Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 134: Sứ đoàn Đông Lê quốc
"Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương." Khương Mạn đi vào trong, chậm rãi hành lễ với thái hậu.
Nhị Hoàng tử đang được Khương Mạn dắt tay cũng học theo nàng, mơ mơ hồ hồ nói: ".........Gặp.......Nương nương."
Thái hậu cười rồi cho người đỡ Khương Mạn lên, lại tự mình bế Nhị Hoàng tử ôm vào lòng, nói: "Ôi, tiểu bảo bối của ai gia, sao con lại thông minh thế chứ?"
Thái hậu vốn đã rất yêu quý Nhị Hoàng tử, vừa rồi lại nghe được tin Đại Công chúa có tin vui, bây giờ ánh mắt nhìn Nhị Hoàng tử càng thêm yêu chiều.
Nhị Hoàng tử dựa vào người thái hậu cười.
Khương Mạn nhìn một màn này, nói: "Thần thiếp nghe nói Đại Công chúa có tin vui, thần thiếp xin chúc mừng thái hậu nương nương trước, ngài sắp trở thành cố ngoại tổ mẫu rồi (1)."
(1) tương đương cụ/bà cố
Thái hậu nghe vậy thì cười vang: "Đứa nhỏ Hi Uyển này vẫn luôn muốn sinh được một em bé thông minh đáng yêu như Nhị Hoàng tử, cuối cùng nó cũng được như ý nguyện rồi."
Khương Mạn cười nói: "Con của Đại Công chúa chắc chắn cũng sẽ là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi được mọi người yêu quý."
Khương Mạn ngồi nói chuyện cùng thái hậu một lát, sau đó để Nhị Hoàng tử ở lại Từ Ninh Cung rồi rời đi.
Trở lại Vân Hoa Cung, Khương Mạn sai người chuẩn bị không ít dược liệu và cả quần áo trước kia Nhị Hoàng tử đã mặc rồi đưa đến phủ của Đại Công chúa.
Phò mã vào cung báo tin mừng đương nhiên không thể chỉ tới mỗi Từ Ninh Cung. Sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung, hắn lại tới Càn Ninh Cung. Vì vậy mà phò mã vừa rời khỏi Càn Ninh Cung, Hoàng thượng đã ban thưởng lễ vật, chúng phi tần nhìn hành động của Hoàng thượng cũng vội vàng gửi quà qua Phủ Đại Công chúa.
Chỉ là có nhiều người tặng quà như vậy, nhưng có mỗi quà của Khương Mạn là được chuẩn bị dụng tâm nhất.
Đại Công chúa nhìn thoáng qua chỗ quà mừng của các phi tần hậu cung rồi sai nha hoàn cất đồ vào kho, chỉ có quần áo của Nhị Hoàng tử mà Khương Mạn gửi tới là giữ lại. Nàng nhìn ngắm một hồi rồi mới cất dưới gối đầu của mình.
Dân gian có lời đồn rằng nếu đặt quần áo của con trai ở dưới gối thai phụ thì có thể sinh được con trai.
Thật ra Đại Công chúa cũng không quá quan trọng chuyện con trai hay con gái, nhưng nàng thật sự rất thích Nhị Hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ nếu đặt quần áo của Nhị Hoàng tử ở dưới gối của mình, liệu khả năng nàng sinh được một đứa nhỏ thông minh lanh lợi có lớn hơn không.
"Chiêu viện nương nương thật là có tâm." Đại Công chúa cầm quần áo của Nhị Hoàng tử, yêu thích không buông. Nhũ mẫu của Đại Công chúa lại chú ý tới nhân sâm ba trăm năm mà Khương Mạn gửi đến, trong hoàng cung tuy không thiếu nhân sâm trăm năm, nhưng nhân sâm để được đến trăm năm rồi thì cứ mười năm lại tăng giá gấp đôi, tìm được nhân sâm ba trăm năm quả thật không dễ dàng gì.
Nhân sâm lâu năm như vậy rất tốt cho phụ nữ đang mang thai, Khương Chiêu viện có thể tặng đồ tốt thế này có thể thấy rằng nàng rất coi trọng Đại Công chúa.
Đại Công chúa nhìn cây nhân sâm trong tay nhũ mẫu, gật gật đầu, "Khương Chiêu viện có tâm như vậy, ta đương nhiên sẽ ghi nhớ lòng tốt của nàng."
Trước kia nàng hòa hoãn với Khương Chiêu viện đa phần là vì nể mặt Nhị Hoàng tử, nhưng sau lần này nàng thật sự có thêm vài phần hảo cảm và cảm kích nữa.
Tin Đại Công chúa mang thai mới truyền đi chưa đến hai ngày thì đã đến lúc Nhị Công chúa xuất giá.
Hôn lễ của công chúa đương nhiên không giống với những nữ nhân khác, mọi việc đều có Lễ bộ và Tông Nhân Phủ lo liệu, của hồi môn của Nhị Công chúa cũng do Lễ bộ và Tông Nhân Phủ phụ trách. Tuy Nhị Công chúa cũng là công chúa, nhưng dù sao cũng không phải con Hoàng hậu, tuy của hồi môn không đến mức khiến nàng mất đi uy phong hoàng gia, nhưng cũng không thể sánh bằng lúc Đại Công chúa xuất giá.
Lúc Đại Công chúa xuất giá không chỉ có số của hồi môn của một đích công chúa, mà còn được thái hậu tặng thêm không ít đồ tốt, Hoàng thượng cũng thêm không ít trân bảo từ tư khố cho Đại Công chúa.
Nhị Công chúa và Phùng Chiêu nghi đều hiểu Đại Công chúa là con gái của Chu Hoàng hậu, đương nhiên thái hậu sẽ đối xử khác, bọn họ cũng không dám mơ mộng viển vông thái hậu sẽ đối xử tốt với Nhị Công chúa như vậy. Nhưng đều là con gái của Vĩnh An đế, dù thế nào thì Vĩnh An đế cũng không nên một bên nặng một bên nhẹ như vậy, đến trước ngày Nhị Công chúa xuất giá một ngày, Vĩnh An đế vẫn không gặp Nhị Công chúa, đừng nói là thêm của hồi môn cho nàng.
Thật ra các phi tần đều tặng thêm của hồi môn cho Nhị Công chúa, chẳng qua điều này cũng không thể làm giảm sự bất mãn trong lòng Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa.
Tuy vậy nhưng trước đó chứng kiến Mạnh Tiệp dư chết trước mặt mình, hai người bọn họ dù có bất mãn đến đâu cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Ngày Nhị Công chúa xuất giá, Vĩnh An đế cuối cùng cũng gặp Nhị Công chúa một lần.
Nhìn Nhị Công chúa mặc một thân áo cưới đứng trước mặt mình, Vĩnh An đế thở dài một hơi, nói: "Phò mã là do con tự chọn, gả qua đó hãy sống thật tốt, hi vọng con sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay."
Nhị Công chúa nhìn biểu cảm của Vĩnh An đế mà không biết đáp lời thế nào, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, "Phụ hoàng....."
Rất nhanh giờ lành đã tới, Nhị Công chúa mặc một thân áo đỏ lộng lẫy rời khỏi hoàng cung nàng đã gắn bó bao năm.
Nhị Công chúa xuất giá vào ngày mùng 6 tháng tám, đến tối ngày mùng 9 tháng tám thì sứ đoàn Đông Lê quốc tới kinh thành.
Tối ngày mùng 10 tháng tám, Vĩnh An đế tổ chức cung yến đón gió tẩy trần cho sứ đoàn Đông Lê quốc.
Yến hội bắt đầu chưa được bao lâu, sứ thần của Đông Lê quốc liền kính rượu với Vĩnh An đế, nói: "Lần này Đông Lê quốc chúng ta tới đây đầu tiên là để thưởng thức phong cảnh của Đại Cảnh một phen, thứ hai là tặng Hoàng thượng chút lễ vật, nguyện cùng Đại Cảnh kết thành láng giềng, trong vòng trăm năm không xâm phạm lẫn nhau."
Sứ thần của Đông Lê quốc vừa dứt lời, mọi người trong yến hội liền "ồ" lên một phen, hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, trong vòng trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, những điều này với Đại Cảnh mà nói quả là tốt đến không thể tốt hơn.
Nhưng trông Vĩnh An đế lại không cao hứng như các đại thần khác, đáy mắt hắn xẹt qua một tia u ám, nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, nói: "Quý sứ nói như vậy làm trẫm rất tò mò lễ vật mà quý quốc chuẩn bị cho trẫm đấy."
"Ha ha, Hoàng thượng yên tâm, lễ vật mà chúng ta chuẩn bị chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng hài lòng." Sứ thần nói xong liền vỗ tay, sau đó có một đoàn mặc trang phục vũ nữ đi ra, nữ tử dẫn đầu trùm chiếc khăn che mặt mỏng, mặc dù không nhìn rõ diện mạo, nhưng mỗi cái nâng tay nhấc chân của nàng đều vô cùng quyến rũ.
Cô gái vừa xuất hiện liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nam nhân đang ngồi đây.
Dường như sứ thần Đông Lê quốc rất vừa lòng với phản ứng này, hắn đắc ý nhìn Vĩnh An đế, nhưng lại không tìm thấy vẻ si mê trong mắt Vĩnh An đế mà hắn đã tưởng tượng.
Tuy sứ thần thất vọng, nhưng vẫn tự tin rằng không ai có thể chống lại mị lực của viên minh châu rực rỡ của Đông Lê quốc bọn họ.