Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai - truyen full -
Chương 78: Không nhịn được
Giang Tri Hỏa không biết chính mình cuối cùng bị làm sao vậy, ngày đó sau khi bị chạm qua, thân thể như là bị mở ra chốt, ngửi thấy tin tức tố Nhan Mộ liền đầu óc mơ hồ.
Ở trường học còn đỡ, nhiều người, Nhan Mộ xịt hơi che lấp xong sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng về nhà, chỉ có hai người, tin tức tố vừa bay ra, chẳng sợ chỉ có chút tí tẹo, lý trí của Giang Tri Hỏa nháy mắt bay theo luôn, hơi thở, trái tim, sau cổ, cả người chỗ nào cũng có phản ứng, chỉ nghĩ được một điều là muốn dính lên Nhan Mộ, dù cho không làm gì cũng muốn dựa vào người Nhan Mộ, mặt kề mặt hôn nhau, dán lấy nhau.
—— tin tức tố của Nhan ca quá dễ ngửi.
Tuổi 18 đôi mươi, tinh lực tràn trề, rất dễ xúc động, dựa vào chút thôi liền không hiểu sao mà hôn nhau, duỗi tay chạm vào nhau đều là chuyện rất tự nhiên.
Mấy ngày đầu luôn là Nhan Mộ giúp Giang Tri Hỏa xong sẽ đi vào phòng tắm, tắm rất lâu.
Vài lần đầu Giang Tri Hỏa còn xấu hổ, rốt cuộc bộ dáng kia hơi mất mặt.
Sau khi bình tĩnh lại Giang Tri Hỏa càng là không dám nghĩ lại bộ dáng kia của mình.
Lại nói vẫn là Nhan thần đỉnh kout, mặc kệ tình huống như thế nào biểu cảm trên mặt đều không đổi, mặt không đỏ, tim không đập, bình thản ung dung, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng da mặt Hỏa ca không phải luyện cho không, vài lần như thế liền thành thói quen, đều đã là người yêu, nào có chuyện mất mặt hay không, thậm chí còn có chút nghiện. Thoải mái quá mà, sau khi ngửi được tin tức tố mặt trời mới mọc trong cơ thể không nhịn được, từ từ bay lên.
Hôm nay hai người học xong tiết tự học buổi tối vốn dĩ muốn ở trong phòng khách làm tập đề cương, cuối kỳ càng ngày càng nhiều đề, cái bàn trong phòng cái bàn kia không đủ, chỗ học tập liền dời từ phòng dọn đến bàn trà trong phòng khách.
Vốn dĩ đang làm bình thường, Giang Tri Hỏa đang chuyên chú giải đề, nhưng ở lúc nào đó, hơi che lấp trên người Nhan Mộ mất đi hiệu lực, hai người đang thảo luận đề bài bỗng ngửi được tin tức tố, vị mưa móc nhàn nhạt, Giang Tri Hỏa lập tức đỏ mắt.
Căn bản không cần nghĩ nhiều, chính là chuyện trong nháy mắt.
—— sau cổ đột nhiên nóng lên, đầu óc ở thời khắc đó mù mờ, trống rỗng.
Giang Tri Hỏa chưa nói gì, trực tiếp hôn lên, sau lại Nhan Mộ dọn sạch khăn giấy vứt trên mặt đất, lại đi tắm rửa.
Giang Tri Hỏa ghé vào trên bàn trà.
Trong WC truyền ra tiếng xả nước.
Đại não như một đoàn hồ nhão, Giang Tri Hỏa vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi, nghe được tiếng nước trong đầu lập tức hiện lên nổi lên đủ loại hình ảnh ——
Chân Nhan ca vừa dài vừa trắng, trên mắt cá chân có nốt ruồi.
Hắn có cơ bụng, đường cong xinh đẹp lại lưu sướng.
Cùng với xương quai xanh, hầu kết, tiếng hít thở ở bên tai.
Tin tức tố Alpha ở chóp mũi không vứt đi được.
Giang Tri Hỏa không biết mình đang làm gì, đứng dậy trực tiếp gõ vang cửa phòng tắm, Nhan Mộ cách cửa hỏi Giang Tri Hỏa làm sao vậy, Giang Tri Hỏa cũng chưa nói gì, chỉ lại gõ cửa hai cái.
Khi ra mở cửa Nhan Mộ đã mặc quần áo xong.
Tóc chưa lau khô, mồ hôi, bọt nước bám trên cổ.
Hơi nóng ập vào trước mặt, cả phòng tắm tràn ngập mùi sữa tắm.
Giang Tri Hỏa nâng tay chạm Nhan Mộ, đẩy người lên tường, đôi mắt còn đỏ.
Ở trong giây phút ánh mắt chìm xuống kia, tin tức tố không chịu khống chế tràn ra, yết hầu lọt ra một tiếng.
Bên tai trừ tiếng nước còn có tiếng hít thở trầm trọng.
Mãi đến sau khi chấm dứt, Giang Tri Hỏa mới ý thức được chính mình làm cái gì.
Sau cổ như bị bỏng, mặt cũng nóng bừng, Giang Tri Hỏa rốt cuộc ra khỏi trong trạng thái phát ngốc.
Anh ngơ ngác nhìn tay mình, lại nhìn Nhan Mộ.
Tóc bị bọt nước kéo xuống dính ở trên trán, đôi mắt hơi khép, lông mi rũ xuống, ánh mắt trầm trọng, như là mất đi tiêu cự, rồi lại rõ ràng chặt chẽ nhìn chằm chằm anh.
—— hỗn loạn, đen kịt.
Giang Tri Hỏa chưa thấy qua Nhan Mộ thế này, không thể nói rõ là cảm giác gì, hẳn là rung động, Nhan ca như này chỉ có anh nhìn thấy.
Trong phòng tắm không phải chỗ thích để nói chuyện, Giang Tri Hỏa rửa tay sạch sẽ liền chắp tay đằng sau, giả vờ như không có việc gì: "Nhan ca, cậu tắm tiếp đi, tớ đi ra ngoài trước."
"Đừng đi ra ngoài." Còn chưa kịp xoay người, Nhan Mộ liền duỗi tay nắm lấy Giang Tri Hỏa, "Sẽ bị cảm."
Hai người thuận thế cùng nhau tắm rửa một cái.
Rốt cuộc mới chạm qua, đều đang vào hình thức hiền giả, cũng không có lau súng cướp cò, chỉ là tắm rửa rất bình thường.
Trong nhà chỉ có một máy sấy, Nhan Mộ sấy cho Giang Tri Hỏa trước, chỉnh thành gió ấmchậm rãi làm khô.
Giang Tri Hỏa nhớ tới tình huống kia trong phòng tắm, rõ ràng tđã rửa qua, cảm giác trên tay đều không biến mất.
Điên rồi, điên thật rồi.
Chính anh cũng không thể giải thích được lí do cho cái điên này.
Chân tay mất khống chế, hoàn toàn phục tùng bản năng.
Giang Tri Hỏa xoa xoa cái mũi, thành khẩn xin lỗi vì hành vi của mình: "Nhan ca, xin lỗi, gần đây tớ hình như có chút không khống chế được chính mình, tớ sai rồi."
"Ngửi được tin tức tố liền nhịn không được." Giang Tri Hỏa rũ mắt, "Nhan ca cậu quá thơm."
Nhan Mộ không nói chuyện, chỉ là có trong nháy mắt đó động tác trong tay tạm dừng một lát, không có làm bày tỏ thái độ gì.
—— xong rồi xong rồi xong rồi.
Giang Tri Hỏa nhìn thấy được Nhan Mộ có chút tạm dừng, cảm thấy hoảng loạn.
Nhan ca khẳng định giận rồi.
Nếu tự nguyện muốn được chạm vào, lúc trước khẳng định đã chạm vào, cũng không đến mức để tới hôm nay.
Đều là nam sinh, đều hiểu được, có nam sinh đối phương diện này tương đối sĩ diện —— Nhan ca có thể thuộc về loại người này.
Giang Tri Hỏa cúi đầu cào cào đỉnh đầu, tự hỏi một hồi nên dỗ như thế nào.
Còn chưa nghĩ ra được, Nhan Mộ đã tắt máy sấy, tiếng gió bên tai chợt dừng lại.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy Giang Tri Hỏa từ sau lưng, cánh tay vòng qua eo, ôm Giang Tri Hỏa trong lòng ngực.
Tư thế này làm hai người trở nên cực kỳ thân mật, chóp mũi chạm vào sau cổ, đụng tới tuyến thể của Omega, vết sẹo kia trên tuyến thể sớm đã mờ dần theo phân hoá, sau cổ bóng loáng trắng nõn.
Sau đó Nhan Mộ lại kéo xuống cổ áo, nhẹ nhàng cắn trên vai, cắn ở chỗ hình xăm.
Bỗng nhiên bị cắn, Giang Tri Hỏa dựng thẳng lưng.
Nhan Mộ thả ra, lại kéo cổ áo lên, trán để trên vai anh, giọng nói nặng nề truyền từ phía sau lưng.
"Vấn đề không phải ở cậu, mà là tớ." Nhan Mộ nói, "Tớ sợ tớ nhịn không được."
Không chỉ Giang Tri Hỏa ngửi được tin tức tố sẽ có phản ứng ——
Dụ.c vọng chiếm hữu của Alpha với Omega là khắc vào bản năng, ý chí cũng không khống chế được.
Mà Giang Tri Hỏa lại không hề đề phòng gì Nhan Mộ, anh thậm chí không có tự giác chính mình đã bị đánh dấu một lần, để lộ chỗ yếu ớt nhất ở trước mắt Nhan Mộ.
Nhan Mộ hôn lên tuyến thể, răng nhọn để trên da, hắn không thể dùng sức, tuyến thể Omega quá mỏng manh, nhẹ nhàng cắn thôi cũng đã bị cắn rách.
Nhưng hắn lại thật sự rất muốn trực tiếp cắn xuống như vậy.
Sau cổ lại ngứa lại nóng, Giang Tri Hỏa cảm nhận được răng nhọn, lại cảm nhận được Nhan Mộ buông ra, chỉ là đem môi chạm trên tuyến thể: "Suy nghĩ này quá ác liệt, tớ đang nhịn."
Đêm khuya yên tĩnh, giọng Nhan Mộ vang lên sau tai.
Lòng Giang Tri Hỏa tan thành nước, giơ tay đụng vào tóc Nhan Mộ: "Nhan ca cậu thật là......"
Ngày tháng ở chung với Nhan học thần quá sung sướng.
Khoảng cách thi đua cấp quốc gia càng ngày càng gần, Nhan ca cơ hồ ngâm mình ở tổ thi đua, hai tuần này hắn không cần đi học, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị thi đua là được. Thậm chí còn không có thời gian đi ăn cơm trưa, đi đi về về mất một giờ quá lãng phí thời gian, đủ cho hắn lại giải nửa đề.
Trong khoảng thời gian này đều là Giang Tri Hỏa mang về phòng học, cùng hắn ăn, mệt mỏi thì ở nằm trong phòng học một hồi rồi tỉnh lại, sau đó Nhan Mộ tiếp tục làm thi đua, Giang Tri Hỏa xuống tầng đi học.
Ngày thường của lớp 12 luôn là như vậy, mỗi người đều đang bận rộn, mục tiêu là thi cuối kỳ, sau đó là thi chung thành phố, thi chung tỉnh, cuối cùng là thi đại học, mỗi đoạn thời gian đều có mục tiêu mới, không thể dừng lại, cần thiết làm liên tục.
Rất mệt rất khổ, sau nghĩ lại lại thấy phong phú hơn hẳn những lúc khác.
Rốt cuộc có thể trải qua cuộc sống cấp 3 bình thường, Giang Tri Hỏa cũng không quên Lệ Mục Hà.
Lệ Mục Hà sắp kết thúc hạng mục ở Lâm Thành, hạng mục đang ở gai đoạn kết thúc, hắn lại phụ trách nhiệm vụ lớn trong tổ số liệu, phải tăng ca khá nhiều, có mấy lần buổi chiều Giang Tri Hỏa nhắn tin cho hắn, Lệ Mục Hà đến 1, 2 giờ sáng mới trả lời, cũng là một người bận rộn.
Thời gian tháng 1 giao tháng 2 là lúc lạnh nhất trong năm ở Lâm Thành.
Giang Tri Hỏa tính cuối tuần về nhà lấy quần áo, bảo Nhan Mộ đi cùng, còn nói thuận đường đi thăm Lệ Mục Hà, gần đây Nhan ca quá căng thẳng, Giang Tri Hỏa cố ý kéo hắn đi ra ngoài nửa ngày giải sầu.
Nhan Mộ nói được.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, Hà Miểu Miểu đột nhiên lái xe đến dưới tiểu khu đón người.
Chị gái này lúc đâm thẳng cửa hội sở không chút do dự, đâm đến mức siêu xe thảm không nỡ nhìn, đặt ở cửa hàng 4S sửa hơn một tháng mới xong, phí sửa chữa không dám hỏi, báo bên bảo hiểm rồi mình còn tốn thêm bút tiền lớn.
Một chiếc siêu xe như vậy lái vào tiểu khu, không ít người đang vây xem.
Hà Miểu Miểu xuống xe, hôm nay cô mặc áo sơmi váy ca rô, áo khoác màu nhạt, trên đầu mang mũ Beret, thoạt nhìn tuổi trẻ xinh đẹp, như mới hai mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy người, cô liền đi lên trước ôm tay Nhan Mộ, mùa đông đều mặc quần áo dài, không lo lắng Nhan Mộ bị đụng tới.
Hà Miểu Miểu thân mật bám Nhan Mộ, nói với Giang Tri Hỏa: "Hello em đẹp trai, cho chị mượn Nhan thần của em một chút nhé."
Dáng vẻ này quá thân mật, Giang Tri Hỏa nói: "Nhan ca cậu khoác tay bạn gái xinh đẹp như vậy tớ sẽ ghen."
Vừa dứt lời, Hà Miểu Miểu đột nhiên bỗng cười phá lên kỳ lạ.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Hà Miểu Miểu, "Em lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa."
Giang Tri Hỏa bị phản ứng này dọa sợ tới mức không hiểu ra sao: "Tôi phải nói cái gì nữa?"
Hà Miểu Miểu còn đang cười, cực kỳ khoa trương, ngửa tới ngửa lui, cầm cánh tay Nhan Mộ lắc trước lắc sau: "Ha ha ha ha Nhan thiếu bạn trai nhỏ của cậu thật đáng yêu!"
Bạn trai nhỏ?
Giang Tri Hỏa: "?"
Nhan Mộ ghét bỏ rút tay ra, tránh Hà Miểu Miểu xa một chút, giải thích nói: "Đây là dì nhỏ của tớ."
Giang Tri Hỏa: "?"
???
Tiểu cái gì??
Dì nhỏ???
"Em họ mẹ tớ." Nhan Mộ nói.
Giang Tri Hỏa trừng mắt, không hoãn lại kịp, hai chữ" dì nhỏ" vừa ra, bối phận nháy mắt tách ra: "Dì nhỏ của cậu trẻ vậy? Mới vừa tốt nghiệp đại học? Không lớn hơn chúng ta mấy đi?"
Hà Miểu Miểu lại bắt đầu cười to.
Giang Tri Hỏa: "?"
Nhan Mộ không giữ mặt mũi: "Thật ra cách rất nhiều, qua năm tuổi mụ 31."
"Đệt." Nói tới tuổi, Hà Miểu Miểu một giây sắc mặt biến đổi, đá Nhan Mộ, "29 nhá, chưa u30, đừng nhắc tuổi mụ, đừng nói nữa, lên xe nhanh cho bà."
?
Nhiêu?
29?? Lớn mười mấy tuổi??
Không giống mà?!
Giang Tri Hỏa vẻ mặt ngơ ngác nhìn siêu xe nghênh ngang mà đi, trên đường trở về còn nhắn cho Nhan Mộ: tớ đ*, dì nhỏ???
Giang Tri Hỏa: 29???
Giang Tri Hỏa: Tớ không tin, Nhan ca, người nhà các cậu có phải đều đẹp lại nhìn trẻ không?
Không bao lâu Giang Tri Hỏa nhận được được voice, click mở ra nghe thấy giọng Hà Miểu Miểu, hiển nhiên là mạnh mẽ cướp di động.
"Đúng vậy, vừa đẹp vừa trẻ, em đẹp trai đừng để ý bối phận, kêu chị Miểu Miểu là được."
Giang Tri Hỏa: Chị Miểu Miểu.
Giang Tri Hỏa: [ ngoan ngoãn. jpg]
Giang Tri Hỏa: Thế này không phải tớ đang chiếm hời của Nhan ca à?
Nhan Mộ nói vài câu với anh, Giang Tri Hỏa ngồi trên xe buýt không thích xem di động, nói với Nhan Mộ một tiếng liền bỏ vào trong balo cắm tai nghe nghe nhạc, khi lại lấy ra tới Giang Tri Hỏa đã tới viện nghiên cứu chỗ Lệ Mục Hà, Nhan Mộ hỏi anh tới rồi à, Giang Tri Hỏa trả lời một câu tới rồi.
Trước tiên nói qua với Lệ Mục Hà, Lệ Mục Hà đã báo trước với bảo vệ, đăng ký ở chỗ bảo vệ liền đi vào.
Vừa lúc giờ cơm, mười mấy người trong phòng nghiên cứu đặt một bàn đồ ăn, chia chén đũa chờ Giang Tri Hỏa cùng ăn.
Lệ Mục Hà mới vừa cởi áo blouse trắng mặc khi làm thí nghiệm, bên trong là một áo lông màu nâu nhạt, cổ tay áo gấp lên, trên mũi là mắt kính gọng vàng, cười ôn hòa. Hắn vẫy tay với Giang Tri Hỏa, bảo anh ngồi chỗ bên cạnh hắn.
Trên bàn cơm mọi người đang vừa ăn vừa nói chuyện.
Hạng mục cơ bản kết thúc, cuối cùng chờ giáo sư tới nghiệm thu thành quả ký tên là được, mấy ngày nay không nhiều việc lắm, còn khá nhẹ nhàng.
Các đàn anh nghiên cứu sinh trò chuyện toàn bộ hạng mục, đầu tiên nâng chén chúc mừng một phen, cuối cùng đặt tay trên vai Lệ Mục Hà: "Tôi thật sự bội phục cậu, lúc trước boss nói muốn mang đàn em năm 2 tên Mục Hà tới tham gia hạng mục, tôi là thật không nghĩ tới cậu ấy có thể hoàn thành xuất sắc như vậy."
"Lúc ấy boss nói với tôi thế này." Đàn anh bắt chước giọng điệu cố vấn, vỗ vỗ mặt bàn, "Em không cần nghi ngờ đàn em, tên người ta ở trên tạp chí của ngành không ít hơn em đâu."
Đàn anh bắt chước như thật, người ở đây đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng nói chuyện của cố vấn, lớn tiếng cười rộ lên.
"Không phải." Lệ Mục Hà cười cười, nói, "Đều là hưởng ké, là các đàn anh, đàn chị giúp đỡ."
Đây thật sự chỉ là khiêm tốn.
Lệ ca giỏi giang cỡ nào Giang Tri Hỏa từ nhỏ nhìn đến lớn: "Lệ ca từ trước kia liền ưu tú, lúc trước tạm nghỉ học một năm tham gia OI, cầm giải nhất lại trở về thi đại học."
Giải nhất cuộc thi OI không dễ lấy, mấy ngàn thí sinh chỉ có 100 người có thưởng, Lệ Mục Hà lúc ấy xếp hạng top 10, trực tiếp vào trại tập huấn cấp tỉnh, thiếu chút nữa là có thể tham gia tuyển sinh sớm 985, 211, đi cử đi học, trước tiên thoát khỏi biển khổ thi đại học.
Lúc đó cũng có một trường Top 5 đưa ra ưu đãi khó có cho Lệ Mục Hà, thành tích quá tốt, không có trường học nào sẽ dễ dàng buông tha hạt giống tốt. Nhưng mà Lệ Mục Hà cuối cùng cũng chưa chọn trường nào cả, tham gia xong đấu bán kết lại về trường học trực tiếp học lớp 12 chuẩn bị thi đại học.
"Vì sao?" Trên bàn một đàn anh khác nghe xong rất khiếp sợ.
Hắn ngượng ngùng kể ra quá khứ, Lệ Mục Hà bảo Giang Tri Hỏa đừng kể tiếp, Giang Tri Hỏavờ không thấy được, cười hì hì nói: "Em cũng đã từng hỏi qua vấn đề này, Lệ ca nói anh ấy không muốn thiếu đi quãng thời gian cấp 3, anh ấy cũng muốn có hồi ức cả lớp cùng nhau nỗ lực thi đại học, về sau nhớ lại nhất định rất vui."
"Rõ ràng là con trai học tự nhiên, trong lòng lại có văn thơ."
"Đừng nói nữa, tiểu Hỏa." Lệ Mục Hà xấu hổ cười cười, xoa đầu Giang Tri Hỏa.
Một bữa cơm ăn rất hài hòa.
Sau khi tám chuyện hằng ngày, mấy anh chị viện nghiên cứu lại bắt đầu nói về thiết bị xử lý gần đây đang nghiên cứu, bề mặt sẽ phát laze.
Có đề luận của một đàn anh chính là cái này, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, các danh từ chuyên nghiệp liên tục nhảy ra, Giang Tri Hỏa ở bên cạnh yên tĩnh nghe, ngẫu nhiên nhắn tin cho Nhan Mộ.
Giang Tri Hỏa: Vào nhầm hội thảo học thuật.
Giang Tri Hỏa: Cái này làm cho tớ băn khoăn lúc sau chọn ngành gì.
Giang Tri Hỏa: Nhan ca nghĩ sao?
Giang Tri Hỏa: Đi thi đua thì chắc là ngành toán học đi?
Nhan Mộ không lập tức trả lời, chắc là không thấy được di động, Giang Tri Hỏa không vội, tiếp tục nghe đàn anh kể ra thành quả.
Nghe người ta kể lĩnh vực mình không biết cũng khá thú vị, ai ngờ đàn anh kia đang nói đến một nửa bỗng nhiên không hề nói tiếp, ngược lại bắt đầu nhìn Giang Tri Hỏa từ trên xuống dưới, nói với Lệ Mục Hà: "Mục Hà, anh phát hiện em trai em rất đẹp trai nhỉ? Có người yêu không? Sau này muốn học gì? Anh muốn giới thiệu em gái anh cho em ấy, em thấy thế nào?"
"Xin lỗi đàn anh." Giang Tri Hỏa cười cười nói, "Có người rồi."
Nhóm nghiên cứu sinh "Ồ ~" một tiếng.
Không ai nói gì gây mất hứng.
Đều đang hoài niệm, thời cấp 3 mà, lúc thuần khiết nhất sạch sẽ nhất có một tình yêu không cần để ý nhiều, về sau rất khó lại tìm được tình cảm thuần túy như vậy.
Nhưng Lệ Mục Hà thì dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Tri Hỏa.
"Nhan Mộ?"
Giang Tri Hỏa gật đầu.
Lệ Mục Hà cười cười: "Khá tốt."
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu lên, tự hào hơn ai khác: "Bạn trai em mà lị, đương nhiên là tốt nhất!"
Nhắc tới Nhan Mộ, Giang Tri Hỏa luôn là tinh thần phấn chấn.
Không nên ở viện nghiên cứu lâu, rốt cuộc thiết bị chuyên nghiệp nhiều, nói chuyện xong cũng nên kết thúc, những người khác còn có những công việc cuối cùng của riêng mình.
Nhan Mộ và Hà Miểu Miểu xử lý xong việc, ở hai mươi phút trước hỏi địa chỉ nói muốn lại đây đón Giang Tri Hỏa.
Lệ Mục Hà đưa Giang Tri Hỏa đến cửa viện nghiên cứu, Nhan Mộ đã chờ ở đây, hắn dựa ngồi ở trên lan can, phía sau xe đi như nước chảy.
Giang Tri Hỏa bước nhanh lại phía Nhan Mộ, ôm một cái, chờ Lệ Mục Hà chậm rãi đi lại, lắc lắc di động nói: "Lệ ca Nhan ca chờ một chút, em đặt đồ ăn tiện lấy luôn."
Lúc gần tới Giang Tri Hỏa mới phát hiện gần viện nghiên cứu có tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng.
Nhà này vừa lúc đang có hoạt động marketing, mỗi ngày chỉ có 2 giờ đến 5 giờ buôn bán, mỗi loại sản phẩm loại đều có hạn lượng, còn chỉ có thể đến cửa hàng lấy.
Rất cá tính, có điều thật sự ăn ngon, mỗi ngày đều có người tới xếp hàng.
Giang Tri Hỏa đã đặt hai món, cho Nhan Mộ và Lệ Mục Hà mỗi người một cái.
"Chờ em một lát." Giang Tri Hỏa chạy vào tiệm.
Thế là bỗng nhiên chỉ còn lại có hai người Nhan Mộ cùng Lệ Mục Hà.
Bọn họ ngày thường không có gì để nói chuyện, cơ bản mỗi lần gặp mặt đều ở bệnh viện, lúc trước Nhan Mộ luôn có chút ghen ghét Lệ Mục Hà, thật là một suy nghĩ tồi tệ, tuy rằng lần trước nói chuyện trong bệnh viện khúc mắc đã được cởi bỏ, nhưng lại đột nhiên gặp nhau, hai người đều rất xấu hổ.
Nhan Mộ chủ động gọi một tiếng Lệ ca, Lệ Mục Hà mỉm cười "Ừ" một tiếng, sau đó hai người không nói chuyện nữa.
Tiệm bánh ngọt đông khách, Giang Tri Hỏa đi vào gần mười phút còn chưa ra.
Lệ Mục Hà ngẩng đầu lên.
Bầu trời vào mùa đông cũng không phải màu xanh, cứ như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.
Hắn đột nhiên hỏi Nhan Mộ: "Tin tức tố của tiểu Hỏa là mùi gì?"
"Hả?"
"Tin tức tố." Lệ Mục Hà nhìn về phía Nhan Mộ, chỉ chỉ cái mũi của mình, "Tôi không ngửi được."
Lệ Mục Hà vẫn luôn mỉm cười, chẳng sợ khi nói ra bốn chữ này, biểu cảm vẫn chưa đổi, chỉ là khóe miệng hơi hơi hạ xuống.
Về chuyện tin tức tố, Lệ Mục Hà đã từng hỏi qua Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa nói cậu ấy cũng nói không rõ, phải tìm người có thể ngửi được hỏi một câu.
Nhan Mộ có thể ngửi được.
"Mùi rượu." Nhan Mộ nghĩ nghĩ nghiêm túc trả lời hắn, "Có khi là rượu trái cây, ngọt, có khi là...... Rượu vang đỏ? Nói không rõ, những lúc khác nhau mùi cũng khác."
"Thế à?"
"Ừm."
Lệ Mục Hà cong mắt: "Thật tốt."
Khi nói chuyện, Giang Tri Hỏa đã ra tới, còn ôm hai túi trong ngực, trước khi anh đến gần, Lệ Mục Hà nói với Nhan Mộ: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi."
Hạng mục Lệ Mục Hà tham gia đã kết thúc, cả đoàn ba ngày sau sẽ rời Lâm Thành về trường học. Lệ Mục Hà đã nói với Giang Tri Hỏa không cần tiễn, nhưng ngày đó Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ vẫn tới.
Vừa lúc nghỉ trưa, không phải đi học.
Hai nam sinh đẹp trai bỗng từ chạy đến, Nhan Mộ bị Giang Tri Hỏa kéo tới trước mặt Lệ Mục Hà.
Đột nhiên có hai người từ đâu chạy tới, mấy đàn anh ngồi chờ cùng Lệ Mục Hà hoảng sợ.
Lại tập trung nhìn vào, cậu trai đi cùng Giang Tri Hỏa cũng thật đẹp!
"Hi đàn em, có người yêu chưa, sau này định học gì? Anh muốn giới thiệu em gái cho em, em nghĩ sao?"
Lệ Mục Hà: "......"
Nhan Mộ: "......"
Giang Tri Hỏa che Nhan Mộ đằng sau: "Không được, Nhan ca người yêu em."
Đàn anh mở to mắt, trong nháy mắt khiếp sợ.
Hai chàng đẹp trai này yêu nhau?!
Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên lúc đầu mà thôi, đều là người đọc sách nhiều, tư duy cũng không quá cổ hủ, còn nói thêm: "Chúc mừng nhé, có người yêu rồi thì phải cố gắng thi đại học, cố lên hai em."
Thủ tục bay làm rất nhanh, trước khi qua trạm kiểm tra, Lệ Mục Hà ôm Giang Tri Hỏa một cái.
Năm ấy lúc mới vừa nhìn thấy tiểu Hỏa, thiếu niên này còn lùn hơn hắn một cái đầu, nhỏ nhỏ gầy gầy, hiện tại cao như hắn rồi, lại đẹp trai tuấn tú, khi cười rộ lên luôn là ánh mặt trời.
"Chuyện về ba, xin lỗi em." Lệ Mục Hà nhẹ giọng nói.
"Nói gì thế." Giang Tri Hỏa vỗ lưng Lệ Mục Hà, hai anh em ôm nhau, "Là ý của em, nếu không thế thì không thể quen được Lệ ca."
Giang Tri Hỏa nói: "Nhiều năm như vậy cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc em, có thể quen anh em rất vui vẻ, Lệ ca."
Lệ Mục Hà thấp giọng cười, thả tay ra. Hắn không cần nói gì nữa, chỉ là đem ánh mắt chuyển sang Nhan Mộ: "Chăm sóc tốt tiểu Hỏa."
"Được." Nhan Mộ nói.
Lệ Mục Hà vào trạm kiểm, sau đó quay đầu lại vẫy vẫy tay với hai người, nhắn cho Giang Tri Hỏa, bảo cho bọn họ mau về đi học.
Mãi đến hoàn toàn nhìn không thấy người, Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ đi ra sảnh lớn, bên kia cửa máy bay đã mở ra, mới vừa xuống máy bay lấy xong rương hành lý đi ra cửa, không ít người vây quanh ở bên ngoài đón máy bay.
Dòng người đi lại, xung quanh lập tức ầm ĩ lên.
Giang Tri Hỏa nắm Nhan Mộ, nói: "Hai năm trước tớ cũng đưa Lệ ca đi như vậy, mỗi lần khai giảng đều đưa một lần, khi đó chỉ có mình tớ, hôm nay tớ kéo thêm cậu tới."
"Thật khó nói lời tạm biệt ở nhà ga hay sân bay, biết chỉ là đi học ở thành phố khác, không phải không về nữa cũng không phải không thấy mặt."
"Nhưng chính là khó chịu, nói ra như làm ra vẻ đến chết được."
Nhan Mộ nghe anh nói xong, nắm chặt tay Giang Tri Hỏa, ngón cái xoa mu bàn tay anh nói: "Tháng 9 chúng ta cùng đi."
Nhan ca nói chuyện luôn là ngắn gọn lại nhẹ nhàng có thể ở đánh sâu vào lòng người khác.
Giang Tri Hỏa không tự giác cũng nắm chặt tay, lòng bàn tay Nhan ca quá ấm áp, nắm rồi không nghĩ thả ra.
Xung quanh người đến người đi, người ở sân bay luôn đi vội vàng.
Có người đẩy xe vali hành lý cao hơn người đi qua trước mặt hai người, bánh xe kêu cót két, đài phát thanh thông báo thông tin chuyến bay mới nhất.
Phía sau đột nhiên có giọng nói vang lên.
"Nhan thiếu?"
Là một giọng nam, người kia hình như không quá tin, lại kéo vali bước nhanh đi lên trước, nhìn Nhan Mộ thử hỏi: "Là Nhan thiếu phải không? Tôi không nhận sai chứ?"
Ở trường học còn đỡ, nhiều người, Nhan Mộ xịt hơi che lấp xong sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng về nhà, chỉ có hai người, tin tức tố vừa bay ra, chẳng sợ chỉ có chút tí tẹo, lý trí của Giang Tri Hỏa nháy mắt bay theo luôn, hơi thở, trái tim, sau cổ, cả người chỗ nào cũng có phản ứng, chỉ nghĩ được một điều là muốn dính lên Nhan Mộ, dù cho không làm gì cũng muốn dựa vào người Nhan Mộ, mặt kề mặt hôn nhau, dán lấy nhau.
—— tin tức tố của Nhan ca quá dễ ngửi.
Tuổi 18 đôi mươi, tinh lực tràn trề, rất dễ xúc động, dựa vào chút thôi liền không hiểu sao mà hôn nhau, duỗi tay chạm vào nhau đều là chuyện rất tự nhiên.
Mấy ngày đầu luôn là Nhan Mộ giúp Giang Tri Hỏa xong sẽ đi vào phòng tắm, tắm rất lâu.
Vài lần đầu Giang Tri Hỏa còn xấu hổ, rốt cuộc bộ dáng kia hơi mất mặt.
Sau khi bình tĩnh lại Giang Tri Hỏa càng là không dám nghĩ lại bộ dáng kia của mình.
Lại nói vẫn là Nhan thần đỉnh kout, mặc kệ tình huống như thế nào biểu cảm trên mặt đều không đổi, mặt không đỏ, tim không đập, bình thản ung dung, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng da mặt Hỏa ca không phải luyện cho không, vài lần như thế liền thành thói quen, đều đã là người yêu, nào có chuyện mất mặt hay không, thậm chí còn có chút nghiện. Thoải mái quá mà, sau khi ngửi được tin tức tố mặt trời mới mọc trong cơ thể không nhịn được, từ từ bay lên.
Hôm nay hai người học xong tiết tự học buổi tối vốn dĩ muốn ở trong phòng khách làm tập đề cương, cuối kỳ càng ngày càng nhiều đề, cái bàn trong phòng cái bàn kia không đủ, chỗ học tập liền dời từ phòng dọn đến bàn trà trong phòng khách.
Vốn dĩ đang làm bình thường, Giang Tri Hỏa đang chuyên chú giải đề, nhưng ở lúc nào đó, hơi che lấp trên người Nhan Mộ mất đi hiệu lực, hai người đang thảo luận đề bài bỗng ngửi được tin tức tố, vị mưa móc nhàn nhạt, Giang Tri Hỏa lập tức đỏ mắt.
Căn bản không cần nghĩ nhiều, chính là chuyện trong nháy mắt.
—— sau cổ đột nhiên nóng lên, đầu óc ở thời khắc đó mù mờ, trống rỗng.
Giang Tri Hỏa chưa nói gì, trực tiếp hôn lên, sau lại Nhan Mộ dọn sạch khăn giấy vứt trên mặt đất, lại đi tắm rửa.
Giang Tri Hỏa ghé vào trên bàn trà.
Trong WC truyền ra tiếng xả nước.
Đại não như một đoàn hồ nhão, Giang Tri Hỏa vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi, nghe được tiếng nước trong đầu lập tức hiện lên nổi lên đủ loại hình ảnh ——
Chân Nhan ca vừa dài vừa trắng, trên mắt cá chân có nốt ruồi.
Hắn có cơ bụng, đường cong xinh đẹp lại lưu sướng.
Cùng với xương quai xanh, hầu kết, tiếng hít thở ở bên tai.
Tin tức tố Alpha ở chóp mũi không vứt đi được.
Giang Tri Hỏa không biết mình đang làm gì, đứng dậy trực tiếp gõ vang cửa phòng tắm, Nhan Mộ cách cửa hỏi Giang Tri Hỏa làm sao vậy, Giang Tri Hỏa cũng chưa nói gì, chỉ lại gõ cửa hai cái.
Khi ra mở cửa Nhan Mộ đã mặc quần áo xong.
Tóc chưa lau khô, mồ hôi, bọt nước bám trên cổ.
Hơi nóng ập vào trước mặt, cả phòng tắm tràn ngập mùi sữa tắm.
Giang Tri Hỏa nâng tay chạm Nhan Mộ, đẩy người lên tường, đôi mắt còn đỏ.
Ở trong giây phút ánh mắt chìm xuống kia, tin tức tố không chịu khống chế tràn ra, yết hầu lọt ra một tiếng.
Bên tai trừ tiếng nước còn có tiếng hít thở trầm trọng.
Mãi đến sau khi chấm dứt, Giang Tri Hỏa mới ý thức được chính mình làm cái gì.
Sau cổ như bị bỏng, mặt cũng nóng bừng, Giang Tri Hỏa rốt cuộc ra khỏi trong trạng thái phát ngốc.
Anh ngơ ngác nhìn tay mình, lại nhìn Nhan Mộ.
Tóc bị bọt nước kéo xuống dính ở trên trán, đôi mắt hơi khép, lông mi rũ xuống, ánh mắt trầm trọng, như là mất đi tiêu cự, rồi lại rõ ràng chặt chẽ nhìn chằm chằm anh.
—— hỗn loạn, đen kịt.
Giang Tri Hỏa chưa thấy qua Nhan Mộ thế này, không thể nói rõ là cảm giác gì, hẳn là rung động, Nhan ca như này chỉ có anh nhìn thấy.
Trong phòng tắm không phải chỗ thích để nói chuyện, Giang Tri Hỏa rửa tay sạch sẽ liền chắp tay đằng sau, giả vờ như không có việc gì: "Nhan ca, cậu tắm tiếp đi, tớ đi ra ngoài trước."
"Đừng đi ra ngoài." Còn chưa kịp xoay người, Nhan Mộ liền duỗi tay nắm lấy Giang Tri Hỏa, "Sẽ bị cảm."
Hai người thuận thế cùng nhau tắm rửa một cái.
Rốt cuộc mới chạm qua, đều đang vào hình thức hiền giả, cũng không có lau súng cướp cò, chỉ là tắm rửa rất bình thường.
Trong nhà chỉ có một máy sấy, Nhan Mộ sấy cho Giang Tri Hỏa trước, chỉnh thành gió ấmchậm rãi làm khô.
Giang Tri Hỏa nhớ tới tình huống kia trong phòng tắm, rõ ràng tđã rửa qua, cảm giác trên tay đều không biến mất.
Điên rồi, điên thật rồi.
Chính anh cũng không thể giải thích được lí do cho cái điên này.
Chân tay mất khống chế, hoàn toàn phục tùng bản năng.
Giang Tri Hỏa xoa xoa cái mũi, thành khẩn xin lỗi vì hành vi của mình: "Nhan ca, xin lỗi, gần đây tớ hình như có chút không khống chế được chính mình, tớ sai rồi."
"Ngửi được tin tức tố liền nhịn không được." Giang Tri Hỏa rũ mắt, "Nhan ca cậu quá thơm."
Nhan Mộ không nói chuyện, chỉ là có trong nháy mắt đó động tác trong tay tạm dừng một lát, không có làm bày tỏ thái độ gì.
—— xong rồi xong rồi xong rồi.
Giang Tri Hỏa nhìn thấy được Nhan Mộ có chút tạm dừng, cảm thấy hoảng loạn.
Nhan ca khẳng định giận rồi.
Nếu tự nguyện muốn được chạm vào, lúc trước khẳng định đã chạm vào, cũng không đến mức để tới hôm nay.
Đều là nam sinh, đều hiểu được, có nam sinh đối phương diện này tương đối sĩ diện —— Nhan ca có thể thuộc về loại người này.
Giang Tri Hỏa cúi đầu cào cào đỉnh đầu, tự hỏi một hồi nên dỗ như thế nào.
Còn chưa nghĩ ra được, Nhan Mộ đã tắt máy sấy, tiếng gió bên tai chợt dừng lại.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy Giang Tri Hỏa từ sau lưng, cánh tay vòng qua eo, ôm Giang Tri Hỏa trong lòng ngực.
Tư thế này làm hai người trở nên cực kỳ thân mật, chóp mũi chạm vào sau cổ, đụng tới tuyến thể của Omega, vết sẹo kia trên tuyến thể sớm đã mờ dần theo phân hoá, sau cổ bóng loáng trắng nõn.
Sau đó Nhan Mộ lại kéo xuống cổ áo, nhẹ nhàng cắn trên vai, cắn ở chỗ hình xăm.
Bỗng nhiên bị cắn, Giang Tri Hỏa dựng thẳng lưng.
Nhan Mộ thả ra, lại kéo cổ áo lên, trán để trên vai anh, giọng nói nặng nề truyền từ phía sau lưng.
"Vấn đề không phải ở cậu, mà là tớ." Nhan Mộ nói, "Tớ sợ tớ nhịn không được."
Không chỉ Giang Tri Hỏa ngửi được tin tức tố sẽ có phản ứng ——
Dụ.c vọng chiếm hữu của Alpha với Omega là khắc vào bản năng, ý chí cũng không khống chế được.
Mà Giang Tri Hỏa lại không hề đề phòng gì Nhan Mộ, anh thậm chí không có tự giác chính mình đã bị đánh dấu một lần, để lộ chỗ yếu ớt nhất ở trước mắt Nhan Mộ.
Nhan Mộ hôn lên tuyến thể, răng nhọn để trên da, hắn không thể dùng sức, tuyến thể Omega quá mỏng manh, nhẹ nhàng cắn thôi cũng đã bị cắn rách.
Nhưng hắn lại thật sự rất muốn trực tiếp cắn xuống như vậy.
Sau cổ lại ngứa lại nóng, Giang Tri Hỏa cảm nhận được răng nhọn, lại cảm nhận được Nhan Mộ buông ra, chỉ là đem môi chạm trên tuyến thể: "Suy nghĩ này quá ác liệt, tớ đang nhịn."
Đêm khuya yên tĩnh, giọng Nhan Mộ vang lên sau tai.
Lòng Giang Tri Hỏa tan thành nước, giơ tay đụng vào tóc Nhan Mộ: "Nhan ca cậu thật là......"
Ngày tháng ở chung với Nhan học thần quá sung sướng.
Khoảng cách thi đua cấp quốc gia càng ngày càng gần, Nhan ca cơ hồ ngâm mình ở tổ thi đua, hai tuần này hắn không cần đi học, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị thi đua là được. Thậm chí còn không có thời gian đi ăn cơm trưa, đi đi về về mất một giờ quá lãng phí thời gian, đủ cho hắn lại giải nửa đề.
Trong khoảng thời gian này đều là Giang Tri Hỏa mang về phòng học, cùng hắn ăn, mệt mỏi thì ở nằm trong phòng học một hồi rồi tỉnh lại, sau đó Nhan Mộ tiếp tục làm thi đua, Giang Tri Hỏa xuống tầng đi học.
Ngày thường của lớp 12 luôn là như vậy, mỗi người đều đang bận rộn, mục tiêu là thi cuối kỳ, sau đó là thi chung thành phố, thi chung tỉnh, cuối cùng là thi đại học, mỗi đoạn thời gian đều có mục tiêu mới, không thể dừng lại, cần thiết làm liên tục.
Rất mệt rất khổ, sau nghĩ lại lại thấy phong phú hơn hẳn những lúc khác.
Rốt cuộc có thể trải qua cuộc sống cấp 3 bình thường, Giang Tri Hỏa cũng không quên Lệ Mục Hà.
Lệ Mục Hà sắp kết thúc hạng mục ở Lâm Thành, hạng mục đang ở gai đoạn kết thúc, hắn lại phụ trách nhiệm vụ lớn trong tổ số liệu, phải tăng ca khá nhiều, có mấy lần buổi chiều Giang Tri Hỏa nhắn tin cho hắn, Lệ Mục Hà đến 1, 2 giờ sáng mới trả lời, cũng là một người bận rộn.
Thời gian tháng 1 giao tháng 2 là lúc lạnh nhất trong năm ở Lâm Thành.
Giang Tri Hỏa tính cuối tuần về nhà lấy quần áo, bảo Nhan Mộ đi cùng, còn nói thuận đường đi thăm Lệ Mục Hà, gần đây Nhan ca quá căng thẳng, Giang Tri Hỏa cố ý kéo hắn đi ra ngoài nửa ngày giải sầu.
Nhan Mộ nói được.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, Hà Miểu Miểu đột nhiên lái xe đến dưới tiểu khu đón người.
Chị gái này lúc đâm thẳng cửa hội sở không chút do dự, đâm đến mức siêu xe thảm không nỡ nhìn, đặt ở cửa hàng 4S sửa hơn một tháng mới xong, phí sửa chữa không dám hỏi, báo bên bảo hiểm rồi mình còn tốn thêm bút tiền lớn.
Một chiếc siêu xe như vậy lái vào tiểu khu, không ít người đang vây xem.
Hà Miểu Miểu xuống xe, hôm nay cô mặc áo sơmi váy ca rô, áo khoác màu nhạt, trên đầu mang mũ Beret, thoạt nhìn tuổi trẻ xinh đẹp, như mới hai mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy người, cô liền đi lên trước ôm tay Nhan Mộ, mùa đông đều mặc quần áo dài, không lo lắng Nhan Mộ bị đụng tới.
Hà Miểu Miểu thân mật bám Nhan Mộ, nói với Giang Tri Hỏa: "Hello em đẹp trai, cho chị mượn Nhan thần của em một chút nhé."
Dáng vẻ này quá thân mật, Giang Tri Hỏa nói: "Nhan ca cậu khoác tay bạn gái xinh đẹp như vậy tớ sẽ ghen."
Vừa dứt lời, Hà Miểu Miểu đột nhiên bỗng cười phá lên kỳ lạ.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Hà Miểu Miểu, "Em lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa."
Giang Tri Hỏa bị phản ứng này dọa sợ tới mức không hiểu ra sao: "Tôi phải nói cái gì nữa?"
Hà Miểu Miểu còn đang cười, cực kỳ khoa trương, ngửa tới ngửa lui, cầm cánh tay Nhan Mộ lắc trước lắc sau: "Ha ha ha ha Nhan thiếu bạn trai nhỏ của cậu thật đáng yêu!"
Bạn trai nhỏ?
Giang Tri Hỏa: "?"
Nhan Mộ ghét bỏ rút tay ra, tránh Hà Miểu Miểu xa một chút, giải thích nói: "Đây là dì nhỏ của tớ."
Giang Tri Hỏa: "?"
???
Tiểu cái gì??
Dì nhỏ???
"Em họ mẹ tớ." Nhan Mộ nói.
Giang Tri Hỏa trừng mắt, không hoãn lại kịp, hai chữ" dì nhỏ" vừa ra, bối phận nháy mắt tách ra: "Dì nhỏ của cậu trẻ vậy? Mới vừa tốt nghiệp đại học? Không lớn hơn chúng ta mấy đi?"
Hà Miểu Miểu lại bắt đầu cười to.
Giang Tri Hỏa: "?"
Nhan Mộ không giữ mặt mũi: "Thật ra cách rất nhiều, qua năm tuổi mụ 31."
"Đệt." Nói tới tuổi, Hà Miểu Miểu một giây sắc mặt biến đổi, đá Nhan Mộ, "29 nhá, chưa u30, đừng nhắc tuổi mụ, đừng nói nữa, lên xe nhanh cho bà."
?
Nhiêu?
29?? Lớn mười mấy tuổi??
Không giống mà?!
Giang Tri Hỏa vẻ mặt ngơ ngác nhìn siêu xe nghênh ngang mà đi, trên đường trở về còn nhắn cho Nhan Mộ: tớ đ*, dì nhỏ???
Giang Tri Hỏa: 29???
Giang Tri Hỏa: Tớ không tin, Nhan ca, người nhà các cậu có phải đều đẹp lại nhìn trẻ không?
Không bao lâu Giang Tri Hỏa nhận được được voice, click mở ra nghe thấy giọng Hà Miểu Miểu, hiển nhiên là mạnh mẽ cướp di động.
"Đúng vậy, vừa đẹp vừa trẻ, em đẹp trai đừng để ý bối phận, kêu chị Miểu Miểu là được."
Giang Tri Hỏa: Chị Miểu Miểu.
Giang Tri Hỏa: [ ngoan ngoãn. jpg]
Giang Tri Hỏa: Thế này không phải tớ đang chiếm hời của Nhan ca à?
Nhan Mộ nói vài câu với anh, Giang Tri Hỏa ngồi trên xe buýt không thích xem di động, nói với Nhan Mộ một tiếng liền bỏ vào trong balo cắm tai nghe nghe nhạc, khi lại lấy ra tới Giang Tri Hỏa đã tới viện nghiên cứu chỗ Lệ Mục Hà, Nhan Mộ hỏi anh tới rồi à, Giang Tri Hỏa trả lời một câu tới rồi.
Trước tiên nói qua với Lệ Mục Hà, Lệ Mục Hà đã báo trước với bảo vệ, đăng ký ở chỗ bảo vệ liền đi vào.
Vừa lúc giờ cơm, mười mấy người trong phòng nghiên cứu đặt một bàn đồ ăn, chia chén đũa chờ Giang Tri Hỏa cùng ăn.
Lệ Mục Hà mới vừa cởi áo blouse trắng mặc khi làm thí nghiệm, bên trong là một áo lông màu nâu nhạt, cổ tay áo gấp lên, trên mũi là mắt kính gọng vàng, cười ôn hòa. Hắn vẫy tay với Giang Tri Hỏa, bảo anh ngồi chỗ bên cạnh hắn.
Trên bàn cơm mọi người đang vừa ăn vừa nói chuyện.
Hạng mục cơ bản kết thúc, cuối cùng chờ giáo sư tới nghiệm thu thành quả ký tên là được, mấy ngày nay không nhiều việc lắm, còn khá nhẹ nhàng.
Các đàn anh nghiên cứu sinh trò chuyện toàn bộ hạng mục, đầu tiên nâng chén chúc mừng một phen, cuối cùng đặt tay trên vai Lệ Mục Hà: "Tôi thật sự bội phục cậu, lúc trước boss nói muốn mang đàn em năm 2 tên Mục Hà tới tham gia hạng mục, tôi là thật không nghĩ tới cậu ấy có thể hoàn thành xuất sắc như vậy."
"Lúc ấy boss nói với tôi thế này." Đàn anh bắt chước giọng điệu cố vấn, vỗ vỗ mặt bàn, "Em không cần nghi ngờ đàn em, tên người ta ở trên tạp chí của ngành không ít hơn em đâu."
Đàn anh bắt chước như thật, người ở đây đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng nói chuyện của cố vấn, lớn tiếng cười rộ lên.
"Không phải." Lệ Mục Hà cười cười, nói, "Đều là hưởng ké, là các đàn anh, đàn chị giúp đỡ."
Đây thật sự chỉ là khiêm tốn.
Lệ ca giỏi giang cỡ nào Giang Tri Hỏa từ nhỏ nhìn đến lớn: "Lệ ca từ trước kia liền ưu tú, lúc trước tạm nghỉ học một năm tham gia OI, cầm giải nhất lại trở về thi đại học."
Giải nhất cuộc thi OI không dễ lấy, mấy ngàn thí sinh chỉ có 100 người có thưởng, Lệ Mục Hà lúc ấy xếp hạng top 10, trực tiếp vào trại tập huấn cấp tỉnh, thiếu chút nữa là có thể tham gia tuyển sinh sớm 985, 211, đi cử đi học, trước tiên thoát khỏi biển khổ thi đại học.
Lúc đó cũng có một trường Top 5 đưa ra ưu đãi khó có cho Lệ Mục Hà, thành tích quá tốt, không có trường học nào sẽ dễ dàng buông tha hạt giống tốt. Nhưng mà Lệ Mục Hà cuối cùng cũng chưa chọn trường nào cả, tham gia xong đấu bán kết lại về trường học trực tiếp học lớp 12 chuẩn bị thi đại học.
"Vì sao?" Trên bàn một đàn anh khác nghe xong rất khiếp sợ.
Hắn ngượng ngùng kể ra quá khứ, Lệ Mục Hà bảo Giang Tri Hỏa đừng kể tiếp, Giang Tri Hỏavờ không thấy được, cười hì hì nói: "Em cũng đã từng hỏi qua vấn đề này, Lệ ca nói anh ấy không muốn thiếu đi quãng thời gian cấp 3, anh ấy cũng muốn có hồi ức cả lớp cùng nhau nỗ lực thi đại học, về sau nhớ lại nhất định rất vui."
"Rõ ràng là con trai học tự nhiên, trong lòng lại có văn thơ."
"Đừng nói nữa, tiểu Hỏa." Lệ Mục Hà xấu hổ cười cười, xoa đầu Giang Tri Hỏa.
Một bữa cơm ăn rất hài hòa.
Sau khi tám chuyện hằng ngày, mấy anh chị viện nghiên cứu lại bắt đầu nói về thiết bị xử lý gần đây đang nghiên cứu, bề mặt sẽ phát laze.
Có đề luận của một đàn anh chính là cái này, lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, các danh từ chuyên nghiệp liên tục nhảy ra, Giang Tri Hỏa ở bên cạnh yên tĩnh nghe, ngẫu nhiên nhắn tin cho Nhan Mộ.
Giang Tri Hỏa: Vào nhầm hội thảo học thuật.
Giang Tri Hỏa: Cái này làm cho tớ băn khoăn lúc sau chọn ngành gì.
Giang Tri Hỏa: Nhan ca nghĩ sao?
Giang Tri Hỏa: Đi thi đua thì chắc là ngành toán học đi?
Nhan Mộ không lập tức trả lời, chắc là không thấy được di động, Giang Tri Hỏa không vội, tiếp tục nghe đàn anh kể ra thành quả.
Nghe người ta kể lĩnh vực mình không biết cũng khá thú vị, ai ngờ đàn anh kia đang nói đến một nửa bỗng nhiên không hề nói tiếp, ngược lại bắt đầu nhìn Giang Tri Hỏa từ trên xuống dưới, nói với Lệ Mục Hà: "Mục Hà, anh phát hiện em trai em rất đẹp trai nhỉ? Có người yêu không? Sau này muốn học gì? Anh muốn giới thiệu em gái anh cho em ấy, em thấy thế nào?"
"Xin lỗi đàn anh." Giang Tri Hỏa cười cười nói, "Có người rồi."
Nhóm nghiên cứu sinh "Ồ ~" một tiếng.
Không ai nói gì gây mất hứng.
Đều đang hoài niệm, thời cấp 3 mà, lúc thuần khiết nhất sạch sẽ nhất có một tình yêu không cần để ý nhiều, về sau rất khó lại tìm được tình cảm thuần túy như vậy.
Nhưng Lệ Mục Hà thì dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Tri Hỏa.
"Nhan Mộ?"
Giang Tri Hỏa gật đầu.
Lệ Mục Hà cười cười: "Khá tốt."
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu lên, tự hào hơn ai khác: "Bạn trai em mà lị, đương nhiên là tốt nhất!"
Nhắc tới Nhan Mộ, Giang Tri Hỏa luôn là tinh thần phấn chấn.
Không nên ở viện nghiên cứu lâu, rốt cuộc thiết bị chuyên nghiệp nhiều, nói chuyện xong cũng nên kết thúc, những người khác còn có những công việc cuối cùng của riêng mình.
Nhan Mộ và Hà Miểu Miểu xử lý xong việc, ở hai mươi phút trước hỏi địa chỉ nói muốn lại đây đón Giang Tri Hỏa.
Lệ Mục Hà đưa Giang Tri Hỏa đến cửa viện nghiên cứu, Nhan Mộ đã chờ ở đây, hắn dựa ngồi ở trên lan can, phía sau xe đi như nước chảy.
Giang Tri Hỏa bước nhanh lại phía Nhan Mộ, ôm một cái, chờ Lệ Mục Hà chậm rãi đi lại, lắc lắc di động nói: "Lệ ca Nhan ca chờ một chút, em đặt đồ ăn tiện lấy luôn."
Lúc gần tới Giang Tri Hỏa mới phát hiện gần viện nghiên cứu có tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng.
Nhà này vừa lúc đang có hoạt động marketing, mỗi ngày chỉ có 2 giờ đến 5 giờ buôn bán, mỗi loại sản phẩm loại đều có hạn lượng, còn chỉ có thể đến cửa hàng lấy.
Rất cá tính, có điều thật sự ăn ngon, mỗi ngày đều có người tới xếp hàng.
Giang Tri Hỏa đã đặt hai món, cho Nhan Mộ và Lệ Mục Hà mỗi người một cái.
"Chờ em một lát." Giang Tri Hỏa chạy vào tiệm.
Thế là bỗng nhiên chỉ còn lại có hai người Nhan Mộ cùng Lệ Mục Hà.
Bọn họ ngày thường không có gì để nói chuyện, cơ bản mỗi lần gặp mặt đều ở bệnh viện, lúc trước Nhan Mộ luôn có chút ghen ghét Lệ Mục Hà, thật là một suy nghĩ tồi tệ, tuy rằng lần trước nói chuyện trong bệnh viện khúc mắc đã được cởi bỏ, nhưng lại đột nhiên gặp nhau, hai người đều rất xấu hổ.
Nhan Mộ chủ động gọi một tiếng Lệ ca, Lệ Mục Hà mỉm cười "Ừ" một tiếng, sau đó hai người không nói chuyện nữa.
Tiệm bánh ngọt đông khách, Giang Tri Hỏa đi vào gần mười phút còn chưa ra.
Lệ Mục Hà ngẩng đầu lên.
Bầu trời vào mùa đông cũng không phải màu xanh, cứ như bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc.
Hắn đột nhiên hỏi Nhan Mộ: "Tin tức tố của tiểu Hỏa là mùi gì?"
"Hả?"
"Tin tức tố." Lệ Mục Hà nhìn về phía Nhan Mộ, chỉ chỉ cái mũi của mình, "Tôi không ngửi được."
Lệ Mục Hà vẫn luôn mỉm cười, chẳng sợ khi nói ra bốn chữ này, biểu cảm vẫn chưa đổi, chỉ là khóe miệng hơi hơi hạ xuống.
Về chuyện tin tức tố, Lệ Mục Hà đã từng hỏi qua Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa nói cậu ấy cũng nói không rõ, phải tìm người có thể ngửi được hỏi một câu.
Nhan Mộ có thể ngửi được.
"Mùi rượu." Nhan Mộ nghĩ nghĩ nghiêm túc trả lời hắn, "Có khi là rượu trái cây, ngọt, có khi là...... Rượu vang đỏ? Nói không rõ, những lúc khác nhau mùi cũng khác."
"Thế à?"
"Ừm."
Lệ Mục Hà cong mắt: "Thật tốt."
Khi nói chuyện, Giang Tri Hỏa đã ra tới, còn ôm hai túi trong ngực, trước khi anh đến gần, Lệ Mục Hà nói với Nhan Mộ: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi."
Hạng mục Lệ Mục Hà tham gia đã kết thúc, cả đoàn ba ngày sau sẽ rời Lâm Thành về trường học. Lệ Mục Hà đã nói với Giang Tri Hỏa không cần tiễn, nhưng ngày đó Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ vẫn tới.
Vừa lúc nghỉ trưa, không phải đi học.
Hai nam sinh đẹp trai bỗng từ chạy đến, Nhan Mộ bị Giang Tri Hỏa kéo tới trước mặt Lệ Mục Hà.
Đột nhiên có hai người từ đâu chạy tới, mấy đàn anh ngồi chờ cùng Lệ Mục Hà hoảng sợ.
Lại tập trung nhìn vào, cậu trai đi cùng Giang Tri Hỏa cũng thật đẹp!
"Hi đàn em, có người yêu chưa, sau này định học gì? Anh muốn giới thiệu em gái cho em, em nghĩ sao?"
Lệ Mục Hà: "......"
Nhan Mộ: "......"
Giang Tri Hỏa che Nhan Mộ đằng sau: "Không được, Nhan ca người yêu em."
Đàn anh mở to mắt, trong nháy mắt khiếp sợ.
Hai chàng đẹp trai này yêu nhau?!
Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên lúc đầu mà thôi, đều là người đọc sách nhiều, tư duy cũng không quá cổ hủ, còn nói thêm: "Chúc mừng nhé, có người yêu rồi thì phải cố gắng thi đại học, cố lên hai em."
Thủ tục bay làm rất nhanh, trước khi qua trạm kiểm tra, Lệ Mục Hà ôm Giang Tri Hỏa một cái.
Năm ấy lúc mới vừa nhìn thấy tiểu Hỏa, thiếu niên này còn lùn hơn hắn một cái đầu, nhỏ nhỏ gầy gầy, hiện tại cao như hắn rồi, lại đẹp trai tuấn tú, khi cười rộ lên luôn là ánh mặt trời.
"Chuyện về ba, xin lỗi em." Lệ Mục Hà nhẹ giọng nói.
"Nói gì thế." Giang Tri Hỏa vỗ lưng Lệ Mục Hà, hai anh em ôm nhau, "Là ý của em, nếu không thế thì không thể quen được Lệ ca."
Giang Tri Hỏa nói: "Nhiều năm như vậy cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc em, có thể quen anh em rất vui vẻ, Lệ ca."
Lệ Mục Hà thấp giọng cười, thả tay ra. Hắn không cần nói gì nữa, chỉ là đem ánh mắt chuyển sang Nhan Mộ: "Chăm sóc tốt tiểu Hỏa."
"Được." Nhan Mộ nói.
Lệ Mục Hà vào trạm kiểm, sau đó quay đầu lại vẫy vẫy tay với hai người, nhắn cho Giang Tri Hỏa, bảo cho bọn họ mau về đi học.
Mãi đến hoàn toàn nhìn không thấy người, Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ đi ra sảnh lớn, bên kia cửa máy bay đã mở ra, mới vừa xuống máy bay lấy xong rương hành lý đi ra cửa, không ít người vây quanh ở bên ngoài đón máy bay.
Dòng người đi lại, xung quanh lập tức ầm ĩ lên.
Giang Tri Hỏa nắm Nhan Mộ, nói: "Hai năm trước tớ cũng đưa Lệ ca đi như vậy, mỗi lần khai giảng đều đưa một lần, khi đó chỉ có mình tớ, hôm nay tớ kéo thêm cậu tới."
"Thật khó nói lời tạm biệt ở nhà ga hay sân bay, biết chỉ là đi học ở thành phố khác, không phải không về nữa cũng không phải không thấy mặt."
"Nhưng chính là khó chịu, nói ra như làm ra vẻ đến chết được."
Nhan Mộ nghe anh nói xong, nắm chặt tay Giang Tri Hỏa, ngón cái xoa mu bàn tay anh nói: "Tháng 9 chúng ta cùng đi."
Nhan ca nói chuyện luôn là ngắn gọn lại nhẹ nhàng có thể ở đánh sâu vào lòng người khác.
Giang Tri Hỏa không tự giác cũng nắm chặt tay, lòng bàn tay Nhan ca quá ấm áp, nắm rồi không nghĩ thả ra.
Xung quanh người đến người đi, người ở sân bay luôn đi vội vàng.
Có người đẩy xe vali hành lý cao hơn người đi qua trước mặt hai người, bánh xe kêu cót két, đài phát thanh thông báo thông tin chuyến bay mới nhất.
Phía sau đột nhiên có giọng nói vang lên.
"Nhan thiếu?"
Là một giọng nam, người kia hình như không quá tin, lại kéo vali bước nhanh đi lên trước, nhìn Nhan Mộ thử hỏi: "Là Nhan thiếu phải không? Tôi không nhận sai chứ?"