Omega Thích Diễn Sâu - Thời Tự
Chương 17
Ánh mắt hắn xuyên qua đám người, dừng trước chiếc bàn để rượu. Đèn trong sảnh màu vàng ấm, mọi thứ trở nên mờ ảo dưới ánh đèn, nhưng cũng làm hắn chói hết cả mắt. Người bên cạnh vẫn đang nhiệt tình nói chuyện với hắn, song Thẩm Bùi bây giờ không nghe vào chữ nào.
Hắn máy móc đáp lời người đó, thậm chí còn không nhận thức được bản thân đang nói gì. Hắn không kiềm chế được nhìn về phía bên kia, tên alpha nào đó đang ngại ngùng nói chuyện với Tiêu Dương.
Lòng chiếm hữu của hắn lại chạy ra làm loạn, bất mãn kêu gào trong đầu hắn. Tiêu Dương cười với cậu ta, nói vài câu ngắn ngủi. Tên alpha nọ gãi đầu, ngại ngùng đến mức tai đỏ muốn nhỏ máu.
Thẩm Bùi cắn răng, bàn tay siết chặt, lòng bàn tay thậm chí cấn vào chiếc nhẫn, kéo suy nghĩ của hắn quay về. Giây tiếp theo, Tiêu Dương quay đầu lại nhìn hắn, Thẩm Bùi hoảng loạn xoay về.
"Sếp Bùi?" Người bên cạnh thử kêu hắn, sau đó đưa đến tay hắn một tấm danh thiếp, "Khi nào sếp Bùi suy nghĩ xong có thể liên hệ với tôi."
Thẩm Bùi nhận danh thiếp của người kia, lễ phép gật đầu tỏ ý đã biết.
"Dự án phía nam thành phố chúng ta cũng sắp xong rồi, không biết kế tiếp cậu có tính toán gì chưa?"
Đối tác lại lôi kéo hắn nói về kế hoạch của dự án mới. Thẩm Bùi lợi dụng thời gian rảnh nhìn sang bên kia, lại không thấy Tiêu Dương đâu nữa.
Có lẽ là đến chỗ khác đợi rồi.
Hắn nghĩ, lại kéo tinh thần lại nghe người khác giới thiệu.
Chờ đến khi Thẩm Bùi dứt ra khỏi đám người, đi khắp sảnh lớn cũng không tìm thấy bóng dáng Tiêu Dương đâu.
Hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho đối phương, song lúc mở màn hình lên lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to. Cuối cùng vẫn khó khăn cất điện thoại về túi.
Trạng thái của hắn thế này không ổn.
Thẩm Bùi thầm nhủ bản thân vô số lần.
Hắn tránh khỏi đám người, nen theo tường đi lên ban công trên lầu. Trên này người ít tới đáng thương, chỉ có vài bóng người, đến ánh đèn cũng ảm đạm mờ ảo.
Gió đêm vù vù thổi vào, kéo bay tấm rèm vốn rũ xuống.
Thẩm Bùi vừa nhìn đã trông thấy Hạ Thư, cậu ta dựa người trên lan can, có lẽ do ánh trăng, đôi mắt có vẻ sáng ngời hơn hẳn.
Theo bản năng, hắn cảm thấy mình không nên đi tiếp nữa.
"...Cậu ấy vứt mình cậu ở đây à?"
Thẩm Bùi nghe thấy Hạ Thư nói.
"Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, vừa trở về đã nghe nói A Bùi kết hôn..."
"Trước đây Thường Kiệt hay nói với anh, A Bùi có quen một vài omega, nhưng không bao lâu thì chia tay hết. Có đôi khi anh rất hối hận, nếu lúc đó anh..."
Không phải lần đầu hắn biết tâm sự của Hạ Thư, nhưng đây là lần đầu hắn nghe chính miệng Hạ Thư nói ra. Mấy năm Hạ Thư đi nước ngoài, Thường Kiệt cũng thường ẩn ý nhắc đến mấy lần, bao gồm cả lần Hạ Thư trở về. Hành động của nhóm Thường Kiệt làm hắn nhận thấy điều không đúng, song hắn cũng không định nói chuyện rõ ra. Thứ nhất là thấy không cần thiết, thứ hai là sợ hai bên xấu hổ.
Nhưng không còn giây phút nào xấu hổ hơn bây giờ nữa.
Hắn không biết Hạ Thư đang nói lời này với ai, hắn chỉ biết bản thân tốt nhất nên giả vờ không nghe thấy gì, rời khỏi nơi này ngay.
Chân Thẩm Bùi vừa xoay đi đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
"Ngài Hạ."
"Tôi muốn nói, đừng bảo là anh luôn cảm thấy, anh Bùi không yêu đương với ai là do đang đợi anh đấy chứ?" Giọng nói là giọng nói quen thuộc, nhưng giọng điệu không giống Tiêu Dương ngày thường, giống như nhiễm phải lạnh lẽo của gió đêm, lại thêm chút trào phúng.
Thẩm Bùi ngây ra tại chỗ, bàn chân vừa xoay bước cũng lặng lẽ rụt về. Hắn tự biết nghe lén người khác nói chuyện không được lịch sự, nhưng hắn cũng biết, nếu bây giờ hắn bỏ đi như thế, chắc chắn sẽ hối hận.
"Anh Hạ năm nay cũng hai sáu, hai bảy tuổi rồi nhỉ."
"Thế nào, tôi và A Bùi từ sáu tuổi đã..."
"Lúc học đại học, tôi từng tham gia một lớp tâm lí học. Giảng viên đó nói, hành vi tự cho là đúng, thích một người bèn tìm mọi cách quấy phá cuộc sống của đối phương, là một giai đoạn tư duy cộng sinh điển hình. Lúc ấy tôi nghĩ, cái thứ như giai đoạn cộng sinh này, trong quá trình trưởng thành và phát triển nên bị loại bỏ dần mới đúng. Dù sao thì bây giờ đâu phải mấy trăm năm trước?"
"Nhưng tôi không ngờ, người hai sáu hai bảy tuổi như anh Hạ đây lại là một ví dụ rất hay cho tôi."
Lời Tiêu Dương nói Thẩm Bùi nghe rõ hết cả. Tiếng nói không giống với Tiêu Dương hắn gặp gỡ mỗi ngày, song lại trùng khớp với Tiêu Dương ngày ấy đứng trên bức tường đến lạ. Hắn có hơi buồn cười, không biết do đâu, hắn cứ cảm thấy Tiêu Dương lúc này, một Tiêu Dương cứng rắn ương ngạnh đáng yêu vô cùng.
Ừm, đáng yêu.
Meocam
Thẩm Bùi lại thầm mắng bản thân quá sến súa, nghiêng người dựa vào tường lắng nghe hai người nói chuyện.
"Cậu nói thế cũng không quá đúng đâu." Hạ Thư nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm đó tôi về bèn tìm người hỏi thăm, mới phát hiện trước đây bọn tôi đã từng gặp cậu."
Tiêu Dương không nói gì.
"Lúc đó tôi còn chưa chia tay với Thẩm Bùi, người bọn tôi nhìn thấy trên sân thể dục trường số 11, là cậu phải không." Hạ Thư dừng một chút, hẳn là đang đánh giá phản ứng của cậu, "Cậu bây giờ thay đổi lớn thật đấy, bảo sao tôi không nhận ra. Tôi thấy, A Bùi cũng không nhận ra đúng không?"
Thẩm Bùi nghe thấy như lạc vào sương mù, hoàn toàn chẳng hiểu Hạ Thư đang nói gì.
"Lúc nãy cậu nói lì lợm la l.i.ế.m là tư duy cộng sinh, vậy người như cậu, là loại gì đây?" Cậu ta nói. "Dựa thế anh cậu lôi kéo quan hệ với Thẩm Bùi, cậu khác gì tôi chứ?"
Tiêu Dương cười. Thẩm Bùi cảm thấy cậu đang kiềm nén, tiếng cười vừa thấp vừa trào phúng.
"Tôi và anh khác nhau chứ, rất lớn nữa là đằng khác. Ví dụ như, từ lâu Bùi đã không còn hứng thú gì với anh nữa?"
"Hoặc là nói cách khác nữa. Ví như năm đó người bỏ rơi一 tuy là tôi không muốn dùng từ này lắm. Năm đó người bỏ rơi Bùi chính là anh, người có lỗi với anh ấy cũng là anh."
"Tôi cho rằng không ăn cỏ cũ là tố chất của một người trưởng thành, nhất là những người như anh ấy. Muốn gương vỡ lại lành cũng có yêu cầu, tất nhiên là anh không đáp ứng được yêu cầu này."
Thẩm Bùi nghe Tiêu Dương nói từng câu từng chữ, không tránh khỏi xúc động trong lòng. Tiêu Dương hiểu rõ hắn hơn hắn nghĩ, dường như còn biết rõ quá khứ của hắn với Hạ Dương. Thậm chí rất lâu trước đây, hắn và Tiêu Dương đã từng gặp gỡ.
Thẩm Bùi lặng lẽ hồi tưởng, nhưng đã qua gần mười năm, làm sao có thể nhớ rõ từng thứ.
Hắn lại nhớ tới hôm Tiêu Dương kéo hắn đi dạo ờ trường số 11, lúc ấy có phải cậu còn ôm mục đích khác? Khi chỉ tay ngắm nhìn thân cây bị gãy kia, phải chăng cậu đã mong chờ bản thân nhớ lại chuyện cũ năm xưa?
Tiêu Dương rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn. Cậu đi đến trước mặt Hạ Thư, khoé miệng vẫn đang cười. Cậu chống tay trên lan can, ép Hạ Thư phải lùi bước, nửa người trên đều nghiêng ra bên ngoài.
Tiêu Dương
Tiêu Dương không ra cái tay kia ở Hạ Thư cà vạt thượng điểm điểm, thực ôn nhu, cùng hắn biểu tình hoàn toàn bất đồng. Rồi sau đó, hắn lại tượng trưng tính mà sửa sang lại một chút cái kia cà vạt.
"Anh Hạ nếu như đã tìm người hỏi thăm về tôi, thế người đó có nói cho anh biết, trước đây tôi là người như thế nào không?"
"Anh Hạ nếu muốn nói gì, có thể tìm Bùi để nói. Tôi đoán, anh ấy sẽ rất kinh ngạc, sau đó..." Cậu chớp chớp mắt với Hạ Thư.
"Cậu không sợ tôi kể cho A Bùi nghe ư?"
"Sợ chứ." Tiêu Dương vô tội cười, "Anh Hạ nếu có bản lĩnh thì làm tôi và anh ấy ly hôn đi."
Cậu như một con sói để lộ răng nanh sắc nhọn. Rõ ràng trước đây trông giống chú chó con ngây thơ vô hại, mặc người xây xé. Dù sao thì chỉ cần không há miệng, ai biết bên dưới đó là con người như thế nào?
Thẩm Bùi chưa từng gặp omega nào như thê, nhưng phát hiện bất ngờ này chỉ làm hắn càng thêm chú ý Tiêu Dương, càng bị cậu hấp dẫn.
Tiêu Dương lùi về sau một bước, kéo cà vạt của Hạ Thư để cậu ta đứng thẳng lại. Cậu lại xoay người, tiếp tục dựa trên lan can, lạnh lùng nói, "Anh Hạ còn không đi, Bùi sắp đến đây tìm tôi rồi đấy."
Nói cho cùng là anh em ruột, cho dù thuộc tính khác biệt, bên trong thật sự không khác đi đâu được. Thẩm Bùi cười khẽ xoay người đi.
Hắn gửi cho Thư Tình một tin nhắn, để cô đi giúp hắn điều tra vài chuyện về Tiêu Dương lúc trung học.
Hắn cũng không biết đối phương có thể cho hắn biết bao nhiêu. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ là rất rất muốn hiểu rõ omega này.
Hắn máy móc đáp lời người đó, thậm chí còn không nhận thức được bản thân đang nói gì. Hắn không kiềm chế được nhìn về phía bên kia, tên alpha nào đó đang ngại ngùng nói chuyện với Tiêu Dương.
Lòng chiếm hữu của hắn lại chạy ra làm loạn, bất mãn kêu gào trong đầu hắn. Tiêu Dương cười với cậu ta, nói vài câu ngắn ngủi. Tên alpha nọ gãi đầu, ngại ngùng đến mức tai đỏ muốn nhỏ máu.
Thẩm Bùi cắn răng, bàn tay siết chặt, lòng bàn tay thậm chí cấn vào chiếc nhẫn, kéo suy nghĩ của hắn quay về. Giây tiếp theo, Tiêu Dương quay đầu lại nhìn hắn, Thẩm Bùi hoảng loạn xoay về.
"Sếp Bùi?" Người bên cạnh thử kêu hắn, sau đó đưa đến tay hắn một tấm danh thiếp, "Khi nào sếp Bùi suy nghĩ xong có thể liên hệ với tôi."
Thẩm Bùi nhận danh thiếp của người kia, lễ phép gật đầu tỏ ý đã biết.
"Dự án phía nam thành phố chúng ta cũng sắp xong rồi, không biết kế tiếp cậu có tính toán gì chưa?"
Đối tác lại lôi kéo hắn nói về kế hoạch của dự án mới. Thẩm Bùi lợi dụng thời gian rảnh nhìn sang bên kia, lại không thấy Tiêu Dương đâu nữa.
Có lẽ là đến chỗ khác đợi rồi.
Hắn nghĩ, lại kéo tinh thần lại nghe người khác giới thiệu.
Chờ đến khi Thẩm Bùi dứt ra khỏi đám người, đi khắp sảnh lớn cũng không tìm thấy bóng dáng Tiêu Dương đâu.
Hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho đối phương, song lúc mở màn hình lên lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to. Cuối cùng vẫn khó khăn cất điện thoại về túi.
Trạng thái của hắn thế này không ổn.
Thẩm Bùi thầm nhủ bản thân vô số lần.
Hắn tránh khỏi đám người, nen theo tường đi lên ban công trên lầu. Trên này người ít tới đáng thương, chỉ có vài bóng người, đến ánh đèn cũng ảm đạm mờ ảo.
Gió đêm vù vù thổi vào, kéo bay tấm rèm vốn rũ xuống.
Thẩm Bùi vừa nhìn đã trông thấy Hạ Thư, cậu ta dựa người trên lan can, có lẽ do ánh trăng, đôi mắt có vẻ sáng ngời hơn hẳn.
Theo bản năng, hắn cảm thấy mình không nên đi tiếp nữa.
"...Cậu ấy vứt mình cậu ở đây à?"
Thẩm Bùi nghe thấy Hạ Thư nói.
"Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, vừa trở về đã nghe nói A Bùi kết hôn..."
"Trước đây Thường Kiệt hay nói với anh, A Bùi có quen một vài omega, nhưng không bao lâu thì chia tay hết. Có đôi khi anh rất hối hận, nếu lúc đó anh..."
Không phải lần đầu hắn biết tâm sự của Hạ Thư, nhưng đây là lần đầu hắn nghe chính miệng Hạ Thư nói ra. Mấy năm Hạ Thư đi nước ngoài, Thường Kiệt cũng thường ẩn ý nhắc đến mấy lần, bao gồm cả lần Hạ Thư trở về. Hành động của nhóm Thường Kiệt làm hắn nhận thấy điều không đúng, song hắn cũng không định nói chuyện rõ ra. Thứ nhất là thấy không cần thiết, thứ hai là sợ hai bên xấu hổ.
Nhưng không còn giây phút nào xấu hổ hơn bây giờ nữa.
Hắn không biết Hạ Thư đang nói lời này với ai, hắn chỉ biết bản thân tốt nhất nên giả vờ không nghe thấy gì, rời khỏi nơi này ngay.
Chân Thẩm Bùi vừa xoay đi đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
"Ngài Hạ."
"Tôi muốn nói, đừng bảo là anh luôn cảm thấy, anh Bùi không yêu đương với ai là do đang đợi anh đấy chứ?" Giọng nói là giọng nói quen thuộc, nhưng giọng điệu không giống Tiêu Dương ngày thường, giống như nhiễm phải lạnh lẽo của gió đêm, lại thêm chút trào phúng.
Thẩm Bùi ngây ra tại chỗ, bàn chân vừa xoay bước cũng lặng lẽ rụt về. Hắn tự biết nghe lén người khác nói chuyện không được lịch sự, nhưng hắn cũng biết, nếu bây giờ hắn bỏ đi như thế, chắc chắn sẽ hối hận.
"Anh Hạ năm nay cũng hai sáu, hai bảy tuổi rồi nhỉ."
"Thế nào, tôi và A Bùi từ sáu tuổi đã..."
"Lúc học đại học, tôi từng tham gia một lớp tâm lí học. Giảng viên đó nói, hành vi tự cho là đúng, thích một người bèn tìm mọi cách quấy phá cuộc sống của đối phương, là một giai đoạn tư duy cộng sinh điển hình. Lúc ấy tôi nghĩ, cái thứ như giai đoạn cộng sinh này, trong quá trình trưởng thành và phát triển nên bị loại bỏ dần mới đúng. Dù sao thì bây giờ đâu phải mấy trăm năm trước?"
"Nhưng tôi không ngờ, người hai sáu hai bảy tuổi như anh Hạ đây lại là một ví dụ rất hay cho tôi."
Lời Tiêu Dương nói Thẩm Bùi nghe rõ hết cả. Tiếng nói không giống với Tiêu Dương hắn gặp gỡ mỗi ngày, song lại trùng khớp với Tiêu Dương ngày ấy đứng trên bức tường đến lạ. Hắn có hơi buồn cười, không biết do đâu, hắn cứ cảm thấy Tiêu Dương lúc này, một Tiêu Dương cứng rắn ương ngạnh đáng yêu vô cùng.
Ừm, đáng yêu.
Meocam
Thẩm Bùi lại thầm mắng bản thân quá sến súa, nghiêng người dựa vào tường lắng nghe hai người nói chuyện.
"Cậu nói thế cũng không quá đúng đâu." Hạ Thư nghiến răng nghiến lợi nói, "Hôm đó tôi về bèn tìm người hỏi thăm, mới phát hiện trước đây bọn tôi đã từng gặp cậu."
Tiêu Dương không nói gì.
"Lúc đó tôi còn chưa chia tay với Thẩm Bùi, người bọn tôi nhìn thấy trên sân thể dục trường số 11, là cậu phải không." Hạ Thư dừng một chút, hẳn là đang đánh giá phản ứng của cậu, "Cậu bây giờ thay đổi lớn thật đấy, bảo sao tôi không nhận ra. Tôi thấy, A Bùi cũng không nhận ra đúng không?"
Thẩm Bùi nghe thấy như lạc vào sương mù, hoàn toàn chẳng hiểu Hạ Thư đang nói gì.
"Lúc nãy cậu nói lì lợm la l.i.ế.m là tư duy cộng sinh, vậy người như cậu, là loại gì đây?" Cậu ta nói. "Dựa thế anh cậu lôi kéo quan hệ với Thẩm Bùi, cậu khác gì tôi chứ?"
Tiêu Dương cười. Thẩm Bùi cảm thấy cậu đang kiềm nén, tiếng cười vừa thấp vừa trào phúng.
"Tôi và anh khác nhau chứ, rất lớn nữa là đằng khác. Ví dụ như, từ lâu Bùi đã không còn hứng thú gì với anh nữa?"
"Hoặc là nói cách khác nữa. Ví như năm đó người bỏ rơi一 tuy là tôi không muốn dùng từ này lắm. Năm đó người bỏ rơi Bùi chính là anh, người có lỗi với anh ấy cũng là anh."
"Tôi cho rằng không ăn cỏ cũ là tố chất của một người trưởng thành, nhất là những người như anh ấy. Muốn gương vỡ lại lành cũng có yêu cầu, tất nhiên là anh không đáp ứng được yêu cầu này."
Thẩm Bùi nghe Tiêu Dương nói từng câu từng chữ, không tránh khỏi xúc động trong lòng. Tiêu Dương hiểu rõ hắn hơn hắn nghĩ, dường như còn biết rõ quá khứ của hắn với Hạ Dương. Thậm chí rất lâu trước đây, hắn và Tiêu Dương đã từng gặp gỡ.
Thẩm Bùi lặng lẽ hồi tưởng, nhưng đã qua gần mười năm, làm sao có thể nhớ rõ từng thứ.
Hắn lại nhớ tới hôm Tiêu Dương kéo hắn đi dạo ờ trường số 11, lúc ấy có phải cậu còn ôm mục đích khác? Khi chỉ tay ngắm nhìn thân cây bị gãy kia, phải chăng cậu đã mong chờ bản thân nhớ lại chuyện cũ năm xưa?
Tiêu Dương rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn. Cậu đi đến trước mặt Hạ Thư, khoé miệng vẫn đang cười. Cậu chống tay trên lan can, ép Hạ Thư phải lùi bước, nửa người trên đều nghiêng ra bên ngoài.
Tiêu Dương
Tiêu Dương không ra cái tay kia ở Hạ Thư cà vạt thượng điểm điểm, thực ôn nhu, cùng hắn biểu tình hoàn toàn bất đồng. Rồi sau đó, hắn lại tượng trưng tính mà sửa sang lại một chút cái kia cà vạt.
"Anh Hạ nếu như đã tìm người hỏi thăm về tôi, thế người đó có nói cho anh biết, trước đây tôi là người như thế nào không?"
"Anh Hạ nếu muốn nói gì, có thể tìm Bùi để nói. Tôi đoán, anh ấy sẽ rất kinh ngạc, sau đó..." Cậu chớp chớp mắt với Hạ Thư.
"Cậu không sợ tôi kể cho A Bùi nghe ư?"
"Sợ chứ." Tiêu Dương vô tội cười, "Anh Hạ nếu có bản lĩnh thì làm tôi và anh ấy ly hôn đi."
Cậu như một con sói để lộ răng nanh sắc nhọn. Rõ ràng trước đây trông giống chú chó con ngây thơ vô hại, mặc người xây xé. Dù sao thì chỉ cần không há miệng, ai biết bên dưới đó là con người như thế nào?
Thẩm Bùi chưa từng gặp omega nào như thê, nhưng phát hiện bất ngờ này chỉ làm hắn càng thêm chú ý Tiêu Dương, càng bị cậu hấp dẫn.
Tiêu Dương lùi về sau một bước, kéo cà vạt của Hạ Thư để cậu ta đứng thẳng lại. Cậu lại xoay người, tiếp tục dựa trên lan can, lạnh lùng nói, "Anh Hạ còn không đi, Bùi sắp đến đây tìm tôi rồi đấy."
Nói cho cùng là anh em ruột, cho dù thuộc tính khác biệt, bên trong thật sự không khác đi đâu được. Thẩm Bùi cười khẽ xoay người đi.
Hắn gửi cho Thư Tình một tin nhắn, để cô đi giúp hắn điều tra vài chuyện về Tiêu Dương lúc trung học.
Hắn cũng không biết đối phương có thể cho hắn biết bao nhiêu. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ là rất rất muốn hiểu rõ omega này.