lần nữa, Ôn Miểu Miểu ngắt lời hắn. Cậu giống như một quả bóng căng đầy hơi, chỉ cần chạm nhẹ là nổ tung, vội vàng nói: "Anh... anh đang bận sao? Em tắm xong rồi, có thể ký tên chưa..."
Tịch Mộ Yên liếc nhìn màn hình đầy tin nhắn rồi ngước mắt lên nhìn Ôn Miểu Miểu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, em lấy vở lại đây, anh sẽ ký cho em ngay."
Nhưng Ôn Miểu Miểu vẫn đứng yên tại chỗ, hai ngón tay xoắn vào nhau. Dường như cậu sắp nói điều gì đó rất khó mở miệng nhưng cuối cùng, cậu vẫn dũng cảm lên tiếng: "Anh... anh vừa nói... muốn ký trên eo của em mà?"
Tịch Mộ Yên bỗng ngừng thở.
Không ngờ Ôn Miểu Miểu lại coi câu nói đùa đó là thật. Không những coi là thật, cậu còn không thấy bị xúc phạm, thậm chí còn đồng ý và hơn nữa, lại nói ra điều này ngay bây giờ...
Cổ họng Tịch Mộ Yên khẽ giật, ánh mắt trở nên sâu lắng.
Trước mắt hắn là hàng loạt tin nhắn tràn ngập trên màn hình nhưng Tịch Mộ Yên hoàn toàn không quan tâm.
Ôn Miểu Miểu không hiểu vì sao Tịch Mộ Yên bỗng nhiên im lặng. Cậu do dự trong giây lát, rồi như để làm rõ thêm, nhỏ giọng nói: "Em... em đã tắm sạch rồi."
Thực sự rất sạch, anh có thể ký được!
Giọng nói mềm mại, đầy ngoan ngoãn.
Tịch Mộ Yên cắn chặt răng, ai có thể kìm chế trước sự quyến rũ này chứ?
Một lát sau, hắn bất ngờ khép mắt lại, cằm siết chặt, cố gắng giữ bình tĩnh, tài năng diễn xuất vẫn giúp hắn duy trì một vẻ mặt bình thường và giọng nói đều đều.
Đối diện với màn hình đầy những tin nhắn không ngừng, Tịch Mộ Yên cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Xin lỗi, tôi có việc gấp, hôm nay kết thúc tại đây, hẹn gặp lại các bạn lần sau."
Lời nói của Tịch Mộ Yên như một quả bom, nổ tung trong đầu Ôn Miểu Miểu.
Cuối cùng, cậu nhớ ra trước khi tắm Tịch Mộ Yên đã nói gì nhưng vì quá xấu hổ mà hoàn toàn quên mất.
"Lúc nãy anh phải livestream cho fan..."
Livestream...
Livestream...
Livestream...
Kết thúc...
Cứu tôi với!!!
Tịch Mộ Yên vừa nãy... vừa nãy là đang livestream!!!
Ôn Miểu Miểu lập tức nhảy lên giường, chui vào chăn và giấu mặt, không dám chui ra nữa!
*Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay lại là một ngày ngốc nghếch của Miểu Miểu ha ha ha ha ha! 【mẹ ruột cười to】
Tiểu Tịch: Có việc gấp.
Việc gì gấp vậy, nói rõ đi? 【ám chỉ.jpg】