Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 9
Ngày hôm sau, An Ức đến công ty từ rất sớm. Cậu vừa sắp xếp xong tài liệu cho cuộc họp buổi sáng thì An Lộ liền đi tới gõ cửa.
"Anh hai..."
"Ừm."
An Lộ lớn hơn cậu gần mười tuổi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm túc như cũ, nhìn qua trông rất không có tình người, nhưng An Ức lại đặc biệt thích dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh này của y.
"Em đã chuẩn bị tài liệu xong cả rồi, chín giờ..."
"Cuối tuần em đi thăm ông ngoại à?" An Lộ ngắt lời cậu.
An Ức gật đầu: "Em còn ăn tối với ông nữa, ông vẫn khỏe ạ."
"Vậy sao hôm qua em không đi làm?" An Lộ đi tới bàn làm việc của cậu, cầm một tập tài liệu lên lật xem.
An Ức nhìn bộ dáng giả vờ tùy ý hỏi của y, muốn cười nhưng lại vì mặt mũi của anh trai mà nhịn xuống, "Đêm trước em về nhà muộn, hôm sau chuông báo thức không kêu nên em ngủ quên."
An Lộ không tin: "Tên Dung Nham kia làm việc và nghỉ ngơi theo giờ giấc quân đội đấy! Hai đứa dậy muộn mới là chuyện lạ!"
Y biết vì sao An Ức kết hôn với Dung Nham, kể từ khi họ kết hôn, không có ngày nào mà y không lo lắng cho đứa em trai ngốc nghếch này của y.
An Ức xoa xoa trán, anh cậu lại nghĩ đến chuyện bạo lực gia đình nào đó rồi.
Cậu mỉm cười hỏi: "Anh ơi, anh có chắc chắn là anh muốn biết đêm đó chúng em đã làm gì không?"
An Lộ sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng, tai đỏ bừng nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Ai quan tâm buổi tối hai đứa làm gì? Anh chỉ quan tâm tại sao nhân viên của mình không đi làm thôi."
"Được rồi, em vô cớ bỏ việc, anh có thể trừ lương của em."
"..."
"Được rồi anh ơi, Dung Nham rất tốt với em, anh ấy sẽ không ức hiếp em đâu." An Ức nhận lấy tập tài liệu từ chỗ An Lộ, rót một cốc nước đặt vào tay y, "Anh đừng lo lắng cho em, cuộc họp sắp bắt đầu rồi đó."
An Lộ nhìn cậu, cuối cùng không nói gì.
An Ức họp cả buổi sáng, buổi trưa cũng vội đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, lúc ăn cơm cậu mới tranh thủ thời gian nhắn tin cho Dung Nham để nhắc anh nhớ ăn uống đầy đủ.
Đến tận chiều mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, cậu đoán là công việc của anh phải chất đống thêm một ngày nên mới không rảnh xem điện thoại.
Bình thường hai người giao lưu không nhiều, khi bận rộn, số câu mà hai người nói chuyện với nhau trong hai ngày có khi đếm được trên mười đầu ngón tay.
Chỉ có lúc làm tình Dung Nham mới nói nhiều với cậu.
An Ức có chút nản lòng.
Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, ba giờ rưỡi cậu còn có hẹn gặp khách hàng.
Địa điểm là một quán cà phê gần công ty. Đối phương là một người Pháp gốc Hoa nhiệt tình và giản dị, hai người dành gần nửa giờ để nói chuyện về chính sách và điều khoản hợp đồng, may là An Ức từng học hai chuyên ngành kinh doanh và luật, lúc cậu phân tích ưu và nhược điểm đều có cơ sở, hợp đồng được đàm phán rất suôn sẻ.
Sau khi ký được một hợp đồng lớn như vậy, An Ức có chút tự hào. Ngay cả An Lộ cũng không biết tại sao cậu lại muốn đích thân xử lý dự án này, tuần trước cậu còn bất chấp mà tăng ca liên tục. Thật ra, cậu chỉ muốn tiết kiệm tiền để vào tài sản chung của chồng chồng mà thôi, nếu cậu trực tiếp đưa cho Dung Nham thì chắc chắn anh sẽ không cần, nhưng cậu không muốn Dung Nham lại phải mệt mỏi như vậy. Cậu hy vọng anh có thể ít tăng ca lại, ít nhận các cuộc gọi hơn từ trợ lý của mình, không phải lo lắng về tiền bạc và không còn phải xoắn xuýt vì nhìn trúng vài địa điểm hoàn hảo, bất cứ lúc nào anh cũng có thể nâng cấp tất cả các thiết bị trong thành phố trò chơi điện tử và mua những chiếc xe đua mới, rõ ràng anh đang muốn đổi chiếc xe.
Tuy rằng cậu biết cuối cùng Dung Nham có thể giải quyết được những vấn đề này, nhưng cậu vẫn muốn giúp anh, muốn thấy anh vui vẻ, muốn anh ở bên cậu nhiều hơn.
Cuối cùng sau khi tiễn đối tác của mình, An Ức quay lại gọi một tách cà phê nóng. Nhân viên của quán xác nhận lại với cậu nhiều lần mới bắt đầu in hóa đơn và bắt đầu thực hiện món.
An Ức nhìn nhân viên pha chế làm việc chậm rãi cẩn thận, trong lòng thở dài, quay người đẩy cửa kính, ngồi vào bàn ghế ngoài trời.
Cậu không biết là máy điều hòa bên trong quá mạnh hay hôm nay trời không nóng như vậy.
Lúc nãy An Ức ngồi ở trong quá lâu, cảm thấy có chút lạnh. Cà phê vừa được bưng đến, cậu không nhịn được mà mở nắp ra, trực tiếp uống. Cà phê đen ấm áp không hề thêm đường, An Ức cau mày uống vào, cậu phải dựa vào vị đắng để giữ ấm.
Lúc này Dung Nham gọi tới.
"An An, em đang bận à?" Giọng nói trầm ổn đó mang theo chút uể oải khó có thể bỏ qua.
"Không có, em bận xong rồi."
"Ừ." Dung Nham lại bị người ở bên kia cắt ngang, An Ức đợi một lúc mới nghe anh nói tiếp: "Tối nay để dì Trần nấu cơm, em ăn sớm một chút, anh phải tăng ca, em không cần đợi."
"Được ạ..." An Ức chọt chọt họa tiết trên cốc giấy, "Vậy anh nhớ ăn nhé."
Cậu ngồi một lúc, định mang nửa cốc cà phê còn lại ra chỗ có nắng.
Những tòa nhà cao tầng trong thành phố giống như thanh kiếm của Damocles rơi xuống trần gian. Ánh nắng rời rạc, lốm đốm và yếu ớt, trong mắt một số người đó là nghệ thuật, trong khi những người khác lại né tránh tia cực tím này.
Cơn đau bụng lần thứ hai đến đột ngột và nhanh chóng không kém.
Thời gian trà chiều, xung quanh tòa nhà văn phòng không có nhiều người đi lại, An Ức miễn cưỡng đi tới rìa đường, cà phê bị đổ xuống đường, cậu dựa vào cột đèn đường để làm điểm tựa, nhưng vì càng lúc càng đau mà cậu không thể không ngồi xổm xuống.
Lần này cơn đau kéo dài không bao lâu, An Ức vừa mới bình tĩnh lại, đang định đứng dậy thì đã có người đến trước đỡ cậu.
"An Ức... quả nhiên là cậu, An Ức!" Bùi Phương Trì vỗ vai cậu, "Cậu không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phương, Phương Trì...?" An Ức sửng sốt tại chỗ, trong lòng cậu dâng lên cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Anh đã về rồi."
Bùi Phương Trì đi cùng hướng với cậu, như thể gã chưa từng rời đi.
"Tôi đã về lâu rồi, hai ngày trước tôi còn gọi điện cho Dung Nham."
Gã tiếp tục nói về những chuyện thú vị sau khi trở về, nhưng An Ức cảm thấy như có ai đó đấm mạnh vào tim mình, khiến cậu đau đớn và tê dại.
Dung Nham không nói với cậu chuyện gì cả.
Bọn họ vẫn còn liên lạc.
...
Tuyết rơi giữa mùa đông, cũng không lạnh như hôm nay.
"Anh hai..."
"Ừm."
An Lộ lớn hơn cậu gần mười tuổi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và nghiêm túc như cũ, nhìn qua trông rất không có tình người, nhưng An Ức lại đặc biệt thích dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh này của y.
"Em đã chuẩn bị tài liệu xong cả rồi, chín giờ..."
"Cuối tuần em đi thăm ông ngoại à?" An Lộ ngắt lời cậu.
An Ức gật đầu: "Em còn ăn tối với ông nữa, ông vẫn khỏe ạ."
"Vậy sao hôm qua em không đi làm?" An Lộ đi tới bàn làm việc của cậu, cầm một tập tài liệu lên lật xem.
An Ức nhìn bộ dáng giả vờ tùy ý hỏi của y, muốn cười nhưng lại vì mặt mũi của anh trai mà nhịn xuống, "Đêm trước em về nhà muộn, hôm sau chuông báo thức không kêu nên em ngủ quên."
An Lộ không tin: "Tên Dung Nham kia làm việc và nghỉ ngơi theo giờ giấc quân đội đấy! Hai đứa dậy muộn mới là chuyện lạ!"
Y biết vì sao An Ức kết hôn với Dung Nham, kể từ khi họ kết hôn, không có ngày nào mà y không lo lắng cho đứa em trai ngốc nghếch này của y.
An Ức xoa xoa trán, anh cậu lại nghĩ đến chuyện bạo lực gia đình nào đó rồi.
Cậu mỉm cười hỏi: "Anh ơi, anh có chắc chắn là anh muốn biết đêm đó chúng em đã làm gì không?"
An Lộ sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng, tai đỏ bừng nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Ai quan tâm buổi tối hai đứa làm gì? Anh chỉ quan tâm tại sao nhân viên của mình không đi làm thôi."
"Được rồi, em vô cớ bỏ việc, anh có thể trừ lương của em."
"..."
"Được rồi anh ơi, Dung Nham rất tốt với em, anh ấy sẽ không ức hiếp em đâu." An Ức nhận lấy tập tài liệu từ chỗ An Lộ, rót một cốc nước đặt vào tay y, "Anh đừng lo lắng cho em, cuộc họp sắp bắt đầu rồi đó."
An Lộ nhìn cậu, cuối cùng không nói gì.
An Ức họp cả buổi sáng, buổi trưa cũng vội đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, lúc ăn cơm cậu mới tranh thủ thời gian nhắn tin cho Dung Nham để nhắc anh nhớ ăn uống đầy đủ.
Đến tận chiều mà anh vẫn chưa trả lời tin nhắn, cậu đoán là công việc của anh phải chất đống thêm một ngày nên mới không rảnh xem điện thoại.
Bình thường hai người giao lưu không nhiều, khi bận rộn, số câu mà hai người nói chuyện với nhau trong hai ngày có khi đếm được trên mười đầu ngón tay.
Chỉ có lúc làm tình Dung Nham mới nói nhiều với cậu.
An Ức có chút nản lòng.
Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, ba giờ rưỡi cậu còn có hẹn gặp khách hàng.
Địa điểm là một quán cà phê gần công ty. Đối phương là một người Pháp gốc Hoa nhiệt tình và giản dị, hai người dành gần nửa giờ để nói chuyện về chính sách và điều khoản hợp đồng, may là An Ức từng học hai chuyên ngành kinh doanh và luật, lúc cậu phân tích ưu và nhược điểm đều có cơ sở, hợp đồng được đàm phán rất suôn sẻ.
Sau khi ký được một hợp đồng lớn như vậy, An Ức có chút tự hào. Ngay cả An Lộ cũng không biết tại sao cậu lại muốn đích thân xử lý dự án này, tuần trước cậu còn bất chấp mà tăng ca liên tục. Thật ra, cậu chỉ muốn tiết kiệm tiền để vào tài sản chung của chồng chồng mà thôi, nếu cậu trực tiếp đưa cho Dung Nham thì chắc chắn anh sẽ không cần, nhưng cậu không muốn Dung Nham lại phải mệt mỏi như vậy. Cậu hy vọng anh có thể ít tăng ca lại, ít nhận các cuộc gọi hơn từ trợ lý của mình, không phải lo lắng về tiền bạc và không còn phải xoắn xuýt vì nhìn trúng vài địa điểm hoàn hảo, bất cứ lúc nào anh cũng có thể nâng cấp tất cả các thiết bị trong thành phố trò chơi điện tử và mua những chiếc xe đua mới, rõ ràng anh đang muốn đổi chiếc xe.
Tuy rằng cậu biết cuối cùng Dung Nham có thể giải quyết được những vấn đề này, nhưng cậu vẫn muốn giúp anh, muốn thấy anh vui vẻ, muốn anh ở bên cậu nhiều hơn.
Cuối cùng sau khi tiễn đối tác của mình, An Ức quay lại gọi một tách cà phê nóng. Nhân viên của quán xác nhận lại với cậu nhiều lần mới bắt đầu in hóa đơn và bắt đầu thực hiện món.
An Ức nhìn nhân viên pha chế làm việc chậm rãi cẩn thận, trong lòng thở dài, quay người đẩy cửa kính, ngồi vào bàn ghế ngoài trời.
Cậu không biết là máy điều hòa bên trong quá mạnh hay hôm nay trời không nóng như vậy.
Lúc nãy An Ức ngồi ở trong quá lâu, cảm thấy có chút lạnh. Cà phê vừa được bưng đến, cậu không nhịn được mà mở nắp ra, trực tiếp uống. Cà phê đen ấm áp không hề thêm đường, An Ức cau mày uống vào, cậu phải dựa vào vị đắng để giữ ấm.
Lúc này Dung Nham gọi tới.
"An An, em đang bận à?" Giọng nói trầm ổn đó mang theo chút uể oải khó có thể bỏ qua.
"Không có, em bận xong rồi."
"Ừ." Dung Nham lại bị người ở bên kia cắt ngang, An Ức đợi một lúc mới nghe anh nói tiếp: "Tối nay để dì Trần nấu cơm, em ăn sớm một chút, anh phải tăng ca, em không cần đợi."
"Được ạ..." An Ức chọt chọt họa tiết trên cốc giấy, "Vậy anh nhớ ăn nhé."
Cậu ngồi một lúc, định mang nửa cốc cà phê còn lại ra chỗ có nắng.
Những tòa nhà cao tầng trong thành phố giống như thanh kiếm của Damocles rơi xuống trần gian. Ánh nắng rời rạc, lốm đốm và yếu ớt, trong mắt một số người đó là nghệ thuật, trong khi những người khác lại né tránh tia cực tím này.
Cơn đau bụng lần thứ hai đến đột ngột và nhanh chóng không kém.
Thời gian trà chiều, xung quanh tòa nhà văn phòng không có nhiều người đi lại, An Ức miễn cưỡng đi tới rìa đường, cà phê bị đổ xuống đường, cậu dựa vào cột đèn đường để làm điểm tựa, nhưng vì càng lúc càng đau mà cậu không thể không ngồi xổm xuống.
Lần này cơn đau kéo dài không bao lâu, An Ức vừa mới bình tĩnh lại, đang định đứng dậy thì đã có người đến trước đỡ cậu.
"An Ức... quả nhiên là cậu, An Ức!" Bùi Phương Trì vỗ vai cậu, "Cậu không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phương, Phương Trì...?" An Ức sửng sốt tại chỗ, trong lòng cậu dâng lên cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Anh đã về rồi."
Bùi Phương Trì đi cùng hướng với cậu, như thể gã chưa từng rời đi.
"Tôi đã về lâu rồi, hai ngày trước tôi còn gọi điện cho Dung Nham."
Gã tiếp tục nói về những chuyện thú vị sau khi trở về, nhưng An Ức cảm thấy như có ai đó đấm mạnh vào tim mình, khiến cậu đau đớn và tê dại.
Dung Nham không nói với cậu chuyện gì cả.
Bọn họ vẫn còn liên lạc.
...
Tuyết rơi giữa mùa đông, cũng không lạnh như hôm nay.