Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 43



Tiệc cưới bắt đầu đúng 12 giờ trưa, trước khi đến khách sạn, Phạm Hinh Dư và Chu Khải Tinh đã đến công viên ánh sao để quay chụp ngoại cảnh.
Công viên Ánh Sao thường là địa điểm chụp ảnh cưới nổi tiếng ở thành phố A. Hôm nay là ngày tốt nên có rất nhiều cặp đôi chụp ảnh ở đây.
Ngoài đội chụp ảnh chuyên nghiệp còn có Chu Nhất Minh cũng chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số, không chỉ chụp người mà còn nhân cơ hội chụp ảnh chung của Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu.
Cậu đã nhận ra Lăng Sấm thích đứng chung với Điền Miêu Miêu hơn là đứng chung với những người khác, thế nên rất dễ chụp ảnh chung của hai người.
Mọi người lên xe đến khách sạn tổ chức tiệc sau khi quay chụp ở công viên Ánh Sao hơn nửa tiếng. Hôm nay Điền Miêu Miêu là phù dâu nên không thể ngồi ăn cùng mọi người được mà còn phải theo cô dâu chú rể đi mời rượu.
“Lăng Sấm, Nhất Minh, lát nữa hai người lấy rượu.” Chu Khải Tinh cảnh báo hai phù rể trước khi buổi lễ bắt đầu, “Chai này là rượu thật, rót cho khách. Chai này đựng nước, rót cho tôi với Hinh Dư, nhớ đừng rót nhầm.”
Chu Nhất Minh nói: “Yên tâm đi, dù anh không tin em cũng phải tin Lăng Sấm chứ.”
Đúng là Chu Khải Tinh tin tưởng Lăng Sấm hơn: “Vậy lát nữa Lăng Sấm cầm bình rót cho tôi với Hinh Dư là được.”
“Được.” Lăng Sấm gật đầu, cầm lấy chai đựng nước.
Buổi lễ sắp bắt đầu, Lăng Sấm nhìn quanh hội trường, thấy Điền Miêu Miêu đang đứng ở cổng. Cô không đi cùng cô dâu, bên cạnh có một chàng trai trẻ tuổi.
Ánh mắt Lăng Sấm giật giật, nhớ mình đã từng thấy người này ở đâu rồi.
Ở bên kia, Giản Khoan còn đang khen Điền Miêu Miêu hôm nay đẹp thật thì nghe thấy có người gọi Điền Miêu Miêu: “Miêu Miêu.”
Điền Miêu Miêu nghe được giọng nói bèn quay đầu lại, thấy Lăng Sấm đi về phía mình: “Sao vậy Lăng Sấm?”
Lăng Sấm đi đến trước mặt cô, dừng lại nói với cô: “Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, em đến chỗ cô dâu xem.”
Điền Miêu Miêu gật đầu, Giản Khoan bên cạnh nhìn Lăng Sấm với vẻ ngạc nhiên: “Chẳng phải anh là...”
Sao nam kia?
“Lăng Sấm, trước đây đã từng gặp ở cửa Bắc chợ đêm.” Điền Miêu Miêu nhắc.
“Ừ, đúng vậy.” Lần trước Giản Khoan nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường và quần jeans đã đẹp trai chói lóa, hôm nay mặc vest trông càng có khí chất ngôi sao hơn, “Anh là phù rể của ngày hôm nay à?”
“Đúng vậy.” Lăng Sấm tùy tiện gật đầu, nói với Điền Miêu Miêu: “Phạm Hinh Dư đang ở trong phòng cô dâu thay đồ, em qua xem thử nếu có cần gì thì giúp một tay.”
“Được.” Điền Miêu Miêu nói với Giản Khoan một tiếng rồi đi vào phòng thay đồ. Lúc này Lăng Sấm mới quay qua nhìn Giản Khoan, nói: “Quản lý Giản đúng không? Đồng nghiệp của cô dâu đều đã ngồi hết rồi, anh cũng qua ngồi đi.”
“Ồ, được thôi.” Thấy Điền Miêu Miêu rời đi, Giản Khoan cũng đi tới bàn của mình, vừa ngồi xuống liền nghe thấy mấy cô bé ngồi cùng bàn đang nói về phù rể hôm nay.
“Phù rể đó đẹp trai quá, lại còn trông quen quen, đừng nói là người nổi tiếng nào đó nha?”
“Không thể nào, nếu trong giới giải trí mà có một anh chàng đẹp trai như vậy thì sao tớ lại không biết được?”
“Cậu nghĩ anh ấy có bạn gái chưa?”
“Đẹp trai vậy chắc là có rồi.”
“...Cũng không hẳn mà? Lỡ chưa có thì sao? Hay lát nữa chúng ta hỏi Phạm Hinh Dư thử xem?”
“Ừm.”
Giản Khoan không khỏi xen vào: “Thích con trai cũng không thể chỉ nhìn vẻ ngoài của họ, người có khuôn mặt đẹp trai như vậy rất dễ là kẻ cặn bã.”
Cô gái đối diện trừng mắt thật nhanh, nhìn anh nói: “Sao câu này của quản lý Giản nghe chua chua thế nhỉ?”
Một đồng nghiệp nam khác nói đỡ cho Giản Khoan: “Người ta nói cũng có lý mà, các cô chỉ thích người đẹp trai thôi thì rất dễ bị lừa.”
“Nói như kiểu đàn ông các anh thì không thích gái đẹp vậy.”
“Đúng vậy, chẳng phải quản lý Giản thích chị Miêu Miêu cũng do chị ấy đẹp sao?”
Mặt Giản Khoan nóng lên, vội vàng phủ nhận: “Đừng tung tin bậy bạ.”
Cô gái đối diện cười: “Chẳng phải vừa nãy anh còn mới nói chuyện với chị ấy à?”
“Tôi nói với cô ấy chuyện công việc.”
“Giờ Miêu Miêu đang bày quầy hàng ở cửa Bắc chợ đêm, buôn bán cũng khá tốt...” Cô gái nói tới đây chợt dừng lại, “Tớ nhớ ra rồi, phù rể kia chẳng phải là ông chủ Lăng ở cửa Bắc chợ đêm sao! Trước đó còn lên hotsearch nữa!”
Cô ấy vừa nói vậy đã có không ít người có ấn tượng, cô gái ban đầu muốn biết Lăng Sấm có bạn gái chưa hơi nản lòng: “Anh ấy còn làm phù dâu phù rể chung với Miêu Miêu nữa? Đây là duyên phận gì vậy trời?”
Lúc bọn họ đang thảo luận về Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm thì Phạm Hinh Dư đã đợi bên ngoài cửa hội trường, chuẩn bị vào trong. Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh sửa sang lại váy giúp chị ấy: “Lát nữa đừng căng thẳng, đi chậm lại, đừng giẫm phải váy.”
“Ừm, chị sẽ chú ý.” Phạm Hinh Dư vuốt tóc mình, thở ra.
Diêu Trân mời cha của Phạm Hinh Dư đến, MC đã lên sân khấu chuẩn bị khai màn.
Phạm Hinh Dư nắm tay cha bước vào theo lời của MC, Điền Miêu Miêu và Diêu Trân đứng bên ngoài đợi đến khi họ lên sân khấu mới vào bằng cửa sau.
Lăng Sấm cầm chiếc nhẫn trong tay chờ dưới sân khấu nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay lại nhìn.
Điền Miêu Miêu cũng cầm một chiếc nhẫn trong tay đi tới đứng cạnh anh.
Lăng Sấm thấy cô tới thì hơi cười: “Em căng thẳng không?”
Điền Miêu Miêu nhìn anh: “Em lên sân khấu đưa nhẫn thôi mà, sao phải căng thẳng?”
Lăng Sấm nói: “Dù sao phía dưới cũng có nhiều người nhìn như vậy.”
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt: “Cho nên anh đang căng thẳng?”
“...Hồi anh chơi bóng rổ cũng được nhiều người xem như vậy cũng chẳng căng thẳng.”
“Em cũng vậy, lúc còn bé em đã lên sân khấu biểu diễn rồi, chưa từng căng thẳng.”
Lời này khơi dậy sự quan tâm của Lăng Sấm: “Khi còn bé lên lên sân khấu biểu diễn à? Biểu diễn cái gì?”
“Võ thuật, lúc đó bạn bè trong trường đều biết em có võ công.”
“Ồ.” Lăng Sấm không khỏi cười khẽ, “Vậy bọn họ có biết ước mơ của em là trở thành đặc công không?”
“...” Cái này thì không cần biết đâu.
Hai người trò chuyện một lát thì MC nhắc nhở họ lên sân khấu. Điền Miêu Miêu lên sân khấu cùng Lăng Sấm, còn nghe Lăng Sấm ở bên cạnh khẽ nhắc: “Cẩn thận một chút, đừng giẫm lên váy.”
MC trên sân khấu nhìn thấy hai người cùng nhau tiến lên không khỏi nói: “Hôm nay giá trị nhan sắc của phù rể và phù dâu của chúng ta cũng rất đẹp.”
Các vị khách dưới khán đài đều bật cười, có người ngồi xa thì vươn cổ nhìn lên sân khấu.
Sau khi Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm hoàn thành vai trò người giao nhẫn thì đi xuống từ bên kia sân khấu, Điền Miêu Miêu đi nhanh hơn lúc lên sân khấu nên vô tình giẫm phải váy của mình lúc xuống bậc thang.
Lăng Sấm kịp thời đưa tay đỡ cô, hơi nhíu mày: “Sao em đi vội thế? Xuống bậc thang phải đi chậm một chút.”
Điền Miêu Miêu cảm thấy chỗ anh giữ mình hơi nóng, cô khẽ ho một tiếng muốn rút tay ra nhưng Lăng Sấm lại dẫn cô xuống cuối sân khấu rồi mới buông ra: “Chân em không bị bong gân chứ?”
“Không.” Điền Miêu Miêu lắc đầu, nói cảm ơn anh.
Trong hội trường bỗng vang lên tiếng hoan hô, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng thời quay đầu lại mới nhận ra đã tiến triển đến bước chú rể hôn cô dâu.
Không hiểu sao mặt Điền Miêu Miêu lại nóng lên, Lăng Sấm cúi đầu nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên: “Em thấy người ta hôn nhau cũng ngại à?”
“...Em, em nào có!” Điền Miêu Miêu không chịu thừa nhận.
Lăng Sấm lại đến gần cô hơn một bước, nhìn cô nói: “Mặt đỏ bừng, nếu là bản thân em hôn chắc phải chín rục mất?”
Điền Miêu Miêu: “...”
Cô lùi lại một bước, giả vờ bình tĩnh: “Nói chuyện thôi, đừng lại gần.”
Lăng Sấm cười gật đầu, chính mình lui về phía sau một bước.
Sau khi phần lễ kết thúc, Phạm Hinh Dư trở lại phòng thay đồ chuẩn bị thay đầm đi ra ngoài mời rượu.
Trong phòng thay đồ có hoành thánh khách sạn mới đưa tới, nhưng Phạm Hinh Dư và Chu Khải Tinh không ăn nên lúc này đã nguội rồi. Điền Miêu Miêu đứng dậy nói với bọn họ: “Để em ra ngoài lấy đồ ăn cho mọi người, đợi lát nữa còn uống rượu nên phải lót dạ một chút.”
Chu Khải Tinh nói: “Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị sẵn một chai nước rồi, lát nữa sẽ bảo Lăng Sấm rót cho chúng ta.”
Lăng Sấm đứng ở cửa, nhìn bọn họ nói: “Hay là cứ lấy chút đồ ăn đi, cậu không ăn nhưng cô dâu cũng phải ăn.”
Cô dâu không ăn thì phù dâu cũng phải ăn.
Anh và Điền Miêu Miêu cùng đi ra ngoài lấy mấy cái bát trống, Chu Nhất Minh dẫn họ đến bàn cha mẹ chú rể gắp mấy món trông không tệ lắm trên bàn tiệc vào bát rồi bưng vào phòng thay đồ.
Phạm Hinh Dư đã thay đồ xong, đang làm tóc, thấy họ bưng đồ ăn về thì nói cảm ơn: “Mọi người cũng ăn một ít đi, mọi người đã rất vả rồi.”
Lăng Sấm múc mấy thìa bánh ga tô cho Điền Miêu Miêu: “Ăn một ít trước đi.”
“Ừm, cảm ơn.” Điền Miêu Miêu nhận bát, cầm thìa nếm thử: “Ừm, vị này cũng khá ngon đấy, Hinh Dư cũng ăn thử đi.”
“Ừm.” Phạm Hinh Dư vừa làm tóc vừa ăn chút gì đó, sau đó dẫn phù dâu phù rể ra ngoài mời rượu.
Điền Miêu Miêu cầm nước cam trên tay, chịu trách nhiệm rót đầy nước cho khách uống nước cam, Lăng Sấm đứng cạnh cặp đôi mới cưới, phụ trách rót “rượu giả” cho họ.
Khi đến bàn Giản Khoan thì mấy cô gái trên bàn đều nhìn Lăng Sấm, Lăng Sấm hơi nghiêng người sang một bên ngăn cản ánh mắt của Giản Khoan nhìn Điền Miêu Miêu.
“Quản lý Giản có muốn uống chút rượu không?” Lăng Sấm lấy rượu vang đỏ từ tay Chu Nhất Minh, đặc biệt quan tâm đến Giản Khoan. Giản Khoan lắc đầu, cười với anh: “Không được đâu, hôm nay tôi lái xe tới nên uống nước cam là được rồi.”
“Ồ, được thôi.” Lăng Sấm đưa rượu vang đỏ lại cho Chu Nhất Minh, nhận lấy nước cam từ Điền Miêu Miêu, “Tôi rót cho anh.”
Giản Khoan: “...”
Không phải Miêu Miêu phụ trách rót nước cam à? Sao cậu còn cướp nữa?
Anh mím môi đưa cốc cho Lăng Sấm, Lăng Sấm im lặng rót cho anh nửa cốc.
Trên trán Chu Khải Tinh toát mồ hôi, anh cười ha ha rồi kéo Lăng Sấm sang bàn khác: “Vậy chúng ta sang bàn tiếp theo thôi.”
Sau khi kính rượu xong hết, lúc Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư đi về không khỏi hỏi: “Sao quản lý Giản kia đắc tội Lăng Sấm rồi?”
Phạm Hinh Dư cũng hơi bối rối trước câu hỏi của anh: “Hả? Hai người họ chắc chắn không biết nhau đâu.”
“...” Với tình huống vừa nãy trên bàn tiệc mà gọi là không biết à, “Em nghĩ kỹ hơn xem?“. harry potter fanfic
Phạm Hinh Dư cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “À, hình như em từng nghe nói quản lý Giản theo đuổi Miêu Miêu.”
Chu Khải Tinh: “...”
Chẳng trách vừa rồi Lăng Sấm trông khó coi như vậy.
“Loại tin tức này em nên nói sớm cho anh chứ.” Nếu mà đánh nhau thì anh cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...