Nữ Phụ Pháo Hôi A Quyết Định Đình Công
Chương 91: Phiên Ngoại 7 - Toàn Văn Kết Thúc
Sau khi đi du lịch về không lâu, Tô Lê và Thẩm Mặc nhận được thiệp mời đám cưới của Lục Lộ.
Tô Lê vừa than thở “Loại người như Lục Lộ mà cũng có thể lừa được một Omega" vừa tích cực giúp bạn thân chuẩn bị cho hôn lễ.
“Cẩn thận một chút! Đừng giẫm lên váy cưới!”
Lục Lộ đứng trước gương không mấy để ý: “Không sao đâu, phần đuôi váy, giẫm bẩn cũng chẳng ai chú ý đâu mà!”
“Vấn đề không phải là giẫm bẩn hay không!” Tô Lê vừa tức vừa buồn cười, “Cậu không sợ lát nữa giẫm phải váy rồi ngã sấp mặt à? Trước mặt bao nhiêu khách mời, có mất mặt không chứ?”
Lúc này Lục Lộ mới nhận ra: “Đúng rồi nhỉ!”
Cô vội vàng cẩn thận nhấc váy lên: “Đúng là phải cẩn thận thật!”
“Không hiểu cậu làm cách nào lừa được cô nhóc đó nữa.” Trần Duyệt đứng bên cạnh trêu chọc, “Sắp kết hôn đến nơi rồi mà vẫn lóng ngóng thế này."
Lục Lộ liền đáp trả: “Ai quy định là kết hôn rồi thì phải trưởng thành và điềm tĩnh hả?"
Cô nhăn mũi: “Tớ vốn là kiểu người như thế này mà, sau này có già đi cũng là một bà lão lóng ngóng thôi.”
“Được được.” Tô Lê bị lời của cô làm cho cười.
Cô nhìn vào gương, ngắm Lục Lộ trong đó, thở phào một hơi: “Không tệ, trông đúng chuẩn phong cách của nữ chính rồi đó, Lục tiểu thư."
Lục Lộ kiêu ngạo vuốt tóc: “Chứ còn gì nữa.”
Mấy người cười đùa ầm ĩ, nhưng vì Lục Lộ là người kết hôn muộn nhất trong nhóm bạn, chẳng ai trong số họ có thể làm phù dâu cho cô. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn cô cùng vài cô em họ ra ngoài đón cô dâu.
Tại tiệc cưới, hai cô dâu hoàn thành xong nghi thức rồi bước xuống sân khấu đi chúc rượu.
Lục Lộ là mẹ đỡ đầu của Tô Mạn, người thương yêu trẻ con nhất, và cũng là dì mà Tô Mạn yêu quý nhất. Thấy cô bước đến, Tô Mạn vui vẻ vẫy tay, nói mấy lời hay mà Tô Lê đã dạy trước đó.
“Dì Lục Lộ đám cưới vui vẻ nhé! Chúc dì và dì Tạ trăm năm hạnh phúc mãi mãi bên nhau!"
“Trời ơi, chẳng phải là bé cưng mà dì thương nhất đây sao!” Lục Lộ bước đến, liền bế bổng Tô Mạn – cô nhóc đã học lớp một – lên, rồi hôn vào má con bé.
“Sao miệng bé Tô Mạn lại ngọt thế này?!"
"Hi hi, là mommy dạy đó ạ.” Tô Mạn rất thành thật.
Lục Lộ trêu: “Dì muốn nghe con tự nói lời chúc cơ.”
“Ưm...” Tô Mạn chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Vậy thì con chúc dì và dì Tạ sớm sinh một em bé dễ thương hơn con!"
Tạ Uyển đứng cạnh nghe vậy thì đỏ bừng mặt, còn Lục Lộ thì cong môi, rất hài lòng: “Lời chúc này dì thích đấy!”
Cô ôm lấy Tô Mạn: “Chậc, nhưng mà trên đời này làm gì có em bé nào đáng yêu hơn con? Thế này đi.” Cô liếc nhìn Tô Lê một cái, cố tình ghé vào tai Tô Mạn: “Sau này con về làm dâu nhà dì nhé..."
Dù cố ý hạ giọng, nhưng những người đứng gần như Tô Lê và Thẩm Mặc vẫn có thể nghe lờ mờ.
Thẩm Mặc đang bế Thẩm Nguyệt nên không tiện hành động, còn Tô Lê thì cười đẩy cô một cái: “Cậu đúng là, vừa mới kết hôn đã tăm tia con gái nhà mình rồi à?
“Có ý đồ xấu không đây?!”
“Chậc, con bé về nhà tớ chẳng lẽ tớ lại bạc đãi nó chắc?!” Lục Lộ không hề yếu thế, “Nói thật nhé, tớ còn thương nó hơn cả cậu nữa cơ!"
“Cậu nuông chiều nó quá ấy!" Tô Lê ngẩng đầu, cố gắng “giải cứu” Tô Mạn khỏi tay cô, “Mạn Mạn, nghe mommy nói này, từ nay về sau tránh xa dì Lục của con ra một chút!"
“Không được!” Lục Lộ cũng nổi hứng chơi đùa.
Cô nhếch môi: "Dù sao sau này Tô Mạn đi đâu cậu cũng buồn mà, chi bằng để con bé về nhà tớ đi! Tớ và Tạ Uyển nhất định không phải mẹ chồng xấu, hai cậu cũng có thể yên tâm hơn!”
Thông thường, trẻ em năm, sáu tuổi đã có thể được kiểm tra giới tính thứ hai một cách đơn giản, và tỷ lệ chính xác lên đến 95%. Tô Mạn đã kiểm tra, và có xác suất rất cao trở thành Omega trong tương lai.
Khi kết quả đó vừa có, Tô Lê đã bắt đầu than vãn, chỉ cần nghĩ đến việc sau này có một Alpha nào đó lôi kéo con gái mình đi là cô đã ôm ngực thở khó nhọc.
Đúng là chết mất thôi!
“Cậu nói nghe hay nhỉ!” Tô Lê cũng trêu lại, “Thời đại nào rồi, tớ sẽ không sắp xếp chuyện hôn nhân của chúng đâu.”
Cô nắm chặt tay: “Kiên quyết ủng hộ tình yêu tự do!”
Lục Lộ ngẩng cao đầu: “Ồ, vậy thì tớ yên tâm rồi!”
Tô Lê ngẩn người: “Yên tâm chuyện gì?”
Lục Lộ “hì hì” cười hai tiếng: “Chỉ cần cậu không cản trở, Alpha nhà tớ theo đuổi con bé chắc chắn dễ như trở bàn tay rồi?"
“Cậu...” Tô Lê bị cô nói đến mức nghẹn lời không nói nổi.
Cô ôm chặt Tô Mạn vào lòng, giọng đầy chế giễu: “Cậu sinh được Alpha rồi nói tiếp nhé!"
Lục Lộ cong môi cười: “Nhanh thôi mà~” Cô tinh nghịch chớp mắt: “Tớ có linh cảm, con đầu lòng chắc chắn là Alpha."
Nhận ra điều đó, Tô Lê vui mừng liếc nhìn bụng của cô dâu, rồi thêm lời chúc cho đứa trẻ chưa ra đời vào câu chúc mừng của mình.
Tối hôm đó, cả đám chơi đến hơn 10 giờ, Tô Lê mới đưa Thẩm Mặc và hai đứa nhỏ về nhà.
Vì đã quá muộn, cả gia đình bốn người chỉ kịp vệ sinh cá nhân đơn giản rồi chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm hôm đó, Tô Lê gặp ác mộng.
Trong mơ, một kẻ tóc vàng không rõ hình dáng và giới tính ôm lấy cô con gái lớn Tô Mạn, rồi hống hách nói với cô: “Mạn Mạn đã là của tôi rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến thành phố Z định cư.”
Tô Lê giận sôi máu, suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau với đối phương trong mơ: “Không được!”
“Sao lại không được?” Kẻ tóc vàng hất cằm lên, “Bây giờ là thời đại tự do yêu đương! Mạn Mạn gả cho tôi thì đã là người của tôi rồi, cô không có quyền can thiệp!”
Tô Lê giận quá túm lấy bình gốm bên cạnh ném về phía đối phương, trong cảnh hỗn loạn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tô Mạn.
"Mommy! Sao mẹ lại làm vậy?!"
"Con ghét mẹ!!!"
Tô Lê bừng tỉnh trong cơn đau thắt ngực, động tác ngồi dậy quá mạnh khiến cô làm thức giấc Thẩm Mặc nằm bên cạnh.
“Sao vậy?” Thẩm Mặc lẩm bẩm, với tay lấy điện thoại cạnh bên, liếc nhìn đồng hồ chỉ 5 giờ 30 sáng.
“Thẩm Mặc, em gặp ác mộng rồi!” Tô Lê ấm ức dựa vào cô.
Thẩm Mặc cố gắng tỉnh táo hơn: “Ác mộng? Ác mộng gì?”
“Em mơ thấy Mạn Mạn bị vợ tương lai của con bé cướp đi, không cần chúng ta nữa!” Tô Lê tức giận kể lại.
Thẩm Mặc im lặng vài giây: “... Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Bị buộc phải tỉnh táo, cô vẫn còn buồn ngủ lắm, nói xong câu đó cô liền ngáp một cái rồi định quay lại ngủ tiếp.
Không nhận được sự đồng cảm từ vợ, Tô Lê trợn trừng mắt chất vấn: “Chị bị làm sao vậy? Lẽ nào chị hoàn toàn không lo lắng chuyện đó sao?!"
Thẩm Mặc thậm chí không buồn mở mắt: ". Mạn Mạn không phải người như thế.”
Tô Lê nghiến răng: “Nhỡ có ai đó xúi giục con bé rời xa chúng ta thì sao! Mạn Mạn ngây thơ lắm! Con bé sẽ bị lừa đó!”
Nói xong, chờ mãi không thấy phản ứng gì, Tô Lê bèn nhích lại gần, phát hiện Thẩm Mặc chẳng biết đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
“......” Cô phồng má, không biết phải làm gì, đành bực bội nằm xuống trở lại.
Rõ ràng còn hai tiếng nữa mới đến giờ dậy, nhưng Tô Lê lại không thể nào ngủ tiếp được. Cô cảm thấy mình tỉnh táo một cách đáng sợ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh của kẻ tóc vàng đáng ghét trong giấc mơ lại hiện lên.
“Không được!” Cuối cùng, sau khi trằn trọc nửa tiếng trên giường, cô dứt khoát tung chăn bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô bé Tô Mạn bảy tuổi đã được hai mẹ cho ra ngủ riêng, sở hữu một căn phòng công chúa nhỏ xinh ngay đối diện phòng ngủ chính.
Tô Lê nhớ lại hai năm trước khi bắt đầu cho ngủ riêng, lúc đầu Tô Mạn không hiểu vì sao lại phải rời xa Tô Lê và Thẩm Mặc, đã khóc thảm thương. Hai người yêu chiều con bé, phải mất một thời gian dài mới tập cho con gái lớn ngủ một mình.
Thế mà hai năm trôi qua, giờ đây Tô Mạn không còn mè nheo chuyện ngủ chung với hai người nữa, ngược lại, mỗi khi đến giờ đi ngủ, con bé sẽ ngoan ngoãn quay về phòng mình.
Tô Lê cắn răng: Con cái chính là từng bước từng bước rời xa bố mẹ như vậy!
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ mở cửa, bước vào trong phòng, rồi nằm xuống cạnh cô nhóc đang say ngủ.
Khoảng 7 giờ 30, Tô Mạn tự nhiên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh nhìn chăm chú của Tô Lê.
Cô bé giật mình, nhận ra là Tô Lê mới lại yên tâm nằm xuống, gọi một tiếng "Mommy” bằng giọng ngái ngủ.
Tô Lê vuốt tóc con: “Con ngủ ngon không?"
“Dạ.” Tô Mạn liếc về phía cửa, thì thầm hỏi, “Mẹ đuổi mommy ra ngoài hả?”
Mặt Tô Lê đỏ bừng: “Làm gì có!"
“Nhưng lần trước thì...” Tô Mạn bắt đầu lục lại chuyện cũ.
“Khụ khụ, đó là lần trước.” Tô Lê vội vàng ngắt lời con bé, “Lần này không phải!”
Tô Mạn gật gù: “Vậy tại sao mommy lại ở phòng con?”
“Mạn Mạn, mommy hỏi con nhé..." Tô Lê nheo mắt, “Nếu có một ngày, có kẻ xấu muốn đưa con rời xa mẹ và mommy, con có đồng ý không?"
“Tất nhiên là không!” Tô Mạn đáp không cần nghĩ ngợi.
Nhưng cô nhóc lại rất cẩn thận: “Kẻ xấu như thế nào ạ? Là bọn buôn người à?” Cô bé lo lắng: “Con không đánh lại được bọn họ đâu...”
“Không nhất định phải là bọn buôn người.” Tô Lê thấy yên tâm, vui vẻ vung tay một cái.
Tô Mạn hỏi tiếp: “Vậy là kẻ xấu như thế nào?”
Gương mặt Tô Lê đầy vẻ nghiêm trọng: “Ngoài gia đình ra, bất kỳ ai trên đời này có thể thở được đều phải đề phòng!"
“......” Tô Mạn khó hiểu gãi đầu, “Hả?
"Mommy, mommy nói thật sao?"
Tô Lê nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên rồi!"
Cô hạ giọng, đe dọa: “Kẻ xấu chính là sẽ tìm mọi cách đưa con rời xa mẹ và mommy..."
Câu nói còn chưa dứt, cửa phòng đã bật mở.
Thẩm Mặc xuất hiện ở cửa: “Tô Lê?!"
Tô Lê quay đầu lại: “Hmm?”
Mặt Thẩm Mặc đen như than: “Ra đây với chị!” Cô kéo Tô Lê ra ngoài, không quên dặn Tô Mạn tự dậy thay quần áo.
“Sao tự dưng lại quấy rầy Tô Mạn làm gì?” Sau khi rời khỏi phòng con gái, Thẩm Mặc bắt đầu tra hỏi.
Tô Lê: “Đương nhiên là để con bé biết cảnh giác hơn, không bị lũ tóc vàng lừa đi mất!"
Thẩm Mặc thở dài, bẹo lấy má cô: “Em cũng nên có chút lòng tin vào mắt nhìn người của Mạn Mạn đi chứ, con bé dễ bị lừa vậy sao?"
Tô Lê lẩm bẩm: “Ừm..."
Trong chuyện này, Thẩm Mặc bình tĩnh hơn cô nhiều: “Đừng nhìn tính cách con bé có vẻ hơi hiếu động, thực ra con bé cũng giống chị...”
Tô Lê xen vào: “Chính vì giống chị em mới lo...”
Thẩm Mặc sững người, trừng mắt: "???"
Cô hít sâu một hơi: “Ý em là gì?"
Tô Lê cười ngượng ngùng mấy tiếng, rồi nhanh chóng chạy biến dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của cô.
Thế là, một ngày bình thường của gia đình Tô bắt đầu trong tiếng gà bay chó sủa như thế.
Tô Lê vừa than thở “Loại người như Lục Lộ mà cũng có thể lừa được một Omega" vừa tích cực giúp bạn thân chuẩn bị cho hôn lễ.
“Cẩn thận một chút! Đừng giẫm lên váy cưới!”
Lục Lộ đứng trước gương không mấy để ý: “Không sao đâu, phần đuôi váy, giẫm bẩn cũng chẳng ai chú ý đâu mà!”
“Vấn đề không phải là giẫm bẩn hay không!” Tô Lê vừa tức vừa buồn cười, “Cậu không sợ lát nữa giẫm phải váy rồi ngã sấp mặt à? Trước mặt bao nhiêu khách mời, có mất mặt không chứ?”
Lúc này Lục Lộ mới nhận ra: “Đúng rồi nhỉ!”
Cô vội vàng cẩn thận nhấc váy lên: “Đúng là phải cẩn thận thật!”
“Không hiểu cậu làm cách nào lừa được cô nhóc đó nữa.” Trần Duyệt đứng bên cạnh trêu chọc, “Sắp kết hôn đến nơi rồi mà vẫn lóng ngóng thế này."
Lục Lộ liền đáp trả: “Ai quy định là kết hôn rồi thì phải trưởng thành và điềm tĩnh hả?"
Cô nhăn mũi: “Tớ vốn là kiểu người như thế này mà, sau này có già đi cũng là một bà lão lóng ngóng thôi.”
“Được được.” Tô Lê bị lời của cô làm cho cười.
Cô nhìn vào gương, ngắm Lục Lộ trong đó, thở phào một hơi: “Không tệ, trông đúng chuẩn phong cách của nữ chính rồi đó, Lục tiểu thư."
Lục Lộ kiêu ngạo vuốt tóc: “Chứ còn gì nữa.”
Mấy người cười đùa ầm ĩ, nhưng vì Lục Lộ là người kết hôn muộn nhất trong nhóm bạn, chẳng ai trong số họ có thể làm phù dâu cho cô. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đứng nhìn cô cùng vài cô em họ ra ngoài đón cô dâu.
Tại tiệc cưới, hai cô dâu hoàn thành xong nghi thức rồi bước xuống sân khấu đi chúc rượu.
Lục Lộ là mẹ đỡ đầu của Tô Mạn, người thương yêu trẻ con nhất, và cũng là dì mà Tô Mạn yêu quý nhất. Thấy cô bước đến, Tô Mạn vui vẻ vẫy tay, nói mấy lời hay mà Tô Lê đã dạy trước đó.
“Dì Lục Lộ đám cưới vui vẻ nhé! Chúc dì và dì Tạ trăm năm hạnh phúc mãi mãi bên nhau!"
“Trời ơi, chẳng phải là bé cưng mà dì thương nhất đây sao!” Lục Lộ bước đến, liền bế bổng Tô Mạn – cô nhóc đã học lớp một – lên, rồi hôn vào má con bé.
“Sao miệng bé Tô Mạn lại ngọt thế này?!"
"Hi hi, là mommy dạy đó ạ.” Tô Mạn rất thành thật.
Lục Lộ trêu: “Dì muốn nghe con tự nói lời chúc cơ.”
“Ưm...” Tô Mạn chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Vậy thì con chúc dì và dì Tạ sớm sinh một em bé dễ thương hơn con!"
Tạ Uyển đứng cạnh nghe vậy thì đỏ bừng mặt, còn Lục Lộ thì cong môi, rất hài lòng: “Lời chúc này dì thích đấy!”
Cô ôm lấy Tô Mạn: “Chậc, nhưng mà trên đời này làm gì có em bé nào đáng yêu hơn con? Thế này đi.” Cô liếc nhìn Tô Lê một cái, cố tình ghé vào tai Tô Mạn: “Sau này con về làm dâu nhà dì nhé..."
Dù cố ý hạ giọng, nhưng những người đứng gần như Tô Lê và Thẩm Mặc vẫn có thể nghe lờ mờ.
Thẩm Mặc đang bế Thẩm Nguyệt nên không tiện hành động, còn Tô Lê thì cười đẩy cô một cái: “Cậu đúng là, vừa mới kết hôn đã tăm tia con gái nhà mình rồi à?
“Có ý đồ xấu không đây?!”
“Chậc, con bé về nhà tớ chẳng lẽ tớ lại bạc đãi nó chắc?!” Lục Lộ không hề yếu thế, “Nói thật nhé, tớ còn thương nó hơn cả cậu nữa cơ!"
“Cậu nuông chiều nó quá ấy!" Tô Lê ngẩng đầu, cố gắng “giải cứu” Tô Mạn khỏi tay cô, “Mạn Mạn, nghe mommy nói này, từ nay về sau tránh xa dì Lục của con ra một chút!"
“Không được!” Lục Lộ cũng nổi hứng chơi đùa.
Cô nhếch môi: "Dù sao sau này Tô Mạn đi đâu cậu cũng buồn mà, chi bằng để con bé về nhà tớ đi! Tớ và Tạ Uyển nhất định không phải mẹ chồng xấu, hai cậu cũng có thể yên tâm hơn!”
Thông thường, trẻ em năm, sáu tuổi đã có thể được kiểm tra giới tính thứ hai một cách đơn giản, và tỷ lệ chính xác lên đến 95%. Tô Mạn đã kiểm tra, và có xác suất rất cao trở thành Omega trong tương lai.
Khi kết quả đó vừa có, Tô Lê đã bắt đầu than vãn, chỉ cần nghĩ đến việc sau này có một Alpha nào đó lôi kéo con gái mình đi là cô đã ôm ngực thở khó nhọc.
Đúng là chết mất thôi!
“Cậu nói nghe hay nhỉ!” Tô Lê cũng trêu lại, “Thời đại nào rồi, tớ sẽ không sắp xếp chuyện hôn nhân của chúng đâu.”
Cô nắm chặt tay: “Kiên quyết ủng hộ tình yêu tự do!”
Lục Lộ ngẩng cao đầu: “Ồ, vậy thì tớ yên tâm rồi!”
Tô Lê ngẩn người: “Yên tâm chuyện gì?”
Lục Lộ “hì hì” cười hai tiếng: “Chỉ cần cậu không cản trở, Alpha nhà tớ theo đuổi con bé chắc chắn dễ như trở bàn tay rồi?"
“Cậu...” Tô Lê bị cô nói đến mức nghẹn lời không nói nổi.
Cô ôm chặt Tô Mạn vào lòng, giọng đầy chế giễu: “Cậu sinh được Alpha rồi nói tiếp nhé!"
Lục Lộ cong môi cười: “Nhanh thôi mà~” Cô tinh nghịch chớp mắt: “Tớ có linh cảm, con đầu lòng chắc chắn là Alpha."
Nhận ra điều đó, Tô Lê vui mừng liếc nhìn bụng của cô dâu, rồi thêm lời chúc cho đứa trẻ chưa ra đời vào câu chúc mừng của mình.
Tối hôm đó, cả đám chơi đến hơn 10 giờ, Tô Lê mới đưa Thẩm Mặc và hai đứa nhỏ về nhà.
Vì đã quá muộn, cả gia đình bốn người chỉ kịp vệ sinh cá nhân đơn giản rồi chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm hôm đó, Tô Lê gặp ác mộng.
Trong mơ, một kẻ tóc vàng không rõ hình dáng và giới tính ôm lấy cô con gái lớn Tô Mạn, rồi hống hách nói với cô: “Mạn Mạn đã là của tôi rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến thành phố Z định cư.”
Tô Lê giận sôi máu, suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau với đối phương trong mơ: “Không được!”
“Sao lại không được?” Kẻ tóc vàng hất cằm lên, “Bây giờ là thời đại tự do yêu đương! Mạn Mạn gả cho tôi thì đã là người của tôi rồi, cô không có quyền can thiệp!”
Tô Lê giận quá túm lấy bình gốm bên cạnh ném về phía đối phương, trong cảnh hỗn loạn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tô Mạn.
"Mommy! Sao mẹ lại làm vậy?!"
"Con ghét mẹ!!!"
Tô Lê bừng tỉnh trong cơn đau thắt ngực, động tác ngồi dậy quá mạnh khiến cô làm thức giấc Thẩm Mặc nằm bên cạnh.
“Sao vậy?” Thẩm Mặc lẩm bẩm, với tay lấy điện thoại cạnh bên, liếc nhìn đồng hồ chỉ 5 giờ 30 sáng.
“Thẩm Mặc, em gặp ác mộng rồi!” Tô Lê ấm ức dựa vào cô.
Thẩm Mặc cố gắng tỉnh táo hơn: “Ác mộng? Ác mộng gì?”
“Em mơ thấy Mạn Mạn bị vợ tương lai của con bé cướp đi, không cần chúng ta nữa!” Tô Lê tức giận kể lại.
Thẩm Mặc im lặng vài giây: “... Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Bị buộc phải tỉnh táo, cô vẫn còn buồn ngủ lắm, nói xong câu đó cô liền ngáp một cái rồi định quay lại ngủ tiếp.
Không nhận được sự đồng cảm từ vợ, Tô Lê trợn trừng mắt chất vấn: “Chị bị làm sao vậy? Lẽ nào chị hoàn toàn không lo lắng chuyện đó sao?!"
Thẩm Mặc thậm chí không buồn mở mắt: ". Mạn Mạn không phải người như thế.”
Tô Lê nghiến răng: “Nhỡ có ai đó xúi giục con bé rời xa chúng ta thì sao! Mạn Mạn ngây thơ lắm! Con bé sẽ bị lừa đó!”
Nói xong, chờ mãi không thấy phản ứng gì, Tô Lê bèn nhích lại gần, phát hiện Thẩm Mặc chẳng biết đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
“......” Cô phồng má, không biết phải làm gì, đành bực bội nằm xuống trở lại.
Rõ ràng còn hai tiếng nữa mới đến giờ dậy, nhưng Tô Lê lại không thể nào ngủ tiếp được. Cô cảm thấy mình tỉnh táo một cách đáng sợ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh của kẻ tóc vàng đáng ghét trong giấc mơ lại hiện lên.
“Không được!” Cuối cùng, sau khi trằn trọc nửa tiếng trên giường, cô dứt khoát tung chăn bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô bé Tô Mạn bảy tuổi đã được hai mẹ cho ra ngủ riêng, sở hữu một căn phòng công chúa nhỏ xinh ngay đối diện phòng ngủ chính.
Tô Lê nhớ lại hai năm trước khi bắt đầu cho ngủ riêng, lúc đầu Tô Mạn không hiểu vì sao lại phải rời xa Tô Lê và Thẩm Mặc, đã khóc thảm thương. Hai người yêu chiều con bé, phải mất một thời gian dài mới tập cho con gái lớn ngủ một mình.
Thế mà hai năm trôi qua, giờ đây Tô Mạn không còn mè nheo chuyện ngủ chung với hai người nữa, ngược lại, mỗi khi đến giờ đi ngủ, con bé sẽ ngoan ngoãn quay về phòng mình.
Tô Lê cắn răng: Con cái chính là từng bước từng bước rời xa bố mẹ như vậy!
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ mở cửa, bước vào trong phòng, rồi nằm xuống cạnh cô nhóc đang say ngủ.
Khoảng 7 giờ 30, Tô Mạn tự nhiên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh nhìn chăm chú của Tô Lê.
Cô bé giật mình, nhận ra là Tô Lê mới lại yên tâm nằm xuống, gọi một tiếng "Mommy” bằng giọng ngái ngủ.
Tô Lê vuốt tóc con: “Con ngủ ngon không?"
“Dạ.” Tô Mạn liếc về phía cửa, thì thầm hỏi, “Mẹ đuổi mommy ra ngoài hả?”
Mặt Tô Lê đỏ bừng: “Làm gì có!"
“Nhưng lần trước thì...” Tô Mạn bắt đầu lục lại chuyện cũ.
“Khụ khụ, đó là lần trước.” Tô Lê vội vàng ngắt lời con bé, “Lần này không phải!”
Tô Mạn gật gù: “Vậy tại sao mommy lại ở phòng con?”
“Mạn Mạn, mommy hỏi con nhé..." Tô Lê nheo mắt, “Nếu có một ngày, có kẻ xấu muốn đưa con rời xa mẹ và mommy, con có đồng ý không?"
“Tất nhiên là không!” Tô Mạn đáp không cần nghĩ ngợi.
Nhưng cô nhóc lại rất cẩn thận: “Kẻ xấu như thế nào ạ? Là bọn buôn người à?” Cô bé lo lắng: “Con không đánh lại được bọn họ đâu...”
“Không nhất định phải là bọn buôn người.” Tô Lê thấy yên tâm, vui vẻ vung tay một cái.
Tô Mạn hỏi tiếp: “Vậy là kẻ xấu như thế nào?”
Gương mặt Tô Lê đầy vẻ nghiêm trọng: “Ngoài gia đình ra, bất kỳ ai trên đời này có thể thở được đều phải đề phòng!"
“......” Tô Mạn khó hiểu gãi đầu, “Hả?
"Mommy, mommy nói thật sao?"
Tô Lê nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên rồi!"
Cô hạ giọng, đe dọa: “Kẻ xấu chính là sẽ tìm mọi cách đưa con rời xa mẹ và mommy..."
Câu nói còn chưa dứt, cửa phòng đã bật mở.
Thẩm Mặc xuất hiện ở cửa: “Tô Lê?!"
Tô Lê quay đầu lại: “Hmm?”
Mặt Thẩm Mặc đen như than: “Ra đây với chị!” Cô kéo Tô Lê ra ngoài, không quên dặn Tô Mạn tự dậy thay quần áo.
“Sao tự dưng lại quấy rầy Tô Mạn làm gì?” Sau khi rời khỏi phòng con gái, Thẩm Mặc bắt đầu tra hỏi.
Tô Lê: “Đương nhiên là để con bé biết cảnh giác hơn, không bị lũ tóc vàng lừa đi mất!"
Thẩm Mặc thở dài, bẹo lấy má cô: “Em cũng nên có chút lòng tin vào mắt nhìn người của Mạn Mạn đi chứ, con bé dễ bị lừa vậy sao?"
Tô Lê lẩm bẩm: “Ừm..."
Trong chuyện này, Thẩm Mặc bình tĩnh hơn cô nhiều: “Đừng nhìn tính cách con bé có vẻ hơi hiếu động, thực ra con bé cũng giống chị...”
Tô Lê xen vào: “Chính vì giống chị em mới lo...”
Thẩm Mặc sững người, trừng mắt: "???"
Cô hít sâu một hơi: “Ý em là gì?"
Tô Lê cười ngượng ngùng mấy tiếng, rồi nhanh chóng chạy biến dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của cô.
Thế là, một ngày bình thường của gia đình Tô bắt đầu trong tiếng gà bay chó sủa như thế.