Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Trang 3
Chương 9: Vấn đề ngủ
Edit + beta: Văn Văn.
Khi Đại Ninh nhìn thấy Đỗ Điềm liền biết mình đã đoán đúng.
Đại tiểu thư không chút khách khí ngồi ở giữa hai người, vừa nhai kẹo trái cây vừa nói với Triệu Tự: "Tôi ở nhà chơi không vui."
Thường ngày cô không bao giờ để bản thân mình xấu, trông cảnh đẹp ý vui, Triệu Tự đối với tính tình của cô còn có thể nhịn được.
"Tiền tiên sinh không đưa cô đi chơi?"
Đại Ninh nói: "Chú ấy là một ông già vừa cứng nhắc lại nhàm chán, tôi muốn chơi với bọn anh cơ."
Bầu không khí trầm mặc vài giây, Triệu Tự và Đỗ Điềm mơ hồ cảm thấy câu này có lẽ nên dịch là "Tôi muốn chơi bọn anh".
Đỗ Điềm lịch sự nói: "Kỷ tiểu thư, tôi đang xin chỉ giáo về câu hỏi tiếng Anh. Cô đang ngồi ngay sách của tôi, có thể nhường qua một chút được không?"
Đại Ninh lấy sách ra lật xem: "Cô hỏi Triệu Tự làm gì, anh ta ngốc như thế, vừa nhìn liền biết đã không học hai năm, sao cô không hỏi tôi nè."
Triệu Tự liếc nhìn Đại Ninh.
Đại Ninh điên cuồng dát vàng lên mặt mình: "Tôi cái gì cũng biết, đến đây tôi dạy cô cho."
Đỗ Điềm có chỗ nào muốn hỏi đâu, nhưng Triệu Tự đang nhìn, vì duy trì hình tượng một cô gái ngoan hiền, dịu dàng, yêu học hành. Cô ta đành mềm mại hỏi, "Kỷ tiểu thư, câu hỏi này nên dịch như thế nào?"
Đại Ninh liếc mắt nhìn, làm như thật mà trầm tư hai giây.
Cô nói mình rất lợi hại, Triệu Tự và Đỗ Điềm đều tin, suy cho cùng đại tiểu thư lớn lên ở thành phố lớn, người dạy dỗ đều là những giáo viên đứng đầu.
Vì vậy khi Đại Ninh chuẩn bị trả lời, ngay cả Triệu Tự cũng không nhịn được nhìn sang cô.
Đôi mắt Đại Ninh chớp chớp, móc trong túi bên người ra một chiếc điện thoại di động.
Ngón tay cô nhanh chóng bay nhanh, bật chức năng quét, quét qua sách tiếng Anh của Đỗ Điềm, rất nhanh, từ điển tự kèm theo của điện thoại đã đem tiếng Anh dịch xong.
Đại Ninh đưa điện thoại cho Đỗ Điềm: "Thấy tôi giỏi không?"
Đỗ Điềm: ....
Triệu Tự: ....
Đại Ninh rất hào phóng, cô cười nói: "Nếu cô thích học thì tôi lấy điện thoại do động của tôi cho cô dùng, siêu tiện lợi nha, quét qua không rào cản, cô còn có thể tra từ, nghe nữa nè, dịch vụ một cửa [1] đó."
[1] Dịch vụ một cửa: dịch vụ tối đa hóa việc lên lịch các vấn đề cần được xử lý tập trung và liên quan nội bộ về phí, dịch vụ và các vấn đề khác để tạo thành một chuỗi dịch vụ hoàn chỉnh.
Đỗ Điềm cắn răng: "Không có công mà nhận lộc, điện thoại của cô đắt, tôi sợ làm hỏng mất."
Cô ta chỗ nào muốn học tiếng Anh hả!
Đại Ninh tiền nhiều như nước nói: "Chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, nếu tôi muốn, ngày mai có thể lấy một trăm cái. Cô ngồi xa chút đi, nói chuyện mà nước miếng đều phun lên trên mặt người ta."
Đỗ Điềm tươi cười thiếu chút nữa không giữ được.
Đại tiểu thư bất mãn lau mặt, quay đầu nhìn Triệu Tự.
"Anh mau lau sạch sẽ cho tôi đi."
Triệu Tự nhìn sắc mặt phiếm hồng của cô, không có gì hết, anh liền biết cô lại đang muốn nháo chuyện.
Triệu Tự bỏ qua Đại Ninh, quay sang Đỗ Điềm nói: "Đỗ Điềm, đại tiểu thư ngày thường bị chiều chuộng chút ít, em đừng chấp với cô ấy."
Đỗ Điềm cười miễn cưỡng: "Sẽ Không đâu."
Nói là nói thế này, đoạn đối thoại rốt cuộc không thể tiếp tục đi xuống được nữa. Đỗ Điềm kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, đứng lên: "Em trở về nhìn mấy hạt kê, anh Triệu Tự, cảm ơn anh."
Cô ta đứng dậy rời đi, Đại Ninh còn vẫy tay với cô ta, Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, bước đi không quay lại.
Thấy Đỗ Điềm đã đi xa, Đại Ninh quay đầu lại nhìn Triệu Tự, Triệu Tự cũng đang nhìn cô.
"Cô rất ghét Đỗ Điềm."
Dùng không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Đại Ninh không phủ nhận, ngược lại nghiêm túc thảo luận cùng anh: "Tôi và anh cùng nhau ghét cô ta, thấy sao?"
Triệu Tự nhìn cô một hồi lâu, môi mỏng phun ra mấy chữ: "Vô cớ gây rối."
Bàn về trình độ khiến người ghét, ai vượt qua đại tiểu thư được? Triệu Tự không biết nhiều về Đỗ Điềm, nhưng trước mắt đến xem, Đỗ Điềm không làm bất kỳ chuyện gì chọc người chán ghét, trái lại còn hay giúp mọi người làm điều tốt.
Nếu như muốn chọc người ta suy nghĩ nhiều, có lẽ còn sẽ đoán, đại tiểu thư không thể nhìn anh ta và Đỗ Điềm ở cùng một chỗ như thế này, sẽ không phải đối với Triệu Tự có tình ý chứ?
Nhưng Triệu Tự lại không nghĩ vậy, Đỗ Điềm vừa rời đi, Đại Ninh lập tức cách xa anh ta mười thước.
Nguyên do Triệu Tự có thể đoán được, ban ngày anh trông coi nơi cốc, ánh mặt trời rất tốt tuy có lợi cho việc phơi khô cốc, nhưng thực sự rất nóng, cho dù anh ta là một người đàn ông ưa sạch sẽ cũng không tránh khỏi cho ra toàn thân mồ hôi.
Loại biểu hiện ghét bỏ này của đại tiểu thư, đối với anh ta cố ý thể hiện mới là lạ.
Triệu Tự nói với cô: "Thừa dịp trời chưa tối, cô mau về đi."
Đại Ninh chống cằm, lắc đầu.
Đỗ Điềm không rời đi, cô cũng không thể đi, Đỗ Điềm cứ giống như con gián đánh quài không chết, một khi mình rời khỏi, nhất định cô ta sẽ lập tức dính lại đây.
Triệu Tự: "Nếu cô không tự mình trở về, tối nay tôi cũng không có cách nào đưa cô đi."
Đại Ninh nói: "Tôi không về, tôi muốn ở đây trông kê."
Triệu Tự biết cô nghịch ngợm tinh quái, sẽ không nghe lời chính mình nên không lãng phí miệng lưỡi nữa.
Nếu không phải có đại tiểu thư can thiệp, lúc này anh đã sớm ăn cơm rồi. Triệu Tự từ trong lều lấy ra bánh bột ngô còn thừa buổi trưa, gặm ăn nguội.
Bánh do em trai nhỏ Triệu Bình nướng, làm cứng mà vô vị.
Triệu Tự cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc.
Loại ngày tháng trải qua khổ cực này từ khi còn là một đứa trẻ cho đến bây giờ đã thành thói quen, không cảm thấy khó ăn chút nào, bình thản chịu đựng gian khổ.
Thiếu nữ bên cạnh mở to không chớp mắt nhìn anh.
Trước khi Đại Ninh đến đây đã ăn cơm chiều chú Tiền đưa cho, cô sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, dù cho có chết ở kiếp trước, cũng chưa bao giờ trải qua ngày tháng khổ cực, chỉ sợ trong lòng đau khổ chút ít, cuối cùng là đại tiểu thư Kỷ gia, đương nhiên không thiếu ăn thiếu mặc.
Đại Ninh không thể hiểu nỗi, sống vất vả như Triệu Tự thì có ý nghĩa gì? Xung quanh người có một đống con chồng trước, cuộc sống tựa như không thể nhìn thấy ánh sáng.
Cho dù trong tương lai anh ta sẽ mở ra hình thức trâu bò thật-- nhưng bây giờ anh ta không biết mà, không phải không có hy vọng sao.
Nếu để đại tiểu thư tới loại ngày này, một người không có ý chí chiến đấu như cô, sẽ lựa chọn bình thản mà nguội lạnh.
Khi mặt trời lặn, không có bao nhiêu người trong thôn núi sẵn sàng đốt đèn vào ban đêm, cánh đồng tối đen như mực. May ra có ánh trăng và bầu trời đầy sao.
Xa xa truyền đến vài tiếng kêu nhỏ bé, yếu ớt của đám côn trùng và ếch nhái.
Muỗi bay vây quanh Đại Ninh, bất đắc dĩ, cô dịch người đến bên cạnh Triệu Tự, cáo trạng với anh.
"Triệu Tự, có con muỗi cắn tôi."
Triệu Tự nói, "Tôi đưa đèn pin cho cô, cô tự mình trở về đi."
Đại Ninh lắc đầu: "Không muốn không muốn."
Triệu Tự cũng không thể thay cô đuổi muỗi, sau một lúc vật lộn đấu tranh, cô đã quá mệt mỏi.
Đại Ninh dụi dụi mắt: "Tôi muốn đi ngủ."
Nói đến cũng kỳ lạ, người sống ở thành thị dễ dàng biến thành cú đêm, nhưng bởi vì thôn nhỏ cách biệt với bên ngoài, cộng thêm không có tín hiệu, Đại Ninh điều chỉnh tốt thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ngày thường ngủ rất sớm.
Thường ngày đến lúc này, cô đã sớm thoải mái, dễ chịu nằm trên chiếc giường trong "phòng máy lạnh" rồi.
Giọng nói buồn ngủ của đại tiểu thư mềm như bông, Triệu Tự mím môi: "Nếu cô không ngại thì vào lều vải ngủ đi."
Đại Ninh nói: "Ồ."
Nếu là Đỗ Điềm, chắc chắn sẽ ân cần, lo lắng hỏi han một câu, vậy còn anh thì sao?
Nhưng Đại Ninh sẽ không hỏi, Triệu Tự vừa nói xong, cô lập tức vui tươi hớn hở chạy đi ngủ một mình. Cô còn cẩn thận nói nhỏ: "Anh không được phép dựa vào đây đó."
Triệu Tự nhìn xuống, cũng đã quen với tính cách nhỏ nhen và ích kỷ của cô, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng "Ừ".
Đại Ninh chui vào lều của anh ta.
Trước hôm nay, đại tiểu thư chưa bao giờ ngủ qua một lều vải loại mấy đồng tiền này, cô bò vào, có hơi mờ mịt.
Dưới ánh trăng, cô có thể thấy rõ những gì có trong lều: một chiếc giường dùng sợi bông để làm đệm, còn có một tấm chăn mỏng để đắp.
Không có gối, chỉ có một chiếc quạt hương bồ, một quyển sách, một cái ấm đun nước và đèn pin.
Đại Ninh nghĩ thầm, đúng là tên quỷ nghèo kiết xát!
Cô ráng nhịn xuống sự ghét bỏ, cố gắng thử nằm trên giường sợi bông.
Cách giường bông rách nát, có thể cảm nhận được hình dạng mặt đất bùn không bằng phẳng, Đại Ninh khắp nơi trên người đều mềm mại, lập tức khó chịu hít một hơi.
Triệu Tự ngồi bên ngoài, nghe tiếng ve đêm hè kêu, tính toán cứ như vậy tạm chấp nhận một đêm.
Anh ta tuổi trẻ khí thịnh, không ngủ mấy đêm liền vẫn không có chuyện gì.
Thiếu nữ chiếm chỗ nghỉ ngơi của anh sau lưng, ló đầu ra gọi: "Triệu Tự!"
Triệu Tự thấp giọng hỏi : "Sao vậy?"
"Anh nhanh tới đây."
Triệu Tự bước tới ngồi xổm xuống, dưới ánh trăng, mái tóc cô xõa ra, những lọn tóc xoăn như rong biển thật dễ thương.
Chỉ tiếc lại bắt đầu ngại này ngại kia.
"Trên mặt đất cứng quá, tôi không thoải mái."
Triệu Tự nói: "Chỉ có điều kiện này, cô cũng nhìn thấy, mọi người ai cũng ngủ thế."
"Nhưng tôi không phải mọi người." Đại Ninh nhấn mạnh nói, "Tôi không muốn ngủ như vậy, anh mau nghĩ cách giúp tôi."
Triệu Tự quả thực đầu sắp to ra.
"Tự cô muốn đến đây. Dù tôi có bản lĩnh đến đâu cũng không thể biến ra gối êm giường to cho cô được, không có cách nào, cô muốn ngủ thì an phận chút đi, không ngủ thì đi về."
Nghe đến đây, hai má cô phồng lên như con cá nóc nhỏ.
Nhìn thấy cô thế này, Triệu Tự nhịn không được nở nụ cười, nhưng anh như cũ không buông ra. Đại tiểu thư có nhiều tật xấu, một thân bệnh công chúa làm cô thành thói quen.
Hơn nữa, anh thực sự không có cách.
Triệu Tự đến nay vẫn không hiểu, một người như đại tiểu thư, viên ngọc quý trên tay của nhà giàu, lại đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh như vậy để chơi.
Thôn của họ lạc hậu ít nhất bốn mươi năm so với các nơi khác trên đất nước. Núi lớn chắn ngang đường ra, trong thôn chỉ có một vầng trăng tuyệt vọng chiếu sáng.
Triệu Tự không chịu nghĩ biện pháp, nhưng Đại Ninh tự mình suy nghĩ.
Dùng ánh trăng, cô xếp mấy sợi bông bị hỏng thành hai lớp, lại dùng chăn bông mỏng phủ lên mặt trên, sau đó ném tất cả vào trong lòng Triệu Tự.
Cô vui vui vẻ vẻ nằm xuống chiếc "đệm bằng thịt người" mới được ra lò.
A... Thoải mái hơn nhiều.
Trong ngực Triệu Tự ôm giường bông cùng tầng chăn, trên người còn có thêm một người, anh trầm mặc nhìn cô một lúc lâu rồi nói: "Kỷ Đại Ninh."
Cô ngân vang đáp một tiếng: "Anh đừng có nói chuyện, tôi sắp ngủ rồi."
Gân xanh trên trán Triệu Tự giật giật, cô có cần mặt mũi nữa hay không!
Đại tiểu thư chỉnh lại tư thế cho thoải mái, nhớ tới cái gì, thuận tay lấy quạt hương bồ nhét vào trong tay anh ta.
"Tôi nóng, anh quạt cho tôi đi."
Triệu Tự đã không còn muốn nói nữa.
Vào mùa hè, trên người anh có một giường, một chăn và một cô gái.
Nhớ đến đại tiểu thư trước kia nói chỉ xem mình như một đồ vật gì đó, Triệu Tự có loại xúc động muốn ném văng cô ra.
Trong ngực anh, nửa khuôn mặt nhỏ tinh xảo, trắng như tuyết của Đại Ninh đang gác lên, tóc màu nâu sẫm tản ra xung quanh.
Có hai sợi rơi vào trong lòng bàn tay anh, Triệu Tự vô tình chạm tới, phát hiện xúc cảm đặc biệt tốt, tròn tròn, lông xù xù, giống như một con thú nhỏ.
Trên tóc cô vẫn còn hai cái nơ được kết bằng dải lụa, khi không nói lời nào, cô ấy xinh đẹp, đáng yêu như một con hải yêu bước ra khỏi biển.
Ánh trăng sáng ngời, chờ anh hoàn hồn lại, đã thấy hô hấp cô thở đều đều.
Cũng không biết là anh nhìn lâu quá hay cô chìm vào giấc ngủ quá nhanh.
Đại Ninh được nuông chiều đã quen, cho dù ngủ, trong mộng cũng cảm thấy không thoải mái, cô nhích tới nhích lui trên chăn trong lòng anh, còn vô thức lấy mu bàn tay xoa xoa mặt mình.
Thấy trên mặt cô có một con muỗi dừng lại, Triệu Tự gần như phản xạ có điều kiện, cầm lấy quạt hương bồ, thay cô ấy xua muỗi đi.
Cô cảm thấy thoải mái, khuôn mặt đang ngủ một lần nữa trở nên ngoan ngoãn.
Triệu Tự không thể tin được mình vừa mới làm gì, anh đây có phải bị Kỷ Đại Ninh ngược ra nô tính không?
Triệu Tự đem cây quạt ném đi, định trực tiếp đẩy cô ra.
Ánh trăng nhẹ nhàng rơi trên váy đuôi cá của cô, không biết đang mơ thấy gì, khóe môi cô cong lên, tươi cười ngọt ngào.
Tay Triệu Tự đang định đẩy cánh tay cô chợt dừng lại, cuối cùng thất thần nhìn vào nút thắt ruy băng trên tóc cô.
Thôi, cùng một đứa con gái so đo làm gì?
Anh nóng đến đổ mồ hôi đầy người, cuối cùng nhặt cây quạt lên, quơ được quơ không thay cô quạt.
Đại Ninh ngủ rồi không biết, Triệu Tự lại nhớ rõ.
Buổi tối hôm đó, chòm sao Bắc Đẩu đặc biệt sáng, ngân hà chuyển động, bốn bề yên lặng.
Anh cúi đầu nhìn Đại Ninh, khẩn thiết hy vọng cô mau rời khỏi. Cuộc sống yên bình vì cô đến mà bị phá vỡ, anh không thích sự thay đổi như thế.