Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai - truyen full -

Chương 67: Giao dịch năm xưa



Giang Tri Hỏa bị hỏi đến có chút ngốc.
Nhan học thần thật là quá thông minh, nói có mấy câu đã suýt lừa được anh vào tròng.
Trình bày khái niệm, xác định phạm vi lựa chọn, làm anh chọn như không chọn, hai lựa chọn, chọn đáp án nào đều như nhau.
Loại tỏ tình quanh co lòng vòng là làm người không thể chống đỡ nhất.
Giang Tri Hỏa phản ứng lại liền đẩy ra Nhan Mộ, đấm vào người hắn, cười hỏi: “ Òa, ai đây? Cậu có thật là Nhan ca không? Mấy lời này thật là từ trong miệng cậu phát ra à? Mặt mũi đâu rồi!”
“ Đã không có từ lâu.” Nhan Mộ nhìn anh nói.
“Rớt đây rồi này, nhặt lên lau lau một chút còn có thể dùng tiếp.” Giang Tri Hỏa làm động tác nhặt đồ vật, đem không khí đưa cho Nhan Mộ, trong mắt tất cả đều là ý cười, “Mang lên đi, đừng nhảy ra mấy câu thả thính cũ kĩ ấy nữa!”
Nhan Mộ hùa theo anh, mà là nâng tay lên, trong ánh mắt có dò hỏi. Giang Tri Hỏa không gật đầu, nhưng cũng không né tránh, thái độ 50/50. Nhan Mộ liền chỉ dùng một bàn tay ôm vai anh, một tay khác rũ xuống, lòng bàn tay chạm vào trên bả vai, ngón cái trong lúc vô ý đụng tới gân xanh liền nhẹ nhàng vuốt ve.
Trên người Nhan Mộ mang theo một chút hơi ấm, tim đập rất mau, trong phòng khách yên tĩnh, tiếng hít thở bị phóng đại vô hạn, có chút run, rất khẩn trương.
Hắn giải thích: “Hỏi vấn đề này không phải  là thật sự muốn câu trả lời của cậu, chỉ là muốn tìm cái lý do giữ cậu lại. Giường để cho cậu một nửa, cho cả cũng được, tớ sẽ đổi thuốc giúp cậu, hôm nay quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nhan ca thật là thuần thục, biết cách nắm lấy trái tim người khác như thế nào, mỗi câu nói đều ở đúng điểm, có thể làm Giang Tri Hỏa trầm xuống.
Cả ngày nay thật sự mệt mỏi.
Ở hội sở đánh một trận, bị một đám người đuổi theo cả tầng lầu, sau khi ra tới liền hôn mê, sau khi về lại phát hiện Nhan Mộ chính là Tần ca.
Cả tinh thần lẫn thân thể đều không thoải mái.
Giang Tri Hỏa không nghĩ ra lý do cự tuyệt, hoặc là nói anh căn bản không muốn cự tuyệt, cứ thế ở lại.
Giang Tri Hỏa không mang quần áo tắm rửa tới, chỉ có một bộ trên người, cũng may hai người cao gần bằng nhau, quần áo của Nhan Mộ anh đều có thể mặc, trước khi tắm rửa Nhan Mộ lấy cho anh một cái qu.ần lót mới.
Đêm nay Giang Tri Hỏa ngủ rất ngon.
Anh biến O đã một thời gian, tuy rằng còn không có hoàn toàn phân hoá xong, nhưng khoang sinh sản đang phát triển, đánh dấu trên tuyến thể hầu như biến mất.
Không sự trói buộc của đánh dấu, Giang Tri Hỏa lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được, bên cạnh Omega có một Alpha khiến người ta cảm thấy yên tâm đến mức nào.
Đêm nay Nhan Mộ không có xịt che tin tức tố, chờ thuốc lúc trước hết hiệu quả, tin tức tố liền tự nhiên tràn ra tới, bốn phía đều bay mùi mưa móc, rất dễ ngửi. Khoảng thời gian trước anh ngủ một mình, bụng dưới ngẫu nhiên sẽ ở nửa đêm đau đớn, không phải chuyện gì lớn, nhưng sau khi bị đau  thường không thể ngủ ngon.
Có tin tức tố của Nhan Mộ ở bên người, cả người anh đều là thả lỏng.
Giang Tri Hỏa ở trên giường nằm đến nửa đêm, không ngủ được, rốt cuộc vừa mới ở bệnh viện ngủ một giấc, không dễ ngủ ngay được.
Anh đưa lưng về phía Nhan Mộ, ban đêm yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng hít thở phía sau, Nhan Mộ đã ngủ say, tay trong lúc ngủ mơ giật giật, ôm Giang Tri Hỏa vào trong lòng ngực.
Lưng anh cứ như vậy dán lên ngực hắn, trong ổ chăn hai người đều ấm áp.
Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại, dần dần cũng ngủ rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Nhan Mộ bình thường đều thức dậy sớm, chờ Giang Tri Hỏa chậm rì rì xốc lên chăn xuống giường, Nhan Mộ đã chuẩn bị xong sữa đậu nành bánh quẩy, sau đó cũng không đi vào quấy rầy anh mà là ở trên bàn cơm học tập.
Giang Tri Hỏa duỗi eo lười đi ra, nói câu chào buổi sáng, đi toilet rửa mặt, đi ra uống lên nửa cốc nước ấm, cả người tỉnh táo, thoải mái.
Ăn cái gì đó trước, sau đó Nhan Mộ lấy ra thuốc ngày hôm qua lấy ở bệnh viện, băng gạc này đã dán cả đêm, buổi sáng cần phải thay rồi.
Giang Tri Hỏa nằm nghiêng ở trên sô pha, vén lên vạt áo, kéo lưng quần xuống một chút, lộ ra vị trí dán băng gạc.
Quần áo dưới da thật trắng, đường cong từ eo bụng đi vào lưng quần, khi nằm nghiêng có một chỗ nhỏ lõm xuống, chỗ đó có một nốt ruồi nhỏ, người bình thường sẽ không chú ý đến cũng sẽ không đi xem, nhưng đối lập với màu trắng của băng gạc liền có thể thấy được.
Nhan Mộ dọn ra ghế nhỏ ngồi ở một bên, hơi cúi người.
Băng gạc dán lâu khi xé mở sẽ rất đau, Giang Tri Hỏa giật một cái.
“ Tớ lại nhẹ một chút.” Nhan Mộ nói.
“Không sao, chỉ là cái băng dán kia dính chặt vào da tớ quá.”
Giang Tri Hỏa gập tay phải, sau đó gối lên cánh tay.
Anh mới vừa tỉnh không lâu, đôi mắt còn khó chịu, Giang Tri Hỏa nhắm mắt lại.
Tăm bông chấm  chấm nước thuốc, sau đó lành lạnh bôi lên miệng vết thương, nước thuốc thấm vào, có chút đau, chóp mũi đầy mùi nước thuốc đắng nghét.
Ngủ cả đêm rồi, vấn đề không trả lời ngày hôm qua không thể vẫn cứ trốn tránh được. Giang Tri Hỏa không có đáp án, lựa chọn cách hỏi lại lần nữa, hỏi trắng ra: “Hiện tại chúng ta là quan hệ gì?”
Lời này không chỉ là hỏi Nhan Mộ, cũng hỏi chính hắn.
Nếu là mấy ngày hôm trước, anh xúc động quá không chừng sẽ đồng ý rồi, bởi vì đó là Nhan Mộ, chỉ là Nhan Mộ, anh đã đủ hiểu biết Nhan ca là người như thế nào, không cần nghĩ quá nhiều.
Hiện tại tình huống không giống nhau, càng phức tạp hơn.
Anh mới vừa nhận ra Tần ca, không gặp nhau nhiều năm, khi biết sự thật lại là quan hệ ái muội không rõ, tuy đã nói ra với nhau nhưng vấn đề cốt lõi còn đó, tách biệt nhiều năm, đột nhiên biết được, vết sẹo trong lòng không dễ dàng vượt qua được, Giang Tri Hỏa cần một ít thời gian để tiếp nhận.
Nhan Mộ có thể hiểu được suy nghĩ của Giang Tri Hỏa.
Khi nhìn đến hình xăm, nhận ra Vân Chu khi, hắn cũng đã rối rắm như thế.
Khi đó quan hệ còn kém, tính cách của mình cũng thay đổi nhiều, bọn họ đều không phải hai người trước kia, ý tưởng không hề giống đơn thuần như trước, dưới tác dụng của kỳ động nhiệt và tin tức tố còn khả năng làm ra chuyện không thể khống chế.
Thật sự có quá nhiều vấn đề.
Nhan Mộ biết Giang Tri Hỏa cần thời gian tiếp nhận, cho nên hắn vẫn chưa rối rắm, cũng không thúc giục.
“ Tớ chờ cậu trả lời.”
Những lời này không phải có lệ cũng không phải trốn tránh trách nhiệm, Nhan Mộ nói, “ Tớ biết cậu nghĩ gì, không cần phải gấp gáp, cứ đứng ở đó là được, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, khi nào muốn đi tiếp do cậu quyết định, muốn đi tiếp thì nắm lấy tay tớ.”
Nhan Mộ không dừng lại, chờ nước thuốc hơi khô, liền dán lên băng gạc mới.
Không cần nói quá nói nhiều, Giang Tri Hỏa “ Ừ” một tiếng, mở mắt ra, ánh mắt có thể nhìn đến ngón tay Nhan Mộ, đốt ngón tay rõ ràng, động tác nhẹ nhàng.
Giang Tri Hỏa chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ngày hôm qua quá loạn, anh quên mất.
“Vì sao?” Anh hỏi.
Nhan Mộ ngẩn ra, mới vừa nói xong những lời đó liền bị hỏi lại một câu vì sao ai nghe được cũng đơ người ra thế thôi.
“Không phải.” Giang Tri Hỏa ngồi dậy, bắt lấy tay Nhan Mộ.
Cổ tay của hắn có một vệt đỏ, là khi bị những bảo tiêu đó kéo xuống găng tay chạm vào.
Những người khác nhẹ nhàng chạm vào da hắn liền đỏ lên, Giang Tri Hỏa niết ở trong tay lại không bi gì.
“Vì sao tớ chạm vào cậu thì không sao?” Giang Tri Hỏa hỏi.
Nhan Mộ ăn ngay nói thật: “Không biết.”
Hắn thật sự không biết, ngay từ đầu ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc.
Giang Tri Hỏa nhớ tới khi còn nhỏ vì lo lắng Tần ca đau mà mỗi lần đều đến võ trang tất cả mới dám cùng Tần ca nằm một chiếc giường, rất ảo não: “Sớm biết rằng trước kia liền chạm vào thử, nếu không cũng không đến mức bị cậu giấu lâu như vậy!”
Anh lại hỏi: “Nói cậu rốt cuộc sao lại bị thế này? Lúc trước kia không biết, hiện tại nên được biết đi?”
Về chuyện Nhan Mộ không thể bị đụng vào  này, ngay từ đầu Giang Tri Hỏa không biết, sau lại phát hiện qua vài lần, cũng đã hỏi qua vài lần, mỗi lần Nhan Mộ đều không muốn trả lời.
Lúc này cũng vậy.
Nhan Mộ nói: “Không sao, quen rồi là được.”
Một đáp án ba phải cái nào cũng được, trên thực tế chưa trả lời cái gì, lúc trước không nói có thể hiểu vì chưa đến mức có thể hiểu tận gốc rễ, hiện tại còn không nói chỉ có thể chứng tỏ Nhan Mộ có giấu giếm.
Ở trước khi Giang Tri Hỏa muốn hỏi tiếp, Nhan Mộ liền cất hòm thuốc, xoa nhẹ tóc anh: “Ăn một chút gì đi, chút nữa hỏi tiếp.”
Trên bàn có bánh bao nhỏ, sữa đậu nành và bánh quẩy, Giang Tri Hỏa không định dễ cho qua chuyện này, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Nhan Mộ, Nhan Mộ không muốn trả lời anh cũng không thể cố hỏi, chỉ có thể đoán mò.
Thật ra có chuyện rất rõ ràng, lúc trước Giang Tri Hỏa đã lờ mờ nghĩ ra, chỉ là có chút tính chủ quan, không thể dùng để lập luận, bởi vậy không có nghĩ sâu xa nữa.
Trước đại hội thể thao mấy ngày, ngày đó Hách Tạ Châu rảnh rỗi sinh nông nổi tìm việc, Nhan Mộ nắm cổ tay cậu ta. Đêm đó Giang Tri Hỏa trở về cũng thử search qua“Đụng vào sẽ sinh ra vệt đỏ” cùng từ khóa tương tự.
Search khắp nơi không thu hoạch được gì.
Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ là ở thời đại internet, có thể có tin tức nào không thể tìm trên internet?
Ngay cả chuyện giới tính thứ hai từ A biến O đều có thể lên mạng tìm ra một đống trường hợp, nếu thực sự có bệnh làn da không thể bị đụng vào này, sao có thể search không ra?
Lại quay đầu thấy thái độ mỗi lần đều lảng tránh của Nhan Mộ……
Tuy rằng thiếu chứng cứ chứng minh, nhưng có lẽ, không thể tiếp xúc người khác, không chỉ là một loại chứng bệnh.
Nhan Mộ đã ăn qua cơm sáng, cúi đầu làm đề, ngẫu nhiên ngẩng đầu luôn thấy ánh mắt như đang suy nghĩ gì của Giang Tri Hỏa, yên lặng dựng thẳng lên tập đề che mặt.
“ Cậu không cần cứ nhìn tớ như vậy, cũng không cần đoán mò, tiểu Chu.”
Giang Tri Hỏa đẩy ra tập đề, trên tay cầm ly sữa đậu nành: “ Cậu không nói tớ đương nhiên chỉ có thể đoán, nếu không cậu thuyết phục tớ một chút? Dùng ba câu nói đi, không được nhiều hơn.”
Nhan Mộ bất đắc dĩ, lúc này tránh không khỏi rồi, không tìm ra lý do trốn, dùng ba câu nói thuyết phục đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Giang Tri Hỏa.
“ Tớ thật sự biết tại sao lại như vậy.”
“ Cậu yên tâm.”
“Có thể chạm vào cậu, tớ rất vui vẻ.”
Ba câu, không thiếu một câu, mỗi câu đều không nhiều lắm.
Trong lòng hiểu rõ, sẽ không sao, bày tỏ tình cảm, hết.
Giang Tri Hỏa thở dài một hơi, đem bánh bao nhét vào miệng Nhan Mộ: “Đã biết, tớ không hỏi, chờ cậu muốn nói lại nói.”
Việc này chỉ tính phần nhạc đệm, đồng ý là không hỏi, Giang Tri Hỏa sẽ không nhắc lại.
Cuối tuần anh không trở về, ở nhà Nhan Mộ cả một ngày.
Buổi chiều, Giang Chi Hỏa ngồi bên cửa sổ đọc sách, Nhan Mục còn đang học bài, kết quả cuộc thi lần trước sẽ được công bố vào thứ hai, nửa tháng sau Nhan Mộ còn phải đi một thành phố khác tham gia thi đua, cuộc sống lớp 12 của học thần bôn ba ở các loại thi đua.
View nhìn qua cửa sổ ở đây rất đẹp, căn hộ này lại ở trên tầng cao, liền có thể nhìn đến rất xa, hoàng hôn xinh đẹp, đâu đâu cũng phủ lên ánh dương vàng nghệ.
Lại xem danh tác, Giang Tri Hỏa tổng cộng ngủ quên hai lần, lần đầu tiên sách rớt đến trên mặt đất, doạ anh tỉnh, lần thứ hai ngủ rất sâu, Nhan Mộ phủ chăn cho cũng chưa biết.
“ Tớ nhìn đến đâu rồi?” Giang Tri Hỏa sau khi tỉnh lại mơ mơ màng màng hỏi.
“ Trang 76.”
Giang Tri Hỏa dụi dụi mắt tiếp tục nhìn.
Buổi chiều ấm áp lại an tĩnh.
Ngẫu nhiên miệng vết thương trên eo sẽ đau một chút, khi cảm xúc anh bị ảnh hưởng từ trong sách, Giang Tri Hỏa lại sẽ nhớ tới chuyện Phó Tu Vọng.
Lệ Hạo đến bây giờ cũng chưa liên hệ anh, phỏng chừng chính hắn cũng đều vội đến sứt đầu mẻ trán.
Dụ dỗ, huấn luyện, mua bán. Mấy cái từ này chồng lên,vụ việc này khẳng định không nhỏ.
Có nơi sản xuất đã nói lên có thị trường, có người có nhu cầu này, có người tiêu dùng.
Mà rõ ràng một hội sở có thể tự do nằm ngoài vòng pháp luật lâu đến mức còn không có bị phát hiện không chỉ là bởi vì ý thức phản điều tra của Phó Tu Vọng, khẳng định còn có người phía sau, tiếp tục điều tra có thể tìm ra càng nhiều thứ.
Nhưng mà những việc này không cần Giang Tri Hỏa nghĩ, cực kỳ phức tạp, anh hiện tại chỉ cần hưởng thụ buổi chiều.Làm một con cá mặn thế này, anh cảm thấy rất vui vẻ.
Đọc sách mệt mỏi uống hai ly trà sữa, buổi tối tắm rửa nằm vào trong ổ chăn, toàn bộ đầu óc đều là thư thả.
Đã qua một ngày, Nhan Mộ không hỏi anh chuyện hội sở nhiều.
Ngày hôm qua Giang Tri Hỏa nói cho Nhan Mộ đây là lần cuối cùng.
Thật là lần cuối cùng, anh không qua loa lấy lệ Nhan Mộ.
Đây là giao dịch, anh biết chính mình muốn cái gì, liền khẳng định sẽ không cả đời cứ thế đi làm giao dịch này.
Nếu nói chuyện này bản thân không bị người ta hướng dẫn là không có khả năng, Lệ Hạo tinh ranh thật sự, cùng đứa trẻ từng đó tuổi nói giao dịch vốn dĩ liền không phải một chuyện hợp lý bao nhiêu.
Chỉ là Lệ hạo rất giảo hoạt.
Hắn đưa ra điều kiện Giang Tri Hỏa đều cần —— thân phận, hoàn cảnh, giáo dục, sinh hoạt.
Đều là những thứ rất hiện thực, đều không thể thiếu.
Không có thân phận mới liền không thể thoát khỏi tên cha cặn bã kia, bất kể chuyện gì, bất kể lúc nào những chuyện tên kia làm sẽ quấn quanh hắn.
Không có hoàn cảnh liền không có kiến thức, sự thiển cận vĩnh viễn là hạn chế trí mạng với một người.
Không có giáo dục liền không khả năng vượt lên phía trước, muốn thay đổi tất cả đều phải căn cứ vào tri thức cùng tầm mắt.
Không có sinh hoạt, căn bản không có tư cách đi nghĩ về tương lai.
Mà lí do anh thật sự đồng ý giao dịch này là vì một câu duy nhất.
“Chỉ là giao dịch, tựa như một thứ đặt ở tủ kính, bày ra đó chứng tỏ tôi muốn bán, mà cậu muốn mua liền đi vào trả tiền.” Lệ Hạo dùng hết khả năng nói dễ hiểu cho cậu, “Đây là kết quả do hai bên tự do lựa chọn, tôi cần cậu giúp tôi và cậu có quyền lựa chọn. Giao dịch có hợp liền có tan, đều là hợp theo mong muốn, khi không cần liền kết thúc, cậu có thể tùy thời đi.”
Lời này nghe cứ như là Giang Tri Hỏa rất chiếm hời, trên thực tế cũng chỉ là chiến thuật tâm lý mà thôi.
Đem quan hệ giữa người với người thành giao dịch đặt trên hai bên cán cân, đồng thời bỏ thêm mấy nhân tố như năng lực, đạo đức... Mặt ngoài thì công bằng, trên thực tế căn bản không dễ dàng trốn khỏi như vậy, sự cân bằng này cũng không dễ dàng đánh vỡ như vậy.
Chỉ là thủ thuật dẫn cậu gật đầu mà thôi, cho một viên kẹo to, ở giữa đều là keo nước dính răng.
Chỉ cần Giang Tri Hỏa gật đầu, liền không đi được.
Nhiều thứ như vậy đều là người ta cho, đều là Lệ hạo mang cho anh, muốn sự thật cho cậu thấy, người tiếp xúc với cậu đều là từ hắn tới quyết định, đi như thế nào được? Căn bản không có khả năng trốn sạch.
Cho nên ngay từ đầu Giang Tri Hỏa không đồng ý, không nói hợp tác, cậu trực tiếp đuổi Lệ Hạo đi.
Lệ Hạo đương nhiên không có khả năng đi, có thể tỉnh táo nhìn ra mấy lỗ hổng này, chỉ có thể chứng tỏ đứa nhỏ IQ rất cao, rất tinh, là người hắn muốn tìm.
Lệ Hạo lúc này mới nói điều kiện thật sự của hắn: “Trừ chương trình học tôi sắp xếp cho cậu, cái khác tùy cậu, cần cái gì tôi đều sẽ cho cậu, tài nguyên tôi có thể lấy ra từ cậu tự mình điều phối. Kỳ hạn đến cậu thành niên, tôi quy hoạch cũng rất rõ ràng, chỉ cần mấy năm nay, khi đó cậu có thể tùy thời thoát khỏi tôi, hoặc là tiếp tục, tùy cậu.”
Một cuộc giao dịch thời hạn, tiền lời đều rõ ràng mới là giao dịch.
Ở trước sinh nhật 18 tuổi, anh nhận được tin nhắn của Lệ Hạo, điều tra Bạch Tranh Âu và Phó Tu Vọng.
Ngày đó Giang Tri Hỏa nhắc nhở hắn: Đây là lần cuối cùng.
Lệ Hạo nói: Tùy cậu.
Không có do dự cũng chưa từng bội ước, cũng phải nếu như Lệ Hạo là người ích kỷ như thế, nghĩ quá một chút, hắn sẽ không suy xét suy nghĩ đến Giang Tri Hỏa, hắn chỉ công khai tin tức vụ án vào lúc có lợi nhất cho mình, nắm trong tay tất cả chỗ tốt, ích kỷ vụ lợi. Nhưng hắn giải quyết được vụ án, diệt trừ sâu nhọt, công chúng đều cần người như vậy.
Giang Tri Hỏa nhận lấy điều kiện mà Lệ Hạo cho, Giang Tri Hỏa cũng mang đủ cho hắn rồi, đây là lần cuối cùng, giao dịch đến đây kết thúc, không ai nợ ai, đường ai nấy đi.
Đọc sách mệt mỏi, Giang Tri Hỏa lắc lắc cổ, nhảy xuống cửa sổ, tiến đến bên cạnh Nhan Mộ bên cạnh, cùng Nhan Mộ thảo luận vài câu, tùy tay viết xuống hai hàng công thức.
“ Tớ hẳn là chụp cậu như này cho Tông Bội xem.”  Nhan học thần cảm thán mà nói, sau khi trải qua giai đoạn dạy kèm kiểu thiểu năng trí tuệ cho Giang Tri Hỏa
Chỉ có Tông Bội, người từng trải qua dạy kèm Giang Tri Hỏa mới có thể hiểu đây là một chuyện làm người ta điên dại thế nào.
“Đừng mà.” Giang Tri Hỏa nói, “Hoặc là tớ, hoặc là cậu ta, khẳng định có một người tuổi xuân chết sớm.”
Một học tra top 1 dưới lên, một người có khả năng thi không đậu đại học đột nhiên sẽ làm đề thi đua, thật có thể hù chết người ta.
Mà Giang Tri Hỏa giả làm thiểu năng trí tuệ tra tấn người ta, khẳng định bị Tông Bội tước chết.
“Bởi vì điều tra mới giả vờ?” Nhan Mộ buông bút hỏi.
Chuyện tới lúc này không có gì cần giấu, áo choàng sớm rớt trước mặt Nhan ca rồi.
Giang Tri Hỏa nói: “ Ài, hiện tại không phải đều luận điệu thành tích là nhất sao. Vừa thấy thành tích kém, không ai sẽ nghĩ cậu ta sẽ thông minh, khá phù hợp nhân thiết ha.”
Nhân thiết thật sự rất quan trọng.
Lúc trước vụ Phùng Trí, Giang Tri Hỏa nói thật chủ nhiệm Phùng sẽ cho rằng anh là bao cỏ, sẽ không phòng bị anh, Phùng Trí cũng thật sự như vậy, chưa bao giờ khả nghi.
Lấy cớ theo đuổi đi vào trong nhà Bạch Tranh Âu cũng vậy, Bạch Tranh Âu rõ ràng nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Quân, trước nay không hoài nghi qua mục đích của Giang Tri Hỏa.
Phó Tu Vọng cũng thế, thuê thám tử tư tiến hành điều tra, điều tra xong vẫn là đưa Giang Tri Hỏa vào hội sở.
Thân phận học sinh, thêm cái mác trung nhị xúc động phản nghịch, cộng học tra, sẽ không học tập, nhiều cái mác bên ngoài thêm vào, chỉ làm người ta cảm thấy đây là một thằng nhóc ấu trĩ, không ai tưởng được Giang Tri Hỏa và Lệ Hạo có liên quan với nhau, cho dù bị hoài nghi mục đích cũng rất dễ dàng rửa sạch.
Ngay cả đoạn thời gian mỗi ngày Nhan Mộ ở chung với Giang Tri Hỏa, cũng không phát hiện chút manh mối.
Lệ Hạo ở phương diện lợi dụng người khác thật là hồ ly già.
“Còn cần bao lâu?” Nhan Mộ hỏi.
“Kết thúc rồi, không cần giả vờ, bất quá nhưng mà cẩn thận mà nói, cần chờ toàn bộ vụ án có kết quả mới được. Vừa lúc chầm chậm, từ từ tới, bằng không lập tức xếp hang top trên, quá dọa người.”
Giang Tri Hỏa nhìn nhìn hình lập phương vẽ sẵn, cuối cùng cầm bút kẻ thêm đường thẳng, “ Đề này cần vẽ đường kẻ phụ, vẽ nơi này, có phải cách giải sẽ đơn giản hơn một chút?”
Nhan Mộ căn cứ ý tưởng của hắn đi làm tiếp, viết viết vẽ vẽ: “ Ừ, bớt hai bước, cách giải càng rõ ràng.”
Giang Tri Hỏa lật tiếp tờ đề tiếp theo, là mức độ khó biến thái, rất có tính khiêu chiến.
Nhan Mộ ngả người ra sau, để Giang Tri Hỏa có dễ lật tờ đề. Một lát sau bỗng nhiên gọi một tiếng: “ Tiểu Chu.”
“ Cái gì?” Giang Tri Hỏa quay đầu lại, đối mắt với Nhan Mộ.
Nhan Mộ đang nhìn anh không chớp mắt, ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng nhảy lên tới, ngả dần sang màu tím.
Giang Tri Hỏa có thể từ tròng mắt hắn có thể nhìn đến không trung và ánh mặt trời, còn có chính mình, cái nào cũng đều nặng trĩu.
Nhan Mộ chạm chạm tay Giang Tri Hỏa, nói với anh: “ Lúc trước thế nào cũng được, đã qua cũng đừng quay đầu nhìn lại, thế giới của cậu hãy tiếp tục tràn đầy niềm vui.”
“ Hứa với tớ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...