Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Trang 3
Chương 85: "Cục cưng, bất ngờ không?"
Một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Kể từ khi Thanh Đoàn thấy đất liền, nó và Đại Ninh đã lênh đênh suốt ba ngày trên biển.
Có nơi nhìn thì gần nhưng thực ra không thể trôi tới.
Ngày đầu nước biển chảy ngược, trái lại nó và Đại Ninh cách đất liền ngày càng xa. Thanh Đoàn trơ mắt nhìn hai người trôi đi, Đại Ninh vớt được cái kính mát trên biển rồi đeo lên mắt, sống không còn gì luyến tiếc.
Ngày thứ hai thuận chiều gió nhưng lại sai hướng, ban đêm còn gặp trời mưa.
Đến đêm thứ ba, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy đất liền.
Cả người Đại Ninh nằm trên bờ cát, mái tóc xoăn còn mắc lấy đuôi của một con cá bơn nhỏ.
Cô vùi vào trong cát, không muốn động đậy ngón tay xíu nào.
Thanh Đoàn: "Đại Ninh, chúng ta phải đi tìm nam chính số ba, tuy chậm hai tháng nhưng cô cũng đừng bỏ cuộc, phải tin tưởng chính mình."
"..."
Thanh Đoàn: "Cô phấn chấn lại đi, chúng ta đã lên bờ rồi, hoàn cảnh nơi này không tốt, nếu bị người khác nhìn thấy cô, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
"..."
Thanh Đoàn im lặng một lúc rồi nói: "Cho hỏi Đại Đại xinh đẹp đáng yêu nhất thế giới, sắc nước hương trời, tràn đầy sức sống có ở đây không?"
Cuối cùng cô gái cũng quay mặt sang.
"Có nha." Cô vui vẻ trả lời.
Thanh Đoàn: "..."
Thế là Thanh Đoàn phải dỗ dành nhỏ quỷ ấu trĩ này đứng dậy, Đại Ninh đi về phía trước chưa đầy 50m thì trông thấy một con rắn độc đang thè lưỡi trên cây.
Một người một cục bột sững người chốc lát, Đại Ninh vừa khóc vừa chạy trở về, cô lại vùi mình vào trong cát lần nữa.
Lúc này Thanh Đoàn gần như có thể nghe hiểu tiếng lòng của cô.
- -- Thà trôi nổi trên biển còn hơn.
Lúc trước ở thôn Hạnh Hoa, một con sâu bọ lúc nhúc cũng có thể khiến cô sợ đến mức khóc nấc, một cô gái hay ra vẻ, có tính tiểu thư mà giờ thấy rắn độc còn chạy về khóc được đã là tiến bộ cực lớn.
Lần này Thanh Đoàn có dùng cách nào để dỗ cô cũng không được, kể cả nó có gọi cô bằng cha, cô cũng chỉ thở hổn hển, nức nở, mặt đầy cát.
Chẳng trách nữ phụ lại là nữ phụ, trông chờ vào cô có đủ phẩm chất dũng cảm hay kiên cường đúng là điều viển vông.
Thanh Đoàn như người cha già sầu não.
1
Không thì bọn họ nấp trong phạm vi mấy dặm này đi, nếu không con gà yếu ớt như Kỷ Đại Ninh mà đi ra ngoài gặp được ai, không phải sẽ bị chà đạp đến chết sao!
Nó vẫn luôn trong trạng thái không có năng lượng, căn bản không có cách nào bảo vệ cô. Thanh Đoàn không khuyên bảo nữa, Đại Ninh không biết "hòn đảo tội ác" này là nơi thế nào, nhưng nó lại hiểu tường tận.
Đây là vùng đất bị ruồng bỏ duy nhất trên thế giới.
Rắn độc, thú dữ nhiều không kể xiết cũng như bọn tội phạm xấu xa đều bị ném lên hòn đảo này, mặc bọn họ tự sinh tự diệt.
Hòn đảo tội ác chỉ có vào chứ không có ra, nếu thuyền bè nào mà xui xẻo mắc kẹt tại đây cũng phải chấp nhận số phận lên đảo, nếu chỉ có một người sinh sống ở đây thì đó chính là một chuyến phiêu lưu ký phiên bản đời thực của Robinson Crusoe (câu chuyện Robinson Crusoe lạc trên hoang đảo).
Nhưng điểm khác biệt là trên đảo có tổng cộng hơn ngàn người, nơi đây không có luật pháp, không có lòng tốt, ngoại trừ sinh tồn, giữa người với người chỉ còn sót lại ác ý.
Thế nên mới gọi là "hòn đảo tội ác".
Trên đảo rất ít phụ nữ, với vẻ ngoài đó của Đại Ninh không khác gì kẻ đói khát cả đời thì trước mắt thấy một miếng thịt cả, e rằng còn chưa tìm được Thời Mộ Dương đã bị người ta nuốt sạch sẽ.
Nghĩ tới đây, Thanh Đoàn dứt khoát không cho cô đi vào rừng nữa.
Nam chính số ba và nữ chính, dẫu sao đã thành như vậy thì cứ phó mặc cho số phận đi.
Mấy ngày tiếp theo, Thanh Đoàn nhìn Đại Ninh biến truyện công lược thành truyện cày ruộng [1].
[1] Những bộ truyện không có cao trào, nút thắt, chỉ xoay quanh cuộc sống hằng ngày của nhân vật chính một cách bình thản, chầm chậm.
Cô tự tìm được một cái hang động nhỏ cạnh bờ biển, ban ngày vào trong đó ngủ, khi mặt trời sắp lặn thì cô thở hổn hển ôm chặt cành cây dài đi hái dừa.
Hòn đảo thiếu nước ngọt, đồ ăn thì phải tự đi săn. Nước dừa có thể uống như nước ngọt, còn cùi dừa thì ăn tạm để đỡ đói.
Đại Ninh trải qua ngày tháng rất thảm thương, chớp mắt khuôn mặt đã gầy đi không ít.
Thanh Đoàn không thể che chở cho cô, nó chỉ có thể dùng hết sức lực của mình đi xua đuổi vật có độc và đám trùng lúc nhúc gần đó.
Nó mong Đại Ninh có thể mau chóng gặp nam chính, thế là nói lời động viên: "Đừng sợ, chỉ cần cô gặp được Thời Mộ Dương thì ổn thôi. Dù sao anh ta cũng là chú trên danh nghĩa của cô, anh ta sẽ không mặc kệ cô đâu."
Trong lòng nó còn có may mắn mà nghĩ, dù sao đây là nam chính có mối quan hệ thân thiết duy nhất với Đại Ninh, mặc dù chậm một bước nhưng chắc cũng dễ chung sống mới phải.
Nói đến đây, Đại Ninh dụi dụi mắt.
"Thời Mộ Dương..." Cô chậm rì rì nói: "Tốt nhất anh ta đừng nhận ra ta."
"Sao thế?"
"Khi còn bé, anh ta có sống nhờ nhà ta một năm với danh nghĩa là con trai riêng của ông nội. Cha mẹ ta cho rằng anh ta đến đoạt gia sản nên đối xử với anh ta không tốt lắm."
Thanh Đoàn có một dự cảm không lành, run giọng hỏi: "Không, không tốt cỡ bao nhiêu?"
"Không cho anh ta ăn cơm, nhốt anh ta vào lồng sắt chung với chó ngao Tây Tạng, người giúp việc còn từng ép anh ta há mồm uống nước tiểu của mình." Cô bẻ ngón tay, giọng mềm mại đếm đếm, cuối cùng cười hì hì nói: "Còn có..."
Thanh Đoàn đã không dám nghe nữa.
"Lúc ấy ước chừng ta năm sáu tuổi, ta thích nhìn anh ta mặc váy hula [2] nhảy múa."
[2]
Thanh Đoàn té xỉu
Thanh Đoàn té xỉu.
Đại Ninh còn không quên quăng nồi, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Lúc người ta còn bé cũng không biết sau này anh ta sẽ lợi hại thế mà."
Thôi đi, trước kia cô không thể tốt bụng chút sao?
Cả nhà này làm bia đỡ đạn đến muốn chết, ban đầu còn ước sớm gặp Thời Mộ Dương, bây giờ xem ra tốt nhất bọn họ nên trốn càng xa càng tốt!
Nếu như bị nhận ra, chẳng phải Thời Mộ Dương sẽ chơi chết cô luôn sao!
Trong vòng hai ngày số dừa trên bờ đã bị ăn hết, Đại Ninh buộc lòng phải đi vào trong.
"Đừng sợ, ta sẽ đuổi rắn cho, không làm cô sợ nữa đâu."
Cô dụi mắt, vừa đói vừa tủi thân.
"Đây là gì vậy? Thơm quá."
Mùi thịt nướng tản ra từ một bụi hoa màu trắng. Đại Ninh bị mùi hương hấp dẫn khó có thể đi tiếp bèn đi qua đó.
Nếu Thanh Đoàn có tóc, nó đã bùng dậy gãi đầu.
"Đừng mà, cô không thể ăn nó, cô đã từng nghe cây nấm càng đẹp và tươi càng có độc chưa? Loài hoa này thơm thế, lỡ như..."
Đại Ninh ngậm nửa đóa hoa, đói đến đầu óc choáng váng, ngây thơ mờ mịt hỏi: "Mi nói cái gì, ta không nghe rõ?"
"..."
Một lúc sau cô ăn sạch hết bụi hoa, kèm theo dư vị sau khi ăn nói: "Còn là vị khoai tây chiên."
Thanh Đoàn có thể nói gì đây, nó căng thẳng nhìn Đại Ninh, sợ cô trúng độc bỏ mình.
*
"Mày xác định loài hoa cúc bách nhật trắng [3] mọc ở nơi thế này?"
[3]
[3]
"Đương nhiên, bọn mày mở toang "cái cửa sổ tâm hồn" ra mà dòm cho kỹ, thấy hoa trắng thì qua xem thử."
Bọn đàn ông bước đi cẩn thận từng li từng tí, ai cũng biết đây đã là vùng ven biển sát biên giới Bắc đảo.
Dưới lòng đất có loài trùng độc chôn ở trong cát, không để ý sẽ bị chúng chui từ lòng bàn chân đến đại não.
Chúng nó trông như bọ, tập trung dày đặc, sau khi dính phải chúng thì có chạy cũng không thoát.
Trùng độc bảo vệ loài hoa cúc bách nhật trắng, chúng không cho con người hái nó.
Nếu không phải vị ở Bắc đảo kia đưa ra giải thưởng đặc biệt cao, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm đến đây.
Nghe nói kẻ đến đây hái hoa vào hai ngày trước vẫn chưa quay về.
Trong rừng cây không có một con chim nào, có người nhổ nước bọt: "Lại nói Thời Mộ Dương ở Bắc đảo cũng quá tàn nhẫn, suýt thì diệt sạch đám người Hướng Tuyết Phong, dù gì người ta cũng là đại ca của Nam đảo, lúc hấp hối cũng không cho phản kháng à?"
Bạn bè vội vàng suỵt nói: "Dám nói Thời Mộ Dương, bộ mày chán sống rồi hả?"
Thời Mộ Dương là tên bạo chúa có thù tất báo, nổi tiếng nắng mưa thất thường, ai dám đứng trước mặt anh ta nói lời không hay?
Hơn nữa lần này treo giải thưởng là do Thời Mộ Dương đặt ra.
Nghe nói hai tháng trước, Thời Mộ Dương cướp một người phụ nữ từ chỗ Hướng Tuyết Phong, gã mất một cánh tay, đàn em của gã đã chết bảy tám phần.
Mấy hôm trước, Hướng Tuyết Phong dẫn người tới đánh lén báo thù. Gã cũng cừ và là người tàn nhẫn, được ăn cả ngã về không, bôi độc khắp cả người.
Thời Mộ Dương sai người băm gã rồi cho mãng xà ăn, không ngờ mãng xà ăn xong lập tức suýt chết vì độc.
Nghe đâu người phụ nữ bị giành về kia cũng bị thương vì bảo vệ Thời Mộ Dương. Hiện tại thứ duy nhất có thể giải độc cho mãng xà và người ấy của Thời Mộ Dương chính là loài hoa này.
Một tên béo thấp giọng nói: "Anh Thời có sức hút không nhỏ nhỉ, phụ nữ đều bằng lòng chắn đao vì anh ta. Mẹ kiếp, từ lúc đến hòn đảo hoang tàn này, ông đây còn chưa chạm qua tay của phụ nữ, mẹ nó hoa cúc bách nhật trắng..."
Còn chưa nói xong, tên béo đã bị người khác đụng vào cánh tay.
Mọi người không ai lên tiếng, ngơ ngác nhìn chằm chằm đằng trước.
Không biết là ai phát ra tiếng nuốt nước miếng đầu tiên.
"Ông đây không hoa mắt chứ?"
Cách bọn họ không xa là một cô gái mặc sườn xám ngồi trên tảng đá.
Cô đang cầm một trái dừa, đôi mắt ngập nước nhìn họ, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ôi... Mẹ nó đẹp vãi."
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Tuy cô gái trông hơi thảm hại nhưng khuôn mặt cô nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt tròn xoe trong vắt, cánh môi hồng hào, điều tuyệt nhất chính là cô đang mặc sườn xám, liếc mắc một cái đã có thể nhìn ra ngực to, mông cong.
Nhìn thấy cô, ai cũng không còn tâm tư nghĩ đến hoa éo gì nữa.
Mẹ nó có thể đè làm một hồi thì dù bị băm cũng đáng giá!
Khi Đại Ninh thấy bọn họ liền biết không ổn.
Cô không gặp được Thời Mộ Dương mà thay vào đó gặp đám đàn ông man rợ, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục [4] trước, đến quần áo cũng không che được mông.
[4] Thể hiện bản chất không thiện chí, tham lam, dụ.c vọng.
Cô cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn của mình, biết mình không thể chạy nhanh hơn họ, cô nhịn không được nhíu mày.
"Để ông đây lên trước, trở về sẽ đưa toàn bộ gia sản của tao cho bọn mày."
"Cút, ai muốn nhà mày! Tao lên trước."
"Giữ đứa con gái tươi ngon mọng nước kia lại, đừng để nó chạy...."
Mọi người gần như chen lấn nhào lên phía trước.
Tròng mắt Đại Ninh vừa chuyển, cô ngồi trên tảng đá, dứt khoát đung đưa chân, nghiêng đầu cười.
Cho dù cô có là cái xác, chỉ e đám người này cũng sẽ tranh giành phát điên chứ đừng nói đến một người sống còn biết cười.
Cả đám đã mấy năm không chạm vào phụ nữ, có kẻ si mê nhìn cô, phía dưới suýt chút giải quyết tại chỗ.
"Tôi bị bệnh, nếu mấy người đều ức hiếp tôi thì tôi chắc chắn sẽ chết. Như vậy đi, tôi chọn một người làm người đàn ông của tôi được không? Người đó có thể độc chiếm tôi, tôi cũng có thể ở bên người đó lâu hơn."
Vừa dứt lời, đám đàn ông thiếu chút nữa chạm vào chân nhỏ của cô bị đâm trúng tim đen.
Đôi mắt ai nấy chợt lóe.
Đúng vậy, chẳng phải sẽ rất hay nếu mình có thể giấu một người đẹp cực phẩm như thế và tận hưởng thật lâu sao? Nếu thật sự chia ra, chỉ e người đẹp sẽ giống như mấy người phụ nữ trước đó, sống không quá ba ngày.
Ngón tay Đại Ninh chếch về một phía, cười xấu xa: "Tôi chọn hắn."
Cô chỉ vào gã đàn ông cao và cường tráng nhất nơi đây. Tên kia gần như không thể tin được có loại chuyện tốt như vậy, gã sửng sốt, ngay sau đó vui mừng ra mặt.
Nhưng khi gã còn chưa kịp phản ứng đã bị đồng đội đâm thẳng một nhát vào ngực.
Gã trừng to đôi mắt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Hành động này tựa như phát động một tín hiệu gì đó, tất cả mọi người đều điên cuồng công kích đồng đội của mình.
Có lẽ cũng có người nhận ra rằng không thể nội chiến vào lúc này, nhưng họ không chống lại nổi người muốn giết mình, đành phải bắt đầu ra tay chống cự.
Đại Ninh cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế, vốn dĩ cô chỉ định đánh cược mà thôi. Nhưng đám đàn ông này hiển nhiên đã đói khát đến phát điên, dưới tình huống "chia của không đồng đều" thì bất cứ chuyện gì cũng làm ra được.
Đang lúc cô suy nghĩ phải làm cách nào để trốn thoát khi chỉ còn một hai tên thì mặt đất bỗng rung chuyển.
Thanh Đoàn vội nói: "Đại Ninh, không hay rồi, có nguy hiểm!"
Máu tươi dẫn đến thứ không tốt.
Đại Ninh gần như theo bản năng giẫm lên tảng đá cao hơn. Quả nhiên giây tiếp theo vô số con côn trùng có độc chui khỏi lòng đất, phần đầu của chúng nó bén nhọn y như mũi khoan chui vào cơ thể của đám đàn ông.
Bọ đen lây lan trên diện rộng, chưa đầy hai phút, bọn họ đã máu me đầm đìa, thậm chí có người chỉ còn lại bộ xương trên cánh tay.
Thật ra có người muốn chạy, có điều tốc độ của bọn chúng nhanh hơn con người gấp mấy lần, họ chưa kịp tiến lên một bước đã bị cắn nuốt không còn một miếng.
Đại Ninh che miệng, vùi mặt vào đầu gối, không nhìn tiếp cảnh tượng đó.
Trường hợp này khiến Thanh Đoàn sợ tới mức tê dại cả người, nó run lẩy bẩy, nếu, nếu mấy thứ này lát nữa không buông tha cho Đại Ninh, nó sẽ liều mạng với chúng nó!
Chờ tiếng hét thảm thiết lắng xuống, đột nhiên có thêm một mùi gì khác trong không khí.
Xăng được tưới xuống từ trên cây, một người đàn ông đi giày da đen, lười biếng vứt một que diêm xuống.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, lũ trùng độc bị nổ vang tanh tách.
Đại Ninh ngẩng đầu, thấy một người đàn ông có vẻ ngoài nữ tính đang đứng trên cây.
Mắt anh bị tóc mái hơi che khuất, môi anh rất hồng hào, khoảnh khắc anh cúi đầu đối diện với đôi mắt của cô, anh lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý.
"Cục cưng..." Anh liếm môi: "Chú rất bất ngờ, khi có thể gặp được cháu tại nơi quỷ quái này đấy."
22
"...!"
Kể từ khi Thanh Đoàn thấy đất liền, nó và Đại Ninh đã lênh đênh suốt ba ngày trên biển.
Có nơi nhìn thì gần nhưng thực ra không thể trôi tới.
Ngày đầu nước biển chảy ngược, trái lại nó và Đại Ninh cách đất liền ngày càng xa. Thanh Đoàn trơ mắt nhìn hai người trôi đi, Đại Ninh vớt được cái kính mát trên biển rồi đeo lên mắt, sống không còn gì luyến tiếc.
Ngày thứ hai thuận chiều gió nhưng lại sai hướng, ban đêm còn gặp trời mưa.
Đến đêm thứ ba, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy đất liền.
Cả người Đại Ninh nằm trên bờ cát, mái tóc xoăn còn mắc lấy đuôi của một con cá bơn nhỏ.
Cô vùi vào trong cát, không muốn động đậy ngón tay xíu nào.
Thanh Đoàn: "Đại Ninh, chúng ta phải đi tìm nam chính số ba, tuy chậm hai tháng nhưng cô cũng đừng bỏ cuộc, phải tin tưởng chính mình."
"..."
Thanh Đoàn: "Cô phấn chấn lại đi, chúng ta đã lên bờ rồi, hoàn cảnh nơi này không tốt, nếu bị người khác nhìn thấy cô, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
"..."
Thanh Đoàn im lặng một lúc rồi nói: "Cho hỏi Đại Đại xinh đẹp đáng yêu nhất thế giới, sắc nước hương trời, tràn đầy sức sống có ở đây không?"
Cuối cùng cô gái cũng quay mặt sang.
"Có nha." Cô vui vẻ trả lời.
Thanh Đoàn: "..."
Thế là Thanh Đoàn phải dỗ dành nhỏ quỷ ấu trĩ này đứng dậy, Đại Ninh đi về phía trước chưa đầy 50m thì trông thấy một con rắn độc đang thè lưỡi trên cây.
Một người một cục bột sững người chốc lát, Đại Ninh vừa khóc vừa chạy trở về, cô lại vùi mình vào trong cát lần nữa.
Lúc này Thanh Đoàn gần như có thể nghe hiểu tiếng lòng của cô.
- -- Thà trôi nổi trên biển còn hơn.
Lúc trước ở thôn Hạnh Hoa, một con sâu bọ lúc nhúc cũng có thể khiến cô sợ đến mức khóc nấc, một cô gái hay ra vẻ, có tính tiểu thư mà giờ thấy rắn độc còn chạy về khóc được đã là tiến bộ cực lớn.
Lần này Thanh Đoàn có dùng cách nào để dỗ cô cũng không được, kể cả nó có gọi cô bằng cha, cô cũng chỉ thở hổn hển, nức nở, mặt đầy cát.
Chẳng trách nữ phụ lại là nữ phụ, trông chờ vào cô có đủ phẩm chất dũng cảm hay kiên cường đúng là điều viển vông.
Thanh Đoàn như người cha già sầu não.
1
Không thì bọn họ nấp trong phạm vi mấy dặm này đi, nếu không con gà yếu ớt như Kỷ Đại Ninh mà đi ra ngoài gặp được ai, không phải sẽ bị chà đạp đến chết sao!
Nó vẫn luôn trong trạng thái không có năng lượng, căn bản không có cách nào bảo vệ cô. Thanh Đoàn không khuyên bảo nữa, Đại Ninh không biết "hòn đảo tội ác" này là nơi thế nào, nhưng nó lại hiểu tường tận.
Đây là vùng đất bị ruồng bỏ duy nhất trên thế giới.
Rắn độc, thú dữ nhiều không kể xiết cũng như bọn tội phạm xấu xa đều bị ném lên hòn đảo này, mặc bọn họ tự sinh tự diệt.
Hòn đảo tội ác chỉ có vào chứ không có ra, nếu thuyền bè nào mà xui xẻo mắc kẹt tại đây cũng phải chấp nhận số phận lên đảo, nếu chỉ có một người sinh sống ở đây thì đó chính là một chuyến phiêu lưu ký phiên bản đời thực của Robinson Crusoe (câu chuyện Robinson Crusoe lạc trên hoang đảo).
Nhưng điểm khác biệt là trên đảo có tổng cộng hơn ngàn người, nơi đây không có luật pháp, không có lòng tốt, ngoại trừ sinh tồn, giữa người với người chỉ còn sót lại ác ý.
Thế nên mới gọi là "hòn đảo tội ác".
Trên đảo rất ít phụ nữ, với vẻ ngoài đó của Đại Ninh không khác gì kẻ đói khát cả đời thì trước mắt thấy một miếng thịt cả, e rằng còn chưa tìm được Thời Mộ Dương đã bị người ta nuốt sạch sẽ.
Nghĩ tới đây, Thanh Đoàn dứt khoát không cho cô đi vào rừng nữa.
Nam chính số ba và nữ chính, dẫu sao đã thành như vậy thì cứ phó mặc cho số phận đi.
Mấy ngày tiếp theo, Thanh Đoàn nhìn Đại Ninh biến truyện công lược thành truyện cày ruộng [1].
[1] Những bộ truyện không có cao trào, nút thắt, chỉ xoay quanh cuộc sống hằng ngày của nhân vật chính một cách bình thản, chầm chậm.
Cô tự tìm được một cái hang động nhỏ cạnh bờ biển, ban ngày vào trong đó ngủ, khi mặt trời sắp lặn thì cô thở hổn hển ôm chặt cành cây dài đi hái dừa.
Hòn đảo thiếu nước ngọt, đồ ăn thì phải tự đi săn. Nước dừa có thể uống như nước ngọt, còn cùi dừa thì ăn tạm để đỡ đói.
Đại Ninh trải qua ngày tháng rất thảm thương, chớp mắt khuôn mặt đã gầy đi không ít.
Thanh Đoàn không thể che chở cho cô, nó chỉ có thể dùng hết sức lực của mình đi xua đuổi vật có độc và đám trùng lúc nhúc gần đó.
Nó mong Đại Ninh có thể mau chóng gặp nam chính, thế là nói lời động viên: "Đừng sợ, chỉ cần cô gặp được Thời Mộ Dương thì ổn thôi. Dù sao anh ta cũng là chú trên danh nghĩa của cô, anh ta sẽ không mặc kệ cô đâu."
Trong lòng nó còn có may mắn mà nghĩ, dù sao đây là nam chính có mối quan hệ thân thiết duy nhất với Đại Ninh, mặc dù chậm một bước nhưng chắc cũng dễ chung sống mới phải.
Nói đến đây, Đại Ninh dụi dụi mắt.
"Thời Mộ Dương..." Cô chậm rì rì nói: "Tốt nhất anh ta đừng nhận ra ta."
"Sao thế?"
"Khi còn bé, anh ta có sống nhờ nhà ta một năm với danh nghĩa là con trai riêng của ông nội. Cha mẹ ta cho rằng anh ta đến đoạt gia sản nên đối xử với anh ta không tốt lắm."
Thanh Đoàn có một dự cảm không lành, run giọng hỏi: "Không, không tốt cỡ bao nhiêu?"
"Không cho anh ta ăn cơm, nhốt anh ta vào lồng sắt chung với chó ngao Tây Tạng, người giúp việc còn từng ép anh ta há mồm uống nước tiểu của mình." Cô bẻ ngón tay, giọng mềm mại đếm đếm, cuối cùng cười hì hì nói: "Còn có..."
Thanh Đoàn đã không dám nghe nữa.
"Lúc ấy ước chừng ta năm sáu tuổi, ta thích nhìn anh ta mặc váy hula [2] nhảy múa."
[2]
Thanh Đoàn té xỉu
Thanh Đoàn té xỉu.
Đại Ninh còn không quên quăng nồi, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Lúc người ta còn bé cũng không biết sau này anh ta sẽ lợi hại thế mà."
Thôi đi, trước kia cô không thể tốt bụng chút sao?
Cả nhà này làm bia đỡ đạn đến muốn chết, ban đầu còn ước sớm gặp Thời Mộ Dương, bây giờ xem ra tốt nhất bọn họ nên trốn càng xa càng tốt!
Nếu như bị nhận ra, chẳng phải Thời Mộ Dương sẽ chơi chết cô luôn sao!
Trong vòng hai ngày số dừa trên bờ đã bị ăn hết, Đại Ninh buộc lòng phải đi vào trong.
"Đừng sợ, ta sẽ đuổi rắn cho, không làm cô sợ nữa đâu."
Cô dụi mắt, vừa đói vừa tủi thân.
"Đây là gì vậy? Thơm quá."
Mùi thịt nướng tản ra từ một bụi hoa màu trắng. Đại Ninh bị mùi hương hấp dẫn khó có thể đi tiếp bèn đi qua đó.
Nếu Thanh Đoàn có tóc, nó đã bùng dậy gãi đầu.
"Đừng mà, cô không thể ăn nó, cô đã từng nghe cây nấm càng đẹp và tươi càng có độc chưa? Loài hoa này thơm thế, lỡ như..."
Đại Ninh ngậm nửa đóa hoa, đói đến đầu óc choáng váng, ngây thơ mờ mịt hỏi: "Mi nói cái gì, ta không nghe rõ?"
"..."
Một lúc sau cô ăn sạch hết bụi hoa, kèm theo dư vị sau khi ăn nói: "Còn là vị khoai tây chiên."
Thanh Đoàn có thể nói gì đây, nó căng thẳng nhìn Đại Ninh, sợ cô trúng độc bỏ mình.
*
"Mày xác định loài hoa cúc bách nhật trắng [3] mọc ở nơi thế này?"
[3]
[3]
"Đương nhiên, bọn mày mở toang "cái cửa sổ tâm hồn" ra mà dòm cho kỹ, thấy hoa trắng thì qua xem thử."
Bọn đàn ông bước đi cẩn thận từng li từng tí, ai cũng biết đây đã là vùng ven biển sát biên giới Bắc đảo.
Dưới lòng đất có loài trùng độc chôn ở trong cát, không để ý sẽ bị chúng chui từ lòng bàn chân đến đại não.
Chúng nó trông như bọ, tập trung dày đặc, sau khi dính phải chúng thì có chạy cũng không thoát.
Trùng độc bảo vệ loài hoa cúc bách nhật trắng, chúng không cho con người hái nó.
Nếu không phải vị ở Bắc đảo kia đưa ra giải thưởng đặc biệt cao, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm đến đây.
Nghe nói kẻ đến đây hái hoa vào hai ngày trước vẫn chưa quay về.
Trong rừng cây không có một con chim nào, có người nhổ nước bọt: "Lại nói Thời Mộ Dương ở Bắc đảo cũng quá tàn nhẫn, suýt thì diệt sạch đám người Hướng Tuyết Phong, dù gì người ta cũng là đại ca của Nam đảo, lúc hấp hối cũng không cho phản kháng à?"
Bạn bè vội vàng suỵt nói: "Dám nói Thời Mộ Dương, bộ mày chán sống rồi hả?"
Thời Mộ Dương là tên bạo chúa có thù tất báo, nổi tiếng nắng mưa thất thường, ai dám đứng trước mặt anh ta nói lời không hay?
Hơn nữa lần này treo giải thưởng là do Thời Mộ Dương đặt ra.
Nghe nói hai tháng trước, Thời Mộ Dương cướp một người phụ nữ từ chỗ Hướng Tuyết Phong, gã mất một cánh tay, đàn em của gã đã chết bảy tám phần.
Mấy hôm trước, Hướng Tuyết Phong dẫn người tới đánh lén báo thù. Gã cũng cừ và là người tàn nhẫn, được ăn cả ngã về không, bôi độc khắp cả người.
Thời Mộ Dương sai người băm gã rồi cho mãng xà ăn, không ngờ mãng xà ăn xong lập tức suýt chết vì độc.
Nghe đâu người phụ nữ bị giành về kia cũng bị thương vì bảo vệ Thời Mộ Dương. Hiện tại thứ duy nhất có thể giải độc cho mãng xà và người ấy của Thời Mộ Dương chính là loài hoa này.
Một tên béo thấp giọng nói: "Anh Thời có sức hút không nhỏ nhỉ, phụ nữ đều bằng lòng chắn đao vì anh ta. Mẹ kiếp, từ lúc đến hòn đảo hoang tàn này, ông đây còn chưa chạm qua tay của phụ nữ, mẹ nó hoa cúc bách nhật trắng..."
Còn chưa nói xong, tên béo đã bị người khác đụng vào cánh tay.
Mọi người không ai lên tiếng, ngơ ngác nhìn chằm chằm đằng trước.
Không biết là ai phát ra tiếng nuốt nước miếng đầu tiên.
"Ông đây không hoa mắt chứ?"
Cách bọn họ không xa là một cô gái mặc sườn xám ngồi trên tảng đá.
Cô đang cầm một trái dừa, đôi mắt ngập nước nhìn họ, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ôi... Mẹ nó đẹp vãi."
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Tuy cô gái trông hơi thảm hại nhưng khuôn mặt cô nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt tròn xoe trong vắt, cánh môi hồng hào, điều tuyệt nhất chính là cô đang mặc sườn xám, liếc mắc một cái đã có thể nhìn ra ngực to, mông cong.
Nhìn thấy cô, ai cũng không còn tâm tư nghĩ đến hoa éo gì nữa.
Mẹ nó có thể đè làm một hồi thì dù bị băm cũng đáng giá!
Khi Đại Ninh thấy bọn họ liền biết không ổn.
Cô không gặp được Thời Mộ Dương mà thay vào đó gặp đám đàn ông man rợ, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục [4] trước, đến quần áo cũng không che được mông.
[4] Thể hiện bản chất không thiện chí, tham lam, dụ.c vọng.
Cô cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn của mình, biết mình không thể chạy nhanh hơn họ, cô nhịn không được nhíu mày.
"Để ông đây lên trước, trở về sẽ đưa toàn bộ gia sản của tao cho bọn mày."
"Cút, ai muốn nhà mày! Tao lên trước."
"Giữ đứa con gái tươi ngon mọng nước kia lại, đừng để nó chạy...."
Mọi người gần như chen lấn nhào lên phía trước.
Tròng mắt Đại Ninh vừa chuyển, cô ngồi trên tảng đá, dứt khoát đung đưa chân, nghiêng đầu cười.
Cho dù cô có là cái xác, chỉ e đám người này cũng sẽ tranh giành phát điên chứ đừng nói đến một người sống còn biết cười.
Cả đám đã mấy năm không chạm vào phụ nữ, có kẻ si mê nhìn cô, phía dưới suýt chút giải quyết tại chỗ.
"Tôi bị bệnh, nếu mấy người đều ức hiếp tôi thì tôi chắc chắn sẽ chết. Như vậy đi, tôi chọn một người làm người đàn ông của tôi được không? Người đó có thể độc chiếm tôi, tôi cũng có thể ở bên người đó lâu hơn."
Vừa dứt lời, đám đàn ông thiếu chút nữa chạm vào chân nhỏ của cô bị đâm trúng tim đen.
Đôi mắt ai nấy chợt lóe.
Đúng vậy, chẳng phải sẽ rất hay nếu mình có thể giấu một người đẹp cực phẩm như thế và tận hưởng thật lâu sao? Nếu thật sự chia ra, chỉ e người đẹp sẽ giống như mấy người phụ nữ trước đó, sống không quá ba ngày.
Ngón tay Đại Ninh chếch về một phía, cười xấu xa: "Tôi chọn hắn."
Cô chỉ vào gã đàn ông cao và cường tráng nhất nơi đây. Tên kia gần như không thể tin được có loại chuyện tốt như vậy, gã sửng sốt, ngay sau đó vui mừng ra mặt.
Nhưng khi gã còn chưa kịp phản ứng đã bị đồng đội đâm thẳng một nhát vào ngực.
Gã trừng to đôi mắt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Hành động này tựa như phát động một tín hiệu gì đó, tất cả mọi người đều điên cuồng công kích đồng đội của mình.
Có lẽ cũng có người nhận ra rằng không thể nội chiến vào lúc này, nhưng họ không chống lại nổi người muốn giết mình, đành phải bắt đầu ra tay chống cự.
Đại Ninh cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế, vốn dĩ cô chỉ định đánh cược mà thôi. Nhưng đám đàn ông này hiển nhiên đã đói khát đến phát điên, dưới tình huống "chia của không đồng đều" thì bất cứ chuyện gì cũng làm ra được.
Đang lúc cô suy nghĩ phải làm cách nào để trốn thoát khi chỉ còn một hai tên thì mặt đất bỗng rung chuyển.
Thanh Đoàn vội nói: "Đại Ninh, không hay rồi, có nguy hiểm!"
Máu tươi dẫn đến thứ không tốt.
Đại Ninh gần như theo bản năng giẫm lên tảng đá cao hơn. Quả nhiên giây tiếp theo vô số con côn trùng có độc chui khỏi lòng đất, phần đầu của chúng nó bén nhọn y như mũi khoan chui vào cơ thể của đám đàn ông.
Bọ đen lây lan trên diện rộng, chưa đầy hai phút, bọn họ đã máu me đầm đìa, thậm chí có người chỉ còn lại bộ xương trên cánh tay.
Thật ra có người muốn chạy, có điều tốc độ của bọn chúng nhanh hơn con người gấp mấy lần, họ chưa kịp tiến lên một bước đã bị cắn nuốt không còn một miếng.
Đại Ninh che miệng, vùi mặt vào đầu gối, không nhìn tiếp cảnh tượng đó.
Trường hợp này khiến Thanh Đoàn sợ tới mức tê dại cả người, nó run lẩy bẩy, nếu, nếu mấy thứ này lát nữa không buông tha cho Đại Ninh, nó sẽ liều mạng với chúng nó!
Chờ tiếng hét thảm thiết lắng xuống, đột nhiên có thêm một mùi gì khác trong không khí.
Xăng được tưới xuống từ trên cây, một người đàn ông đi giày da đen, lười biếng vứt một que diêm xuống.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy, lũ trùng độc bị nổ vang tanh tách.
Đại Ninh ngẩng đầu, thấy một người đàn ông có vẻ ngoài nữ tính đang đứng trên cây.
Mắt anh bị tóc mái hơi che khuất, môi anh rất hồng hào, khoảnh khắc anh cúi đầu đối diện với đôi mắt của cô, anh lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý.
"Cục cưng..." Anh liếm môi: "Chú rất bất ngờ, khi có thể gặp được cháu tại nơi quỷ quái này đấy."
22
"...!"