Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi - Trang 2
Chương 71
An Hạ là một người chuyên hóng dưa mà không sợ rắc rối.
“Haiz haiz haiz, nhìn Mạnh Kha kia kìa, cô ấy xinh đẹp thật, diễn viên mới càng ngày càng trẻ chắc cũng chỉ mười mấy tuổi thôi.” An Hạ chỉ tay về phía nữ diễn viên đang nói chuyện cùng với Giang Dịch Hành.
Khương Nhan nhìn cô ấy một cách lạnh lùng, cô đặt ly trà sữa xuống rồi đứng lên bước đi với đôi chân lạnh cóng.
Cô đã nghe qua về Mạnh Kha này rồi, tuy tuổi còn trẻ nhưng không phải là diễn viên mới nữa, cô ấy đã từng đóng mấy vai khá được yêu thích.
An Hạ cầm hai ly trà sữa, ôm lấy cô khen ngợi: “Dẫu có xinh đẹp đến đâu cũng không bằng Khương Nhan đẹp gái, diễn xuất lại giỏi giang của nhà mình đâu.”
An Hạ cảm thấy bản thân mình càng ngày càng dẻo miệng.
Khương Nhan quay đầu “lườm” cô một cái, không nhịn được bật cười: “Ừ, miệng lưỡi Tiểu Hạ càng ngày càng ngọt hơn rồi, lòng trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
Khương Nhan vẫn đứng trên khán đài, lặng lẽ nhìn người bên dưới đang quay phim, hôm nay đến đây chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
Kể từ khi Giang Dịch Hành nhận ra Khương Nhan đang nhìn từ trên khán đài, động tác của anh trở nên gượng gạo, những lời ngọt ngào cần nói bị nghẹn lại, bàn tay đang ôm lấy nữ chính như robot bị hết pin, trong đầu xuất hiện vô vàn câu hỏi: Tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy đến vì lý do gì? Cô ấy đến đây để thăm ban? Nhưng hình như không giống vậy lắm.
Đạo diễn nhìn anh, trong lòng nghi hoặc, Giang Dịch Hành có chuyện gì vậy? Chỉ diễn một cảnh hôn thôi mà sao lại có những biểu hiện kỳ lạ như thế?
Cảnh tiếp theo là cảnh Tống Tư Bắc và Đường An An đang ngồi trên sân chơi bày tỏ tình cảm của mình với nhau.
Hai người ngồi sát bên nhau, đạo diễn sắp xếp vị trí và tư thế ngồi của hai người rồi bấm nút bắt đầu quay, máy quay chuyển từ phía sau lên phía trước, kịp thời ghi lại cảnh Tống Tư Bắc choàng tay qua vai Đường An Dan nói chuyện, biểu cảm trên gương mặt hai người tràn ngập sự ngọt ngào.
Nhân vật chính trẻ tuổi tràn đầy sức sống, ngây thơ nghĩ rằng lời hứa bây giờ là mãi mãi.
Mặc dù lúc trước Giang Dịch Hành có hơi gượng gạo nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc, còn Mạnh Kha dù mới vào nghề nhưng diễn xuất cũng khá ổn, chỉ có cảnh hôn hơi vụng về, những cảnh khác đều diễn rất mượt mà.
Quay xong cảnh này cũng hơn sáu giờ chiều, lúc này trên bầu trời bắt đầu rơi những hạt tuyết li ti, chạm xuống da thịt liền biến thành nước, mát lạnh mà ẩm ướt, đây là trận tuyết đầu tiên của năm.
Vốn dĩ còn một cảnh đêm khác, nhưng hiện tại đạo diễn chỉ có thể thông báo công việc hôm nay kết thúc ở đây.
Vừa nghe nói kết thúc công việc ngày hôm nay cả đoàn phim lập tức trở nên nhốn nháo, thậm chí còn vui mừng ồn ào hơn so với lúc quay phim hồi nãy.
Lúc này Mạnh Kha đột nhiên tiến đến trước mặt Giang Dịch Hành, cô ấy thấp hơn anh hẳn một cái đầu, hôm nay lại đi một đôi giày bệt nữa nên khiến cô ấy càng thêm nhỏ nhắn.
Mặt Mạnh Kha đỏ bừng vì lạnh, cô ấy cười ngây ngô.
“Anh Giang, lát nữa đi ăn cơm cùng đoàn phim đi? Khó lắm mới được một ngày tan làm sớm.”
Mạnh Kha là người có thể khuấy động bầu không khí lại thích vui chơi, hôm nay cô ấy mang bữa sáng cho đoàn làm phim, còn chuẩn bị bữa tối cho cả đoàn vào ngày mai nữa nên nhanh chóng làm thân với tất cả mọi người trong đoàn, thậm chí ngay cả đạo diễn cũng khen cô ấy là người tốt.
Giang Dịch Hành không muốn tham gia bữa tiệc của đoàn phim nhưng nếu tất cả mọi người trong đoàn đều đi mà anh không đi thì có vẻ không tốt lắm, lúc anh đang suy nghĩ làm cách nào để từ chối thì Mạnh Kha đột nhiên nghiêm túc nhìn anh, thản nhiên nói: “Em cảm thấy anh rất đẹp trai, đẹp hơn nhiều diễn viên nam khác.”
Giang Dịch Hành nghe vậy có hơi sững sờ, lùi về sau hai bước theo bản năng, nhìn xem có ai đang nhìn về phía này không, cô ấy lẩm bẩm bổ sung thêm: “Em rất thích người đẹp trai.”
Giang Dịch Hành kinh ngạc trước sự thẳng thắn của cô ấy, nhưng nghĩ lại có vẻ như không có ai không thích người đẹp, đúng không? Chẳng phải có câu nói ai cũng yêu cái đẹp sao? Nói chung không ai thích xấu xỉ cả.
Sắc trời dần tối, Khương Nhan đứng trên khán đài nhìn xuống, công việc đã xong rồi nhưng Giang Dịch Hành và Mạnh Kha vẫn đang nói chuyện gì đó, cô đã chờ lâu như vậy rồi nên cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.
Mạnh Kha nhìn Giang Dịch Hành bằng đôi mắt trông mong, lông mi dài chớp chớp, thực ra cô ấy không định đi liên hoan với đoàn làm phim mà chỉ muốn mời anh đi ăn riêng, nhưng nếu thế thì rõ ràng quá nên chỉ có thể lấy đoàn phim ra làm cái cớ, hy vọng anh có thể nhìn thấu tâm tư của mình.
Giang Dịch Hành ho khan một tiếng, ngẩng mắt lên nhìn thấy trợ lý của mình đang cầm áo khoác đi đến, anh vội vàng bước lên nhận lấy áo rồi quàng lên người, rồi nói: “Hôm nay tôi thấy hơi mệt nên có lẽ sẽ không đi được, mọi người đi chơi vui vẻ.”
Lúc này đạo diễn nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức hiểu hơn phân nửa, xế chiều hôm nay do sức khỏe không tốt nên không quay được cảnh hôn, có lẽ anh từ chối cảnh hôn chắc là vì sợ lây cho Mạnh Kha.
“Vậy cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi, nhất định phải chú ý đến sức khỏe nhé.” Đạo diễn nghiêm túc nhắc nhở, tuy rằng quan tâm nhưng ông cũng có chút tâm tư vì nếu nhân vật chính bị bệnh thì bộ phim này có lẽ sẽ phải tạm dừng quay.
Giang Dịch Hành đáp một tiếng rồi sau đó rời khỏi đoàn.
Thấy mọi người trong đoàn đã về gần hết, Giang Dịch Hành cười với anh trợ lý công ty mới điều đến một cái rồi bảo anh về nhà: “Hôm nay cho cậu nghỉ, cậu lái xe về trước đi.”
Ban đầu trợ lý có hơi kinh ngạc, sau đó lại nghĩ có phải hôm nay mình làm gì không đúng khiến Giang Dịch Hành tức giận không, nhưng nhìn tâm trạng của anh ấy hôm nay có vẻ không tệ lắm nên lại nghĩ đến việc rất nhiều ngôi sao có tính khí thất thường, khiến cho bản thân hoảng sợ.
Thấy anh không nhúc nhích, Giang Dịch Hành chỉ vào sân thể dục, sợ trợ lý mới hiểu lầm nên anh giải thích thêm: “Tôi chỉ muốn hồi tưởng lại cuộc sống học sinh nên có gì cậu về trước đi.”
Mặc dù trợ lý vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo lời Giang Dịch Hành, trước khi đi cũng không quên công việc chính của mình: “Vậy sáu giờ ngày mai em đến đón anh nhé.”
Giang Dịch Hành gật đầu.
Người phương Bắc đã quen với tuyết vì vậy họ cũng không hiếu kỳ mà rời khỏi sân thể dục để về ký túc xá hoặc phòng học, lúc này trên sân thể dục chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Giang Dịch Hành cầm lấy một chiếc ô màu đen, giẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu Khương Nhan là chiếc ô mà An Hạ đang cầm, thấy anh tới, cô đẩy ô về phía An Hạ, nói, “Ừm, cậu về trước đi.”
An Hạ lặng lẽ lườm cô một cái, cảm thấy Khương Nhan thật đúng là vừa vô lương tâm vừa vô tình, nhưng so với những cảm xúc này, cô càng cảm thấy vui hơn là không cần ở chỗ này chịu lạnh nữa, để cho hai người bọn họ đi dạo trong tuyết làm hai người trẻ yêu nghệ thuật đi..
An Hạ cầm ô đi ra khỏi sân thể dục, vì không che ô nên trên đầu Khương Nhan phủ rất nhiều tuyết, tháng này tuyết rơi thật dày.
Thấy vậy Giang Dịch Hành bước đi nhanh hơn, đôi chân dài bước một lần hai bước lên khán đài, sau đó từ từ che ô lên trên đầu Khương Nhan.
Rất tốt, anh vẫn còn rất giác ngộ.
“Sao em lại tới đây?” Giang Dịch Hành hỏi, thực ra điều anh muốn hỏi là: Giữa mùa đông lạnh giá như thế này sao em lại ngồi ở đây cả buổi chiều? Nhưng nghĩ đến tính nết của Khương Nhan, lời đến đầu lưỡi rồi vẫn nên thay đổi.
Khương Nhan không khách khí kéo ô về phía mình, cởi khẩu trang ra, thở ra một luồng khói trắng: “Em đến khảo sát thực tế.”
Giang Dịch Hành khó hiểu nhìn cô, khảo sát? Chẳng lẽ đến đây để khảo sát bầu không khí học tập ở trường đại học? Trải nghiệm này của cô rộng quá rồi.
Khương Nhan mặc cho anh đoán già đoán non mà không giải thích gì thêm, không phải anh cũng từng làm những việc như thế này sao?
Khương Nhan chỉ vào đường chạy dưới sân thể dục và hỏi: “Đi thôi?”
Giang Dịch Hành thực ra cũng không muốn tiếp tục nói chuyện dưới thời tiết lạnh cóng này, nghe Khương Nhan nói vậy liền gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Lúc này tuyết rơi dày hơn, hai người sánh vai nhau đi trên đường băng của sân thể dục, bởi vì che chung ô nên hai người luôn luôn dính sát vào nhau, nhưng tóc Giang Dịch Hành đã vương tuyết trắng cả một nửa, dù vậy anh vẫn che ô về phía Khương Nhan.
Hai người đi vòng quanh sân thể dục, gió đã ngừng thổi, tuyết gần như rơi thẳng đứng xuống.
Sau khi Khương Nhan hắt xì hai cái, siết chặt lấy áo khoác ngoài hai ba lần, Giang Dịch Hành cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Hay là chúng ta về đi? Bên ngoài lạnh lắm.”
Đây hoàn toàn không phải là cảnh tuyết rơi đẹp như trong phim truyền hình.
Khương Nhan gật đầu, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho anh: “An Hạ có chút việc phải làm, anh lái xe đưa em về đi.”
Khương Nhan nói như điều hiển nhiên, Giang Dịch Hành cũng không cảm thấy có gì không ổn, giống như việc anh đưa cô về nhà là việc phải làm vậy.
Trên đường về, xe ít người ít nhưng tuyết trên đường đã đóng băng, sợ xe bị trượt bánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Giang Dịch Hành lái xe rất chậm.
Nhưng đôi khi tai nạn lại xảy ra ngoài ý muốn, Giang Dịch Hành lái xe rất chậm nhưng lúc đi đến gần cổng chung cư thì đột nhiên có một cô gái mặc áo lông vũ màu đen vọt tới trước xe, đứng yên không nhúc nhích.
Đây là dáng vẻ muốn va chạm để kiếm tiền? Thề với trời đất, Giang Dịch Hành cam đoan anh không hề đụng vào cô ta một chút nào.
Giang Dịch Hành phanh vừa đúng lúc, ngay lập tức hiểu tại sao An Hạ muốn đánh anh vào ngày đó một năm trước khi anh vọt tới trước xe ô tô.
Lúc này, cô gái trước xe từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai người trong xe, còn Giang Dịch Hành nhìn thấy cô ấy cũng hơi ngẩn người, người bên ngoài này… Người này rốt cuộc là ai?
“Haiz haiz haiz, nhìn Mạnh Kha kia kìa, cô ấy xinh đẹp thật, diễn viên mới càng ngày càng trẻ chắc cũng chỉ mười mấy tuổi thôi.” An Hạ chỉ tay về phía nữ diễn viên đang nói chuyện cùng với Giang Dịch Hành.
Khương Nhan nhìn cô ấy một cách lạnh lùng, cô đặt ly trà sữa xuống rồi đứng lên bước đi với đôi chân lạnh cóng.
Cô đã nghe qua về Mạnh Kha này rồi, tuy tuổi còn trẻ nhưng không phải là diễn viên mới nữa, cô ấy đã từng đóng mấy vai khá được yêu thích.
An Hạ cầm hai ly trà sữa, ôm lấy cô khen ngợi: “Dẫu có xinh đẹp đến đâu cũng không bằng Khương Nhan đẹp gái, diễn xuất lại giỏi giang của nhà mình đâu.”
An Hạ cảm thấy bản thân mình càng ngày càng dẻo miệng.
Khương Nhan quay đầu “lườm” cô một cái, không nhịn được bật cười: “Ừ, miệng lưỡi Tiểu Hạ càng ngày càng ngọt hơn rồi, lòng trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
Khương Nhan vẫn đứng trên khán đài, lặng lẽ nhìn người bên dưới đang quay phim, hôm nay đến đây chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
Kể từ khi Giang Dịch Hành nhận ra Khương Nhan đang nhìn từ trên khán đài, động tác của anh trở nên gượng gạo, những lời ngọt ngào cần nói bị nghẹn lại, bàn tay đang ôm lấy nữ chính như robot bị hết pin, trong đầu xuất hiện vô vàn câu hỏi: Tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy đến vì lý do gì? Cô ấy đến đây để thăm ban? Nhưng hình như không giống vậy lắm.
Đạo diễn nhìn anh, trong lòng nghi hoặc, Giang Dịch Hành có chuyện gì vậy? Chỉ diễn một cảnh hôn thôi mà sao lại có những biểu hiện kỳ lạ như thế?
Cảnh tiếp theo là cảnh Tống Tư Bắc và Đường An An đang ngồi trên sân chơi bày tỏ tình cảm của mình với nhau.
Hai người ngồi sát bên nhau, đạo diễn sắp xếp vị trí và tư thế ngồi của hai người rồi bấm nút bắt đầu quay, máy quay chuyển từ phía sau lên phía trước, kịp thời ghi lại cảnh Tống Tư Bắc choàng tay qua vai Đường An Dan nói chuyện, biểu cảm trên gương mặt hai người tràn ngập sự ngọt ngào.
Nhân vật chính trẻ tuổi tràn đầy sức sống, ngây thơ nghĩ rằng lời hứa bây giờ là mãi mãi.
Mặc dù lúc trước Giang Dịch Hành có hơi gượng gạo nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc, còn Mạnh Kha dù mới vào nghề nhưng diễn xuất cũng khá ổn, chỉ có cảnh hôn hơi vụng về, những cảnh khác đều diễn rất mượt mà.
Quay xong cảnh này cũng hơn sáu giờ chiều, lúc này trên bầu trời bắt đầu rơi những hạt tuyết li ti, chạm xuống da thịt liền biến thành nước, mát lạnh mà ẩm ướt, đây là trận tuyết đầu tiên của năm.
Vốn dĩ còn một cảnh đêm khác, nhưng hiện tại đạo diễn chỉ có thể thông báo công việc hôm nay kết thúc ở đây.
Vừa nghe nói kết thúc công việc ngày hôm nay cả đoàn phim lập tức trở nên nhốn nháo, thậm chí còn vui mừng ồn ào hơn so với lúc quay phim hồi nãy.
Lúc này Mạnh Kha đột nhiên tiến đến trước mặt Giang Dịch Hành, cô ấy thấp hơn anh hẳn một cái đầu, hôm nay lại đi một đôi giày bệt nữa nên khiến cô ấy càng thêm nhỏ nhắn.
Mặt Mạnh Kha đỏ bừng vì lạnh, cô ấy cười ngây ngô.
“Anh Giang, lát nữa đi ăn cơm cùng đoàn phim đi? Khó lắm mới được một ngày tan làm sớm.”
Mạnh Kha là người có thể khuấy động bầu không khí lại thích vui chơi, hôm nay cô ấy mang bữa sáng cho đoàn làm phim, còn chuẩn bị bữa tối cho cả đoàn vào ngày mai nữa nên nhanh chóng làm thân với tất cả mọi người trong đoàn, thậm chí ngay cả đạo diễn cũng khen cô ấy là người tốt.
Giang Dịch Hành không muốn tham gia bữa tiệc của đoàn phim nhưng nếu tất cả mọi người trong đoàn đều đi mà anh không đi thì có vẻ không tốt lắm, lúc anh đang suy nghĩ làm cách nào để từ chối thì Mạnh Kha đột nhiên nghiêm túc nhìn anh, thản nhiên nói: “Em cảm thấy anh rất đẹp trai, đẹp hơn nhiều diễn viên nam khác.”
Giang Dịch Hành nghe vậy có hơi sững sờ, lùi về sau hai bước theo bản năng, nhìn xem có ai đang nhìn về phía này không, cô ấy lẩm bẩm bổ sung thêm: “Em rất thích người đẹp trai.”
Giang Dịch Hành kinh ngạc trước sự thẳng thắn của cô ấy, nhưng nghĩ lại có vẻ như không có ai không thích người đẹp, đúng không? Chẳng phải có câu nói ai cũng yêu cái đẹp sao? Nói chung không ai thích xấu xỉ cả.
Sắc trời dần tối, Khương Nhan đứng trên khán đài nhìn xuống, công việc đã xong rồi nhưng Giang Dịch Hành và Mạnh Kha vẫn đang nói chuyện gì đó, cô đã chờ lâu như vậy rồi nên cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.
Mạnh Kha nhìn Giang Dịch Hành bằng đôi mắt trông mong, lông mi dài chớp chớp, thực ra cô ấy không định đi liên hoan với đoàn làm phim mà chỉ muốn mời anh đi ăn riêng, nhưng nếu thế thì rõ ràng quá nên chỉ có thể lấy đoàn phim ra làm cái cớ, hy vọng anh có thể nhìn thấu tâm tư của mình.
Giang Dịch Hành ho khan một tiếng, ngẩng mắt lên nhìn thấy trợ lý của mình đang cầm áo khoác đi đến, anh vội vàng bước lên nhận lấy áo rồi quàng lên người, rồi nói: “Hôm nay tôi thấy hơi mệt nên có lẽ sẽ không đi được, mọi người đi chơi vui vẻ.”
Lúc này đạo diễn nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức hiểu hơn phân nửa, xế chiều hôm nay do sức khỏe không tốt nên không quay được cảnh hôn, có lẽ anh từ chối cảnh hôn chắc là vì sợ lây cho Mạnh Kha.
“Vậy cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi, nhất định phải chú ý đến sức khỏe nhé.” Đạo diễn nghiêm túc nhắc nhở, tuy rằng quan tâm nhưng ông cũng có chút tâm tư vì nếu nhân vật chính bị bệnh thì bộ phim này có lẽ sẽ phải tạm dừng quay.
Giang Dịch Hành đáp một tiếng rồi sau đó rời khỏi đoàn.
Thấy mọi người trong đoàn đã về gần hết, Giang Dịch Hành cười với anh trợ lý công ty mới điều đến một cái rồi bảo anh về nhà: “Hôm nay cho cậu nghỉ, cậu lái xe về trước đi.”
Ban đầu trợ lý có hơi kinh ngạc, sau đó lại nghĩ có phải hôm nay mình làm gì không đúng khiến Giang Dịch Hành tức giận không, nhưng nhìn tâm trạng của anh ấy hôm nay có vẻ không tệ lắm nên lại nghĩ đến việc rất nhiều ngôi sao có tính khí thất thường, khiến cho bản thân hoảng sợ.
Thấy anh không nhúc nhích, Giang Dịch Hành chỉ vào sân thể dục, sợ trợ lý mới hiểu lầm nên anh giải thích thêm: “Tôi chỉ muốn hồi tưởng lại cuộc sống học sinh nên có gì cậu về trước đi.”
Mặc dù trợ lý vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo lời Giang Dịch Hành, trước khi đi cũng không quên công việc chính của mình: “Vậy sáu giờ ngày mai em đến đón anh nhé.”
Giang Dịch Hành gật đầu.
Người phương Bắc đã quen với tuyết vì vậy họ cũng không hiếu kỳ mà rời khỏi sân thể dục để về ký túc xá hoặc phòng học, lúc này trên sân thể dục chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Giang Dịch Hành cầm lấy một chiếc ô màu đen, giẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đất.
Trên đỉnh đầu Khương Nhan là chiếc ô mà An Hạ đang cầm, thấy anh tới, cô đẩy ô về phía An Hạ, nói, “Ừm, cậu về trước đi.”
An Hạ lặng lẽ lườm cô một cái, cảm thấy Khương Nhan thật đúng là vừa vô lương tâm vừa vô tình, nhưng so với những cảm xúc này, cô càng cảm thấy vui hơn là không cần ở chỗ này chịu lạnh nữa, để cho hai người bọn họ đi dạo trong tuyết làm hai người trẻ yêu nghệ thuật đi..
An Hạ cầm ô đi ra khỏi sân thể dục, vì không che ô nên trên đầu Khương Nhan phủ rất nhiều tuyết, tháng này tuyết rơi thật dày.
Thấy vậy Giang Dịch Hành bước đi nhanh hơn, đôi chân dài bước một lần hai bước lên khán đài, sau đó từ từ che ô lên trên đầu Khương Nhan.
Rất tốt, anh vẫn còn rất giác ngộ.
“Sao em lại tới đây?” Giang Dịch Hành hỏi, thực ra điều anh muốn hỏi là: Giữa mùa đông lạnh giá như thế này sao em lại ngồi ở đây cả buổi chiều? Nhưng nghĩ đến tính nết của Khương Nhan, lời đến đầu lưỡi rồi vẫn nên thay đổi.
Khương Nhan không khách khí kéo ô về phía mình, cởi khẩu trang ra, thở ra một luồng khói trắng: “Em đến khảo sát thực tế.”
Giang Dịch Hành khó hiểu nhìn cô, khảo sát? Chẳng lẽ đến đây để khảo sát bầu không khí học tập ở trường đại học? Trải nghiệm này của cô rộng quá rồi.
Khương Nhan mặc cho anh đoán già đoán non mà không giải thích gì thêm, không phải anh cũng từng làm những việc như thế này sao?
Khương Nhan chỉ vào đường chạy dưới sân thể dục và hỏi: “Đi thôi?”
Giang Dịch Hành thực ra cũng không muốn tiếp tục nói chuyện dưới thời tiết lạnh cóng này, nghe Khương Nhan nói vậy liền gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Lúc này tuyết rơi dày hơn, hai người sánh vai nhau đi trên đường băng của sân thể dục, bởi vì che chung ô nên hai người luôn luôn dính sát vào nhau, nhưng tóc Giang Dịch Hành đã vương tuyết trắng cả một nửa, dù vậy anh vẫn che ô về phía Khương Nhan.
Hai người đi vòng quanh sân thể dục, gió đã ngừng thổi, tuyết gần như rơi thẳng đứng xuống.
Sau khi Khương Nhan hắt xì hai cái, siết chặt lấy áo khoác ngoài hai ba lần, Giang Dịch Hành cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Hay là chúng ta về đi? Bên ngoài lạnh lắm.”
Đây hoàn toàn không phải là cảnh tuyết rơi đẹp như trong phim truyền hình.
Khương Nhan gật đầu, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho anh: “An Hạ có chút việc phải làm, anh lái xe đưa em về đi.”
Khương Nhan nói như điều hiển nhiên, Giang Dịch Hành cũng không cảm thấy có gì không ổn, giống như việc anh đưa cô về nhà là việc phải làm vậy.
Trên đường về, xe ít người ít nhưng tuyết trên đường đã đóng băng, sợ xe bị trượt bánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Giang Dịch Hành lái xe rất chậm.
Nhưng đôi khi tai nạn lại xảy ra ngoài ý muốn, Giang Dịch Hành lái xe rất chậm nhưng lúc đi đến gần cổng chung cư thì đột nhiên có một cô gái mặc áo lông vũ màu đen vọt tới trước xe, đứng yên không nhúc nhích.
Đây là dáng vẻ muốn va chạm để kiếm tiền? Thề với trời đất, Giang Dịch Hành cam đoan anh không hề đụng vào cô ta một chút nào.
Giang Dịch Hành phanh vừa đúng lúc, ngay lập tức hiểu tại sao An Hạ muốn đánh anh vào ngày đó một năm trước khi anh vọt tới trước xe ô tô.
Lúc này, cô gái trước xe từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai người trong xe, còn Giang Dịch Hành nhìn thấy cô ấy cũng hơi ngẩn người, người bên ngoài này… Người này rốt cuộc là ai?