Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ
Chương 40
Hà Thu Dã không ngờ Ngũ Thời Sâm thực sự chuẩn bị cho cậu một bữa lẩu đúng nghĩa.
Nhìn những bọt nước sôi sùng sục cùng hơi nóng bốc lên, cậu ngồi xếp bằng, tay cầm đũa, nói: "Anh Sâm, tuần sau em phải đi thủ đô thi đấu."
Tay Ngũ Thời Sâm đang thả đồ ăn vào nồi khẽ run lên.
"Tuần sau anh cũng phải đi dự một buổi triển lãm hội họa với thầy."
Nghe vậy, Hà Thu Dã có vẻ hơi thất vọng.
"Em bay vào Chủ nhật."
"Anh cũng vậy."
Vậy là... đúng lúc trùng nhau rồi.
Hà Thu Dã thở dài: "Vậy là chúng ta phải xa nhau mấy ngày rồi."
"Để anh xem có thể kết thúc sớm rồi bắt chuyến bay muộn nhất đến xem em được không." Ngũ Thời Sâm xoa xoa mu bàn tay cậu.
"Không sao đâu." Hà Thu Dã chống cằm, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, "Cũng chỉ là một cuộc thi thôi, không lâu lắm đâu, em sẽ về sớm thôi."
"Ngoài huấn luyện viên còn ai đi cùng em không?" Ngũ Thời Sâm hỏi.
Hà Thu Dã suy nghĩ một lúc, "Đội trưởng cũng đi."
Ngũ Thời Sâm: "..."
Hắn cau mày, lúc này mới nhớ ra Kỳ Nam và bạn trai của mình cùng vượt qua vòng loại Đại hội thể thao toàn quốc.
Tuy nói hắn không hẹp hòi đến thế... nhưng hắn thực sự không muốn Hà Thu Dã và Kỳ Nam thân thiết quá.
"Có đội trưởng đi cùng em yên tâm nhiều rồi, đội trưởng chu đáo lắm." Hà Thu Dã còn không quên khen một câu.
Ngũ Thời Sâm: "..."
Được rồi, hắn đúng là hẹp hòi thật.
"Ba người các em đi cùng nhau, nhưng em là Omega, liệu có bất tiện không?" Hắn hỏi dò.
"Thầy Lý còn mời cả chuyên gia dinh dưỡng và chuyên gia trị liệu đi cùng, tất cả đều là Omega, em sẽ ở cùng họ, chắc không có gì bất tiện đâu."
Hà Thu Dã hai má phồng lên, trông như một chú sóc con.
Ngũ Thời Sâm gật đầu tư lự.
"Phải rồi, nghe nói đồng đội em muốn tổ chức tiệc lên đường cho em phải không?"
"Ôi," Hà Thu Dã xua tay không mấy để tâm, "Thực ra cũng chỉ là mọi người ăn cơm cùng nhau thôi."
"Đồng đội em còn nói với anh, bảo anh cùng đi." Ngũ Thời Sâm nhắc đến như tình cờ.
Hà Thu Dã từ từ ngẩng đầu lên: "...Vậy anh có đi không?"
"Nếu em muốn anh đến, anh sẽ đến."
"Chủ yếu là... em sợ anh không quen, mấy người trong đội em đều... rất thân thiện." Hà Thu Dã suy nghĩ nửa ngày, mới miễn cưỡng chọn được một từ trung tính.
Ngũ Thời Sâm bật cười: "Anh thấy họ đối xử với em rất tốt."
"Ừm, mọi người đều khá tốt." Hà Thu Dã ngượng ngùng nói, "Nhưng có vài người hơi ngốc."
Ngũ Thời Sâm đại khái đoán được đối phương nói về những ai.
"Vậy anh không đi nữa, có anh ở đó, các em có thể sẽ không thoải mái."
"Thực ra anh muốn đến cũng được..."
"Thu Dã à, anh không cần phải chen vào vòng bạn bè của em đâu." Ngũ Thời Sâm nói, "Anh thích em, ở bên em là đủ rồi. Anh không giỏi kết bạn, gặp những tình huống như vậy, thường sẽ làm không khí trở nên rất gượng gạo. Anh không thích thế, anh nghĩ em cũng không muốn thấy như vậy."
Hà Thu Dã cúi đầu trầm ngâm.
"Anh Sâm, ngoài em ra, anh thật sự không có bạn bè nào khác sao?"
"Không có." Ngũ Thời Sâm trả lời dứt khoát, "Từ nhỏ đến lớn đều không có."
Hà Thu Dã nắm chặt ngón tay.
"Có lẽ trong mắt người khác, những người như anh thường sẽ chơi với các tiểu thư công tử thượng lưu." Ngũ Thời Sâm thản nhiên nói, "Nhưng thực tế, anh luôn một mình."
"Ba mẹ anh ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ, sau đó mẹ anh được điều đi Mỹ, chỉ giữ một chức phó chủ tịch danh nghĩa ở Trung tâm Liên minh." Ngũ Thời Sâm tiếp tục, "Ba anh không mấy quan tâm đến anh, hiện giờ ông ấy làm ăn rất lớn, nhưng ông có gia đình mới rồi. Ông luôn dồn tâm sức vào việc đào tạo con trai út của mình."
Hà Thu Dã bất động, không biết là phản ứng sinh lý hay tâm lý, thức uống vị ngọt vừa vào miệng bỗng trở nên đắng chát.
"Không ai dạy anh cách giao tiếp, không ai đưa anh hòa nhập vào vòng tròn của người khác, từ nhỏ đến lớn anh luôn ở một vị trí rất khó xử. Những người có hoàn cảnh không bằng anh không dám chơi với anh, những người có hoàn cảnh tương đương anh cũng chẳng buồn đến gần. Từ nhỏ lớn lên cùng anh chỉ có ông nội và một con chó Golden, đáng tiếc tuổi thọ của chó quá ngắn ngủi, nó đã ra đi khi anh 18 tuổi."
Ngũ Thời Sâm vừa nói vừa gắp đầy thức ăn vào bát Hà Thu Dã.
"Anh không biết chúng ta đi đến ngày hôm nay, là do duyên phận nhiều hơn, hay do độ phù hợp 98% kia. Nhưng gặp được em anh rất vui, anh muốn giữ em bên cạnh mình." Ngũ Thời Sâm liếc nhìn Hà Thu Dã, vừa hay ánh mắt hai người giao nhau.
"Anh chỉ muốn nói với em, Thu Dã à, đừng bao giờ nghĩ rằng em và anh là người của hai thế giới khác nhau, bên cạnh anh không có nhiều công tử tiểu thư quý tộc đâu." Giọng Ngũ Thời Sâm vốn trầm thấp, mạnh mẽ, lẽ ra phải vững vàng như tiếng trống, nhưng nghe lại như pha lẫn một giai điệu u buồn, "Thế giới của anh chưa bao giờ là hoa lệ tưng bừng, thế giới của anh chỉ có một mình anh thôi."
Nó là màu xám.
Cho đến khi gặp em, nó mới dần có chút màu sắc.
Hà Thu Dã cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Cậu đặt đũa xuống, di chuyển về phía Ngũ Thời Sâm.
"Giá như em gặp anh sớm hơn."
Cậu khẽ nói.
Ngũ Thời Sâm xoa đầu cậu: "Bây giờ cũng không muộn, em xuất hiện vừa đúng lúc."
"Chị em muốn gặp anh."
Hà Thu Dã đột nhiên nói.
Ngũ Thời Sâm hít một hơi: "Chị em?"
"Vâng... Chiều nay em đã nói chuyện với chị ấy về chúng ta, em muốn hỏi ý anh." Hà Thu Dã hơi ngượng ngùng, "Chị ấy muốn em đưa anh về nhà, nhưng nhà em hơi xa, phải đi tàu hỏa."
"Anh biết."
"Vậy anh... nghĩ sao?" Hà Thu Dã ngẩng đầu lén nhìn hắn vài lần.
Thực ra Hà Thu Dã rất giỏi đọc cảm xúc từ biểu cảm của người khác, nhưng cậu phát hiện kỹ năng này của mình trở nên vô dụng với Ngũ Thời Sâm.
Bởi vì phần lớn thời gian, người này đều không có biểu cảm gì, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể vạn vật trên đời đều không đáng để hắn ban cho một ánh mắt.
"Đi. Anh đương nhiên phải gặp chị em rồi."
Hà Thu Dã không ngờ đối phương trả lời nhanh như vậy: "Chỉ là về nhà chơi thôi, không phải bàn chuyện cưới xin đâu, anh không cần nghiêm trọng thế..."
"Được."
Sau bữa ăn, hai người cùng dọn dẹp.
Nói là "cùng nhau", thực ra Hà Thu Dã chỉ dọn bát đũa, phần việc còn lại đều do Ngũ Thời Sâm hoàn thành.
Ngũ Thời Sâm thực sự rất biết chăm sóc người khác, ngay cả việc nhà cũng làm rất thành thạo.
Cậu vốn tưởng một công tử như Ngũ Thời Sâm, hẳn là kiểu mười ngón tay không dính nước.
Nhưng những động tác thuần thục kia, rõ ràng là của người thường xuyên làm việc nhà.
"Thu Dã, em lấy quần áo ra đây, anh cho vào máy giặt." Ngũ Thời Sâm rửa xong bát đĩa thì lau tay, "Nghe nói máy giặt ở trường một lần phải mất 10 đồng?"
"Vâng... nên em thường tự giặt tay." Hà Thu Dã vừa trả lời vừa lấy quần áo từ túi tập ra, "Chúng em là vận động viên, luyện tập nhiều nên hay thay đồ."
"Sau này em cứ mang quần áo đến đây, anh giặt cho."
"Thực ra em tự giặt tay cũng nhanh mà..."
"Nhưng nếu em đến đây giặt, em có thể ăn tối cùng anh mỗi ngày." Ngũ Thời Sâm bất ngờ thốt ra một câu.
Hà Thu Dã nuốt khan hai cái, ngẩng đầu nhìn Ngũ Thời Sâm, lẩm bẩm: "Anh chỉ vì thế thôi à... sao không nói sớm."
"Vậy sau này sẽ đến đây giặt đồ nhé?"
"...Được." Hà Thu Dã mơ hồ đồng ý.
Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã quay đi làm việc của mình.
Hà Thu Dã: "..."
Sao có cảm giác như rơi vào hang sói vậy.
Nhìn những bọt nước sôi sùng sục cùng hơi nóng bốc lên, cậu ngồi xếp bằng, tay cầm đũa, nói: "Anh Sâm, tuần sau em phải đi thủ đô thi đấu."
Tay Ngũ Thời Sâm đang thả đồ ăn vào nồi khẽ run lên.
"Tuần sau anh cũng phải đi dự một buổi triển lãm hội họa với thầy."
Nghe vậy, Hà Thu Dã có vẻ hơi thất vọng.
"Em bay vào Chủ nhật."
"Anh cũng vậy."
Vậy là... đúng lúc trùng nhau rồi.
Hà Thu Dã thở dài: "Vậy là chúng ta phải xa nhau mấy ngày rồi."
"Để anh xem có thể kết thúc sớm rồi bắt chuyến bay muộn nhất đến xem em được không." Ngũ Thời Sâm xoa xoa mu bàn tay cậu.
"Không sao đâu." Hà Thu Dã chống cằm, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, "Cũng chỉ là một cuộc thi thôi, không lâu lắm đâu, em sẽ về sớm thôi."
"Ngoài huấn luyện viên còn ai đi cùng em không?" Ngũ Thời Sâm hỏi.
Hà Thu Dã suy nghĩ một lúc, "Đội trưởng cũng đi."
Ngũ Thời Sâm: "..."
Hắn cau mày, lúc này mới nhớ ra Kỳ Nam và bạn trai của mình cùng vượt qua vòng loại Đại hội thể thao toàn quốc.
Tuy nói hắn không hẹp hòi đến thế... nhưng hắn thực sự không muốn Hà Thu Dã và Kỳ Nam thân thiết quá.
"Có đội trưởng đi cùng em yên tâm nhiều rồi, đội trưởng chu đáo lắm." Hà Thu Dã còn không quên khen một câu.
Ngũ Thời Sâm: "..."
Được rồi, hắn đúng là hẹp hòi thật.
"Ba người các em đi cùng nhau, nhưng em là Omega, liệu có bất tiện không?" Hắn hỏi dò.
"Thầy Lý còn mời cả chuyên gia dinh dưỡng và chuyên gia trị liệu đi cùng, tất cả đều là Omega, em sẽ ở cùng họ, chắc không có gì bất tiện đâu."
Hà Thu Dã hai má phồng lên, trông như một chú sóc con.
Ngũ Thời Sâm gật đầu tư lự.
"Phải rồi, nghe nói đồng đội em muốn tổ chức tiệc lên đường cho em phải không?"
"Ôi," Hà Thu Dã xua tay không mấy để tâm, "Thực ra cũng chỉ là mọi người ăn cơm cùng nhau thôi."
"Đồng đội em còn nói với anh, bảo anh cùng đi." Ngũ Thời Sâm nhắc đến như tình cờ.
Hà Thu Dã từ từ ngẩng đầu lên: "...Vậy anh có đi không?"
"Nếu em muốn anh đến, anh sẽ đến."
"Chủ yếu là... em sợ anh không quen, mấy người trong đội em đều... rất thân thiện." Hà Thu Dã suy nghĩ nửa ngày, mới miễn cưỡng chọn được một từ trung tính.
Ngũ Thời Sâm bật cười: "Anh thấy họ đối xử với em rất tốt."
"Ừm, mọi người đều khá tốt." Hà Thu Dã ngượng ngùng nói, "Nhưng có vài người hơi ngốc."
Ngũ Thời Sâm đại khái đoán được đối phương nói về những ai.
"Vậy anh không đi nữa, có anh ở đó, các em có thể sẽ không thoải mái."
"Thực ra anh muốn đến cũng được..."
"Thu Dã à, anh không cần phải chen vào vòng bạn bè của em đâu." Ngũ Thời Sâm nói, "Anh thích em, ở bên em là đủ rồi. Anh không giỏi kết bạn, gặp những tình huống như vậy, thường sẽ làm không khí trở nên rất gượng gạo. Anh không thích thế, anh nghĩ em cũng không muốn thấy như vậy."
Hà Thu Dã cúi đầu trầm ngâm.
"Anh Sâm, ngoài em ra, anh thật sự không có bạn bè nào khác sao?"
"Không có." Ngũ Thời Sâm trả lời dứt khoát, "Từ nhỏ đến lớn đều không có."
Hà Thu Dã nắm chặt ngón tay.
"Có lẽ trong mắt người khác, những người như anh thường sẽ chơi với các tiểu thư công tử thượng lưu." Ngũ Thời Sâm thản nhiên nói, "Nhưng thực tế, anh luôn một mình."
"Ba mẹ anh ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ, sau đó mẹ anh được điều đi Mỹ, chỉ giữ một chức phó chủ tịch danh nghĩa ở Trung tâm Liên minh." Ngũ Thời Sâm tiếp tục, "Ba anh không mấy quan tâm đến anh, hiện giờ ông ấy làm ăn rất lớn, nhưng ông có gia đình mới rồi. Ông luôn dồn tâm sức vào việc đào tạo con trai út của mình."
Hà Thu Dã bất động, không biết là phản ứng sinh lý hay tâm lý, thức uống vị ngọt vừa vào miệng bỗng trở nên đắng chát.
"Không ai dạy anh cách giao tiếp, không ai đưa anh hòa nhập vào vòng tròn của người khác, từ nhỏ đến lớn anh luôn ở một vị trí rất khó xử. Những người có hoàn cảnh không bằng anh không dám chơi với anh, những người có hoàn cảnh tương đương anh cũng chẳng buồn đến gần. Từ nhỏ lớn lên cùng anh chỉ có ông nội và một con chó Golden, đáng tiếc tuổi thọ của chó quá ngắn ngủi, nó đã ra đi khi anh 18 tuổi."
Ngũ Thời Sâm vừa nói vừa gắp đầy thức ăn vào bát Hà Thu Dã.
"Anh không biết chúng ta đi đến ngày hôm nay, là do duyên phận nhiều hơn, hay do độ phù hợp 98% kia. Nhưng gặp được em anh rất vui, anh muốn giữ em bên cạnh mình." Ngũ Thời Sâm liếc nhìn Hà Thu Dã, vừa hay ánh mắt hai người giao nhau.
"Anh chỉ muốn nói với em, Thu Dã à, đừng bao giờ nghĩ rằng em và anh là người của hai thế giới khác nhau, bên cạnh anh không có nhiều công tử tiểu thư quý tộc đâu." Giọng Ngũ Thời Sâm vốn trầm thấp, mạnh mẽ, lẽ ra phải vững vàng như tiếng trống, nhưng nghe lại như pha lẫn một giai điệu u buồn, "Thế giới của anh chưa bao giờ là hoa lệ tưng bừng, thế giới của anh chỉ có một mình anh thôi."
Nó là màu xám.
Cho đến khi gặp em, nó mới dần có chút màu sắc.
Hà Thu Dã cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Cậu đặt đũa xuống, di chuyển về phía Ngũ Thời Sâm.
"Giá như em gặp anh sớm hơn."
Cậu khẽ nói.
Ngũ Thời Sâm xoa đầu cậu: "Bây giờ cũng không muộn, em xuất hiện vừa đúng lúc."
"Chị em muốn gặp anh."
Hà Thu Dã đột nhiên nói.
Ngũ Thời Sâm hít một hơi: "Chị em?"
"Vâng... Chiều nay em đã nói chuyện với chị ấy về chúng ta, em muốn hỏi ý anh." Hà Thu Dã hơi ngượng ngùng, "Chị ấy muốn em đưa anh về nhà, nhưng nhà em hơi xa, phải đi tàu hỏa."
"Anh biết."
"Vậy anh... nghĩ sao?" Hà Thu Dã ngẩng đầu lén nhìn hắn vài lần.
Thực ra Hà Thu Dã rất giỏi đọc cảm xúc từ biểu cảm của người khác, nhưng cậu phát hiện kỹ năng này của mình trở nên vô dụng với Ngũ Thời Sâm.
Bởi vì phần lớn thời gian, người này đều không có biểu cảm gì, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể vạn vật trên đời đều không đáng để hắn ban cho một ánh mắt.
"Đi. Anh đương nhiên phải gặp chị em rồi."
Hà Thu Dã không ngờ đối phương trả lời nhanh như vậy: "Chỉ là về nhà chơi thôi, không phải bàn chuyện cưới xin đâu, anh không cần nghiêm trọng thế..."
"Được."
Sau bữa ăn, hai người cùng dọn dẹp.
Nói là "cùng nhau", thực ra Hà Thu Dã chỉ dọn bát đũa, phần việc còn lại đều do Ngũ Thời Sâm hoàn thành.
Ngũ Thời Sâm thực sự rất biết chăm sóc người khác, ngay cả việc nhà cũng làm rất thành thạo.
Cậu vốn tưởng một công tử như Ngũ Thời Sâm, hẳn là kiểu mười ngón tay không dính nước.
Nhưng những động tác thuần thục kia, rõ ràng là của người thường xuyên làm việc nhà.
"Thu Dã, em lấy quần áo ra đây, anh cho vào máy giặt." Ngũ Thời Sâm rửa xong bát đĩa thì lau tay, "Nghe nói máy giặt ở trường một lần phải mất 10 đồng?"
"Vâng... nên em thường tự giặt tay." Hà Thu Dã vừa trả lời vừa lấy quần áo từ túi tập ra, "Chúng em là vận động viên, luyện tập nhiều nên hay thay đồ."
"Sau này em cứ mang quần áo đến đây, anh giặt cho."
"Thực ra em tự giặt tay cũng nhanh mà..."
"Nhưng nếu em đến đây giặt, em có thể ăn tối cùng anh mỗi ngày." Ngũ Thời Sâm bất ngờ thốt ra một câu.
Hà Thu Dã nuốt khan hai cái, ngẩng đầu nhìn Ngũ Thời Sâm, lẩm bẩm: "Anh chỉ vì thế thôi à... sao không nói sớm."
"Vậy sau này sẽ đến đây giặt đồ nhé?"
"...Được." Hà Thu Dã mơ hồ đồng ý.
Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã quay đi làm việc của mình.
Hà Thu Dã: "..."
Sao có cảm giác như rơi vào hang sói vậy.