Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Trang 3
Chương 82: Không có ngoại lệ
Nhìn thấy du thuyền của Đại Ninh đang đến gần, đáy mắt Kỷ Điềm lóe lên vẻ vui mừng.
Hôm nay thù mới hận cũ tính chung một lượt, Kỷ Đại Ninh cản đường của cô ta hại cô ta ba năm đau khổ, còn bị ép trao thân cho một gã đàn ông ghê tởm, Kỷ Đại Ninh còn sống một ngày thì đám nam chính đó mãi mãi không nhìn tới cô ta!
Kỷ Đại Ninh có điểm nào tốt?
Già mồm, tính tiểu thư, vừa không dịu dàng vừa không chu đáo, thậm chí cô ta còn biết Kỷ Đại Ninh không tốt bụng chút nào, hết lần này đến lần khác bọn đàn ông đều thích ả như bị bệnh thần kinh. Dù khi thằng ngu Kỷ Mặc Giác ghét ả nhất thì trong lòng cũng không nỡ buông bỏ ả ta.
Chẳng phải chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thôi sao? Trong lòng Kỷ Điềm chợt lóe nỗi oán hận.
Thôi Nghiêu cầm ống nhòm quan sát một lúc rồi trầm giọng nói: "Cô ta đến một mình."
"Được, cứ làm theo kế hoạch."
Đại Ninh đậu du thuyền lại đằng trước, Kỷ Mặc Giác không nhịn được nói: "Cô đến đây làm gì hả? Về đi! Mẹ nó Kỷ Điềm phát rồ rồi!"
Đại Ninh không nhìn hắn, cô bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Điềm, sau một lúc, cô cười ngọt ngào: "Cô thả Kỷ Mặc Giác đi, cô cũng biết nó ngu mà. Tôi ghét cô, nhưng nó chưa từng ghét cô. Người cô muốn là tôi, vậy thay nó bằng tôi thế nào?"
Kỷ Điềm không hiểu tại sao Kỷ Đại Ninh vẫn có thể cười được vào lúc này.
"Kỷ Đại Ninh!" Kỷ Mặc Giác giãy giụa: "Ông đây không cần cô đổi, quay về đi, tôi bảo cô cút đi!"
Đại Ninh đặt ngón tay lên môi: "Im lặng."
Cô vẫn nhìn Kỷ Điềm, chớp chớp mắt, giọng điệu mềm mại hỏi: "Cô cân nhắc xong chưa, không chịu thì người ta về đính hôn đây!"
"Kỷ Đại Ninh! Mày xuống khỏi con thuyền bé đó rồi qua đây!" Kỷ Điềm nói lạnh lùng.
Đại Ninh lắc đầu: "Cô thả Kỷ Mặc Giác ra trước."
"Mày lại muốn giở trò bịp bợm gì? Bây giờ tao đang nói điều kiện với mày, mày không có lựa chọn nào khác. Mày có tin tao giết Kỷ Mặc Giác liền không!"
"Không." Đại Ninh lắc đầu, "Nếu tôi qua đó thì hôm nay cả tôi và Kỷ Mặc Giác đều sẽ chết, nếu cô không muốn đổi thì bây giờ cô giết nó ngay đi. Còn tôi sẽ lái du thuyền chạy ngay lập tức, thuyền của hai người không đuổi kịp tôi đâu."
Hai bên giằng co chốc lát.
Đột nhiên pháo hoa nở rộ trên mặt biển, mọi người ngơ ra, đây vốn là thời gian đính hôn định ra từ trước của Đại Ninh.
Đại Ninh quay đầu lại, bộ sườn xám đỏ của cô trở thành điểm sáng nhất trên biển cả bao la. Đáy mắt cô ánh lên ý cười nhìn về phía camera mini trên du thuyền.
Cô có thể tưởng tượng bên kia đang hỗn loạn thế nào. Dường như có thể xuyên qua màn hình thấy được vẻ mặt tái nhợt lẫn đáng sợ của Ngôn Cảnh.
Như cô đã nói, 30 phút trước, mọi người phát hiện ra rằng không thấy cô dâu tương lai đâu.
Sắc mặt Ngôn Cảnh tối sầm lại: "Đi tìm!"
Anh vừa bước xuống cầu thang thì gặp được Quan Tái Thường, gã nhíu mày: "Không phải chú, Tiểu Cảnh, dù chú có không thích cũng sẽ không ra tay với nó. Chuyện đàn ông trên thương trường đi lôi phụ nữ vào làm gì."
Ngôn Cảnh nhắm mắt: "Con xin lỗi."
Quan Tái Thường nói: "Chú biết cậu quan tâm quá ắt sẽ loạn, lễ đính hôn lần này có rất nhiều người tham dự, chúng ta không thể khua chiêng gõ trống đi tìm người, không thì chỉ có nước mất sạch thể diện. Đây là lần đầu tiên người thừa kế của nhà họ Ngôn xuất hiện, chúng ta kéo dài thời gian trước rồi lặng lẽ tìm Kỷ Đại Ninh sau."
Quan Tái Thường nghi ngờ Kỷ Đại Ninh bỏ trốn với Triệu Tự. Lỡ như là sự thật, bây giờ công khai tìm người, vậy lúc đó thể diện của nhà họ biết để đi đâu.
Ngôn Cảnh nắm chặt tay, nói với giọng lạnh lùng: "Gửi cho đài phát thanh, mỗi người, đi tìm cô ấy!"
Quan Tái Thường thở dài: "Được."
Khi tiếng đài phát thanh vang lên, mọi người rốt rít kinh ngạc, đại tiểu thư nhà họ Kỷ lại biến mất vào lúc này. Sự việc xảy ra quá đột ngột, thậm chí nghi lễ đã định từ trước cũng không kịp hủy, cho đến khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, đột nhiên mọi người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình đại sảnh.
Một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp đứng trên du thuyền đang quay đầu nhìn bọn họ.
"Là đại tiểu thư nhà họ Kỷ!" Có người bật thốt.
"Cậu Ngôn!" Giữa tiếng gọi của Quan Tái Thường, Ngôn Cảnh chạy đến và nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, anh bằng lòng giả ngây giả dại với Đại Ninh, nhưng điều đó không có nghĩa anh thật sự là kẻ ngốc.
Tại khoảng khắc này, nỗi sợ hãi mất đi cô bỗng dưng trỗi dậy trong lòng.
Anh đập mạnh vào màn hình: "Kỷ Đại Ninh!"
Đáng tiếc, anh có thể nhìn thấy cô, nhưng lại không thể nói chuyện cùng cô.
Mà lúc này mọi người thấy nhị tiểu thư nhà họ Kỷ đang nói chuyện ở bên kia màn hình.
"Tao có thể đồng ý đề nghị của mày, nhưng tao có điều kiện, mày phải dùng dao rạch mấy nhát trên khuôn mặt mày thì tao sẽ trả Kỷ Mặc Giác cho. Còn không..." Cô ta búng tay một cái, vẻ mặt Thôi Nghiêu không đổi cầm dao rạch nhẹ trên cổ tay Kỷ Mặc Giác, máu tươi bắt đầu ứa ra.
Đại Ninh nói miễn cưỡng: "Được, cô đợi một chút."
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô, Đại Ninh tìm được một con dao trên du thuyền.
Kỷ Mặc Giác vặn vẹo cơ thể: "Đm, Kỷ Đại Ninh, cô có bị ngu không? Chẳng phải cô ghét tôi lắm sao? Cô đang làm gì vậy hả, ông đây không cần cô cứu, không cần cô cứu! Kỷ Điềm, đm cả nhà họ mày!"
Có thể thấy hắn đang rất giận dữ nên quên luôn cả họ của Kỷ Điềm cũng là cả họ của hắn.
Khi Đại Ninh cầm con dao chĩa vào khuôn mặt trắng nõn của mình, hơi thở ai nấy đều căng thẳng, Kỷ Điềm hưng phấn nhìn cô.
Đại Ninh đối mặt với camera, con dao cứa qua làn da, máu tươi uốn lượn chảy xuống.
2
Cô đau đến nước mắt lưng tròng, thế nhưng vẫn nhịn không khóc.
Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi cô bị thương như vậy, hồi trước nếu chẳng may cắt trúng ngón tay, cô có thể oán giận cả buổi.
Cô làm tiếp nhát thứ hai.
Trong mắt Kỷ Điềm chứa vẻ sảng khoái: "Chưa đủ."
Nhát thứ ba, nhát thứ tư...
Kỷ Mặc Giác điên cuồng giãy giụa, thậm chí mặc kệ con dao đang đâm vào cổ tay mình, Thôi Nghiêu nhíu mày, rút dao ra.
Hốc mắt Kỷ Mặc Giác đã đỏ bừng, hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn thuyền.
Hắn biết mình sai rồi.
Kỷ Đại Ninh...
Cả khuôn mặt Đại Ninh bị nhuốm đầy máu tươi, không còn nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp vô song như xưa. Cô ngước mặt lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào camera, môi mấp máy.
Tất cả mọi người ở phía bên kia màn hình đều hiểu, cô dường như đang gọi-- "Anh ơi".
1
Sắc mặt Ngôn Cảnh trắng bệch, anh loạng choạng lùi lại một bước: "Chú Quan, con, xin chú, cứu cô ấy..."
Thế nhưng ai nấy đều biết rõ trong lòng, biển rộng thênh thang, dù bọn họ biết Đại Ninh ở đâu cũng chẳng đến kịp.
Kỷ Điềm bật cười vui sướng, cô ta vỗ tay.
"Thôi Nghiêu, đổi người với cô ta."
Đại Ninh đau đớn đến không thể đứng yên, cô hoa mắt chóng mặt ngồi lên xuồng cứu sinh từ du thuyền của mình, nhìn bên kia dẫn Kỷ Mặc Giác qua đây.
Hai phe di chuyển chậm chạp, Thôi Nghiêu dẫn Kỷ Mặc Giác qua, Đại Ninh đã bị máu tươi làm mơ hồ tầm mắt.
Cuối cùng cũng đến lúc trao đổi con tin, ánh mắt Thôi Nghiêu lóe lên, con dao chợt đâm vào bụng Kỷ Mặc Giác.
Kỷ Mặc Giác bị trói nên hoàn toàn không thể tránh, đột nhiên một cơ thể nhỏ nhắn bổ nhào vào lòng hắn.
Trong lòng ngực hắn mềm nhũn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy máu của Đại Ninh.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy nước mắt trong đôi mắt của cô.
Mặt trời đã lên cao trên mặt biển tháng bảy. Người cô có mùi hoa lan xen lẫn mùi máu tanh, nhỏ giọng khóc nức nở.
Hai chân Kỷ Mặc Giác bủn rủn, quỳ xuống trước mặt cô để cô dựa vào lòng mình.
Hai người dựa sát vào nhau như khi còn trong bụng mẹ.
Quần áo của Kỷ Mặc Giác bị nước mắt làm ướt: "Chị ơi..."
Hắn chưa bao giờ hận chính mình vào lúc này như vậy. Cùng một mẹ đẻ ra, rõ ràng hắn nên là người đội trời đạp đất, nhưng kể từ khi cha mẹ qua đời, ngần ấy năm hắn chưa từng bảo vệ cô lấy một ngày.
Hắn ghét thói không coi ai ra gì và ngang ngược của cô cũng không chịu gọi cô bằng chị, càng trưởng thành thì hắn gần như cũng sắp quên mất khi cô còn bé, mình đã cẩn thận đi đến chụt một cái trên mặt cô, ôm cô vào lòng ngủ thế nào.
Hắn biết mình sai thật rồi, hắn đổ lỗi cái chết của cha mẹ lên người Đại Ninh, đổ lỗi cô thờ ơ và máu lạnh, hắn luôn nghĩ nếu hôm đó Kỷ Đại Ninh mở miệng khuyên một câu thì cha mẹ sẽ không lên chiếc máy bay ấy.
Nhưng cô chỉ đứng từ xa xòe cây dù ren xinh xắn của mình, làn váy bồng bềnh, kiêu căng xinh đẹp đến trào phúng, nhìn hắn cố gắng một mình.
Kỷ Mặc Giác run rẩy dữ dội.
Hắn sai rồi, ban đầu hắn... thích cô như vậy mà, cô mới là nàng công chúa ngủ bên cạnh mình, cùng nhau trưởng thành.
Hắn rõ ràng thích cô còn hơn ông nội, vậy mà từ khi nào hắn đã quên mất mọi thứ?
Kỷ Điềm nhìn chị em Đại Ninh đang dựa vào nhau, cô ta nhếch môi.
"Thật là tuyệt vời." Khuôn mặt Kỷ Đại Ninh bị huỷ hoại cũng không giữ được mạng sống, ngược lại cô ta muốn nhìn xem, từ nay về sau đối phương còn cản trở mình thế nào.
"Thôi Nghiêu, ra tay đi."
Đúng vậy, Kỷ Điềm không định giữ lời. Kỷ Đại Ninh đã thành con gà yếu ớt, Kỷ Mặc Giác thì bị đút thuốc, cả hai đều không thể chống cự, cô ta không muốn tha cho bất kỳ ai.
Cô ta biết việc mình làm pháp lý sẽ không dung tha, thế thì giải quyết một hay hai người có gì khác nhau?
Cắt cỏ phải trừ tận gốc.
Ông Kỷ vừa chết thì cả nhà đó xem như tuyệt hậu. Sau khi bọn họ chết, cô ta và Thôi Nghiêu sẽ lái thuyền chạy về phía hòn đảo biệt lập đó, nơi nằm ngoài pháp luật trong truyền thuyết, đi tìm nam chính thứ ba.
Anh khác với họ...
Anh ta chắc chắn sẽ thích mình.
Thôi Nghiêu giơ tay, đột nhiên Đại Ninh đứng dậy, cô tìm không thấy mục tiêu, Thanh Đoàn lên tiếng: "Phía trước bên phải!"
Cô thở hổn hển, dùng hết sức vọt về phía Thôi Nghiêu, lực lớn như vậy, giữa mặt biển gầm thét dữ dội. Trong khoảnh khắc đó, cô và Thôi Nghiêu cùng nhau rơi xuống biển.
Nước biển lạnh lẽo nhấn chìm cô, Đại Ninh dùng hết sức lực bú sữa mẹ quàng qua cổ Thôi Nghiêu kéo hai người cùng chìm xuống.
Đi chết đi, con chó săn của Kỷ Điềm.
Thôi Nghiêu muốn lôi cô gái mềm mại trên người mình ra, song trông cô thì yếu ớt sống bám như cây tầm gửi, nhưng lúc này còn cứng cỏi, ngoan cường hơn rong biển kéo mạnh hắn ta xuống. Mặt Thôi Nghiêu sung huyết thành màu gan heo, hắn cảm thấy mình đã làm trật khớp cánh tay non nớt của cô, nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Trên mặt biển, Kỷ Điềm lao tới cạnh mạn thuyền.
"Thôi Nghiêu!"
Thôi Nghiêu mở mắt ra trong biển, thấy cô gái trước mặt đang cười đắc ý với mình.
Đôi mắt cô như có ánh sao che lấp toàn bộ biển sâu, không ngờ lúc này lại xinh đẹp đến lạ thường.
Cô rướn người ôm chặt cổ hắn như muốn hôn.
Tuy là Thôi Nghiêu cũng phải sững sốt giây lát khi nhìn thấy cánh môi cô đến gần.
Chính vào lúc đó, trên mặt hắn chợt truyền đến một trận đau đớn, người nọ như người cá hung hăng cắn hắn.
Thôi Nghiêu dứt khoát ôm chặt cô.
Vậy thì cùng nhau chết đi, hắn... cũng xem như hoàn thành nốt việc cuối cùng vì Kỷ Điềm.
Bọn họ tiếp tục chìm xuống, trong cơn hoảng hốt, Đại Ninh nói: "Đoàn Tử, mi còn nhìn gì nữa, cứu ta lẹ lên."
"À à, đến liền!"
Nó còn chưa kịp phát huy sức mạnh, một bóng dáng đã nhanh chóng lao xuống.
Đại Ninh bị nắm lấy vai, dưới lực đẩy của nước biển, cô tiến vào một cái ôm lạnh lẽo.
Anh cụp mắt nhìn cô.
Đại Ninh ôm eo anh, vậy mà là Triệu Tự- người đã từng nói buông tha cho cô.
1
Anh ôm lấy cô bằng tư thế bảo vệ.
Triệu Tự độ khí cho cô rồi mang cô bơi lên trên.
Bọn họ lặn quá sâu, Đại Ninh đã sớm không còn sức, yếu ớt treo trên người anh.
Cô vỗ nhẹ vào bả vai anh.
- -- Buông tôi ra, nếu anh không đi thì sẽ chết.
Triệu Tự vẫn ôm cô bơi lên trên, bọn họ ngày càng gần bầu trời.
Anh lại độ khí cho cô, có điều lần này anh hôn cô có chút quyến luyến.
Ý thức Đại Ninh hỗn loạn hơi tỉnh táo đôi chút, cuối cùng cũng gắng gượng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.
Bọn họ sắp đến gần xuồng cứu sinh.
Người của Triệu Tự vội nhảy xuống, họ duỗi tay muốn kéo hai người lên.
Bỗng dưng Triệu Tự buông tay, anh lạnh lùng nhìn Đại Ninh, giang hai tay ra và thả mình vào lòng biển sâu.
Với thái độ rất bình tĩnh, lần này đổi lại Đại Ninh tận mắt chứng kiến anh chết trước mặt cô.
Hôm nay là hôn lễ của cô, ban đầu anh đã định làm một việc như vậy.
Kỷ Đại Ninh có thể không yêu anh, cô có thể không có trái tim.
Nhưng anh là Triệu Tự, anh sẽ không để mặc cô tùy ý đùa giỡn mình, đau khổ cả đời vì cô.
Triệu An An nợ cô một mạng, ba năm trước anh đã nói, nếu cô chết thì anh sẽ đi theo.
53
Mặc dù lời hứa đến muộn, nhưng anh chưa từng gạt cô.
Em có thể ở bên Trần Cảnh, cả đời này em nên luôn lạnh nhạt như thế, đừng nhớ đến tôi lần nào.
Người của Triệu Tự sắp chạm vào Đại Ninh thì cô bỗng nhiên bơi qua hướng Triệu Tự.
Cô không biết sợ mà vượt qua làn nước biển, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Không ai có thể ép cô học cách yêu, ép cô nhớ kỹ một người, Triệu Tự cũng không ngoại lệ.
"Thanh Đoàn, cứu anh ta!"
Hôm nay thù mới hận cũ tính chung một lượt, Kỷ Đại Ninh cản đường của cô ta hại cô ta ba năm đau khổ, còn bị ép trao thân cho một gã đàn ông ghê tởm, Kỷ Đại Ninh còn sống một ngày thì đám nam chính đó mãi mãi không nhìn tới cô ta!
Kỷ Đại Ninh có điểm nào tốt?
Già mồm, tính tiểu thư, vừa không dịu dàng vừa không chu đáo, thậm chí cô ta còn biết Kỷ Đại Ninh không tốt bụng chút nào, hết lần này đến lần khác bọn đàn ông đều thích ả như bị bệnh thần kinh. Dù khi thằng ngu Kỷ Mặc Giác ghét ả nhất thì trong lòng cũng không nỡ buông bỏ ả ta.
Chẳng phải chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thôi sao? Trong lòng Kỷ Điềm chợt lóe nỗi oán hận.
Thôi Nghiêu cầm ống nhòm quan sát một lúc rồi trầm giọng nói: "Cô ta đến một mình."
"Được, cứ làm theo kế hoạch."
Đại Ninh đậu du thuyền lại đằng trước, Kỷ Mặc Giác không nhịn được nói: "Cô đến đây làm gì hả? Về đi! Mẹ nó Kỷ Điềm phát rồ rồi!"
Đại Ninh không nhìn hắn, cô bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Điềm, sau một lúc, cô cười ngọt ngào: "Cô thả Kỷ Mặc Giác đi, cô cũng biết nó ngu mà. Tôi ghét cô, nhưng nó chưa từng ghét cô. Người cô muốn là tôi, vậy thay nó bằng tôi thế nào?"
Kỷ Điềm không hiểu tại sao Kỷ Đại Ninh vẫn có thể cười được vào lúc này.
"Kỷ Đại Ninh!" Kỷ Mặc Giác giãy giụa: "Ông đây không cần cô đổi, quay về đi, tôi bảo cô cút đi!"
Đại Ninh đặt ngón tay lên môi: "Im lặng."
Cô vẫn nhìn Kỷ Điềm, chớp chớp mắt, giọng điệu mềm mại hỏi: "Cô cân nhắc xong chưa, không chịu thì người ta về đính hôn đây!"
"Kỷ Đại Ninh! Mày xuống khỏi con thuyền bé đó rồi qua đây!" Kỷ Điềm nói lạnh lùng.
Đại Ninh lắc đầu: "Cô thả Kỷ Mặc Giác ra trước."
"Mày lại muốn giở trò bịp bợm gì? Bây giờ tao đang nói điều kiện với mày, mày không có lựa chọn nào khác. Mày có tin tao giết Kỷ Mặc Giác liền không!"
"Không." Đại Ninh lắc đầu, "Nếu tôi qua đó thì hôm nay cả tôi và Kỷ Mặc Giác đều sẽ chết, nếu cô không muốn đổi thì bây giờ cô giết nó ngay đi. Còn tôi sẽ lái du thuyền chạy ngay lập tức, thuyền của hai người không đuổi kịp tôi đâu."
Hai bên giằng co chốc lát.
Đột nhiên pháo hoa nở rộ trên mặt biển, mọi người ngơ ra, đây vốn là thời gian đính hôn định ra từ trước của Đại Ninh.
Đại Ninh quay đầu lại, bộ sườn xám đỏ của cô trở thành điểm sáng nhất trên biển cả bao la. Đáy mắt cô ánh lên ý cười nhìn về phía camera mini trên du thuyền.
Cô có thể tưởng tượng bên kia đang hỗn loạn thế nào. Dường như có thể xuyên qua màn hình thấy được vẻ mặt tái nhợt lẫn đáng sợ của Ngôn Cảnh.
Như cô đã nói, 30 phút trước, mọi người phát hiện ra rằng không thấy cô dâu tương lai đâu.
Sắc mặt Ngôn Cảnh tối sầm lại: "Đi tìm!"
Anh vừa bước xuống cầu thang thì gặp được Quan Tái Thường, gã nhíu mày: "Không phải chú, Tiểu Cảnh, dù chú có không thích cũng sẽ không ra tay với nó. Chuyện đàn ông trên thương trường đi lôi phụ nữ vào làm gì."
Ngôn Cảnh nhắm mắt: "Con xin lỗi."
Quan Tái Thường nói: "Chú biết cậu quan tâm quá ắt sẽ loạn, lễ đính hôn lần này có rất nhiều người tham dự, chúng ta không thể khua chiêng gõ trống đi tìm người, không thì chỉ có nước mất sạch thể diện. Đây là lần đầu tiên người thừa kế của nhà họ Ngôn xuất hiện, chúng ta kéo dài thời gian trước rồi lặng lẽ tìm Kỷ Đại Ninh sau."
Quan Tái Thường nghi ngờ Kỷ Đại Ninh bỏ trốn với Triệu Tự. Lỡ như là sự thật, bây giờ công khai tìm người, vậy lúc đó thể diện của nhà họ biết để đi đâu.
Ngôn Cảnh nắm chặt tay, nói với giọng lạnh lùng: "Gửi cho đài phát thanh, mỗi người, đi tìm cô ấy!"
Quan Tái Thường thở dài: "Được."
Khi tiếng đài phát thanh vang lên, mọi người rốt rít kinh ngạc, đại tiểu thư nhà họ Kỷ lại biến mất vào lúc này. Sự việc xảy ra quá đột ngột, thậm chí nghi lễ đã định từ trước cũng không kịp hủy, cho đến khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, đột nhiên mọi người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình đại sảnh.
Một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp đứng trên du thuyền đang quay đầu nhìn bọn họ.
"Là đại tiểu thư nhà họ Kỷ!" Có người bật thốt.
"Cậu Ngôn!" Giữa tiếng gọi của Quan Tái Thường, Ngôn Cảnh chạy đến và nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, anh bằng lòng giả ngây giả dại với Đại Ninh, nhưng điều đó không có nghĩa anh thật sự là kẻ ngốc.
Tại khoảng khắc này, nỗi sợ hãi mất đi cô bỗng dưng trỗi dậy trong lòng.
Anh đập mạnh vào màn hình: "Kỷ Đại Ninh!"
Đáng tiếc, anh có thể nhìn thấy cô, nhưng lại không thể nói chuyện cùng cô.
Mà lúc này mọi người thấy nhị tiểu thư nhà họ Kỷ đang nói chuyện ở bên kia màn hình.
"Tao có thể đồng ý đề nghị của mày, nhưng tao có điều kiện, mày phải dùng dao rạch mấy nhát trên khuôn mặt mày thì tao sẽ trả Kỷ Mặc Giác cho. Còn không..." Cô ta búng tay một cái, vẻ mặt Thôi Nghiêu không đổi cầm dao rạch nhẹ trên cổ tay Kỷ Mặc Giác, máu tươi bắt đầu ứa ra.
Đại Ninh nói miễn cưỡng: "Được, cô đợi một chút."
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô, Đại Ninh tìm được một con dao trên du thuyền.
Kỷ Mặc Giác vặn vẹo cơ thể: "Đm, Kỷ Đại Ninh, cô có bị ngu không? Chẳng phải cô ghét tôi lắm sao? Cô đang làm gì vậy hả, ông đây không cần cô cứu, không cần cô cứu! Kỷ Điềm, đm cả nhà họ mày!"
Có thể thấy hắn đang rất giận dữ nên quên luôn cả họ của Kỷ Điềm cũng là cả họ của hắn.
Khi Đại Ninh cầm con dao chĩa vào khuôn mặt trắng nõn của mình, hơi thở ai nấy đều căng thẳng, Kỷ Điềm hưng phấn nhìn cô.
Đại Ninh đối mặt với camera, con dao cứa qua làn da, máu tươi uốn lượn chảy xuống.
2
Cô đau đến nước mắt lưng tròng, thế nhưng vẫn nhịn không khóc.
Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi cô bị thương như vậy, hồi trước nếu chẳng may cắt trúng ngón tay, cô có thể oán giận cả buổi.
Cô làm tiếp nhát thứ hai.
Trong mắt Kỷ Điềm chứa vẻ sảng khoái: "Chưa đủ."
Nhát thứ ba, nhát thứ tư...
Kỷ Mặc Giác điên cuồng giãy giụa, thậm chí mặc kệ con dao đang đâm vào cổ tay mình, Thôi Nghiêu nhíu mày, rút dao ra.
Hốc mắt Kỷ Mặc Giác đã đỏ bừng, hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn thuyền.
Hắn biết mình sai rồi.
Kỷ Đại Ninh...
Cả khuôn mặt Đại Ninh bị nhuốm đầy máu tươi, không còn nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp vô song như xưa. Cô ngước mặt lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào camera, môi mấp máy.
Tất cả mọi người ở phía bên kia màn hình đều hiểu, cô dường như đang gọi-- "Anh ơi".
1
Sắc mặt Ngôn Cảnh trắng bệch, anh loạng choạng lùi lại một bước: "Chú Quan, con, xin chú, cứu cô ấy..."
Thế nhưng ai nấy đều biết rõ trong lòng, biển rộng thênh thang, dù bọn họ biết Đại Ninh ở đâu cũng chẳng đến kịp.
Kỷ Điềm bật cười vui sướng, cô ta vỗ tay.
"Thôi Nghiêu, đổi người với cô ta."
Đại Ninh đau đớn đến không thể đứng yên, cô hoa mắt chóng mặt ngồi lên xuồng cứu sinh từ du thuyền của mình, nhìn bên kia dẫn Kỷ Mặc Giác qua đây.
Hai phe di chuyển chậm chạp, Thôi Nghiêu dẫn Kỷ Mặc Giác qua, Đại Ninh đã bị máu tươi làm mơ hồ tầm mắt.
Cuối cùng cũng đến lúc trao đổi con tin, ánh mắt Thôi Nghiêu lóe lên, con dao chợt đâm vào bụng Kỷ Mặc Giác.
Kỷ Mặc Giác bị trói nên hoàn toàn không thể tránh, đột nhiên một cơ thể nhỏ nhắn bổ nhào vào lòng hắn.
Trong lòng ngực hắn mềm nhũn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy máu của Đại Ninh.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy nước mắt trong đôi mắt của cô.
Mặt trời đã lên cao trên mặt biển tháng bảy. Người cô có mùi hoa lan xen lẫn mùi máu tanh, nhỏ giọng khóc nức nở.
Hai chân Kỷ Mặc Giác bủn rủn, quỳ xuống trước mặt cô để cô dựa vào lòng mình.
Hai người dựa sát vào nhau như khi còn trong bụng mẹ.
Quần áo của Kỷ Mặc Giác bị nước mắt làm ướt: "Chị ơi..."
Hắn chưa bao giờ hận chính mình vào lúc này như vậy. Cùng một mẹ đẻ ra, rõ ràng hắn nên là người đội trời đạp đất, nhưng kể từ khi cha mẹ qua đời, ngần ấy năm hắn chưa từng bảo vệ cô lấy một ngày.
Hắn ghét thói không coi ai ra gì và ngang ngược của cô cũng không chịu gọi cô bằng chị, càng trưởng thành thì hắn gần như cũng sắp quên mất khi cô còn bé, mình đã cẩn thận đi đến chụt một cái trên mặt cô, ôm cô vào lòng ngủ thế nào.
Hắn biết mình sai thật rồi, hắn đổ lỗi cái chết của cha mẹ lên người Đại Ninh, đổ lỗi cô thờ ơ và máu lạnh, hắn luôn nghĩ nếu hôm đó Kỷ Đại Ninh mở miệng khuyên một câu thì cha mẹ sẽ không lên chiếc máy bay ấy.
Nhưng cô chỉ đứng từ xa xòe cây dù ren xinh xắn của mình, làn váy bồng bềnh, kiêu căng xinh đẹp đến trào phúng, nhìn hắn cố gắng một mình.
Kỷ Mặc Giác run rẩy dữ dội.
Hắn sai rồi, ban đầu hắn... thích cô như vậy mà, cô mới là nàng công chúa ngủ bên cạnh mình, cùng nhau trưởng thành.
Hắn rõ ràng thích cô còn hơn ông nội, vậy mà từ khi nào hắn đã quên mất mọi thứ?
Kỷ Điềm nhìn chị em Đại Ninh đang dựa vào nhau, cô ta nhếch môi.
"Thật là tuyệt vời." Khuôn mặt Kỷ Đại Ninh bị huỷ hoại cũng không giữ được mạng sống, ngược lại cô ta muốn nhìn xem, từ nay về sau đối phương còn cản trở mình thế nào.
"Thôi Nghiêu, ra tay đi."
Đúng vậy, Kỷ Điềm không định giữ lời. Kỷ Đại Ninh đã thành con gà yếu ớt, Kỷ Mặc Giác thì bị đút thuốc, cả hai đều không thể chống cự, cô ta không muốn tha cho bất kỳ ai.
Cô ta biết việc mình làm pháp lý sẽ không dung tha, thế thì giải quyết một hay hai người có gì khác nhau?
Cắt cỏ phải trừ tận gốc.
Ông Kỷ vừa chết thì cả nhà đó xem như tuyệt hậu. Sau khi bọn họ chết, cô ta và Thôi Nghiêu sẽ lái thuyền chạy về phía hòn đảo biệt lập đó, nơi nằm ngoài pháp luật trong truyền thuyết, đi tìm nam chính thứ ba.
Anh khác với họ...
Anh ta chắc chắn sẽ thích mình.
Thôi Nghiêu giơ tay, đột nhiên Đại Ninh đứng dậy, cô tìm không thấy mục tiêu, Thanh Đoàn lên tiếng: "Phía trước bên phải!"
Cô thở hổn hển, dùng hết sức vọt về phía Thôi Nghiêu, lực lớn như vậy, giữa mặt biển gầm thét dữ dội. Trong khoảnh khắc đó, cô và Thôi Nghiêu cùng nhau rơi xuống biển.
Nước biển lạnh lẽo nhấn chìm cô, Đại Ninh dùng hết sức lực bú sữa mẹ quàng qua cổ Thôi Nghiêu kéo hai người cùng chìm xuống.
Đi chết đi, con chó săn của Kỷ Điềm.
Thôi Nghiêu muốn lôi cô gái mềm mại trên người mình ra, song trông cô thì yếu ớt sống bám như cây tầm gửi, nhưng lúc này còn cứng cỏi, ngoan cường hơn rong biển kéo mạnh hắn ta xuống. Mặt Thôi Nghiêu sung huyết thành màu gan heo, hắn cảm thấy mình đã làm trật khớp cánh tay non nớt của cô, nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Trên mặt biển, Kỷ Điềm lao tới cạnh mạn thuyền.
"Thôi Nghiêu!"
Thôi Nghiêu mở mắt ra trong biển, thấy cô gái trước mặt đang cười đắc ý với mình.
Đôi mắt cô như có ánh sao che lấp toàn bộ biển sâu, không ngờ lúc này lại xinh đẹp đến lạ thường.
Cô rướn người ôm chặt cổ hắn như muốn hôn.
Tuy là Thôi Nghiêu cũng phải sững sốt giây lát khi nhìn thấy cánh môi cô đến gần.
Chính vào lúc đó, trên mặt hắn chợt truyền đến một trận đau đớn, người nọ như người cá hung hăng cắn hắn.
Thôi Nghiêu dứt khoát ôm chặt cô.
Vậy thì cùng nhau chết đi, hắn... cũng xem như hoàn thành nốt việc cuối cùng vì Kỷ Điềm.
Bọn họ tiếp tục chìm xuống, trong cơn hoảng hốt, Đại Ninh nói: "Đoàn Tử, mi còn nhìn gì nữa, cứu ta lẹ lên."
"À à, đến liền!"
Nó còn chưa kịp phát huy sức mạnh, một bóng dáng đã nhanh chóng lao xuống.
Đại Ninh bị nắm lấy vai, dưới lực đẩy của nước biển, cô tiến vào một cái ôm lạnh lẽo.
Anh cụp mắt nhìn cô.
Đại Ninh ôm eo anh, vậy mà là Triệu Tự- người đã từng nói buông tha cho cô.
1
Anh ôm lấy cô bằng tư thế bảo vệ.
Triệu Tự độ khí cho cô rồi mang cô bơi lên trên.
Bọn họ lặn quá sâu, Đại Ninh đã sớm không còn sức, yếu ớt treo trên người anh.
Cô vỗ nhẹ vào bả vai anh.
- -- Buông tôi ra, nếu anh không đi thì sẽ chết.
Triệu Tự vẫn ôm cô bơi lên trên, bọn họ ngày càng gần bầu trời.
Anh lại độ khí cho cô, có điều lần này anh hôn cô có chút quyến luyến.
Ý thức Đại Ninh hỗn loạn hơi tỉnh táo đôi chút, cuối cùng cũng gắng gượng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.
Bọn họ sắp đến gần xuồng cứu sinh.
Người của Triệu Tự vội nhảy xuống, họ duỗi tay muốn kéo hai người lên.
Bỗng dưng Triệu Tự buông tay, anh lạnh lùng nhìn Đại Ninh, giang hai tay ra và thả mình vào lòng biển sâu.
Với thái độ rất bình tĩnh, lần này đổi lại Đại Ninh tận mắt chứng kiến anh chết trước mặt cô.
Hôm nay là hôn lễ của cô, ban đầu anh đã định làm một việc như vậy.
Kỷ Đại Ninh có thể không yêu anh, cô có thể không có trái tim.
Nhưng anh là Triệu Tự, anh sẽ không để mặc cô tùy ý đùa giỡn mình, đau khổ cả đời vì cô.
Triệu An An nợ cô một mạng, ba năm trước anh đã nói, nếu cô chết thì anh sẽ đi theo.
53
Mặc dù lời hứa đến muộn, nhưng anh chưa từng gạt cô.
Em có thể ở bên Trần Cảnh, cả đời này em nên luôn lạnh nhạt như thế, đừng nhớ đến tôi lần nào.
Người của Triệu Tự sắp chạm vào Đại Ninh thì cô bỗng nhiên bơi qua hướng Triệu Tự.
Cô không biết sợ mà vượt qua làn nước biển, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Không ai có thể ép cô học cách yêu, ép cô nhớ kỹ một người, Triệu Tự cũng không ngoại lệ.
"Thanh Đoàn, cứu anh ta!"