Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ - truyen full - - Trang 2
Chương 15: Mẹ Không Được Bỏ Rơi Con!
Trước khi đưa ra quyết định này, Dương Thụ đã mất bao nhiêu ngày đêm suy nghĩ lo lắng, cuối cùng mới quyết tâm nói ra.
Ông không kiên quyết và bình thản như cách ông thể hiện ra ngoài, trên thực tế, đau khổ và do dự của ông chỉ nhiều chứ không ít hơn Dodd.
Có lẽ Dodd chỉ không nỡ để Tước Thu một Omega nhỏ bé xinh đẹp nhưng không hề mỏng manh quá trớn này.
Nhưng Dương Thụ là trưởng phố, chắc chắn sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn về chuyện để Tước Thu đi hay giữ lại cậu.
Dẫu sao trên tinh cầu Darkness, đâu ai không biết Omega quý giá cỡ nào, có tác dụng trong việc bảo vệ quần thể ổn định ra sao…Cho dù chỉ là một Omega bình thường cũng sẽ có tác dụng không tầm thường.
Chẳng qua thân là người cầm quyền phố Grassy, ông không thể biểu đạt trực tiếp cảm xúc và suy nghĩ thật sự trong lòng mình ra được, mà luôn phải ra vẻ bình tĩnh kiềm chế bản thân, trong chuyện xử lý Angelie phát tác bệnh gen cũng thế, trong chuyện giữ hay để Tước Thu đi lại càng phải thế.
Có điều Dương Thụ – một người mưu tính sâu xa, luôn hết lòng vì phố Grassy hay Dodd – một Beta thẳng như ruột ngựa, đầu óc đơn giản đều không thể ngờ rằng Tước Thu sẽ đưa ra đáp án ấy.
Tức thì cả hai người đều sửng sốt như thể không hiểu câu nói ấy có ý nghĩa gì.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Kế đó, thứ cảm xúc cực kỳ phức tạp dâng lên trong lòng bọn họ.
Phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, phố Grassy mà ngay cả chính bọn họ đều cho rằng vô cùng cằn cỗi lại như báu vật trong mắt Omega nhỏ bé quý giá này.
Cậu không những không có ý chê bai mà còn khen ngợi.
Phản ứng thứ hai là có chút áy náy.
Rõ ràng bọn họ chưa từng cho Tước Thu được gì nhưng cậu vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của bọn họ.
Nếu đổi thành Omega khác, khi nghe việc có thể đến trường quân sự tinh cầu Darkness, nhất định sẽ không hề do dự chọn đến trường quân sự thay vì ở lại phố Grassy.
Vô số cảm xúc hòa vào nhau, khiến tâm trạng của Dương Thụ và Dodd hỗn loạn như đánh đổ bàn xử lý nguyên liệu.
Bọn họ vừa cảm khái, đồng thời cũng quyết tâm.
Tước Thu rất tốt, là Omega tốt nhất vũ trụ này.
Cho nên một Omega tốt như vậy xứng đáng có được một nơi ở tốt hơn.
Phố Grassy chỉ coi như một chỗ nghỉ chân tạm thời, có thể gặp gỡ với cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chung sống với nhau những ngày qua đã chính là niềm may mắn hiếm có cả đời này của toàn thể cư dân phố Grassy rồi.
Dương Thụ trầm ngâm một thoáng, cuối cùng cũng bất chấp, gồng mình lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tước Thu, chân thành nói với cậu: “Phố Grassy rất vinh hạnh có thể trở thành một trong những hồi ức tốt đẹp của cậu.
Chúng tôi rất hy vọng cậu có thể ở lại nơi này, nhưng chúng tôi càng hy vọng rằng cậu có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Tước Thu lặng yên nghe Dương Thụ nói hết, không đáp ngay mà quay sang nhìn Dodd trước.
Dodd lúc trước phản đối dữ dội nhất, vậy mà lần này lại giống như Dương Thụ, mặc dù vẫn rưng rưng nước mắt không nỡ, nhưng ngoài miệng lại vô cùng kiên định nói rằng: “Tinh cầu Darkness tràn ngập nguy cơ, phố Grassy đang vùng vẫy tìm đường sống, chỉ có trường quân sự tinh cầu Darkness mới thực sự bảo vệ được cậu.
Cậu phải đến đó, đó mới là sự lựa chọn chính xác.”
Sự thay đổi của Dodd nằm trong dự đoán của Tước Thu.
Mặc dù những ngày tháng chung sống với Beta chính trực lương thiện này không dài, nhưng cũng đủ để cậu nhìn ra anh ta là con người thế nào.
Có lẽ mới đầu Dodd khó chấp nhận được quyết định mà Dương Thụ đưa ra, nhưng chờ đến khi bình tĩnh và nghĩ lại kỹ càng thì nhất định sẽ không nói thêm một câu nào giữ Tước Thu lại cả.
Ngược lại anh ta còn sẽ cố gắng hết sức khuyên Tước Thu chấp nhận.
Bởi vì anh ta thuần túy và chân thành hy vọng Omega mà mình gặp được có thể sống tốt hơn.
Trong lòng anh ta, Tước Thu giống như đóa hoa hồng xinh đẹp cần được chăm sóc cẩn thận.
Chẳng phải hoa hồng nên sinh trưởng trong trang viên hoa lệ hay sao? Nhất là hoa hồng Canary.
Nó cần được trong nhà kính, cánh hoa nhỏ bé e ấp chụm vào nhau giống như từng chiếc bánh bao màu vàng đáng yêu, rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời cách bức tường hoa thủy tinh.
Dương Thụ thấy mãi mà Tước Thu không nói gì, cũng không biết rốt cuộc hiện tại cậu đang nghĩ gì nữa, vì thế thử hỏi dò: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”
Tước Thu im lặng một lát, kỳ thực trong lòng vẫn chưa quyết định, nhất thời chưa đưa ra được đáp án chính xác, đành nói: “Chuyện này tôi không thể quyết định một mình được, tôi còn phải hỏi ý kiến Mao Mao.”
Xuất phát từ góc độ lợi ích, trường quân sự tinh cầu Darkness quả thực là sự lựa chọn đáng giá hơn.
Tước Thu biết, Dương Thụ và Dodd cũng biết, chắc chắn cậu không thể ở lại phố Grassy cả đời này.
Nói cách khác, kỳ thực đôi bên đều biết rõ sự lựa chọn của đối phương.
Nhưng lựa chọn không có nghĩa là phủ định, nơi được lựa chọn chưa chắc đã tốt hơn nơi không được lựa chọn.
Nơi không được lựa chọn chưa chắc đã kém hơn nơi được lựa chọn.
Nếu Tước Thu chỉ là một Omega lang thang của thế giới này bị đuổi tới tinh cầu Darkness, gặp được phố Grassy đối xử với mình nhiệt tình thân thiện như vậy, cậu dám khẳng định cậu sẽ ở lại đây.
Nhưng dẫu có giả thiết thế nào thì Tước Thu vẫn không phải Omega của thế giới này, đây là sự thật.
Cậu là một cây hồng Canary đến từ thế giới khác, trong thế giới tàn khốc cá lớn nuốt cá bé này, cậu chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước, đồng nghĩa cậu sẽ không thể chỉ dừng lại ở một nơi.
Sở dĩ chưa thể đưa ra kết luận là do còn một người chưa biết chuyện, đó chính là Mao Mao.
Tước Thu có sự lựa chọn của riêng mình, nhưng cậu không muốn sự lựa chọn của mình trở thành gánh nặng cho người khác, nhất là Mao Mao.
Trong mắt Tước Thu, Mao Mao là một đứa trẻ không rành thế sự.
Cậu bé nên có quyền được biết và quyền lựa chọn của riêng mình, hơn nữa cậu cũng sẽ ủng hộ Mao Mao lựa chọn quyền lợi bản thân.
Tước Thu sẽ không ỷ vào chuyện mình lớn hơn Mao Mao mà võ đoán lựa chọn thay cậu nhóc.
Cậu luôn cho rằng mặc dù tuổi tác lớn hay nhỏ, thân phận khác biệt hoặc có nhân tố mạnh yếu khác, thì tất cả đều chỉ là điều kiện thêm vào.
Và khi hai người thực sự ở cạnh nhau, vứt bỏ hết tất cả những nhân tố bên ngoài, thứ còn lại nhất định là hai linh hồn bình đẳng.
Khi hai bên đồng thời được đặt lên bàn cân, chỉ số của hai linh hồn là như nhau, không ai quý hơn ai hết.
Cho nên dù mang thân phận “Omega quý giá” nhưng Tước Thu cũng chưa từng cảm thấy mình là người bề trên khi chung sống với những cư dân của phố Grassy.
Điều này cũng đúng với Mao Mao.
Tất nhiên Dương Thụ và Dodd sẽ không nghĩ sâu xa đến vậy, kể từ khi sinh ra bọn họ đã chấp nhận quy tắc cá lớn nuốt cá bé, kẻ hiếm có thì trở thành quý hiếm.
Đối diện với một Tước Thu khác hoàn toàn với những Omega còn lại, bọn họ luôn nghĩ rằng “Omega lương thiện cao quý này khác với Omega bình thường”, chứ chưa từng tìm hiểu cớ sao lại như vậy.
Dương Thụ và Dodd chẳng nghĩ nhiều trước câu trả lời của Tước Thu, bọn họ cho rằng cậu yêu thương Mao Mao nên đâu có lý do gì không đồng ý với cậu được.
“Vậy chờ cậu suy nghĩ xong rồi thì tới tìm tôi.” Dương Thụ nói.
Tước Thu gật đầu: “Vâng.”
“Vậy tôi đi trước đây, Dodd, cậu chăm sóc Tiểu Tước Thu nhé.”
“Được.” Dodd sụt sịt, bởi vì vừa rồi kích động nên bây giờ cổ họng vẫn còn hơi rát, giọng nói mang cả tiếng sụt sịt.
Thấy Dương Thụ muốn đi, anh ta bèn nói: “Để tôi tiễn ngài trưởng phố nhé.”
“Không cần, hai người nghỉ ngơi sớm đi.” Dương Thụ quay lưng lại, phất tay với hai người ra hiệu không cần phải tiễn nữa.
Tước Thu gọi Dodd một tiếng, vốn dĩ muốn bảo anh ta cùng vào phòng, nhưng Dodd chỉ nhìn theo hướng Dương Thụ rời khỏi đến thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tước Thu gọi mấy câu mà anh ta vẫn như không nghe thấy, cậu chỉ đành từ bỏ, vào phòng một mình.
Mà ngay khoảnh khắc xoay người, nương theo ánh trăng sáng, Tước Thu nhìn thấy rõ Mao Mao đang níu vào khung cửa.
Cậu nhóc đeo đôi dép lê to không vừa chân, mặc một chiếc áo ngủ và quần đùi mỏng manh, mái tóc màu bạc mềm mại rối tung, bím tóc nho nhỏ mà Tước Thu buộc cho cậu bé kết hợp cùng hai sợi râu dựng lên thành hình sóng wifi.
Mao Mao mở đôi mắt màu xám bạc tựa ánh trăng, yên lặng đứng bên cửa, nhìn thẳng về phía Tước Thu.
Thấy cậu quay người lại, cậu bé hơi ngẩng đầu lên, tìm kiếm tầm mắt người kia.
Tước Thu cũng không biết rốt cuộc Mao Mao đã đứng đây nghe bao lâu rồi.
Cậu đi tới nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Mao Mao, mai tay chống đầu gối, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Dứt lời, cậu vươn tay ra xoa xoa gương mặt nhỏ bé đông lạnh của cậu nhóc.
Mao Mao để mặc cậu xoa, không nói lấy một lời.
“Sao nhóc lại dậy vào lúc này?” Tước Thu không mắng Mao Mao chạy lung tung, cũng không trách cậu nhóc nghe lén người lớn nói chuyện, chỉ lo lắng cậu nhóc cứ thế chạy ra ngoài có lạnh hay không.
Nếu không phải tất cả hình ảnh vừa rồi diễn ra ngay trước mắt, có lẽ sẽ chẳng ai dám tin rằng một thiếu niên thoạt nhìn xa cách lại có thể để lộ biểu cảm dịu dàng và nói chuyện nhẹ nhàng đến vậy.
Vô cùng tương phản, nhưng khiến Tước Thu mang một sức hấp dẫn khác.
Giống như Mao Mao, Angelie, thậm chí cả Mallow đã từng cảm nhận được, trên người Tước Thu tựa hồ mang theo bản năng làm mẹ khó hình dung bằng lời.
Không chỉ đơn thuần là đối với một người, cũng không phải tình yêu của mẹ thường hay thấy mà là cảm giác cao cấp hơn, vĩ đại hơn, tựa như nguồn gốc của sinh mệnh.
Cho con người sinh mệnh, cứu chuộc con người.
Ở góc độ thị giác của Mao Mao, Tước Thu khoác lên mình lớp ánh trăng mềm nhẹ như cánh ve, bạc như sa mỏng.
Mái tóc của cậu như dòng ánh vàng chuyển động, bởi vì đứng ngược với ánh trăng mà có vẻ càng thêm trong suốt, giống như giơ hổ phách sáng rạng ngời dưới thái dương.
Mao Mao ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của người kia, cất giọng rất nhẹ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ muốn vứt bỏ con sao?”
Cậu nhóc nghe thấy Dương Thụ và Dodd muốn cậu tới trường quân sự tinh cầu Darkness, cảm giác hoang mang sợ hãi như bị vứt bỏ nháy mắt trào dâng, tựa như bóng đêm dày đặc bao trùm lên cơ thể cậu nhóc, khiến cậu nhóc không biết phải làm động tác gì hay trưng ra biểu cảm thế nào.
Tước Thu bỗng thấy kinh ngạc, cậu không hiểu tại sao Mao Mao lại có suy nghĩ rằng mình sắp bị vứt bỏ, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đáp: “Không phải, chẳng qua có lẽ sẽ phải rời khỏi nơi này, nếu nhóc muốn theo mẹ, mẹ sẽ dẫn nhóc cùng đi.”
“Đi đâu ạ?”
“Trường quân sự tinh cầu Darkness, mẹ cũng không quen thuộc chỗ đó lắm, nhưng điều kiện ở nơi đó chắc hẳn sẽ tốt hơn phố Grassy nhiều.
Tuy nhiên chưa chắc các cô các chú ở đó sẽ tốt như ở đây.
Cho nên nếu như nhóc muốn ở lại đây, mẹ cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của nhóc, lúc rảnh mẹ sẽ về thăm nhóc.”
Tước Thu còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Mao Mao nói: “Con đi với mẹ.”
“Nơi đó có lẽ sẽ rất nguy hiểm, nhóc còn nhỏ, mẹ không đề nghị em đi cùng mẹ đâu.”
Nhưng thái độ của Mao Mao vẫn kiên quyết lạ thường, vào khoảnh khắc ấy, Tước Thu cảm thấy trước mặt mình không phải một cậu nhóc bốn năm tuổi mà là một vị tướng quân kiên định.
Mao Mao nhìn chằm chằm vào mắt Tước Thu, mặc dù đôi mắt xám bạc kia còn rất non nớt, nhưng lại mang tới cho Tước Thu cảm giác sắc bén như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
“Cho dù nguy hiểm thế nào, cho dù phải đi đến đâu, con đều muốn đi cùng mẹ.”
Tước Thu sững người, sau khi định thần lại, cậu khẽ gật đầu, vươn tay xoa xoa sợi râu mềm mại của Mao Mao: “Được.”
Dứt lời, cậu đứng dậy: “Đi thôi, đi ngủ trước đã, trẻ con mà thức đêm sẽ không cao được đâu.”
Mao Mao bước đôi chân ngắn cũn theo sau, túm chặt lấy tay Tước Thu, sốt sắng hỏi: “Mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều không thể vứt bỏ con được.”
Tước Thu bị kéo lảo đảo, dừng bước chân, còn chưa kịp nói gì thì Mao Mao lại nói tiếp: “Xin mẹ đừng bỏ lại con một mình.”
Dường như cậu nhóc này quá ỷ lại vào cậu rồi thì phải?
Tước Thu không nghĩ nhiều, bất đắc dĩ trả lời: “Được, mẹ hứa với con.”
Mao Mao nói vô cùng nghiêm túc: “Nếu như một ngày nào đó mẹ thực sự vứt bỏ con, chờ khi con tìm lại được mẹ rồi, con nhất định sẽ phạt mẹ.”
Tước Thu vốn dĩ chẳng coi lời nói đùa của cậu nhóc là thật, nhưng Mao Mao nói chuyện vô cùng trịnh trọng làm cậu có cảm giác lạnh sống lưng, vì thế cậu chỉ đành đồng ý: “Nếu như mẹ thất hứa, Mao Mao phạt mẹ thế nào cũng được.”
Bấy giờ cậu nhóc vô cùng thiếu cảm giác an toàn mới vừa lòng, lại khôi phục dáng vẻ thân thiết với mẹ như ngày thường.
Cậu nhóc kéo tay Tước Thu cùng đi nghỉ ngơi, trước lúc ngủ còn xấu hổ áp trán vào trán Tước Thu, nhỏ giọng nói một tiếng chúc ngủ ngon..