Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng
Chương 83: C83: Ngày chúng ta gặp lại chính là thời điểm ngươi chết ta sống
"Đại tỷ? Thê tử của ngươi như thế nào rồi?"
Châu Dung dừng bước lại, nhìn thấy nữ hài nho nhỏ đứng dưới mình.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, là cửa tiệm mà nàng thuê xe ngựa đi cùng Bạch Mạn vào ngày hôm đó. Đứa nhỏ này là con của lão bản bị bắt đứng phạt vào lúc đó.
Châu Dung ngồi xuống, nhìn tiểu cô nương trước mặt mình làm nàng nhớ tới cái người đang bị giam cầm trong hầm ngầm kia, vẻ mặt của nàng ôn nhu mấy phần.
"Nàng rất tốt."
"Nhưng đại tỷ, ta cảm thấy hình như ngươi không vui."
Châu Dung ngơ ngác một chút, sờ về phía mặt của mình.
Không vui sao?
Ước chừng, là cảm giác áy náy đi.
Biết rõ nàng không thích, biết rõ mình bẻ gãy cánh của nàng, giam cầm tự do của nàng, nhưng mình vẫn muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.
Châu Dung ngăn mình không suy nghĩ xa hơn: "Còn ngươi thì sao? Ngươi thế nào rồi? Phụ thân của ngươi vẫn ép ngươi học lễ nghi và quy củ sao?"
"Học, nhưng ta cũng học cách tự mình bắt thỏ."
Đứa nhỏ này có thể làm việc này trước mặt người khác cũng có thể làm việc khác sau lưng sao?
Châu Dung bật cười.
"Thật lợi hại."
Đứa nhỏ chạy đi, rồi nhanh chóng quay lại và đưa cho Châu Dung một chiếc lồ ng nhỏ.
"Đại tỷ, ta bắt được một con thỏ, ta muốn tặng nó cho ngươi."
Trong lồ ng có một con thỏ nhỏ lông trắng mướt, Châu Dung nhìn vào đôi mắt đỏ nhạt của nó lập tức nghĩ tới Bạch Mạn.
"Đa tạ ngươi." Châu Dung tiếp nhận.
Châu Dung mang theo lồ ng thỏ, nàng ghé vào một tiệm vàng.
"Đánh chiếc lồ ng bằng vàng nguyên chất? Khảm bảo thạch? Khắc hoa? Dùng để nhốt một con thỏ con???" Lão bản của tiệm vàng hít sâu một hơi, cái người này đến đây để đốt tiền mua vui sao?
"Ta muốn nó vào hôm nay."
"Hôm nay ta làm không được." Lão bản của tiệm vàng cười khổ, "Vị cô nương này, thư thả cho ta mấy ngày đi."
"Hôm nay nhất định ta phải có nó."
Lão bản của tiệm vàng liên tục xin tha, bỗng dưng hắn nghĩ đến cái gì đó.
"Cô nương, ngài nhìn cái lồ ng chim bằng vàng nguyên chất này xem." Lão bản đặt một cái lồ ng chim bằng vàng nguyên chất cực lớn lên bàn, "Ngài muốn bảo thạch nào? Hiện tại được khảm bên trên, sau này cũng có thể lấy ra, ngài nhìn cái chiếc lồ ng này xem có thể dùng được chứ?"
Châu Dung cụp mắt xuống nhìn chiếc lồ ng chim tinh xảo.
"Có thể."
Châu Dung cầm chiếc lồ ng chim tinh xảo bên trong có con thỏ con và chậm rãi đi dạo.
Nàng nhớ tới đứa nhỏ kia, bất giác cong lên khóe môi.
"Tuổi còn nhỏ mà đã có thể gạt người khác." Nàng lắc đầu, "Chà, giả vờ như học quy củ, nhưng lại lén lút học cách tự mình bắt một con thỏ."
Động tác của Châu Dung đột nhiên dừng lại.
Nhiều chi tiết về những gì đã xảy ra khi nàng bước vào hiện lên trước mắt hết cảnh này đến cảnh khác.
Không đúng.
Không đúng, Bạch Mạn không phải muốn giết mình.
Bạch Mạn muốn giết mình, sợ chỉ là để che đậy chuyện khác mà thôi.
Nàng muốn chạy!
Bọn thị vệ nhìn Châu Dung, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, sau đó bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, lên ngựa phi nước đại về phía ngoại ô kinh thành!
Ngoại ô kinh thành.
"Tốt lắm. Bởi vì cát vàng bị ta phát hiện, nàng chỉ đơn giản là giả vờ giết ta bằng cát vàng, khiến ta lầm tưởng rằng nàng đã vạch trần ý đồ của mình, nhằm che đậy sự thật nàng dùng cát vàng để báo tin."
Châu Dung nhìn căn hầm trống rỗng và nói một cách vô cảm.
Bạch Mạn đã đi rồi.
"Thuộc hạ... Thuộc hạ đáng chết!" A Thần quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đến giọng nói đều run rẩy lên, "Thuộc hạ chỉ mới rời đi có một canh giờ mà thôi!"
"Đúng vậy, một canh giờ." Châu Dung bình tĩnh nói: "Chỉ cần một canh giờ là có thể thuận lợi chạy trốn... Đương nhiên không phải chỉ là ý nghĩ bất chợt."
Nàng dạo qua một vòng bên trong căn phòng đầy tơ lụa.
A Thần quỳ trên đất, run lẩy bẩy.
Châu Dung càng bình tĩnh, nói rõ hậu quả càng sợ người.
Hắn bắt đầu hối hận, vì sao mình chịu không được Bạch Mạn khiêu khích mà nhất định phải đi tham gia kỳ thi của quân Châu gia.
Châu Dung ngắm nhìn bốn phía.
Một chiếc lồ ng chim tinh xảo được đặt ở một bên, bên trong có một con thỏ lông xù đang rúc vào.
Trên giường, vòng cổ đã bị cắt, sợi dây xích treo lủng lẳng.
Châu Dung nhắm mắt lại, lại mở ra, bên trong đôi mắt thâm đen đã nổi lên phong bão ngập trời.
"Nhiệm vụ của ngươi là gì?"
"Mạt tướng... Mạt tướng bảo vệ Vương phi thật tốt, không thể để Vương phi lâm vào nguy hiểm, càng không để hai tay của Vương phi có khả năng nhiễm tội lỗi... "
"Ngươi làm được sao?"
"Mạt tướng... Biết sai."
Châu Dung thu hồi ánh mắt, quay đầu đi. Tám hạ nhân phía sau kéo A Thần xuống một cách thô bạo.
Một tiếng rồi lại một tiếng gậy đánh vào da thịt vang trầm truyền đến.
Châu Dung rời khỏi phòng tối. Hạ nhân đi theo phía sau nàng, phát ra tiếng bước chân đồng nhất.
Bọn hạ nhân ở điền trang run lẩy bẩy, tất cả đều núp ở trong viện, chỉ dám cúi đầu đứng đấy.
Châu Dung quay người, nhìn về phía ngoài viện.
Những binh sĩ mặc áo giáp đen bao vây điền trang thật chặt.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Không có bất kỳ âm thanh nào. Đầu thương màu bạc phát sáng lạnh lẽo.
"Bản đại tướng quân đang giám sát việc trấn áp thổ phỉ." Châu Dung khẽ mỉm cười, "Bây giờ các ngươi kiểm tra giúp ta."
"Kiểm tra từ từ."
"Bên trong cái điền trang này thiếu đi ai."
"Chủ tử." Thị vệ ở một bên tiến lên, cúi người thì thầm bên tai của Châu Dung, "Danh sách điền trang mà Bạch lão gia để lại như sau."
Phớt lờ tiếng kêu lớn trong viện, Châu Dung ngồi trên ghế, cụp mắt đọc kỹ danh sách điền trang.
Ha, Vương phi.
Có lẽ Vương phi còn tưởng rằng hai người gặp nhau chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Mình đã dùng mệnh của nhiều thế gia chỉ để đổi lại danh sách điền trang từ chỗ của lão Hoàng đế.
Khả năng Hoàng đế biết những điều mà bản thân của Vương phi còn tính đến.
Châu Dung cẩn thận xem xét danh sách điền trang do thị vệ đưa ra để kiểm tra tình hình, ánh mắt của nàng dừng lại ở một vài điền trang trong đó một lúc.
"Chủ tử." Thị vệ vội vàng tiến lên, hồi bẩm, "Thị nữ Chu Tước cùng nông nữ Tiểu Phượng mất tích."
Châu Dung nâng cằm tinh xảo lên. Tóc đen như kiếm, bạch ngọc lạnh lẽo.
Cuốn sách màu lam bị quẳng xuống đất.
"Điều binh." Ngón tay của Châu Dung vuốt v e quân phù trên cổ.
"Bao vây những điền trang này. Không một con chim nào được phép thả ra cho đến khi ta đến."
"Còn có." Châu Dung hất cằm về phía thợ vẽ.
"Vẽ Chu Tước cùng Tiểu Phượng sao cho giống như hai tên thổ phỉ, hạ lệnh truy nã ở sáu quận ở ngoại ô kinh thành. Người nào bắt được, thưởng một trăm nghìn lượng bạc."
Một bên khác.
Bạch Mạn cùng Chu Tước kéo lấy Tiểu Phượng, các nàng chạy đến thở không ra hơi.
"Chờ sống qua đầu đường hồi hương này, phía trước có một tiệm xe ngựa." Chu Tước an ủi Tiểu Phượng, "Chúng ta thuê một chiếc xe ngựa."
Tiểu Phượng vẫn còn sợ hãi, giọng run run nói: "Đi, là đi đến chỗ nào?"
"Đi bên hồ ở ngoại ô kinh thành."
"Xa như vậy sao?" Chu Tước nghi hoặc nói: "Chúng ta còn có một cái ở Vũ Hương... "
"Vũ Hương không an toàn. Bên hồ có tư trang của ta." Bạch Mạn trầm giọng nói, "Gia gia của ta để lại cho ta dùng làm phòng thân. Chỗ kia... Chỉ có gia gia và ta mới biết được. Tất cả mọi người ở Bạch gia đều không biết đến."
Ba người đỡ lấy lẫn nhau, tiếp tục bỏ chạy về phía trước.
Bạch Mạn quay đầu lại, nàng nhìn thoáng qua bóng đêm thâm trầm.
Thật xin lỗi, Châu Dung.
Tạm biệt ngươi.
Ngày chúng ta gặp lại chính là thời điểm ngươi chết ta sống.