Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm - Trang 2

Chương 52



Ở phương diện nào đó thì Alpha giống như thú hoang hung dữ vậy.
Nếu Lạc Uẩn phản ứng mạnh hơn, nghiêm túc bảo hắn đừng vào thì Phong Dã cũng không dám cưỡng chế xông vào thật.
Sai ở chỗ Lạc Uẩn lại sợ trước.
Mềm mềm như cừu non không biết kháng cự, tóc ngắn mềm, trên người sạch sẽ, có mùi hương nhè nhẹ.
Đối mặt với Alpha có độ xứng đôi cao, lại còn vừa vận động, miếng dán ngăn mùi không dùng được nữa.
Mùi hoa ngọt ngào theo nếp xoăn của miếng dán tràn ra ngoài.
Giống như một chất xúc tác.
Trong không gian nhỏ hẹp, ngọn lửa trong lòng Phong Dã ngo ngoe rục rịch.
Phong Dã đè lên tấm lưng mảnh khảnh của Lạc Uẩn, một chân cưỡng chế chen vào giữa chân cậu.
Một bàn tay niết nhẹ ngón tay cậu, một tay khác cực kỳ không an phận vu.ốt ve tuyến thể có mùi hương thoang thoảng.
“Như thế nào là làm bậy?” Phong Dã cúi đầu nói chuyện bên tai cậu.
Xung quanh đây không có ai, để an toàn nên hắn cố tình nói nhỏ, lại lộ vẻ trêu chọc như có như không.
“Hử? Em nói anh biết đi, như thế nào là làm bậy?”
Tiếng nói qua tai như mang theo một cái móc nhỏ móc lấy trái tim đang đập thình thịch của cậu.
Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng, nhắm mắt cũng tưởng tượng được ánh mắt si mê của đối phương khi nhìn cậu.
Cậu thừa hiểu Phong Dã.
Ngược lại với tính cách ngoan ngoãn phục tùng với cậu, là tính chiếm hữu và ham mu.ốn khống chế của Alpha với Omega mình thích nhất.
“Ý em là....như vậy hả?” Giọng Phong Dã ngắt quãng.
Bàn tay bên sườn eo của Lạc Uẩn từ từ động đậy, cuối cùng dừng lại.
Xúc cảm từ làn da truyền đến tay vừa trơn vừa mềm.
Vô cùng mê hoặc, Phong Dã không nhịn được véo nhẹ một cái.
Hắn mờ ám nói nhỏ: “Em nói xem, có phải thịt khắp cơ thể em đều dồn về đây hết không?”
Bị hắn chạm như thế, Lạc Uẩn hít thở dồn dập, làn da kia và cơ thể tê dại.
Cậu đỏ mặt, khó chịu quay người nắm lấy bàn tay không ngoan ngoãn kia.
“Anh làm gì đó......”
Giọng mềm xấu hổ còn xen lẫn cưng chiều, nhiều thêm phần bất đắc dĩ.
“Thay quần áo nhanh lên đi, đừng để muộn.” Lạc Uẩn nói.
Đôi mắt cậu trong sáng long lanh phản chiếu đôi mắt đen lạnh lùng của Phong Dã.
Đôi mắt như mực giờ đây dịu dàng hơn, giọng điệu muốn dỗ dành: “Anh muốn hôn em.”
Phong Dã ôm eo cậu, hắn cao nên phải cúi đầu mới hôn được chiếc môi ngọt mềm.
Trong mắt là chóp mũi trắng nõn của Lạc Uẩn, Phong Dã mím môi khô khốc, nói: “Ngoan, ngẩng đầu lên một chút.”
Phong Dã nói từ tốn không nhanh không chậm, lười biếng lại phân tán. Lúc thì thầm, gợi cảm trêu trọc khiến cơ thể người ta mềm như xốp.
Lạc Uẩn chưa bao giờ cảm thấy mình là thanh khống.
Nhưng mỗi lần Phong Dã lại gần tai cậu nói chuyện như thế này, trầm trầm gợi cảm như lông vũ làm tim cậu phát ngứa.
Tim đập nhanh như muốn mạng, Lạc Uẩn quăng mũ cởi giáp, choáng đầu đáp lại.
Nhưng cậu phản ứng chậm như ốc sên, Phong Dã tưởng rằng cậu đang do dự.
Thế nên lại thêm củi vào đám lửa đang cháy.
“Cục cưng à......” Hắn gọi.
Sau đó Phong Dã hôn lên nhĩ tiêm của cậu.
Đôi mắt Lạc Uẩn mở to, không đỡ nổi loại nick name này.
Tựa như một con sói hung dữ có răng nanh sắc bén, nhưng khi đối diện với người đặt ở đầu tim lại tự động giấu đi những nanh vuốt bén nhọn, để lộ ra cái bụng mềm mại, dùng lưỡi liếm con cừu ngây thơ.
Yết hầu Lạc Uẩn lăn nhẹ, giọng run run: “.........Ừ.”
Cậu hơi nâng cằm lên, chưa hoàn toàn ngẩng đầu, môi đã bị ngậm lấy, môi răng dán sát không chút khe hở.
Trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng và ái muộn hòa quyện với nhau.
Không giống nụ hôn nhẹ như nước, lần này là tình yêu to lớn và tiến công thật sự của Alpha.
Không ai dạy Phong Dã kỹ xảo lúc hôn.
Nhưng với người mình thích như kiến thức trời sinh đã có. Hắn không ngừng đòi hỏi, đồng thời trong lòng chỉ còn một ý nghĩ.
Đó là muốn hôn Lạc Uẩn cảm thấy thoải mái dễ chịu, nếu có thể khiến cậu si mê cảm giác này thì không thể tốt hơn.
Theo nụ hôn, Phong Dã vô ý thả chất dẫn dụ quyến rũ Lạc Uẩn trời sinh đã xứng đôi với hắn.
Môi răng hòa quyện vừa nóng vừa lưu luyến, Lạc Uẩn bị hôn không thở nổi.
Muốn kêu dừng, nhưng vừa hé miệng, lưỡi đã bị đối phương linh hoạt cướp đi.
Căn bản không nói được lời nào.
Với nụ hôn mãnh liệt, não Lạc Uẩn trống rỗng, trong đầu như có muôn vàn pháo hoa nổ tung.
Chỉ còn tiếng hừ ngọt ngào như làm nũng tràn ra từ khóe miệng.
Âm thanh tra tấn Phong Dã đến phát điên, nhìn đôi mắt hổ phách càng mê ly của Lạc Uẩn, tim hắn sắp hỏng mất.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, lúc này mới kéo lý trí của Lạc Uẩn về một chút.
Môi bị hôn đến tê dại.
“Được, được rồi.” Cậu thở dồn dập, nhéo Phong Dã để nhắc hắn.
Lời nhắc này căn bản vô dụng, yết hầu Phong Dã phát ra tiếng hừ nặng, nghiêng đầu nghiền áp mút cắn đôi môi vừa thơm vừa ngọt của Lạc Uẩn.
Từ trong ra ngoài, không buông tha bất kỳ chỗ nào có mùi bơ ngọt.
Cuối cùng, cần tự chủ thật lớn hắn mới hôn xuống khóe môi Lạc Uẩn.
“.........Cục cưng.” Phong Dã hôn khóe môi cậu, giọng trầm thấp ngắt quãng dính dụ.c vọng to lớn.
Lạc Uẩn bị dỗ đến mức đầu tê dại, cơ thể mềm nhũn vô cùng.
“Anh đừng gọi em như thế.” Lạc Uẩn mềm giọng nói, vết đỏ trên mặt chưa biến mất, cậu xấu hổ trốn vào vai Phong Dã.
“Em không thích cách gọi này hả?” Phong Dã hít thở nặng nề, v.uốt ve tóc Lạc Uẩn, yết hầu phát ngứa.
Hắn không bình thường, như trúng cổ trùng vậy, hoặc là bị bóng đè nên hôn thế nào cũng không đủ.
Chỉ cảm thấy môi vợ thật ngọt.
Nụ hôn vừa rồi không thể giải khát, ngược lại còn gợi lên suy nghĩ rõ ràng nhất trong lòng hắn.
[Vừa hôn lâu như vậy nhưng vẫn muốn ôm người hôn tiếp]
[Đều tại môi vợ mình ngọt quá]
[Giống như kem ý, phải ngậm lâu mới có thể giữ nhiệt. Phải ngậm lâu]
Lạc Uẩn: “......”
Vô sỉ thật sự.
Trách miệng cậu ngọt quá?
Không khí cũng ngọt ngào.
Chân Lạc Uẩn mềm, chóp mũi tiết mồ hôi mỏng, cậu dựa vào Phong Dã nghỉ ngơi.
Không đợi Lạc Uẩn trả lời, Phong Dã thử gọi một tiếng: “Cục cưng?”
“Gọi tên!” Lạc Uẩn trừng mắt liếc hắn.
Cậu tự nhận là ánh mắt vừa sắc vừa có khí thế, nhưng không ngờ mới hôn xong, khuôn mặt cậu càng đẹp hơn.
Đôi mắt trong sáng chứa nước, đuôi mắt khi nhếch lên trừng người vô tình nhiễm phải cơn gió quyến rũ người khác.
Dáng vẻ bây giờ của cậu còn hấp dẫn người khác hơn bình thường.
Cậu hơi ỷ lại hắn, cánh môi phủ lớp nước sáng, môi hồng nhạt bị hôn thành màu hồng ướt ái muội.
Nhìn kỹ thì môi châu bị hôn sung huyết, hơi sưng.
Bị ánh mắt như vậy trừng, suy nghĩ của Phong Dã dừng lại.
Cơ thể hơi không chịu khống chế.
“Chậc.......” Phong Dã cụp mắt nhìn cậu, hắn nhỏ giọng xuống, trong không gian nhỏ hẹp, giọng không hiểu sao lại gợi cảm.
Lạc Uẩn dựa vào người hắn, cùng lúc cậu cảm nhận được rõ ràng, mở to mắt không thể tin được.
Cúi đầu liếc qua.
Không nói nên lời, Lạc Uẩn lắp bắp nói: “Cậu, cmn cậu......”
Dù ít khi nói tục cậu cũng phải phá lệ vào lúc này.
Xấu hổ vô cùng, ngón tay cuộn lại, đầu óc lộn xộn, không biết nên nhìn chỗ nào.
Không thể cúi đầu, vừa nhìn lên trên lại đối diện với ánh mắt đen nhánh nóng rực, dữ dội.
Phong Dã vô cùng khó chịu, cũng cẩm thấy mình quá là......
Tâm tình nửa vời, hắn nắm lấy tay Lạc Uẩn, mím môi, cảm thấy khát nước.
Trong đầu hiện lên lời hứa lần trước Lạc Uẩn hứa với hắn.
Môi hắn nhúc nhích.
Chưa kịp thốt ra, Lạc Uẩn đã ngốc tại chỗ, cơ thể cứng đờ.
Cậu nghe thấy, nghe thấy tiếng kêu gào điên cuồng trong lòng Phong Dã.
- Là lúc nên thực hiện lời hứa.
Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng, không biết nên đặt tay ở chỗ nào. Cậu sợ Phong Dã bắt lấy tay cậu đặt lên nơi nóng nhất.
Lạc Uẩn lo sợ, nhịp tim đập nhanh hết mức.
Nhưng mà..... Nhìn mồ hôi tiết ra từ trán và sợi tóc ướt của Phong Dã, cậu không có suy nghĩ chạy đi.
Chẳng qua là cảm thấy cực kỳ xấu hổ thôi.
“Cái đó.........” Môi Phong Dã hé mở.
Lạc Uẩn mím môi, biết trước hắn sẽ nói gì.
Đồng ý sẽ giúp, phải thực hiện lời hứa. Cậu ổn định suy nghĩ, ngẩng đầu đối diện với Phong Dã.
“Ừm, em giúp anh.”
“Không thì em ra ngoài đợi anh một lúc nhé?”
Hai câu cùng phát ra một lúc.
Phong Dã: “Hả?”
Lạc Uẩn: “......”
Chết mất, ai đó mau tới cứu cậu.
Lạc Uẩn xoay người muốn chạy, váy ngắn lại bị kéo lấy.
Vì váy ngắn nên tay Phong Dã vô tình chạm vào chân cậu.
“Chạy cái gì mà chạy? Em bảo giúp anh hả?” Môi Phong Dã cong lên, khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo lộ ra nụ cười sâu xa.
“Lớp trưởng, xem ra là anh coi thường em rồi. Nếu em đã nói vậy, anh cũng không khách khí nữa."
Giọng Phong Dã lười biếng, ngữ điệu nói chuyện chậm chạp, giống hoàn toàn với khí chất vô kỷ luật của thiếu gia.
Hắn cười khẽ một tiếng: “Đến đây đi.”
Lạc Uẩn vội vàng lắc đầu: “Không.”
“Em đồng ý rồi mà.” Phong Dã trầm giọng nói.
Lạc Uẩn đỏ mặt: “Dù sao....  không muốn.”
Vừa dứt lời, cổ tay câu đã bị Phong Dã giữ chặt, cậu mượn lực xoay nửa vòng ngã vào lòng Phong Dã.
“Cục cưng?” Phong Dã nói chuyện bên tai cậu.
“.......” Lạc Uẩn nhìn khuôn mặt có ngũ quan sắc bén, xuất sắc không tì vết trước mặt.
Gương mặt này gọi cậu là cục cưng.
Cmn phạm quy quá đáng.
Kỹ xảo Alpha hay dùng để lừa gạt Omega thôi.
***
Lần đầu tiên cậu đối mặt với một Phong Dã như vậy.
Nhớ lại tiếng lòng trước kia nghe được, nếu không phải giả vờ không biết, nếu không phải từ chối lung tung cho qua chuyện.
Nếu không phải trong phòng ngủ lần đó cậu bị ngốc thì nhất định sẽ không bị Phong Dã bắt được “nhược điểm”.
Chuyện giúp đỡ này vốn là có đến có đi, huống hồ.....
Quan hệ của họ cũng xưa đâu bằng nay.
Lần đầu tiên cậu đối diện  với một Phong Dã như vậy.
Cho dù nhìn từ mặt nào, Lạc Uẩn đều cảm thấy đến đây cậu không hề bài xích.
Chỉ là...... xấu hổ lắm, đến mức tất cả rối tung, không có trật tự.
Phong Dã chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày như thế, cho nên đến lúc này, hắn và Lạc Uẩn giống nhau, quên hết kinh nghiệm trong quá khứ không còn chút gì.
Chỉ còn lại sự hưng phấn chân thật nhất, mỗi tế bào đều tràn ngập sung sướng,  không ngừng kêu gào.
Tim như nổi trống, lòng loạn cào cào.
Đầu óc sắp nổ mất.
Nhưng mà không đến một giây, hắn đã bị Lạc Uẩn tra tấn đến cực điểm.
“Sít........” Phong Dã rên một tiếng, hơi chau mày, hắn đang cố gắng nhẫn nhịn.
Tay Lạc Uẩn khựng lại, ngẩng đầu, trong mắt đầy áy náy, cậu nói: “Em làm anh đau hả?”
Để không đả kích lòng tự tin của cậu, Phong Dã mím môi, nhẫn nhịn không nói lời nào.
“Không phải, khá ổn.” Phong Dã thốt ra vài từ từ cổ họng.
Lạc Uẩn không tự tin động hai cái, lúc này, Phong Dã nắm lấy cổ tay cậu, thử hỏi: “Không thì...... để anh tự làm nhé? Em ra ngoài canh chừng giúp anh đi."
“......”
Lạc Uẩn dù làm gì cũng cực kỳ hoàn hảo làm sao có thể cam tâm?
Giọng cậu cứng rắn: “Không được, đã bảo em giúp anh rồi.”
Nói rồi, cậu từ từ nhớ lại ngày đó trong nhà Phong Dã đã làm cho cậu như thế nào, chỉ là lúc đó sự chú ý của cậu tan rã, sao nhớ nổi chi tiết.
Ấn tượng duy nhất là ngón tay Phong Dã thon dài, cũng rất lớn.
Không giống cậu, ngón tay nhỏ trắng, bàn tay không to như Phong Dã, không thể cầm hết được.
Cứ như vậy cũng không phải là cách, Phong Dã chịu tra tấn, cụp mắt nhìn thoáng qua thấy Lạc Uẩn còn mặc chiếc váy trắng hồng.
Eo nhỏ, chân dài, chân cũng đẹp, đường cong trơn mượt.
Là đôi chân đẹp nhất mà hắn từng thấy.
......Tuy là ngoài Lạc Uẩn, hắn cũng chỉ thoáng thấy chân Alpha lúc chơi bóng vào mùa hè.
Nhưng hắn có thể khẳng định chân vợ là đẹp nhất!
Ngay cả đầu gối cũng trắng hồng, không có màu đen đọng lại.
Lưng dựa vào tường, hắn nhấc tay vỗ nhẹ lên chân Lạc Uẩn.
Ma xui quỷ khiến nói; “Không thì....dùng cái này, để anh tự làm được không?”
Không khí đọng lại một giây, Lạc Uẩn hiểu ý hắn, mặt đỏ như tôm hấp mới ra khỏi nồi.
Sau khi xấu hổ vô cùng, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Phong Dã, anh đừng có mà quá đáng. Anh có tin bây giờ em lấy mạng anh luôn không?”
Tay Lạc Uẩn dùng ít sức, Phong Dã lập tức nhận thua, hắn kêu hai tiếng, xin tha: “Cụ cưng à, anh đùa thôi mà, đùa thôi.”
4
Hắn cẩn thận nhìn Lạc Uẩn một cái: “Hừm, không thể cho anh thu ít lợi được hả?”
Lạc Uẩn mím môi, đôi mi đen nhánh run loạn, ngón tay hơi dùng sức, khớp xương nổi màu xanh trắng.
Câu nào của Phong Dã cũng nhảy trên tim cậu.
Báo hại cậu xấu hổ và giận muốn chết.
“Không được.” Lạc Uẩn mở to đôi mắt long lanh, hít mũi, ngập ngừng nói: “
Em không biết, anh dạy em, em sẽ biết.”
"Anh dạy em, em sẽ nhanh chóng học được.....”
Giọng cậu thật mềm, khi nhỏ giọng nói chuyện thì mềm như mèo sữa.
Khiến người ta không đành lòng từ chối.
Phong Dã nhìn chằm chằm cậu, nuốt nước bọt, khát vọng và ham mu.ốn không chịu nổi một kích của Lạc Uẩn.
So với cảm nhận của mình, hắn càng quan tâm suy nghĩ của Lạc Uẩn hơn.
Lạc Uẩn chính là người hắn thích bốn năm rồi.
Càng là bảo bối mà sau này hắn muốn bảo vệ cả đời.
Phong Dã cúi đầu, nghiêng người lên trước, chóp mũi chạm vào chóp mũi cậu, lời nói mang ý trấn an.
“Ừ, anh dạy em. Anh thật sự rất thích, rất thích em.”
***
Không biết qua bao lâu, tay Lạc Uẩn đau xót.
Cậu chia một ít tinh thần nhìn vẻ mặt Phong Dã. Không giống như trước, trên mặt không còn kiêu căng và sự mất khống chế bình thường.
Trái lại khóe miệng hắn mím chặt, ngửa đầu, đường cằm mượt mà và rõ ràng.
Hắn hơi nhắm mắt, vẻ mặt khó có thể dùng ngôn từ để hình dung.
Nhìn thật gợi cảm, cực có mị lực và hormone nồng đậm.
Hắn chưa thay quần áo, trên người là áo tay ngắn và quần dài.
Để dễ dàng làm việc, vạt áo của hắn cuộn lên một ít.
Lộ ra cơn bụng có khe rãnh rõ ràng.
Không giống màu da trắng lạnh vào mùa đông, thời gian này nắng càng lúc càng to, nam sinh không có thói quen bôi kem chống nắng nên màu da đậm hơn.
Mơ hồ biến thành da màu lúa mạch.
Khác với cậu, Lạc Uẩn nhớ dáng người gà luộc khó luyện ra cơ bụng của mình.
Nhất thời cậu dùng ánh mắt hơi ngưỡng mộ nhìn cơ bụng chứa thật nhiều xúc cảm và sức bật kia.
Như có lực hấp dẫn tự nhiên.
Lạc Uẩn không nhịn được, không dừng tay mà dùng tay khác vén vạt áo của hắn lên một chút.
“A.” Mí mắt Phong Dã hơi nâng lên, cảm nhận được động tác bên hông, khà giọng hỏi: “Cục cưng à, em kéo áo của anh lên làm gì vậy?”
“........” Mặt Lạc Uẩn bỗng chốc biến hồng.
Cậu có thể nói rằng cậu bị cơ bụng của hắn thu hút không?
Hiển nhiên là không thể.
Nếu không đuôi Phong Dã chắc chắn hướng lên tận trời luôn.
Phong Dã hiểu suy nghĩ của cậu, cười một tiếng, chủ động vén áo lên: “Không phải không cho em nhìn, em sờ cũng được nữa.”
“Dù sao của anh cũng là của em, muốn sờ thì sờ đi, anh không cản em đâu.”
“.........” Nhĩ tiêm Lạc Uẩn càng đỏ hơn, tay bị câu này kí.ch thích run lên.
Cậu không nói nữa, cúi đầu, nhíu mày.
Không phải cậu đã học được kỹ xảo rồi ư, lâu như vậy có ổn không vậy?
“Lần trước anh bảo là..... vài giây thôi, anh đừng có dong dài như thế.”
Phong Dã: “......”
Hắn cảm thấy vợ hắn càng thêm tùy hứng, thay đổi sắc mặt cũng càng nhanh.
Căn bản không phải việc hắn có thể khống chế được.
“Chuyện này do em chứ, không phải do anh đâu.” Hắn nhỏ giọng nói trắng trợn.
Nhớ đến gì đó, tay phải Phong Dã đặt sau cổ Lạc Uẩn, sắp đến cực hạn, giọng hắn khàn khàn: “Không thì.... em hôn anh một cái.”
Lạc Uẩn ừ một tiếng, trầm mặc ngẩng đầu hôn lên khóe môi Phong Dã.
Đột nhiên gáy bị đè xuống, cậu nghe thấy Phong Dã nói: “Không phải hôn môi.”
Đôi mắt Lạc Uẩn tràn ngập mê man: “?”
“Hôn ở đây này.” Phong Dã chỉ vào eo bụng.
Lạc Uẩn nhìn cơ bụng hơi sung huyết kia, yết hầu trượt nhẹ.
Sau đó, hôn nhẹ một cái.
Nháy mắt hương bạc hà không khống chế được khuếch tán trong không khí.
Dần nhuốm lên áo trắng mà Lạc Uẩn mới thay.
Phong Dã dựa vào tường, thở hổn hển, mu màn tay che mắt.
“Xin lỗi.....làm bẩn quần áo của em rồi.”
***
Hôm nay đi làm cả ngày nên tui mệt quá, mai tui beta cho mọi người.
Lười beta xỉu ಥ⁠_⁠ಥ
Thật ra tui thích "bé ơi, bé à" hơn.....
Chương trước Chương tiếp
Loading...