Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Oan Gia Ngõ Hẹp - Bố Lan Kỳ

Chương 32



Hà Thu Dã cảm thấy mình điên rồi mới nửa đêm chạy đi tìm một Alpha đang trong thời kỳ dịch cảm.
Nhưng nếu không tận mắt thấy Ngũ Thời Sâm thế nào, cậu cũng không yên tâm được.
Tuy Ngũ Thời Sâm là đàn anh, nhưng trong mắt Hà Thu Dã, hắn chỉ là một đứa trẻ đáng thương không biết chăm sóc bản thân.
Cho đến khi đứng trước cửa tòa nhà mỹ thuật, cậu vẫn còn do dự.
Lên hay không lên đây?
Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat nhắn cho Ngũ Thời Sâm: "Phòng vẽ cá nhân của anh ở tầng mấy?"
Đối phương trả lời ngay lập tức.
"Tầng 5, đi thang máy."
Hà Thu Dã cảm thấy ngượng ngùng như thể bị bắt quả tang, chẳng lẽ hắn đã đoán được mình đến tòa nhà mỹ thuật rồi?
"Anh biết em sẽ đến à?" Hà Thu Dã nhắn tiếp, "Giờ anh thế nào rồi?"
"Đoán thôi."
"Cũng ổn."
Ngũ Thời Sâm cũng không nói gì thêm.
Hà Thu Dã cẩn thận đến trước cửa phòng vẽ cá nhân của Ngũ Thời Sâm, lịch sự gõ cửa.
"Anh Sâm, em đến rồi, anh mở cửa đi."
Cửa mở ngay lập tức.
Sắc mặt Ngũ Thời Sâm đã trở lại bình thường, nhưng má vẫn còn hơi ửng đỏ.
Hà Thu Dã đứng ngoài cửa, ngón tay chạm cằm, đánh giá đối phương một lượt: "Anh... không sao rồi à?"
Ngũ Thời Sâm gật đầu, bình thản nói: "Có vẻ không phải kỳ dịch cảm."
Hà Thu Dã ngạc nhiên: "Vậy là bệnh gì?"
Không phải là bệnh gì rắc rối chứ?
Ngũ Thời Sâm ngồi xuống ghế, rót cho Hà Thu Dã một cốc nước: "Tôi vừa hỏi bác sĩ nhà tôi."
"Bác sĩ nhà anh?"
"Ừm... bác sĩ riêng." Ngũ Thời Sâm giải thích ngắn gọn, "Tình trạng này gọi là động dục giả, do độ phù hợp pheromone quá cao gây ra."
Hà Thu Dã chưa bao giờ nghe nói đến cái gọi là "động dục giả".
"Thế nghĩa là... sao ạ?"
"Nói đơn giản, khi độ phù hợp giữa Alpha và Omega quá cao, họ sẽ có phản ứng rất nhạy cảm khi ngửi thấy pheromone của đối phương."
"...Có tác dụng phụ gì không ạ?"
"Tác dụng phụ là tạm thời rơi vào trạng thái giống kỳ dịch cảm," Ngũ Thời Sâm nghiêm túc nói, "Thực ra cũng không có gì."
"Vậy anh sẽ... tự khỏi phải không?" Hà Thu Dã hỏi nhỏ.
Ngũ Thời Sâm khẽ cười: "Chứ còn sao nữa?"
"Vậy nếu anh không sao," Hà Thu Dã nhẹ nhõm đứng dậy, thở phào, "Em về trước đây."
Lúc này, Ngũ Thời Sâm nắm lấy cánh tay cậu.
Ngón tay hắn hơi nóng, khi chạm vào làn da mát lạnh của đối phương, tạo ra cảm giác tương phản mạnh mẽ.
Hà Thu Dã lùi lại một bước: "...anh Sâm."
"Tôi không có ý gì khác," Ngũ Thời Sâm cúi đầu, "Tôi không hiểu sao bây giờ em lại sợ tôi như vậy, Thu Dã à, chúng ta có thể quay lại như trước không?"
"Anh Sâm, có lẽ..." Hà Thu Dã khó khăn nói, "Chúng ta vốn không nên có điểm giao nhau."
Lông mi Ngũ Thời Sâm khẽ run, cả người như bị đánh trúng, môi trắng bệch.
"Em và anh không thuộc về cùng một thế giới, đừng nói là làm bạn đời, ngay cả làm bạn bè, gia đình anh cũng sẽ không đồng ý đâu, đúng không?"
Cuối cùng đã chọc thủng tầng này, Hà Thu Dã cảm thấy thoải mái hơn nhiều trong lòng.
"Em đang nói... gia đình tôi? Em đang lo lắng về vấn đề này sao?" Ngũ Thời Sâm khó khăn lặp lại lời đối phương.
Hắn tiếp tục nói: "Gia đình tôi không quản chuyện kết bạn của tôi."
"Không quản anh kết bạn, cũng không quản anh tìm bạn đời sao?" Hà Thu Dã hỏi lại, "Họ biết anh tỏ tình với một đứa trẻ từ vùng quê nghèo như em, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."
Trước đây Hà Thu Dã chưa bao giờ cảm thấy ba chữ "vùng quê nghèo" khó chịu đến vậy.
Cho đến hôm nay, cậu phát hiện ra mình lại phải dùng rất nhiều can đảm mới nói ra được ba chữ đó.
"Tôi không hiểu sao em lại nghĩ như vậy." Ngũ Thời Sâm nói, "Gia đình tôi chỉ có mẹ tôi. Mẹ tôi ở tận Mỹ, cơ bản không về nhà, bà ấy không quản chuyện kết bạn của tôi, cũng không quản tôi tương lai chọn ai làm bạn đời. Khi xưa bà lấy bố tôi, bố tôi cũng chỉ là một gã nghèo, bố tôi là người vùng G."
Vùng G, nơi có GDP thấp nhất cả nước, hơn nữa địa hình hiểm trở, dân số ở đó giảm nghiêm trọng, hầu như năm nào cũng có người bỏ đi.
Hà Thu Dã run rẩy môi: "..."
"Thu Dã, em từ chối tôi là vì điều này sao?" Giọng Ngũ Thời Sâm càng thêm gấp gáp, hắn vội vàng giải thích tiếp, "Tôi thực sự không nói dối em, mẹ tôi không quản đời tư của tôi."
Bởi vì chính mẹ của Ngũ Thời Sâm cũng sống rất lộn xộn, bà biết mình không phải là người có thể làm gương hay cung cấp kinh nghiệm cho con cái trong lĩnh vực này, nên khôn khéo không can thiệp.
Hơn nữa với điều kiện gia đình họ, không cần phải tìm một Omega xuất thân danh giá để nâng tầm.
Hà Thu Dã ngẩn người: "Nhưng mà..."
"Thu Dã, em có thích tôi không?"
Ngũ Thời Sâm rất kiên trì với câu trả lời cho câu hỏi này.
Trong lòng Hà Thu Dã rối như tơ vò.
Cậu chưa nghĩ ra cách đối mặt với Ngũ Thời Sâm, tối nay cậu chỉ định đến xem Ngũ Thời Sâm có gặp chuyện gì không thôi.
"Anh Sâm, em nghĩ anh không hiểu thích là gì." Hà Thu Dã cúi đầu, giọng trầm xuống, "Anh có thể phân biệt được cảm giác thích một người và coi một người là bạn không?"
"Tôi có thể. Bác sĩ nói với tôi, tiền đề của động dục giả chính là..." Ngũ Thời Sâm từ tốn mở lời, "Có cảm tình với người khác giới." (Nhắc lại cho anh em lỡ có quên, thì "giới" ở đây ý chỉ ABO, AxA đồng nghĩa yêu đồng tính)
"Hơn nữa chuyện này bác sĩ nhà tôi biết, thì không lâu nữa mẹ tôi cũng sẽ biết tôi đã có người mình thích."
Ngũ Thời Sâm giải thích, "Bác sĩ nhà tôi cần phải báo cáo sức khỏe định kỳ của tôi cho mẹ tôi."
Hà Thu Dã như bị sét đánh.
"Vậy... vậy, mẹ anh cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của em sao?"
"Nếu bà ấy muốn thì sẽ biết."
"Sâm, anh Sâm." Hà Thu Dã hơi căng thẳng, "Anh thực sự thích em sao?"
"Thích."
"Em..."
Sau khi nội tâm dằn vặt dữ dội, cậu chọn cách rút làm rùa rụt đầu một lần nữa, nên đề xuất: "Em về suy nghĩ thêm một thời gian, rồi..."
"Thu Dã." Ngũ Thời Sâm ngắt lời cậu, "Nếu không thích tôi, tại sao lại dùng ảnh của chúng ta làm hình nền?"
Mồ hôi li ti bắt đầu lấm tấm trên mặt Hà Thu Dã.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, "thình thịch thình thịch".
Không khí trong phòng ẩm ướt nóng nực khó chịu.
"Anh biết rồi à..."
Thực ra bức ảnh đó chụp rất kín đáo, góc nhìn quá tối, đường nét khuôn mặt của cả hai người đều không rõ ràng.
Nhưng điều đáng ngượng là, do góc độ, hai người trong ảnh trông như đang hôn nhau.
"Đoán thôi, giờ đã xác nhận rồi." Ngũ Thời Sâm dường như luôn thích dùng cách này để trêu Hà Thu Dã, "Thu Dã, thật sự không thích anh sao?"
Nếu không thích, tại sao lại giữ tấm ảnh trông như đang hôn nhau của hai người làm hình nền chứ?
"Em..." Hà Thu Dã nhìn lánh đi, "Em chỉ là, thấy tấm ảnh đó đẹp thôi."
"Thu Dã, em không biết nói dối, đúng không?" Ngũ Thời Sâm nhìn Hà Thu Dã bằng ánh mắt dịu dàng.
Hà Thu Dã đầu hàng: "Anh muốn nghe câu trả lời này đến vậy sao."
"Anh muốn."
"Một chút." Hà Thu Dã đưa nắm tay lên che miệng, che giấu vẻ bối rối trên mặt. "Thích một chút."
Ngũ Thời Sâm kéo người vào lòng trước khi đối phương kịp phản ứng, giọng trầm thấp vang bên tai: "Một chút cũng đủ rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...