Nữ Phụ Không Dễ Chọc - Mạc Vân Hề
Chương 18
“Ngươi nghe nói chưa? Vị Hà gia kia gây ra chuyện cười lớn rồi!”
“Sao không nghe chứ? Theo ta thấy, Hà gia vừa mới trải qua mấy ngày tốt đẹp mà đã quên mất mình là ai, thám hoa lang nghe thì hiếm, nhưng không có người nâng đỡ thì dù là trạng nguyên cũng chẳng có gì, nếu không nhờ vào một mối hôn sự tốt như vậy, công việc tốt có đến lượt hắn sao? Nếu ta có thể lấy được một thê tử như vậy, nuôi đến khi thành tổ tiên cũng không phải là quá, ngươi nói rốt cuộc hắn nghĩ thế nào vậy?”
“Có tiền muốn có danh, có danh muốn có quyền, muốn quyền lại muốn ôm trái ấp phải, không phải như vậy sao?”
“Trước đây thê tử nhà ta thường nói đường đường thám hoa làng ngời ta đối xử với phu nhân mình tốt thế nào, mỗi lần nói xong lại mắng ta một trận, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng khiến nàng ta im miệng, chỉ xem Hà gia chuẩn bị xử lý thế nào, Từ gia không phải là loại hồng mềm đâu.”
“Đã nói nhà cao cửa rộng nước sâu, quả không sai, trước chỉ nói vị Hà gia này tốt thế nào, lão phu nhân Hà gia đối xử với tức phụ ra sao, cô nương Từ gia như thế nào rơi vào ổ phúc, giờ nhìn lại đều là nhảm nhí, chắc chắn còn nhiều điều lấp l.i.ế.m lắm.”
“Mới rồi Hà gia không phải đã có người gấp gáp mang người về rồi sao, cứ chờ xem đi.”
Đúng vào lúc chiều dọn dẹp hàng quán kết thúc công việc có thời gian thu dọn, chuyện mới này nhanh chóng được bàn tán khắp nơi, những người có mặt tại hiện trường sống động kể lại, đám nam nhân cảm thấy đầu óc Hà Giác bị lừa đá như thế mà lại có thể trở thành thám hoa, đổi lại là bọn họ thì cũng được, đám nữ nhân thì thấy Hà Giác thật là cặn bã, vừa mới khóc xong đứa trẻ chưa được sinh ra đã đi tìm ngoại thất, hận không thể tự mình ra tay nện cho vài cái, khó có được cùng nhau chung mối thù, chửi mắng Hà Giác và cả Hà gia không còn gì.
Hà phụ nghe bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ thuật lại, lại nhìn nhi tử mình quỳ trên đất như sống dở c.h.ế.t dở, cùng với Bạch Như Huyên bị trói như bánh chưng bên cạnh, tức giận ném một chén trà qua, “Ngươi thật đúng cho lão tử thể diện mà!”
Hà phụ tuy xuất thân từ thương gia, nhưng gia đình đã phát đạt từ đời trước, hơn nửa đời người sống rất đàng hoàng, không ngờ giờ đây bị đứa nhi tử mà ông ta tự hào nhất tát cho một cái, trở thành trò cười trà dư tửu hậu từ đầu đường đến cuối ngõ, Hà phụ làm sao không tức giận, một phen phất tay với Hà mẫu còn muốn biện hộ giúp Hà Giác, chỉ tay vào Hà Giác mà mắng.
“Ngươi đúng là chuyện gì cũng dám làm dám nói, thật sự nghĩ mình thi đỗ thám hoa, đạt được chức ngũ phẩm thì không biết mình nặng nhẹ ra sao?”
“Phụ thân?!”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-18-nguyen-phoi-khong-de-choc-18.html.]
Hà Giác mắt khiếp sợ, từ nhỏ hắn đã là niềm tự hào của Hà phụ và Hạ mẫu, chưa bao giờ Hà phụ nói với hắn những lời nặng nề như vậy.
Hắn kinh ngạc nhìn Hà phụ, rồi nhìn sang Hạ mẫu cũng mang vẻ mặt đầy giận dữ, lại nghĩ đến Từ Ngọc Dao vốn dịu dàng trước mặt mình giờ lại đột nhiên đánh hắn, trong phút chốc không hiểu tại sao mọi người lại thay đổi thái độ như vậy.
Người quen sống thuận lợi, trong lòng luôn có chút khờ dại cố chấp.
Bị Diêu Dao làm mất mặt không nói, lại còn bị đánh một trận, bị đưa về nhà mà phụ mẫu không hỏi han một câu đã mắng cho một trận, hoàn toàn kích thích tính cách nổi loạn của Hà Giác, hắn chỉ muốn ở bên người mình thích có gì sai?
Hắn vì Hà gia đã cưới quý nữ nhà cao cửa rộng, Hà gia có thể đứng vững ở kinh thành chẳng phải đều dựa vào hắn sao? Tại sao khi mang lại lợi ích cho gia đình thì hắn là nhi tử ngoan, còn khi mang lại chút bất lợi thì lại muốn lóc xương hắn ra?
Hiểu con sao bằng người làm phụ thân, Hà phụ sao không hiểu sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, nhất thời trong lòng tràn ngập thất vọng.
Kìm nén cơn giận trong lòng, Hà phụ hít một hơi thật sâu cố gắng kiên nhẫn nói: “Đến giờ này mà ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu sao? Nếu ngươi không thể quên được ả tiện nhân này, sao trước đây không nghe theo ý Từ Ngọc Dao mà nạp thiếp nhét ả ta vào phủ?”
Hà phụ thật sự muốn mở đầu óc Hà Giác ra xem hắn đang nghĩ gì, “Nàng ta không sinh được con, ngươi nạp thiếp là theo lẽ thường, đến lúc đó cho dù nàng ta nhận ra quan hệ của hai người không bình thường mà muốn gây chuyện cũng không có lý do, giờ thì tốt rồi, lúc cần nạp thiếp không nạp, lại còn cho nhi tử làm con thừa tự cho nàng ta, nàng ta một lòng nghĩ rằng ngươi chỉ yêu mình nàng ta, giờ lại xuất hiện một ngoại thất, còn bị lan truyền ầm ĩ, sau này ngươi chuẩn bị làm thế nào trong triều? Lại chuẩn bị đối mặt với sự chất vấn của Từ gia như thế nào?”
Hà Giác nghe Hà phụ nói mà nghẹt thở.
Hắn dĩ nhiên đã nghĩ đến việc khi Từ Ngọc Dao đồng ý thì sẽ đưa Bạch Như Huyên vào phủ, nhưng nếu như vậy, thì Cầu nhi sẽ làm sao? Không thể để một đứa trẻ lẻ loi ở bên ngoài, vì vậy hắn và Bạch Như Huyên bàn đi bàn lại, cuối cùng quyết định trước tiên cho Cầu nhi vào phủ, sau này sẽ có cơ hội thích hợp, nhưng không ngờ chưa kịp đợi đến cơ hội thích hợp, thì sự việc đã bại lộ trước.
Với những điều này, trong lòng Hạ mẫu thầm kêu trời, vội vàng hòa giải: “Giác nhi còn trẻ, hắn…”
“Trẻ cái rắm! Nhìn cũng sắp ba mươi rồi, đúng lúc đang muốn phát triển sự nghiệp trong triều mà lại gây ra chuyện như vậy, hai năm tới đây thì đừng hòng khảo bình!”
“Sao không nghe chứ? Theo ta thấy, Hà gia vừa mới trải qua mấy ngày tốt đẹp mà đã quên mất mình là ai, thám hoa lang nghe thì hiếm, nhưng không có người nâng đỡ thì dù là trạng nguyên cũng chẳng có gì, nếu không nhờ vào một mối hôn sự tốt như vậy, công việc tốt có đến lượt hắn sao? Nếu ta có thể lấy được một thê tử như vậy, nuôi đến khi thành tổ tiên cũng không phải là quá, ngươi nói rốt cuộc hắn nghĩ thế nào vậy?”
“Có tiền muốn có danh, có danh muốn có quyền, muốn quyền lại muốn ôm trái ấp phải, không phải như vậy sao?”
“Trước đây thê tử nhà ta thường nói đường đường thám hoa làng ngời ta đối xử với phu nhân mình tốt thế nào, mỗi lần nói xong lại mắng ta một trận, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng khiến nàng ta im miệng, chỉ xem Hà gia chuẩn bị xử lý thế nào, Từ gia không phải là loại hồng mềm đâu.”
“Đã nói nhà cao cửa rộng nước sâu, quả không sai, trước chỉ nói vị Hà gia này tốt thế nào, lão phu nhân Hà gia đối xử với tức phụ ra sao, cô nương Từ gia như thế nào rơi vào ổ phúc, giờ nhìn lại đều là nhảm nhí, chắc chắn còn nhiều điều lấp l.i.ế.m lắm.”
“Mới rồi Hà gia không phải đã có người gấp gáp mang người về rồi sao, cứ chờ xem đi.”
Đúng vào lúc chiều dọn dẹp hàng quán kết thúc công việc có thời gian thu dọn, chuyện mới này nhanh chóng được bàn tán khắp nơi, những người có mặt tại hiện trường sống động kể lại, đám nam nhân cảm thấy đầu óc Hà Giác bị lừa đá như thế mà lại có thể trở thành thám hoa, đổi lại là bọn họ thì cũng được, đám nữ nhân thì thấy Hà Giác thật là cặn bã, vừa mới khóc xong đứa trẻ chưa được sinh ra đã đi tìm ngoại thất, hận không thể tự mình ra tay nện cho vài cái, khó có được cùng nhau chung mối thù, chửi mắng Hà Giác và cả Hà gia không còn gì.
Hà phụ nghe bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ thuật lại, lại nhìn nhi tử mình quỳ trên đất như sống dở c.h.ế.t dở, cùng với Bạch Như Huyên bị trói như bánh chưng bên cạnh, tức giận ném một chén trà qua, “Ngươi thật đúng cho lão tử thể diện mà!”
Hà phụ tuy xuất thân từ thương gia, nhưng gia đình đã phát đạt từ đời trước, hơn nửa đời người sống rất đàng hoàng, không ngờ giờ đây bị đứa nhi tử mà ông ta tự hào nhất tát cho một cái, trở thành trò cười trà dư tửu hậu từ đầu đường đến cuối ngõ, Hà phụ làm sao không tức giận, một phen phất tay với Hà mẫu còn muốn biện hộ giúp Hà Giác, chỉ tay vào Hà Giác mà mắng.
“Ngươi đúng là chuyện gì cũng dám làm dám nói, thật sự nghĩ mình thi đỗ thám hoa, đạt được chức ngũ phẩm thì không biết mình nặng nhẹ ra sao?”
“Phụ thân?!”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-18-nguyen-phoi-khong-de-choc-18.html.]
Hà Giác mắt khiếp sợ, từ nhỏ hắn đã là niềm tự hào của Hà phụ và Hạ mẫu, chưa bao giờ Hà phụ nói với hắn những lời nặng nề như vậy.
Hắn kinh ngạc nhìn Hà phụ, rồi nhìn sang Hạ mẫu cũng mang vẻ mặt đầy giận dữ, lại nghĩ đến Từ Ngọc Dao vốn dịu dàng trước mặt mình giờ lại đột nhiên đánh hắn, trong phút chốc không hiểu tại sao mọi người lại thay đổi thái độ như vậy.
Người quen sống thuận lợi, trong lòng luôn có chút khờ dại cố chấp.
Bị Diêu Dao làm mất mặt không nói, lại còn bị đánh một trận, bị đưa về nhà mà phụ mẫu không hỏi han một câu đã mắng cho một trận, hoàn toàn kích thích tính cách nổi loạn của Hà Giác, hắn chỉ muốn ở bên người mình thích có gì sai?
Hắn vì Hà gia đã cưới quý nữ nhà cao cửa rộng, Hà gia có thể đứng vững ở kinh thành chẳng phải đều dựa vào hắn sao? Tại sao khi mang lại lợi ích cho gia đình thì hắn là nhi tử ngoan, còn khi mang lại chút bất lợi thì lại muốn lóc xương hắn ra?
Hiểu con sao bằng người làm phụ thân, Hà phụ sao không hiểu sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, nhất thời trong lòng tràn ngập thất vọng.
Kìm nén cơn giận trong lòng, Hà phụ hít một hơi thật sâu cố gắng kiên nhẫn nói: “Đến giờ này mà ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu sao? Nếu ngươi không thể quên được ả tiện nhân này, sao trước đây không nghe theo ý Từ Ngọc Dao mà nạp thiếp nhét ả ta vào phủ?”
Hà phụ thật sự muốn mở đầu óc Hà Giác ra xem hắn đang nghĩ gì, “Nàng ta không sinh được con, ngươi nạp thiếp là theo lẽ thường, đến lúc đó cho dù nàng ta nhận ra quan hệ của hai người không bình thường mà muốn gây chuyện cũng không có lý do, giờ thì tốt rồi, lúc cần nạp thiếp không nạp, lại còn cho nhi tử làm con thừa tự cho nàng ta, nàng ta một lòng nghĩ rằng ngươi chỉ yêu mình nàng ta, giờ lại xuất hiện một ngoại thất, còn bị lan truyền ầm ĩ, sau này ngươi chuẩn bị làm thế nào trong triều? Lại chuẩn bị đối mặt với sự chất vấn của Từ gia như thế nào?”
Hà Giác nghe Hà phụ nói mà nghẹt thở.
Hắn dĩ nhiên đã nghĩ đến việc khi Từ Ngọc Dao đồng ý thì sẽ đưa Bạch Như Huyên vào phủ, nhưng nếu như vậy, thì Cầu nhi sẽ làm sao? Không thể để một đứa trẻ lẻ loi ở bên ngoài, vì vậy hắn và Bạch Như Huyên bàn đi bàn lại, cuối cùng quyết định trước tiên cho Cầu nhi vào phủ, sau này sẽ có cơ hội thích hợp, nhưng không ngờ chưa kịp đợi đến cơ hội thích hợp, thì sự việc đã bại lộ trước.
Với những điều này, trong lòng Hạ mẫu thầm kêu trời, vội vàng hòa giải: “Giác nhi còn trẻ, hắn…”
“Trẻ cái rắm! Nhìn cũng sắp ba mươi rồi, đúng lúc đang muốn phát triển sự nghiệp trong triều mà lại gây ra chuyện như vậy, hai năm tới đây thì đừng hòng khảo bình!”