Nuôi Dưỡng Người Chiến Thắng Cung Đấu
Chương 1
Hoàng quý phi sắp qua đời rồi.
Nàng ấy còn chưa đến năm mươi tuổi, thậm chí chưa đến tuổi nghỉ hưu theo luật quy định.
Từ ngữ xa lạ này chợt ùa về trong tâm trí, khiến ta không kìm được mà nở một nụ cười kỳ quái.
Thẩm Quân Nhu nằm trên giường, khẽ hỏi ta: "Cười gì vậy?"
Ta lắc đầu: "Nô tỳ nhớ đến chuyện xưa."
Gương mặt nàng đã trở nên tiều tụy hơn so với tuổi thật vì những lần sinh nở và sảy thai.
Suốt một thời gian dài, nàng ấy phải dùng chu sa để giảm đau, nhưng giờ đây, ngay cả liều lượng lớn chu sa cũng không thể át đi nỗi đau trong xương cốt.
Thái y chỉ biết kê những loại thuốc vô thưởng vô phạt.
Nàng ấy sắp không qua khỏi rồi.
Ta tìm được một vài bông hoa có hình dáng giống hoa Lệ Xuân, cạo lấy một ít nhựa đen cho nàng ấy uống.
"Ta nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Sau khi uống thuốc phiện, Thẩm Quân Nhu cuối cùng cũng nở một nụ cười an yên: "Khi đó, ngươi thật sự rất ngốc!"
Ta khẽ cười, chẳng phải sao?
Ta chỉ là một người bình thường, xuyên không đến đây, cứ ngỡ mình có thể làm nên nghiệp lớn, nào ngờ người bình thường như ta lại không thể sống nổi ở thời đại phong kiến này.
Ta từng tự giễu mình là trâu ngựa, lại không ngờ rằng, ở nơi này, con người căn bản không bằng trâu ngựa.
Ta xuyên vào thân thể đứa con gái mười lăm tuổi tên là Tự Khanh nhà một tiểu lại ở bộ Hộ.
Ở nơi này, ta chỉ có hai con đường có thể lựa chọn.
Một là gả đi, hai là vào cung.
Gả đi,có nghĩa là ta phải trói buộc với một nam nhân chưa từng gặp mặt.
Dung mạo, nhân phẩm của hắn ta hoàn toàn không biết, nhưng ngày gặp mặt đó liền phải thân mật da thịt.
Phải ở trong hoàn cảnh điều kiện y tế cực kỳ tồi tệ mà trải qua việc mang thai sinh nở, từ đó bị giam cầm trong một cái sân nhỏ, sống c.h.ế.t đều do người khác.
So với tương lai đáng sợ như vậy, vào cung, ngược lại là lựa chọn tốt hơn.
Ít nhất, ta có thể thoát khỏi cái sân nhỏ bức bách đó, công việc thêu thùa không có điểm dừng và ánh mắt không tốt của người nhà.
Ta dứt khoát chọn làm cung nữ, trong lòng cũng từng lén lút ảo tưởng có thể hay không ngẫu nhiên gặp được hoàng đế trẻ tuổi, triển khai một đoạn tình luyến kinh thiên động địa, hoặc là dựa vào tư tưởng tiến bộ của người hiện đại khai sáng một thời đại mới.
Đáng tiếc, hy vọng của ta bị một cái tát nặng nề đánh nát.
Chỉ vì ta đứng ra bảo vệ một tiểu cung nữ rụt rè, nhút nhát.
"Cái này không phải nàng ta làm hỏng." Ta chỉ vào cái giá gỗ đàn hương trước mặt.
Tiểu cung nữ sợ hãi, ôm một bụng nước mắt nhìn ta, nhìn khiến người ta thương xót.
Mấy ma ma trước mặt cười lạnh nhìn tiểu cung nữ: "Vậy ngươi nói, là ai làm hỏng?"
Nàng ta dung mạo trắng trẻo, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, ngón tay bị người ta dẫm đến sưng đỏ chỉ về phía ta: "Là, là nàng ta."
Ta ngây người, tiểu cung nữ này tự mình trong lòng rõ ràng cái giá lúc đưa tới đã hỏng rồi.
Giọng nói của nàng ta vậy mà dần dần lớn lên: "Là nàng!"
“Ma ma cũng nghe thấy rồi đấy, nàng ta nói không phải nô tỳ, dĩ nhiên chính là nàng ta tự mình làm hỏng."
Tiểu cung nữ giọng nói gấp gáp: "Ma ma muốn phạt cứ phạt nàng ta đi, nếu không phải nàng ta làm hỏng, nàng ta làm sao lại thay nô tỳ nói chuyện?"
Sắc mặt của mấy ma ma trở nên giễu cợt: "Thật sao? Vậy thì phạt Tự Khanh hai mươi trượng."
Các nàng cười tủm tỉm nhìn ta: "Lòng tốt trong cung, chính là kết cục này."
Trượng đánh trên người lúc đầu là đau, sau đó liền không có cảm giác.
Đầu gối của ta ma sát trên phiến đá, bị bọn họ kéo như heo c.h.ế.t kéo đến phía sau nhà kho.
Mặc kệ ta tự sinh tự diệt.
Tiểu cung nữ không xuất hiện nữa, đại khái là đang may mắn mình thoát được một kiếp nạn.
Ta vừa nóng vừa khát, sau lưng nóng ran, thần trí lại có chút không rõ ràng.
Lúc tỉnh lại lần nữa, có người nhẹ nhàng dùng một miếng vải mềm lau trán ta.
Ngón tay của Thẩm Quân Nhu lúc đó đã rất thô ráp rồi.
Ta cũng từng vì nàng ấy mà lên tiếng bênh vực.
Ta dùng sự ngu xuẩn lỗ mãng của ta cứu qua không ít người.
Nhưng chỉ có một mình Thẩm Quân Nhu, lúc ta bị ném vào nhà kho, mang theo thuốc trị thương đến thăm ta.
Triều đại phong kiến, không có nữ chính ngầu lòi trong truyện.
Chỉ có sinh tồn.