Núi Lửa Ngủ Đông - Nhân Hình Tịnh Lưu Ly
Chương 20
An Ức làm kiểm tra, lãnh thuốc xong, sau khi xác nhận thân thể mình không sao thì cùng An Lộ về nhà.
Lúc tắm rửa, nước và bọt xà phòng lướt qua bụng cậu, An Ức cẩn thận đặt lòng bàn tay lên đó.
Con của cậu và Dung Nham.
Rốt cuộc là từ khi nào đây? Lúc mang bao hay không mang bao, ở nhà bếp hay phòng tắm, trên giường hay cạnh cửa sổ phòng làm việc hay là vào đêm ở cầu thang đó.
Trước khi đi ngủ, An Lộ nhờ bảo mẫu hâm nóng sữa cho cậu.
An Ức chậm rãi uống hết, dựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn chiếc cốc trống rỗng. Không lâu sau, An Lộ gõ cửa, mang theo báo cáo kiểm tra đi vào.
"Em định khi nào thì nói cho cậu ta biết?" An Lộ hỏi.
An Ức không nói gì.
Hồi lâu, cuối cùng cậu rầu rĩ nói: "Anh ấy sắp đi công tác rồi."
"Em sợ cậu ta không muốn?" An Lộ lật trang báo cáo kết quả đưa cho cậu.
An Ức lắc đầu, "Anh ấy sẽ không từ chối...thế nhưng...có thể anh ấy sẽ gặp phiền toái..."
Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào góc nhọn của tờ giấy rồi nói tiếp: "Anh ơi, anh có biết không, em...bọn họ thích nhau, em không biết... Em còn nhờ anh giúp em lừa anh ấy cưới em, bây giờ có em chặn ở giữa nhất định sẽ khiến bọn họ rất khó chịu, em xấu xa lắm đúng không anh..."
"An Ức..."
"Phương Trì đã trở lại, anh ta biết Dung Nham không thích em đúng không? Bọn họ đều biết Dung Nham không thích em đúng không?"
Nước mắt cậu rơi xuống tờ báo cáo kết quả, dòng chữ được in đậm lập bị mờ đi, mấy chữ "Rất thích hợp mang thai" nhìn vô cùng bắt mắt.
"Đứa bé, đứa bé không nên đến vào lúc này... Em còn không biết Dung Nham có ly hôn với em hay không nữa. Nếu anh ấy biết em có thai, anh ấy sẽ không ly hôn với em, nhưng có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui, như vậy Phương Trì sẽ trở thành tiếc nuối của cả đời của anh ấy, chúng em sẽ không ổn, em không muốn như vậy... em không muốn lấy đứa bé ra trói buộc anh ấy..."
An Lộ chưa bao giờ chịu nổi khi nhìn thấy em trai mình khóc, bây giờ y chỉ muốn túm lấy Dung Nham đánh cho một trận nhưng y chỉ có thể cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Chuyện gì cũng phải có kết quả.
"Vậy nếu cậu ta thật sự muốn ly hôn thì em sẽ làm thế nào? Đứa bé sẽ ra sao?"
Câu hỏi sắc bén đến mức tưởng chừng như có thể biến thành hiện thực, đâm thẳng vào trái tim An Ức. Cậu lau nước mắt một cách lung tung, tựa đầu vào mép giường phía sau, cố gắng nở một nụ cười: "Em còn có thể làm gì nữa? Em không thể tiếp tục quấy rầy anh ấy được."
"An Ức." Sắc mặt An Lộ tối sầm, giọng nói trầm thấp thường ngày lại có thêm phần căng thẳng, "Dù thế nào đi nữa, em cũng phải khỏe mạnh sinh đứa bé ra. Nếu em dám làm tổn thương chính mình, anh sẽ không để yên cho Dung Nham."
An Ức nhìn y không nói lời nào, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và đau lòng.
An Lộ nhìn mà đau lòng, ngữ khí cũng dịu dàng hơn: "Chú Lục nói cơ thể em mang thai cũng không dễ dàng gì nhưng cũng may là vẫn thích hợp để mang thai, nếu phá thai sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, hơn nữa sau này em sẽ không có khả năng sinh con nữa. Bây giờ em phải ở nhà điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ba mẹ và chị dâu em chưa về nhanh như vậy đâu, trước tiên đừng nói cho họ biết."
An Ức im lặng sờ bụng.
Làm sao cậu có thể tổn thương chính mình.
Con của cậu ngoan như vậy. Cậu không hề có những phản ứng giống như những người mang thai nên có, cậu uống sữa cũng sẽ không muốn nôn, khẩu vị cũng rất tốt, thận chí cậu còn làm tình với Dung Nham rất nhiều lần, đứa bé cũng không vì thế mà sảy đi.
Làm sao cậu lại không muốn con mình đây.
Lúc tắm rửa, nước và bọt xà phòng lướt qua bụng cậu, An Ức cẩn thận đặt lòng bàn tay lên đó.
Con của cậu và Dung Nham.
Rốt cuộc là từ khi nào đây? Lúc mang bao hay không mang bao, ở nhà bếp hay phòng tắm, trên giường hay cạnh cửa sổ phòng làm việc hay là vào đêm ở cầu thang đó.
Trước khi đi ngủ, An Lộ nhờ bảo mẫu hâm nóng sữa cho cậu.
An Ức chậm rãi uống hết, dựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn chiếc cốc trống rỗng. Không lâu sau, An Lộ gõ cửa, mang theo báo cáo kiểm tra đi vào.
"Em định khi nào thì nói cho cậu ta biết?" An Lộ hỏi.
An Ức không nói gì.
Hồi lâu, cuối cùng cậu rầu rĩ nói: "Anh ấy sắp đi công tác rồi."
"Em sợ cậu ta không muốn?" An Lộ lật trang báo cáo kết quả đưa cho cậu.
An Ức lắc đầu, "Anh ấy sẽ không từ chối...thế nhưng...có thể anh ấy sẽ gặp phiền toái..."
Cậu dùng đầu ngón tay chạm vào góc nhọn của tờ giấy rồi nói tiếp: "Anh ơi, anh có biết không, em...bọn họ thích nhau, em không biết... Em còn nhờ anh giúp em lừa anh ấy cưới em, bây giờ có em chặn ở giữa nhất định sẽ khiến bọn họ rất khó chịu, em xấu xa lắm đúng không anh..."
"An Ức..."
"Phương Trì đã trở lại, anh ta biết Dung Nham không thích em đúng không? Bọn họ đều biết Dung Nham không thích em đúng không?"
Nước mắt cậu rơi xuống tờ báo cáo kết quả, dòng chữ được in đậm lập bị mờ đi, mấy chữ "Rất thích hợp mang thai" nhìn vô cùng bắt mắt.
"Đứa bé, đứa bé không nên đến vào lúc này... Em còn không biết Dung Nham có ly hôn với em hay không nữa. Nếu anh ấy biết em có thai, anh ấy sẽ không ly hôn với em, nhưng có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui, như vậy Phương Trì sẽ trở thành tiếc nuối của cả đời của anh ấy, chúng em sẽ không ổn, em không muốn như vậy... em không muốn lấy đứa bé ra trói buộc anh ấy..."
An Lộ chưa bao giờ chịu nổi khi nhìn thấy em trai mình khóc, bây giờ y chỉ muốn túm lấy Dung Nham đánh cho một trận nhưng y chỉ có thể cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Chuyện gì cũng phải có kết quả.
"Vậy nếu cậu ta thật sự muốn ly hôn thì em sẽ làm thế nào? Đứa bé sẽ ra sao?"
Câu hỏi sắc bén đến mức tưởng chừng như có thể biến thành hiện thực, đâm thẳng vào trái tim An Ức. Cậu lau nước mắt một cách lung tung, tựa đầu vào mép giường phía sau, cố gắng nở một nụ cười: "Em còn có thể làm gì nữa? Em không thể tiếp tục quấy rầy anh ấy được."
"An Ức." Sắc mặt An Lộ tối sầm, giọng nói trầm thấp thường ngày lại có thêm phần căng thẳng, "Dù thế nào đi nữa, em cũng phải khỏe mạnh sinh đứa bé ra. Nếu em dám làm tổn thương chính mình, anh sẽ không để yên cho Dung Nham."
An Ức nhìn y không nói lời nào, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và đau lòng.
An Lộ nhìn mà đau lòng, ngữ khí cũng dịu dàng hơn: "Chú Lục nói cơ thể em mang thai cũng không dễ dàng gì nhưng cũng may là vẫn thích hợp để mang thai, nếu phá thai sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, hơn nữa sau này em sẽ không có khả năng sinh con nữa. Bây giờ em phải ở nhà điều dưỡng thân thể cho thật tốt, ba mẹ và chị dâu em chưa về nhanh như vậy đâu, trước tiên đừng nói cho họ biết."
An Ức im lặng sờ bụng.
Làm sao cậu có thể tổn thương chính mình.
Con của cậu ngoan như vậy. Cậu không hề có những phản ứng giống như những người mang thai nên có, cậu uống sữa cũng sẽ không muốn nôn, khẩu vị cũng rất tốt, thận chí cậu còn làm tình với Dung Nham rất nhiều lần, đứa bé cũng không vì thế mà sảy đi.
Làm sao cậu lại không muốn con mình đây.