Nữ Phụ Pháo Hôi A Quyết Định Đình Công
Chương 70: Tổng Giám Đốc Thẩm Là Liều Thuốc Trị Bách Bệnh (2)
Khi Tô Mạn hơn một tuổi, cô bé đã biết đi. Cô nhóc bé xíu nhưng lại tràn đầy năng lượng, chỉ cần không để ý một chút là đã có thể tự mình chạy từ phòng ăn "tóc tóc tóc" tới ghế sofa trong phòng khách, rồi bám vào giá trèo khổng lồ của "Tư Khang" và "Đại Phúc" mà lắc lư.
"Con mới có một tuổi thôi, sao đã bắt đầu không ưa mèo chó rồi nhỉ?" Tô Lê cười, bế cô nhóc vào lòng, phủi đi đám lông mèo không biết dính vào váy từ lúc nào.
"Tiểu tổ tông, con yên lặng một chút đi, lát nữa sẽ có chỗ cho con trổ tài."
"Tô Lê?" Thẩm Mặc từ phòng ngủ bước ra, "Xong chưa?"
"Xong rồi." Tô Lê đáp, "Chỉ cần xỏ giày cho nhóc con là có thể ra ngoài rồi."
Thẩm Mặc: "Ừm."
Cả gia đình ba người bước ra đến cửa, Tô Lê bế cô nhóc ngồi trên đùi mình, cẩn thận xỏ đôi sandal mới mua cho công chúa nhỏ.
Hôm nay là cuối tuần, cả hai vị phụ huynh hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, liền quyết định dẫn cô công chúa nhỏ đến bể bơi chơi.
Trong lúc Tô Lê xỏ giày cho cô nhóc, Tô Mạn ngẩng đầu thấy Thẩm Mặc, liền giơ hai tay lên: "Mẹ, mẹ!"
Tô Lê đang giúp Tiểu Tô Mạn mang giày, cô công chúa nhỏ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc, rồi giơ hai tay nhỏ bé: "Mẹ, mẹ!"
Thẩm Mặc ngồi xổm xuống, nhìn cô bé và mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
"Thơm thơm!" Tiểu Tô Mạn nói rõ ràng hai chữ này, vì quá sức mà khóe miệng còn chảy một chút nước miếng.
Thẩm Mặc bật cười, nhẹ nhàng lau sạch cho con, rồi ghé mặt lại gần: "Thơm thơm."
"Chụt!" Ngay lập tức, cô công chúa nhỏ in một nụ hôn ướt át lên má của Thẩm Mặc, để lại một vệt nước mờ trên đó.
Sau khi hôn xong, cô bé quay lại nhìn Tô Lê, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
Trong mắt của Tô Lê, rõ ràng là con gái vừa thơm vợ của mình xong, còn quay lại thách thức cô.
Hít một hơi thật sâu, Tô Lê nhanh chóng giúp con đi giày xong. Cô lập tức đứng dậy và nhìn vào Thẩm Mặc, nói: "Em cũng muốn! Em cũng muốn!"
Thẩm Mặc chưa kịp phản ứng: "Hả?"
"Chị yêu ~" Tô Lê cố tình thay đổi giọng, cao giọng nũng nịu, "Em cũng muốn thơm thơm!"
Thẩm Mặc cười "phì" một tiếng, nghiêng người ghé mặt về phía cô.
Tô Lê cố tình mở rộng miệng, tạo ra âm thanh lớn hơn cả Tiểu Tô Mạn khi nãy, "chụt" một cái thật to lên má của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vừa tức vừa buồn cười, đẩy nhẹ cô ra bằng vai, rồi lấy khăn giấy lau mặt.
Tô Lê cảm thấy mình đã thắng một ván, quay lại nhìn cô bé trong lòng với ánh mắt đầy thách thức.
Tiểu Tô Mạn tròn mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy như hai quả nho tươi mọng nước.
Ngay sau đó, cô bé ôm lấy cổ của Tô Lê và cũng hôn lên mặt cô một cái: "Chụt."
"Mẹ yêu, thơm thơm!"
Tô Lê khựng lại.
Khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết, chỉ chứa đựng tình yêu thương mà con gái nhỏ dành cho họ, mặt cô đột nhiên ửng đỏ, cô xoa nhẹ lên mũi của Tiểu Tô Mạn: "Con cũng biết cách làm mẹ xiêu lòng quá nhỉ!"
Tiểu Tô Mạn nghiêng đầu: "Hả?"
"Con thơm mẹ rồi còn thơm cả mommy nữa à?" Tô Lê bế bổng cô bé lên, không quan tâm con gái có hiểu hay không, cô trêu đùa: "Sau này con mà là Alpha thì chắc làm bao nhiêu Omega phải mê mệt cho xem."
"Tô Lê." Thẩm Mặc nhẹ nhàng nhéo tai cô.
"Hử?" Tô Lê quay lại nhìn cô, "Em nói sai chỗ nào à?"
Thẩm Mặc mỉm cười nháy mắt, nhắc nhở: "Đến lúc đi rồi."
"Ừ." Tô Lê gật đầu, đi theo cô, "Đi thôi, công chúa nhỏ cần tập thể dục rồi."
Tô Lê lái xe, cả gia đình ba người đến khu thương mại sầm uất ở trung tâm thành phố A.
Đầu năm, Thẩm Mặc đã đăng ký thẻ VIP tại khu vực chăm sóc trẻ cao cấp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nhưng do cả hai người mẹ đều bận rộn, số lần đưa con tới chơi đếm trên đầu ngón tay.
Điều khiến họ bất ngờ là tiểu Tô Mạn vẫn còn nhớ rõ nơi này. Khi được bế vào trung tâm thương mại, cô nhóc rõ ràng rất phấn khích, vỗ tay không ngừng, trông cực kỳ vui vẻ.
Trong thang máy, Tô Lê không tin liền thử hỏi: "Bé yêu, chúng ta sắp đi đâu nào?"
Tiểu Tô Mạn phát ra những âm thanh "a a" đầy phấn khích, hai tay vẫy vẫy càng hăng hái.
"Xem ra con bé thực sự nhớ ra chúng ta sẽ đi bơi rồi." Tô Lê nhìn Thẩm Mặc.
"Thế cũng đâu có gì lạ?" Thẩm Mặc nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho tiểu công chúa, "Con giống em đấy, rất thông minh."
Tô Lê vươn tay cầm lấy tay Thẩm Mặc, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay: "Thẩm tổng đúng là giỏi ăn nói, một lời khen là khen cả em lẫn con luôn."
Trong thang máy còn có vài người khác, gương mặt Thẩm Mặc thoáng ửng đỏ.
Cô khẽ hắng giọng: "Sự thật là thế mà..."
Tô Lê ghé sát vào tai cô, cười khẽ: "Nói thêm nữa đi."
"Hử?" Thẩm Mặc ngước nhìn cô.
"Em rất thích nghe mà." Đôi mắt của Tô Lê tràn ngập hình ảnh của cô, "Thẩm tổng nói thêm vài lời khen nữa đi."
Thẩm Mặc mím môi, nhẹ nhàng siết tay cô một cái, rồi quay đầu đi để không bị cô làm phân tâm.
Tô Lê biết cô ngại ngùng nên không trêu chọc nữa, chỉ nói một câu "Tối nay tiếp tục"
kèm theo một ánh mắt đầy ám muội.
Đôi tai của Thẩm Mặc lập tức trở nên hồng hồng, cô nhanh chóng bế lấy tiểu công chúa từ trong lòng Tô Lê, bước ra khỏi thang máy: "Đến nơi rồi."
Khi đến khu vui chơi, nhân viên xác nhận thân phận VIP của họ, lập tức đón tiểu công chúa để chuẩn bị cho bé đi bơi.
Dù trước đây đã từng đến đây, nhưng cả hai vẫn theo sát nhân viên để quan sát kỹ quá trình thay đồ, khởi động, thả lỏng cơ thể và thích nghi với nhiệt độ nước cho tiểu Tô Mạn.
Sau khi hoàn thành các bước chuẩn bị, tiểu Tô Mạn được đeo phao bơi vào cổ và thả xuống một hồ bơi lớn, cùng với hai em bé khác cũng đang bơi.
Không hiểu có phải do sự hiện diện của người lạ hay không, hai em bé kia có vẻ hơi rụt rè. Một bé thì lặng lẽ trôi theo dòng nước, còn bé kia thì bám sát bố mẹ, không dám ra xa để khám phá.
Nhưng tiểu Tô Mạn thì khác hẳn.
Vừa được thả vào hồ, cô nhóc giống như chú ngựa hoang được thả về đồng cỏ, hăng hái đạp chân rượt đuổi mấy món đồ chơi trong hồ.
Cô nhóc còn rất thích thú với mọi thứ xung quanh, vừa cầm được con vịt nhỏ chơi hai phút đã bị con khủng long gần đó thu hút, liền vứt ngay con vịt đi và tiếp tục đạp nước.
Tô Lê thấy cảnh này thì thích thú, cầm điện thoại lên quay lại khoảnh khắc, dù có bị công chúa nhỏ nghịch ngợm hất nước lên người cũng vẫn cười vui vẻ.
Không lâu sau, khi tiểu Tô Mạn bơi xa hơn, cô nhóc đã tiến gần đến hai bạn nhỏ kia.
Cô bé đang bám sát vào bờ thấy bên tay trái có một phao hoa đang nổi khiến tiểu Tô Mạn chú ý. Tiểu Tô Mạn bơi đến lấy được chiếc phao hoa, nhưng chưa kịp giữ lâu thì cô bé kia bật khóc.
Cô bé vừa khóc vừa vỗ nước, làm nước bắn lên mặt của tiểu Tô Mạn.
Tô Lê đứng bên cạnh quan sát toàn bộ sự việc, trong lòng cô đã hiểu ra vấn đề— suốt thời gian trong hồ, dù cô bé kia không chạm vào phao hoa, nhưng ánh mắt của bé đã dõi theo nó từ lâu.
Có lẽ vì tiểu Tô Mạn lấy mất chiếc phao mà cô bé không vui nên mới bật khóc.
Quả thật, cô bé vừa khóc vừa tiến lại gần tiểu Tô Mạn để giành lại chiếc phao hoa.
Tiểu Tô Mạn ngơ ngác đứng đó, mãi cho đến khi nước bắn vào mắt cô bé, cô nhóc mới quay đầu nhìn về phía Tô Lê và Thẩm Mặc.
Các bậc phụ huynh đứng trên bờ liền hành động ngay lập tức.
Mẹ của cô bé khóc liền bế con gái lên, còn Thẩm Mặc cũng tiến tới, nhẹ nhàng bế tiểu Tô Mạn lên và dùng khăn lau sạch nước trên mặt cho cô nhóc.
"Chuyện gì vậy cưng?" Mẹ của cô bé kia vừa dỗ con vừa nhìn sang Tô Lê và Thẩm Mặc, "Xin lỗi nhé, bé nhà chị không sao chứ."
"Không sao đâu." Tô Lê mỉm cười lịch sự đáp lại.
Cô nhìn xuống tiểu Tô Mạn và thấy cô bé giơ chiếc phao hoa lên, liền tiến lại gần và dịu dàng hỏi: "Sao thế con?"
Tiểu Tô Mạn tiếp tục lắc lư chiếc phao: "Um!"
"Con muốn đưa chiếc phao hoa này cho em à?" Thấy con gái gật đầu, Tô Lê nhận lấy chiếc phao hình bông hoa, đưa lại cho cô bé kia: "Này, cái này là của em."
Cô bé kia nhanh chóng cầm lấy phao, lập tức ngừng khóc.
"Cô bé này thật là." Người mẹ cười khổ, "Tự mình không lấy, thấy người khác lấy thì lại không vui."
Chị ấy nhìn Tô Lê nói: "Bé nhà chị ngoan quá, vừa năng động lại còn biết chia sẻ."
Thẩm Mặc đã tháo phao bơi khỏi cổ tiểu Tô Mạn, bế cô nhóc đến trước mặt người phụ nữ.
Nghe thấy lời khen, cô mỉm cười đáp lại: "Bé nhà chị cũng dễ thương mà."
"Đúng thế." Tô Lê phụ họa theo, "Cô bé ngoan ngoãn, trông rất đáng yêu."
Nghe hai người khen con mình, người mẹ cũng cười thật lòng.
Cô bé không hiểu người lớn đang nói chuyện, chỉ có chút ấn tượng với tiểu Tô Mạn vì vừa bị cô bé lấy chiếc pháo hoa, nhìn thấy cô liền sợ sệt nép vào lòng mẹ.
Tiểu Tô Mạn lại rất nhiệt tình, giơ tay về phía cô bé.
"Sao thế con?" Thẩm Mặc bế cô nhóc lại gần cô bé.
Cô bé nhỏ nhìn chằm chằm tiểu Tô Mạn với đôi mắt tròn xoe, vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Chụt~" Tiểu Tô Mạn chu môi, hôn nhẹ lên má cô bé kia.
"Hừ—" Tô Lê bật cười, giữ chặt cánh tay nhỏ của cô nhóc, "Tiểu tổ tông, con gặp ai cũng hôn thế này à?!"
Tiểu Tô Mạn ngước nhìn cô, cười ngây ngô.
"Hừ!" Tô Lê cười, nhẹ nhàng lau khô mấy giọt nước trên tóc cô nhóc.
Tiểu Tô Mạn không để ý, bắt đầu vung vẩy đôi tay, ra hiệu cho Thẩm Mặc thả cô nhóc xuống nước. Tô Lê lấy phao bơi ra giúp cô nhóc đeo lại. Vừa xong xuôi, người mẹ kia lại bế con gái tiến tới gần.
Sau khi được tiểu Tô Mạn hôn, cô bé có vẻ đã quên hết những khó chịu trước đó, tò mò nhìn theo tiểu Tô Mạn với ánh mắt đầy mong đợi.
Không lâu sau, hai cô bé lại được đặt vào hồ bơi.
Tiểu Tô Mạn vẫn vui vẻ đuổi theo những món đồ chơi trong hồ, nhưng cô bé vốn rụt rè lúc nãy giờ đây đã trở thành một cái "đuôi nhỏ", cố gắng vẫy đôi chân nhỏ để bơi theo sát phía sau tiểu Tô Mạn.
"Con mới có một tuổi thôi, sao đã bắt đầu không ưa mèo chó rồi nhỉ?" Tô Lê cười, bế cô nhóc vào lòng, phủi đi đám lông mèo không biết dính vào váy từ lúc nào.
"Tiểu tổ tông, con yên lặng một chút đi, lát nữa sẽ có chỗ cho con trổ tài."
"Tô Lê?" Thẩm Mặc từ phòng ngủ bước ra, "Xong chưa?"
"Xong rồi." Tô Lê đáp, "Chỉ cần xỏ giày cho nhóc con là có thể ra ngoài rồi."
Thẩm Mặc: "Ừm."
Cả gia đình ba người bước ra đến cửa, Tô Lê bế cô nhóc ngồi trên đùi mình, cẩn thận xỏ đôi sandal mới mua cho công chúa nhỏ.
Hôm nay là cuối tuần, cả hai vị phụ huynh hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, liền quyết định dẫn cô công chúa nhỏ đến bể bơi chơi.
Trong lúc Tô Lê xỏ giày cho cô nhóc, Tô Mạn ngẩng đầu thấy Thẩm Mặc, liền giơ hai tay lên: "Mẹ, mẹ!"
Tô Lê đang giúp Tiểu Tô Mạn mang giày, cô công chúa nhỏ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc, rồi giơ hai tay nhỏ bé: "Mẹ, mẹ!"
Thẩm Mặc ngồi xổm xuống, nhìn cô bé và mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
"Thơm thơm!" Tiểu Tô Mạn nói rõ ràng hai chữ này, vì quá sức mà khóe miệng còn chảy một chút nước miếng.
Thẩm Mặc bật cười, nhẹ nhàng lau sạch cho con, rồi ghé mặt lại gần: "Thơm thơm."
"Chụt!" Ngay lập tức, cô công chúa nhỏ in một nụ hôn ướt át lên má của Thẩm Mặc, để lại một vệt nước mờ trên đó.
Sau khi hôn xong, cô bé quay lại nhìn Tô Lê, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
Trong mắt của Tô Lê, rõ ràng là con gái vừa thơm vợ của mình xong, còn quay lại thách thức cô.
Hít một hơi thật sâu, Tô Lê nhanh chóng giúp con đi giày xong. Cô lập tức đứng dậy và nhìn vào Thẩm Mặc, nói: "Em cũng muốn! Em cũng muốn!"
Thẩm Mặc chưa kịp phản ứng: "Hả?"
"Chị yêu ~" Tô Lê cố tình thay đổi giọng, cao giọng nũng nịu, "Em cũng muốn thơm thơm!"
Thẩm Mặc cười "phì" một tiếng, nghiêng người ghé mặt về phía cô.
Tô Lê cố tình mở rộng miệng, tạo ra âm thanh lớn hơn cả Tiểu Tô Mạn khi nãy, "chụt" một cái thật to lên má của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc vừa tức vừa buồn cười, đẩy nhẹ cô ra bằng vai, rồi lấy khăn giấy lau mặt.
Tô Lê cảm thấy mình đã thắng một ván, quay lại nhìn cô bé trong lòng với ánh mắt đầy thách thức.
Tiểu Tô Mạn tròn mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy như hai quả nho tươi mọng nước.
Ngay sau đó, cô bé ôm lấy cổ của Tô Lê và cũng hôn lên mặt cô một cái: "Chụt."
"Mẹ yêu, thơm thơm!"
Tô Lê khựng lại.
Khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết, chỉ chứa đựng tình yêu thương mà con gái nhỏ dành cho họ, mặt cô đột nhiên ửng đỏ, cô xoa nhẹ lên mũi của Tiểu Tô Mạn: "Con cũng biết cách làm mẹ xiêu lòng quá nhỉ!"
Tiểu Tô Mạn nghiêng đầu: "Hả?"
"Con thơm mẹ rồi còn thơm cả mommy nữa à?" Tô Lê bế bổng cô bé lên, không quan tâm con gái có hiểu hay không, cô trêu đùa: "Sau này con mà là Alpha thì chắc làm bao nhiêu Omega phải mê mệt cho xem."
"Tô Lê." Thẩm Mặc nhẹ nhàng nhéo tai cô.
"Hử?" Tô Lê quay lại nhìn cô, "Em nói sai chỗ nào à?"
Thẩm Mặc mỉm cười nháy mắt, nhắc nhở: "Đến lúc đi rồi."
"Ừ." Tô Lê gật đầu, đi theo cô, "Đi thôi, công chúa nhỏ cần tập thể dục rồi."
Tô Lê lái xe, cả gia đình ba người đến khu thương mại sầm uất ở trung tâm thành phố A.
Đầu năm, Thẩm Mặc đã đăng ký thẻ VIP tại khu vực chăm sóc trẻ cao cấp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nhưng do cả hai người mẹ đều bận rộn, số lần đưa con tới chơi đếm trên đầu ngón tay.
Điều khiến họ bất ngờ là tiểu Tô Mạn vẫn còn nhớ rõ nơi này. Khi được bế vào trung tâm thương mại, cô nhóc rõ ràng rất phấn khích, vỗ tay không ngừng, trông cực kỳ vui vẻ.
Trong thang máy, Tô Lê không tin liền thử hỏi: "Bé yêu, chúng ta sắp đi đâu nào?"
Tiểu Tô Mạn phát ra những âm thanh "a a" đầy phấn khích, hai tay vẫy vẫy càng hăng hái.
"Xem ra con bé thực sự nhớ ra chúng ta sẽ đi bơi rồi." Tô Lê nhìn Thẩm Mặc.
"Thế cũng đâu có gì lạ?" Thẩm Mặc nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho tiểu công chúa, "Con giống em đấy, rất thông minh."
Tô Lê vươn tay cầm lấy tay Thẩm Mặc, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay: "Thẩm tổng đúng là giỏi ăn nói, một lời khen là khen cả em lẫn con luôn."
Trong thang máy còn có vài người khác, gương mặt Thẩm Mặc thoáng ửng đỏ.
Cô khẽ hắng giọng: "Sự thật là thế mà..."
Tô Lê ghé sát vào tai cô, cười khẽ: "Nói thêm nữa đi."
"Hử?" Thẩm Mặc ngước nhìn cô.
"Em rất thích nghe mà." Đôi mắt của Tô Lê tràn ngập hình ảnh của cô, "Thẩm tổng nói thêm vài lời khen nữa đi."
Thẩm Mặc mím môi, nhẹ nhàng siết tay cô một cái, rồi quay đầu đi để không bị cô làm phân tâm.
Tô Lê biết cô ngại ngùng nên không trêu chọc nữa, chỉ nói một câu "Tối nay tiếp tục"
kèm theo một ánh mắt đầy ám muội.
Đôi tai của Thẩm Mặc lập tức trở nên hồng hồng, cô nhanh chóng bế lấy tiểu công chúa từ trong lòng Tô Lê, bước ra khỏi thang máy: "Đến nơi rồi."
Khi đến khu vui chơi, nhân viên xác nhận thân phận VIP của họ, lập tức đón tiểu công chúa để chuẩn bị cho bé đi bơi.
Dù trước đây đã từng đến đây, nhưng cả hai vẫn theo sát nhân viên để quan sát kỹ quá trình thay đồ, khởi động, thả lỏng cơ thể và thích nghi với nhiệt độ nước cho tiểu Tô Mạn.
Sau khi hoàn thành các bước chuẩn bị, tiểu Tô Mạn được đeo phao bơi vào cổ và thả xuống một hồ bơi lớn, cùng với hai em bé khác cũng đang bơi.
Không hiểu có phải do sự hiện diện của người lạ hay không, hai em bé kia có vẻ hơi rụt rè. Một bé thì lặng lẽ trôi theo dòng nước, còn bé kia thì bám sát bố mẹ, không dám ra xa để khám phá.
Nhưng tiểu Tô Mạn thì khác hẳn.
Vừa được thả vào hồ, cô nhóc giống như chú ngựa hoang được thả về đồng cỏ, hăng hái đạp chân rượt đuổi mấy món đồ chơi trong hồ.
Cô nhóc còn rất thích thú với mọi thứ xung quanh, vừa cầm được con vịt nhỏ chơi hai phút đã bị con khủng long gần đó thu hút, liền vứt ngay con vịt đi và tiếp tục đạp nước.
Tô Lê thấy cảnh này thì thích thú, cầm điện thoại lên quay lại khoảnh khắc, dù có bị công chúa nhỏ nghịch ngợm hất nước lên người cũng vẫn cười vui vẻ.
Không lâu sau, khi tiểu Tô Mạn bơi xa hơn, cô nhóc đã tiến gần đến hai bạn nhỏ kia.
Cô bé đang bám sát vào bờ thấy bên tay trái có một phao hoa đang nổi khiến tiểu Tô Mạn chú ý. Tiểu Tô Mạn bơi đến lấy được chiếc phao hoa, nhưng chưa kịp giữ lâu thì cô bé kia bật khóc.
Cô bé vừa khóc vừa vỗ nước, làm nước bắn lên mặt của tiểu Tô Mạn.
Tô Lê đứng bên cạnh quan sát toàn bộ sự việc, trong lòng cô đã hiểu ra vấn đề— suốt thời gian trong hồ, dù cô bé kia không chạm vào phao hoa, nhưng ánh mắt của bé đã dõi theo nó từ lâu.
Có lẽ vì tiểu Tô Mạn lấy mất chiếc phao mà cô bé không vui nên mới bật khóc.
Quả thật, cô bé vừa khóc vừa tiến lại gần tiểu Tô Mạn để giành lại chiếc phao hoa.
Tiểu Tô Mạn ngơ ngác đứng đó, mãi cho đến khi nước bắn vào mắt cô bé, cô nhóc mới quay đầu nhìn về phía Tô Lê và Thẩm Mặc.
Các bậc phụ huynh đứng trên bờ liền hành động ngay lập tức.
Mẹ của cô bé khóc liền bế con gái lên, còn Thẩm Mặc cũng tiến tới, nhẹ nhàng bế tiểu Tô Mạn lên và dùng khăn lau sạch nước trên mặt cho cô nhóc.
"Chuyện gì vậy cưng?" Mẹ của cô bé kia vừa dỗ con vừa nhìn sang Tô Lê và Thẩm Mặc, "Xin lỗi nhé, bé nhà chị không sao chứ."
"Không sao đâu." Tô Lê mỉm cười lịch sự đáp lại.
Cô nhìn xuống tiểu Tô Mạn và thấy cô bé giơ chiếc phao hoa lên, liền tiến lại gần và dịu dàng hỏi: "Sao thế con?"
Tiểu Tô Mạn tiếp tục lắc lư chiếc phao: "Um!"
"Con muốn đưa chiếc phao hoa này cho em à?" Thấy con gái gật đầu, Tô Lê nhận lấy chiếc phao hình bông hoa, đưa lại cho cô bé kia: "Này, cái này là của em."
Cô bé kia nhanh chóng cầm lấy phao, lập tức ngừng khóc.
"Cô bé này thật là." Người mẹ cười khổ, "Tự mình không lấy, thấy người khác lấy thì lại không vui."
Chị ấy nhìn Tô Lê nói: "Bé nhà chị ngoan quá, vừa năng động lại còn biết chia sẻ."
Thẩm Mặc đã tháo phao bơi khỏi cổ tiểu Tô Mạn, bế cô nhóc đến trước mặt người phụ nữ.
Nghe thấy lời khen, cô mỉm cười đáp lại: "Bé nhà chị cũng dễ thương mà."
"Đúng thế." Tô Lê phụ họa theo, "Cô bé ngoan ngoãn, trông rất đáng yêu."
Nghe hai người khen con mình, người mẹ cũng cười thật lòng.
Cô bé không hiểu người lớn đang nói chuyện, chỉ có chút ấn tượng với tiểu Tô Mạn vì vừa bị cô bé lấy chiếc pháo hoa, nhìn thấy cô liền sợ sệt nép vào lòng mẹ.
Tiểu Tô Mạn lại rất nhiệt tình, giơ tay về phía cô bé.
"Sao thế con?" Thẩm Mặc bế cô nhóc lại gần cô bé.
Cô bé nhỏ nhìn chằm chằm tiểu Tô Mạn với đôi mắt tròn xoe, vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Chụt~" Tiểu Tô Mạn chu môi, hôn nhẹ lên má cô bé kia.
"Hừ—" Tô Lê bật cười, giữ chặt cánh tay nhỏ của cô nhóc, "Tiểu tổ tông, con gặp ai cũng hôn thế này à?!"
Tiểu Tô Mạn ngước nhìn cô, cười ngây ngô.
"Hừ!" Tô Lê cười, nhẹ nhàng lau khô mấy giọt nước trên tóc cô nhóc.
Tiểu Tô Mạn không để ý, bắt đầu vung vẩy đôi tay, ra hiệu cho Thẩm Mặc thả cô nhóc xuống nước. Tô Lê lấy phao bơi ra giúp cô nhóc đeo lại. Vừa xong xuôi, người mẹ kia lại bế con gái tiến tới gần.
Sau khi được tiểu Tô Mạn hôn, cô bé có vẻ đã quên hết những khó chịu trước đó, tò mò nhìn theo tiểu Tô Mạn với ánh mắt đầy mong đợi.
Không lâu sau, hai cô bé lại được đặt vào hồ bơi.
Tiểu Tô Mạn vẫn vui vẻ đuổi theo những món đồ chơi trong hồ, nhưng cô bé vốn rụt rè lúc nãy giờ đây đã trở thành một cái "đuôi nhỏ", cố gắng vẫy đôi chân nhỏ để bơi theo sát phía sau tiểu Tô Mạn.