Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 46: 46: Ý Nghĩ Của Bạch Tài Nhân
Sau khi Liêu Thù đến, Vĩnh An đế nói thẳng: "Trẫm cho ngươi thêm mười ngày, nếu ngươi vẫn không thể tra rõ chuyện lần này, vậy thì Thống lĩnh thị vệ này ngươi cũng không cần làm nữa."
Đương nhiên Liêu Thù khom người lĩnh chỉ.
Sau khi ra khỏi Càn Ninh Cung hắn lại tiếp tục điều tra chuyện này, mặc dù Lý Đức Lộc đã chết, nhưng tra những người thường ngày hay tiếp xúc với hắn một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó.
Trước khi bị Vĩnh An đế gọi đến, hắn vẫn đang tra theo hướng này.
Bất quá muốn điều tra những người này cần một chút thời gian, bây giờ vẫn chưa phát hiện được gì.
Sau khi Liêu Thù đi, nhớ tới dáng vẻ của Ngũ Công chúa, Vĩnh An đế vẫn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, hậu duệ của hắn không nhiều, mặc dù Ngũ Công chúa là con gái, nhưng trong lòng hắn vẫn coi trọng.
Suy nghĩ một hồi, Vĩnh An đế thở dài một cái, nói với Triệu Toàn Phúc: "Đi Từ Ninh Cung." Lúc này hắn có hơi muốn gặp những hài tử khỏe mạnh khác, nhất là như Nhị Hoàng tử mới ra đời không lâu.
Vĩnh An đế mới đến bên ngoài cung của thái hậu liền nghe thấy tiếng cười của Chu Thái hậu và Tô ma ma truyền ra, trong đó thỉnh thoảng còn kèm theo thanh âm "A", "Nga" của con nít.
Lúc những cung nữ thái giám Từ Ninh Cung hành lễ với Vĩnh An đế mí mắt cũng mang ý cười.
Sau khi Vĩnh An đế tiến vào thì phát hiện Đại Công chúa Cảnh Hu Uyển cũng ở đây, Chu Thái hậu ngồi trên tháp, Nhị Hoàng tử ngủ ngay trước mắt thái hậu, Đại Công chúa thì ngồi trên nhuyễn tháp, xung quanh còn có Tô ma ma và Lưu Huỳnh vây quanh.
Nhìn thấy Hoàng thượng đi vào, đám người Tô ma ma vội vàng tới hành lễ, Đại Công chúa cũng đứng lên hướng Vĩnh An đế thỉnh an.
Lúc Chu Thái hậu ngẩng đầu lên trên mặt vẫn mang nụ cười, thoạt nhìn rất có sức sống, "Hoàng thượng tới đấy à?"
Vĩnh An đế cho mọi người miễn lễ, ngồi xuống gần Chu Thái hậu, nói: "Từ xa đã nghe thấy mẫu hậu ở trong cung cười rất vui, là Hi Uyển nói cái gì lý thú sao?"
Chu Thái hậu nhìn Đại Công chúa một cái, có lẽ là nghĩ đến dáng vẻ chật vật vừa rồi của nàng, cười nói: "Là Nhị Hoàng tử, mới vừa rồi Hi Uyển ôm hắn, hắn liền tiểu lên người Hi Uyển, còn mình thì vẫn nằm kia vui vẻ kìa."
Vĩnh An đế nhìn Đại Công chúa một cái, thấy ánh mắt nàng vẫn còn nhìn Nhị Hoàng tử, cũng cười nói: "Nhưng Hi Uyển lại thích Minh Giác."
Không nói đến Đại Hoàng tử, phía dưới Đại Công chúa có mấy muội muội, nhưng Đại Công chúa không thích ai cả, đừng nói là ôm, thỉnh thoảng gặp nhau đến cả chào hỏi nàng cũng không muốn.
Nhưng nàng là đích công chúa, cao ngạo một chút cũng không sao, Vĩnh An đế cũng không bắt buộc nàng phải yêu mến các chị em.
Đại Công chúa dịu dàng nói: "Nhị Hoàng đệ thì khác, không nói dáng dấp hoàng đệ đẹp, còn thông minh, tính khí cũng tốt."
Vĩnh An đế nghe vậy bật cười, "Ngoại hình đẹp mắt thì còn nói được, nhưng hắn còn nhỏ như vậy, làm sao mà con nhìn ra được hắn thông minh, tính khí tốt?"
"Dĩ nhiên là có thể nhìn ra rồi." Đại Công chúa kiêu ngạo nói: "Những đứa bé khác khi còn nhỏ thế này chỉ biết khóc, động chút là khóc, nhìn thôi cũng phiền.
Nhưng nhị hoàng đệ không khóc nhiều như thế, chỉ có lúc đói hoặc muốn tiểu mới khóc thôi, làm hỏng chuyện còn nhìn chằm chằm người ta rồi cười, thế này không gọi là tính khí tốt lại thông minh sao?"
Nàng cũng muốn sinh một đứa trẻ như nhị hoàng đệ, hoàng tổ mẫu có nói với nàng nếu nàng ôm nhị hoàng đệ nhiều chút, sau này cũng sẽ sinh ra một đứa bé đáng yêu như hắn.
Vĩnh AN đế rất vui vì tình cảm tỷ đệ bọn họ tốt như vậy, cũng không phản bác, gật đầu đồng ý: "Theo lời con nói thì nhị hoàng đệ của con đúng thật tính khí tốt lại thông minh."
Vĩnh An đế cũng không ngồi trong Từ Ninh Cung lâu, sau khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử, trong lòng có chút an ủi, Vĩnh An đế liền trở vè Càn Ninh Cung.
Hôm qua hắn một ngày một đêm không ngủ, bây giờ có chút không chịu nổi.
Tô Sung viện cùng Bạch Tài nhân ở trong Phù Phong tạ đợi nửa ngày, đến tận tối cũng không chờ được Vĩnh An đế, trong lòng Tô Sung viện có chút cô tịch, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là Bạch Tài nhân bị nàng kéo, lúc đấy chỉ có cung nữ thiếp thân của hai người bên cạnh, mặc dù nàng không nghĩ Hoàng thượng sẽ tin tưởng Bạch Tài nhân, nhưng nàng vẫn sợ lỡ như.
Bây giờ nàng vốn đã không có chút sủng ái nào, nếu còn vì chuyện như vậy mà bị giáng vị, tình huống sẽ càng tồi tệ hơn bây giờ.
Bạch Tài nhân nhìn mặt mình trong gương đồng không cam lòng.
Nếu không phải là Tô Sung viện kia, nàng căn bản sẽ không bị thương.
Nàng ở cạnh Tô Sung viện khom lưng uốn gối nhiều năm như vậy, đừng nói đến không kiếm được chút lợi ích gì, hôm nay còn sa sút tới mức độ này, nàng làm sao có thể cam tâm chứ?
Sau khi thái y thoa thuốc mỡ xong, Bạch Tài nhân nói với cung nữ bên người: "Ngày mai chúng ta đi Càn Ninh Cung cầu kiến Hoàng thượng."
"Nhưng..." Cung nữ bên người Hồng Thược có chút chần chừ khuyên nhủ: "Thái y nói vết thương trên mặt của người tốt nhất là không nên gặp gió."
"Đó là tốt nhất không nên gặp gió, chứ có phải không thể gặp gió đâu, hơn nữa ta cũng có thể tìm đồ che vết thương mà." Bạch Tài nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Bất kể thế nào ta cũng phải cáo trạng Tô Sung viện trước mặt Hoàng thượng, dựa vào cái gì ta bị nàng hại thành thế này mà nàng không xảy ra chuyện gì?"
Có thể là vì quá tức giận, không cẩn thận làm ảnh hưởng đến vết thương trên mặt, Bạch Tài nhân nói đến câu sau biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo.
Một cung nữ thiếp thân khác tên Lục Liễu nhìn dáng vẻ của Bạch Tài nhân, cũng khuyên: "Tài nhân, bây giờ việc quan trọng cần làm là dưỡng thương, người muốn Sung viện nương nương phải trả giá thì sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, hà cớ gì phải dùng mặt của người mạo hiểm chứ? Huống chi..."
Lục Liễu dừng một chút, cảm thấy có lẽ câu sau Bạch Tài nhân sẽ không thích nên không nói tiếp.
Nhưng Bạch Tài nhân lại hỏi: "Huống chi cái gì, nói rõ ràng ra."
Trong lòng Lục Liễu run một cái, nói: "Huống chi Hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ bằng lòng gặp chúng ta, cứ coi như Hoàng thượng đồng ý gặp, nhưng bây giờ mặt tài nhân đang bị thương, để Hoàng thượng thấy cũng không hay."
Quả nhiên Bạch Tài nhân mất hứng, "Vì sao mà Hoàng thượng lại không chịu gặp chúng ta? Ta đi tìm Hoàng thượng là có chính sự, không giống Sở Bảo lâm kia.
Hơn nữa nếu ta không để cho Hoàng thượng nhìn vết thương của ta nghiêm trọng thế nào, Hoàng thượng có thể nghiêm trị con tiện nhân Tô Sung viện kia sao?"
Thật ra Bạch Tài nhân biết ý của Lục Liễu, bây giờ Hoàng thượng thấy mặt nàng có lẽ sau này sẽ không truyền nàng hầu hạ nữa.
Nhưng cho dù Hoàng thượng không nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chẳng lẽ hắn sẽ cho nàng thị tẩm sao? Đã bao lâu rồi nàng không được thị tẩm?
Nếu như không có gì thay đổi, e rằng chỉ có thể tiếp tục thế này.
Nói không chừng lần này lại là một cơ hội, nàng hoàn toàn có thể mượn chuyện lần này thoát khỏi Tô Sung viện.
Nếu thuận lợi, nàng còn có thể nhân cơ hội cầu Hoàng thượng đồng ý để nàng dọn về Ngọc Phù uyển, đến lúc đó chỉ cần có nhiều cơ hội gặp Hoàng thượng, cơ hội để nàng được thị tẩm chẳng phải cũng sẽ lớn hơn sao?
Suy nghĩ như vậy, ý muốn gặp Hoàng thượng của Bạch Tài nhân càng thêm kiên định.
Lục Liễu cùng Hồng Thược không thuyết phục được nàng, chỉ có thể từ bỏ.
Bởi vì trên mặt Bạch Tài nhân có vết thương, buổi tối cũng không ngủ ngon được, sáng sớm hôm sau đã ra khỏi giường.
Bây giờ gương mặt nàng bị thương như vậy cũng không cần trang điểm, chải tóc đơn giản, thay quần áo xong liền ở trong phòng giết thời gian..