Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản
Chương 9
Lục Triết suy tư một lát, cảm thấy lúc này cô vẫn còn chú ý đến mình nên anh lập tức ngồi lại trước bàn bắt đầu viết: Không cần mua nhiều như vậy, phí quá, không những thế không cần mua đồ lót đâu, màu thì lại đỏ quá nữa.
Vừa viết, mặt Lục Triết vừa đỏ ửng đầy đáng nghi. Đột nhiên anh nhớ tới, cô chỉ là một cô nhóc 18 tuổi đầu, cô còn nhỏ hơn anh 2 tuổi, lại mua qυầи ɭóŧ cho anh… Điều này có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?
Phó Lê thấy câu này, viết: Mẹ muốn mua thì mua, dù sao thì tiền cũng đã tiêu rồi, con không mặc cũng không sao, cùng lắm thì phí tiền mua mà thôi.
Lục Triết thấy lời này, lại cảm thấy hơi đau lòng. Tuy rằng với cô mà nói, nhiều đồ như vậy chắc cũng không tốn quá nhiều nhưng chắc cũng phải tốn khá khá đấy.
Anh chỉ có thể viết: Cảm ơn.
Sau đó, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, sửa sang lại quần áo.
Thời tiết cũng chưa lạnh lắm nên áo lông vũ gì đó, chắc là cũng chưa cần mặc.
Lục Triết nhìn xuống, quần áo mà cô mua cho anh đều là mấy nhãn hàng anh chưa từng thấy qua, có vẻ như là nhãn hàng ở thế giới của cô.
Mấy thứ đồ này chất liệu không tệ, anh nhớ lại lúc trước Phó Lê có nói một tệ là có thể mua được vài đôi tất, nên có lẽ tiền của thế giới cô gấp mười đến mười lăm lần tiền ở thế giới của anh.
Nói cách khác, anh ở bên này muốn mua áo thun cần 30 tệ thì ở chỗ cô chỉ cần hai ba tệ thôi.
Lục Triết cất hết đồ xuống dưới gầm giường, sau đó đi đến trước bàn, nghĩ thầm không biết cô còn ở đây không thì thấy giấy trên bàn xuất hiện mấy dòng chữ: Ngày nào mẹ cũng sẽ giám sát việc con ăn cơm, phải ăn cơm đúng giờ, đừng ăn ba cái đồ không lành mạnh đó nữa, trưa thứ hai đến thứ sáu không kịp ăn thì thôi mẹ bỏ qua, buổi tối con về mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho, bữa ăn cuối tuần mẹ cũng sẽ bao.
Lục Triết “…” Thế quái nào mà mình thấy mình như đang bị bao nuôi ấy nhờ!
Lục Triết viết: Không cần phải làm phiền cô như vậy, tôi sẽ tự ăn cơm.
Chưa được bao lâu, phía dưới lại xuất hiện một hàng chữ: Hừ, mẹ không tin, hôm trước con đói đến phát run, mẹ thấy hết đó, mẹ rất đau lòng luôn ấy. Bé con à, con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Thấy câu trả lời này, khóe miệng Lục Triết hơi giật giật, rõ ràng là bé hơn anh nhưng lại muốn làm mẹ của anh, mấy cô nữ sinh ở thế giới bên kia đều kỳ lạ vậy à?
Anh bỏ qua đề tài này, nói sang chuyện khác: Bên chỗ cô bây giờ là mấy giờ rồi?
Phó Lê viết lại: Giống giờ bên chỗ con.
Lục Triết nhìn thấy cũng không còn sớm gì nữa, nhanh tay viết: Tôi đi ngủ đây, cô cũng đi ngủ sớm đi.
Phó Lê: Ok, ngủ ngon nha bé con của mẹ.
Lục Triết: “…” Tự động bỏ qua mấy chữ đằng sau.
Phó Lê tâm trạng rất tốt khen ngợi hệ thống: “Trò chơi này mấy người làm không tệ, bé con còn có thể nói chuyện với tôi y như người thật, từ nay về sau nếu tôi buồn chán thì tôi sẽ nói chuyện phiếm với bé.”
Hệ thống tự hào nói: “Đúng rồi, đây là trò chơi công nghệ cao mà.” Trực tiếp dẫn một người thật về cho cô nuôi trong điện thoại, còn không phải là công nghệ cao à?
Phó Lê nhìn tiền tiêu vặt mình tiết kiệm. Thân thể này trước kia không có thói quen tiết kiệm, bình thường đều là đầu tháng nhận được tiền cuối tháng là tiêu hết sạch. Nhưng từ một tháng trước khi cô xuyên đến đây thì cô đã tiết kiệm được 8000 tệ, dù sao thì cô không ăn cơm ở trường thì cũng ăn ở nhà, thẻ ăn của trường thì anh trai nạp tiền cho cô nên cô không cần dùng đến tiền riêng. Tháng này cô tiêu phần lớn trên người bé con chứ cô cũng không tiêu vào các khoản khác.
Bây giờ tiền tiết kiệm còn có một vạn bảy. Nuôi bé con hẳn là không tốn quá nhiều tiền, quan trọng là thuốc thiên phú quá là đắt, ba ngày mất 100 đồng tiền.
Phó Lê xem kỹ lại thuốc thiên phú, đắt nhất là cần 500 đồng tiền, cũng chính là 15 ngày, chờ tỉ lệ đổi, không có ưu đãi gì.
Rõ ràng mua 100 đồng tiền có lời hơn, dùng hết thì lại mua mới.
Trước khi ngủ Phó Lê nhìn qua bé con một chút, bé đang kéo chăn ra, bò lên trên giường chuẩn bị ngủ.
Nhìn bé con đáng yêu trong hình dáng chibi, Phó Lê nói: “Trò chơi của mấy người có thể đổi phong cách không, không phải chibi nữa ấy? Bé con giả thiết là 20 tuổi, nhìn thế này như chưa đầy 5 tuổi vậy, hoàn toàn không thể coi bé như người trưởng thành mà đối đãi luôn!”
“Có thể, nhưng điều này cần vẽ nhân vật lại từ đầu, yêu cầu mức nạp tiền tương đối nhiều…” Hệ thống nói.
“Bao nhiêu tiền?” Phó Lê tò mò hỏi.
“Ít nhất là một vạn, nếu ký chủ kiên trì muốn, hệ thống tôi có thể xin cấp trên nhó~”
“Không cần, chibi đáng yêu như này cũng khá xinh.” Phó Lê vội nói.
Ít nhất là một vạn, ai mà biết cụ thể như thế nào. Một vạn cô không tiếp thu được, ok?
Hệ thống “…” Ký chủ nhà mình thật sự rất rất rất là keo kiệt!
Phó Lê bật chế độ máy bay lên, đặt ở cạnh gối, tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiết trời thủ đô đã lạnh lại càng thêm lạnh. Mấy ngày nay không khí lạnh tràn về, nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể. Khi Lục Triết tỉnh lại, cả người anh co rúc trong chăn không muốn rời giường. Anh nhìn chiếc chăn điều hòa trên người, vẫn quyết định kéo giường, lấy cái chăn bông ở dưới giường ra.
Anh không có nhiều chăn lắm, cũng chỉ có hai cái chăn, một dày một mỏng, mùa hè anh dùng chăn mỏng. Mùa đông ở thủ đô rất lạnh, đắp một cái chăn bông dày thôi thật sự là không đủ. Nhưng mà anh nghèo nên không nỡ mua thảm điện hay túi chườm nóng, cho nên mùa đông phải đắp hai cái chăn, còn phải mặc quần áo dài tay đi ngủ, đảm bảo rằng trong nhà không thông gió trong ba tiếng thì may ra mới không lạnh nữa.
Năm nay có cô mua cho anh một cái chăn điều hòa, thế là có ba cái chăn, chắc là sẽ tốt hơn so với mùa đông năm trước.
Lục Triết nghĩ đến đây, khóe miệng hơi cong lên, động tác nhanh nhẹn lấy cái chăn dày hơn cái chăn điều hòa một chút, mang lên tầng cao nhất phơi nắng.
Phơi xong, anh nghĩ thầm không biết cô gái tự nhận là mẹ anh đã dậy chưa nữa, ngập ngừng viết lên giấy: Cô đã dậy chưa?
Đợi một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, anh hơi thất vọng, nghĩ thầm cô có thể là vẫn còn ngủ nên đi ra ngoài mua bữa sáng trước.
Nghĩ đến lời cô nói rằng cô muốn anh ăn cơm đàng hoàng, anh xa xỉ mua thêm hai cái bánh bao thịt, mua một bịch sữa đậu nành, tiêu mất sáu tệ làm anh hơi đau lòng.
Nhưng cũng may là đầu đại học năm 2 anh không cần mua nhiều đồ dùng sinh hoạt như năm trước nữa, về phương diện tiền nong thì có dư dả hơn năm trước một xíu, thế nên vẫn có thể cho bản thân mình thêm chút thức ăn.
Lục Triết rất cao, anh cao đến 1m86 nên anh cảm thấy có vẻ như mình bị đột biến gen vì bố anh cao 1m79 và mẹ anh cũng chỉ cao 1m6. Từ nhỏ anh đã không được ăn nhiều, dù sao thì cũng là nhà nghèo, bố mẹ chỉ là người làm bình thường trong nhà họ Lục. Hai vợ chồng già bọn họ ở nhà họ Lục được bao ăn ở nhưng chỉ có phần của bọn họ thôi, còn anh thì không.
Bởi vì đã được bao ăn ở, mà khối lượng công việc cũng không quá nhiều nên một tháng tiền lương của hai người được tầm 7000 tệ.
Bố mẹ nói là phải gửi tiền về cho ông bà nội ngoại hai bên, nên tiền tiêu cho anh cũng ít đi, thế nên từ nhỏ anh đã không ăn quá nhiều.
Lớn hơn một chút, anh thường phụ giúp bố mẹ kiếm tiền vào cuối tuần, ở nhà họ Lục có cơm miễn phí, lúc này anh mới được ăn no.
Tiểu học và cấp 2 là bộ giáo dục sắp xếp trường theo hộ khẩu, cách tương đối gần nên đến bữa trưa thì anh về nhà ăn. Nhưng lên cấp 3 thì không giống thế nữa. Anh thi lên cấp 3 được điểm rất cao nên anh học ở trường cấp 3 công lập tốt nhất thành phố A. Mỗi tháng ăn cơm trưa, nhà trường thu phí mỗi bữa ăn 12 tệ, bố mẹ anh thấy không quá vui, muốn anh đừng đi học nữa, dù sao thì cấp 3 không phải là giáo dục bắt buộc.
Anh muốn được học tiếp, mặc dù học giỏi thì sau này chưa chắc sẽ kiếm được việc lương cao nhưng luôn nhiều cơ hội hơn, cho nên lên cấp 3 anh rất cố gắng làm việc ở nhà họ Lục.
Trước kia anh còn nhỏ, chỉ có thể làm mấy việc đơn giản, sắp thành niên thì sức lao động của anh không khác bố mẹ đã già là bao, tuy rằng chỉ là cuối tuần, nhưng chủ nhà nhà họ Lục thấy anh đáng thương, ngoại trừ bữa sáng cùng bữa tối của anh, một tháng còn đưa anh 2000 tệ, để anh có thể nộp được phí ăn cơm ở trường, còn có thể tiết kiệm được chút tiền đóng sinh hoạt phí cấp 3, cùng với mua chút tài liệu học tập.
Lục Triết về đến nhà, nhìn trên giấy vẫn chưa có câu trả lời, trong lòng anh thấy hơi thất vọng. Đã 8 giờ rồi, cô vẫn chưa dậy sao? Hay là sáng nay có chuyện rồi?
Đến 9 giờ sáng, Lục Triết đang viết văn trên máy tính thì trên giấy đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: Mẹ vừa mới dậy, sáng thứ bảy nào con cũng dậy sớm vậy hả? Sáng sớm lại không phải đi đưa cơm hộp!
Lục Triết rất vui khi thấy cô trả lời, lập tức cầm bút viết xuống: Tôi đã quen dậy sớm, vừa lúc có một công việc làm thêm là viết hộ tôi vẫn chưa viết xong, vì vậy tôi dự định cuối tuần viết xong nó.
Phó Lê ở bên này nhìn thấy anh đáp lại thế này thì đoán ra được ngay là viết văn cho mình, hai mắt đảo một vòng rồi hỏi: "Hệ thống, có phải là tôi tìm ông chủ cửa hàng viết hộ, ông chủ nhận việc, phía mấy người sẽ sắp xếp một nhiệm vụ tương ứng và chiếm thời gian của bé không?"
“Đúng vậy đó ký chủ.” Hệ thống nói.
“Tiền tôi tiêu nhờ viết hộ có đến được bên bé không?” Phó Lê hỏi.
“Được chứ, nhưng ký chủ à, như vậy không có lời đâu. Bởi vì cô mua trực tiếp trong cửa hàng của app nuôi bé con thì giá cả vô cùng ưu đãi. Nhưng bé con tự mua ở trong trò chơi thì sẽ không được ưu đãi như vậy đâu.”
Phó Lê ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, xem ra viết hộ chỉ có thể là tùy cô tới.
Phó Lê đang muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với bé con, thì nhìn thấy bé con viết một hàng chữ: Mới nhớ ra, tôi còn chưa biết tên cô là gì.
Phó Lê nhanh tay viết: Biết tên mẹ để làm gì? Con gọi mẹ là mẹ được rồi!
Bé chibi trong máy nhíu mày trầm tư một lát, viết xuống một câu: Cô không nói vậy thì tôi gọi cô là bé heo lười.
Phó Lê: “...???” Chỉ vì sáng nay mẹ dậy muộn mà con đã gọi mẹ là bé heo lười á?! Thằng con bất hiếu này!
Vừa viết, mặt Lục Triết vừa đỏ ửng đầy đáng nghi. Đột nhiên anh nhớ tới, cô chỉ là một cô nhóc 18 tuổi đầu, cô còn nhỏ hơn anh 2 tuổi, lại mua qυầи ɭóŧ cho anh… Điều này có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?
Phó Lê thấy câu này, viết: Mẹ muốn mua thì mua, dù sao thì tiền cũng đã tiêu rồi, con không mặc cũng không sao, cùng lắm thì phí tiền mua mà thôi.
Lục Triết thấy lời này, lại cảm thấy hơi đau lòng. Tuy rằng với cô mà nói, nhiều đồ như vậy chắc cũng không tốn quá nhiều nhưng chắc cũng phải tốn khá khá đấy.
Anh chỉ có thể viết: Cảm ơn.
Sau đó, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, sửa sang lại quần áo.
Thời tiết cũng chưa lạnh lắm nên áo lông vũ gì đó, chắc là cũng chưa cần mặc.
Lục Triết nhìn xuống, quần áo mà cô mua cho anh đều là mấy nhãn hàng anh chưa từng thấy qua, có vẻ như là nhãn hàng ở thế giới của cô.
Mấy thứ đồ này chất liệu không tệ, anh nhớ lại lúc trước Phó Lê có nói một tệ là có thể mua được vài đôi tất, nên có lẽ tiền của thế giới cô gấp mười đến mười lăm lần tiền ở thế giới của anh.
Nói cách khác, anh ở bên này muốn mua áo thun cần 30 tệ thì ở chỗ cô chỉ cần hai ba tệ thôi.
Lục Triết cất hết đồ xuống dưới gầm giường, sau đó đi đến trước bàn, nghĩ thầm không biết cô còn ở đây không thì thấy giấy trên bàn xuất hiện mấy dòng chữ: Ngày nào mẹ cũng sẽ giám sát việc con ăn cơm, phải ăn cơm đúng giờ, đừng ăn ba cái đồ không lành mạnh đó nữa, trưa thứ hai đến thứ sáu không kịp ăn thì thôi mẹ bỏ qua, buổi tối con về mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho, bữa ăn cuối tuần mẹ cũng sẽ bao.
Lục Triết “…” Thế quái nào mà mình thấy mình như đang bị bao nuôi ấy nhờ!
Lục Triết viết: Không cần phải làm phiền cô như vậy, tôi sẽ tự ăn cơm.
Chưa được bao lâu, phía dưới lại xuất hiện một hàng chữ: Hừ, mẹ không tin, hôm trước con đói đến phát run, mẹ thấy hết đó, mẹ rất đau lòng luôn ấy. Bé con à, con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ.
Thấy câu trả lời này, khóe miệng Lục Triết hơi giật giật, rõ ràng là bé hơn anh nhưng lại muốn làm mẹ của anh, mấy cô nữ sinh ở thế giới bên kia đều kỳ lạ vậy à?
Anh bỏ qua đề tài này, nói sang chuyện khác: Bên chỗ cô bây giờ là mấy giờ rồi?
Phó Lê viết lại: Giống giờ bên chỗ con.
Lục Triết nhìn thấy cũng không còn sớm gì nữa, nhanh tay viết: Tôi đi ngủ đây, cô cũng đi ngủ sớm đi.
Phó Lê: Ok, ngủ ngon nha bé con của mẹ.
Lục Triết: “…” Tự động bỏ qua mấy chữ đằng sau.
Phó Lê tâm trạng rất tốt khen ngợi hệ thống: “Trò chơi này mấy người làm không tệ, bé con còn có thể nói chuyện với tôi y như người thật, từ nay về sau nếu tôi buồn chán thì tôi sẽ nói chuyện phiếm với bé.”
Hệ thống tự hào nói: “Đúng rồi, đây là trò chơi công nghệ cao mà.” Trực tiếp dẫn một người thật về cho cô nuôi trong điện thoại, còn không phải là công nghệ cao à?
Phó Lê nhìn tiền tiêu vặt mình tiết kiệm. Thân thể này trước kia không có thói quen tiết kiệm, bình thường đều là đầu tháng nhận được tiền cuối tháng là tiêu hết sạch. Nhưng từ một tháng trước khi cô xuyên đến đây thì cô đã tiết kiệm được 8000 tệ, dù sao thì cô không ăn cơm ở trường thì cũng ăn ở nhà, thẻ ăn của trường thì anh trai nạp tiền cho cô nên cô không cần dùng đến tiền riêng. Tháng này cô tiêu phần lớn trên người bé con chứ cô cũng không tiêu vào các khoản khác.
Bây giờ tiền tiết kiệm còn có một vạn bảy. Nuôi bé con hẳn là không tốn quá nhiều tiền, quan trọng là thuốc thiên phú quá là đắt, ba ngày mất 100 đồng tiền.
Phó Lê xem kỹ lại thuốc thiên phú, đắt nhất là cần 500 đồng tiền, cũng chính là 15 ngày, chờ tỉ lệ đổi, không có ưu đãi gì.
Rõ ràng mua 100 đồng tiền có lời hơn, dùng hết thì lại mua mới.
Trước khi ngủ Phó Lê nhìn qua bé con một chút, bé đang kéo chăn ra, bò lên trên giường chuẩn bị ngủ.
Nhìn bé con đáng yêu trong hình dáng chibi, Phó Lê nói: “Trò chơi của mấy người có thể đổi phong cách không, không phải chibi nữa ấy? Bé con giả thiết là 20 tuổi, nhìn thế này như chưa đầy 5 tuổi vậy, hoàn toàn không thể coi bé như người trưởng thành mà đối đãi luôn!”
“Có thể, nhưng điều này cần vẽ nhân vật lại từ đầu, yêu cầu mức nạp tiền tương đối nhiều…” Hệ thống nói.
“Bao nhiêu tiền?” Phó Lê tò mò hỏi.
“Ít nhất là một vạn, nếu ký chủ kiên trì muốn, hệ thống tôi có thể xin cấp trên nhó~”
“Không cần, chibi đáng yêu như này cũng khá xinh.” Phó Lê vội nói.
Ít nhất là một vạn, ai mà biết cụ thể như thế nào. Một vạn cô không tiếp thu được, ok?
Hệ thống “…” Ký chủ nhà mình thật sự rất rất rất là keo kiệt!
Phó Lê bật chế độ máy bay lên, đặt ở cạnh gối, tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiết trời thủ đô đã lạnh lại càng thêm lạnh. Mấy ngày nay không khí lạnh tràn về, nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể. Khi Lục Triết tỉnh lại, cả người anh co rúc trong chăn không muốn rời giường. Anh nhìn chiếc chăn điều hòa trên người, vẫn quyết định kéo giường, lấy cái chăn bông ở dưới giường ra.
Anh không có nhiều chăn lắm, cũng chỉ có hai cái chăn, một dày một mỏng, mùa hè anh dùng chăn mỏng. Mùa đông ở thủ đô rất lạnh, đắp một cái chăn bông dày thôi thật sự là không đủ. Nhưng mà anh nghèo nên không nỡ mua thảm điện hay túi chườm nóng, cho nên mùa đông phải đắp hai cái chăn, còn phải mặc quần áo dài tay đi ngủ, đảm bảo rằng trong nhà không thông gió trong ba tiếng thì may ra mới không lạnh nữa.
Năm nay có cô mua cho anh một cái chăn điều hòa, thế là có ba cái chăn, chắc là sẽ tốt hơn so với mùa đông năm trước.
Lục Triết nghĩ đến đây, khóe miệng hơi cong lên, động tác nhanh nhẹn lấy cái chăn dày hơn cái chăn điều hòa một chút, mang lên tầng cao nhất phơi nắng.
Phơi xong, anh nghĩ thầm không biết cô gái tự nhận là mẹ anh đã dậy chưa nữa, ngập ngừng viết lên giấy: Cô đã dậy chưa?
Đợi một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, anh hơi thất vọng, nghĩ thầm cô có thể là vẫn còn ngủ nên đi ra ngoài mua bữa sáng trước.
Nghĩ đến lời cô nói rằng cô muốn anh ăn cơm đàng hoàng, anh xa xỉ mua thêm hai cái bánh bao thịt, mua một bịch sữa đậu nành, tiêu mất sáu tệ làm anh hơi đau lòng.
Nhưng cũng may là đầu đại học năm 2 anh không cần mua nhiều đồ dùng sinh hoạt như năm trước nữa, về phương diện tiền nong thì có dư dả hơn năm trước một xíu, thế nên vẫn có thể cho bản thân mình thêm chút thức ăn.
Lục Triết rất cao, anh cao đến 1m86 nên anh cảm thấy có vẻ như mình bị đột biến gen vì bố anh cao 1m79 và mẹ anh cũng chỉ cao 1m6. Từ nhỏ anh đã không được ăn nhiều, dù sao thì cũng là nhà nghèo, bố mẹ chỉ là người làm bình thường trong nhà họ Lục. Hai vợ chồng già bọn họ ở nhà họ Lục được bao ăn ở nhưng chỉ có phần của bọn họ thôi, còn anh thì không.
Bởi vì đã được bao ăn ở, mà khối lượng công việc cũng không quá nhiều nên một tháng tiền lương của hai người được tầm 7000 tệ.
Bố mẹ nói là phải gửi tiền về cho ông bà nội ngoại hai bên, nên tiền tiêu cho anh cũng ít đi, thế nên từ nhỏ anh đã không ăn quá nhiều.
Lớn hơn một chút, anh thường phụ giúp bố mẹ kiếm tiền vào cuối tuần, ở nhà họ Lục có cơm miễn phí, lúc này anh mới được ăn no.
Tiểu học và cấp 2 là bộ giáo dục sắp xếp trường theo hộ khẩu, cách tương đối gần nên đến bữa trưa thì anh về nhà ăn. Nhưng lên cấp 3 thì không giống thế nữa. Anh thi lên cấp 3 được điểm rất cao nên anh học ở trường cấp 3 công lập tốt nhất thành phố A. Mỗi tháng ăn cơm trưa, nhà trường thu phí mỗi bữa ăn 12 tệ, bố mẹ anh thấy không quá vui, muốn anh đừng đi học nữa, dù sao thì cấp 3 không phải là giáo dục bắt buộc.
Anh muốn được học tiếp, mặc dù học giỏi thì sau này chưa chắc sẽ kiếm được việc lương cao nhưng luôn nhiều cơ hội hơn, cho nên lên cấp 3 anh rất cố gắng làm việc ở nhà họ Lục.
Trước kia anh còn nhỏ, chỉ có thể làm mấy việc đơn giản, sắp thành niên thì sức lao động của anh không khác bố mẹ đã già là bao, tuy rằng chỉ là cuối tuần, nhưng chủ nhà nhà họ Lục thấy anh đáng thương, ngoại trừ bữa sáng cùng bữa tối của anh, một tháng còn đưa anh 2000 tệ, để anh có thể nộp được phí ăn cơm ở trường, còn có thể tiết kiệm được chút tiền đóng sinh hoạt phí cấp 3, cùng với mua chút tài liệu học tập.
Lục Triết về đến nhà, nhìn trên giấy vẫn chưa có câu trả lời, trong lòng anh thấy hơi thất vọng. Đã 8 giờ rồi, cô vẫn chưa dậy sao? Hay là sáng nay có chuyện rồi?
Đến 9 giờ sáng, Lục Triết đang viết văn trên máy tính thì trên giấy đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: Mẹ vừa mới dậy, sáng thứ bảy nào con cũng dậy sớm vậy hả? Sáng sớm lại không phải đi đưa cơm hộp!
Lục Triết rất vui khi thấy cô trả lời, lập tức cầm bút viết xuống: Tôi đã quen dậy sớm, vừa lúc có một công việc làm thêm là viết hộ tôi vẫn chưa viết xong, vì vậy tôi dự định cuối tuần viết xong nó.
Phó Lê ở bên này nhìn thấy anh đáp lại thế này thì đoán ra được ngay là viết văn cho mình, hai mắt đảo một vòng rồi hỏi: "Hệ thống, có phải là tôi tìm ông chủ cửa hàng viết hộ, ông chủ nhận việc, phía mấy người sẽ sắp xếp một nhiệm vụ tương ứng và chiếm thời gian của bé không?"
“Đúng vậy đó ký chủ.” Hệ thống nói.
“Tiền tôi tiêu nhờ viết hộ có đến được bên bé không?” Phó Lê hỏi.
“Được chứ, nhưng ký chủ à, như vậy không có lời đâu. Bởi vì cô mua trực tiếp trong cửa hàng của app nuôi bé con thì giá cả vô cùng ưu đãi. Nhưng bé con tự mua ở trong trò chơi thì sẽ không được ưu đãi như vậy đâu.”
Phó Lê ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, xem ra viết hộ chỉ có thể là tùy cô tới.
Phó Lê đang muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với bé con, thì nhìn thấy bé con viết một hàng chữ: Mới nhớ ra, tôi còn chưa biết tên cô là gì.
Phó Lê nhanh tay viết: Biết tên mẹ để làm gì? Con gọi mẹ là mẹ được rồi!
Bé chibi trong máy nhíu mày trầm tư một lát, viết xuống một câu: Cô không nói vậy thì tôi gọi cô là bé heo lười.
Phó Lê: “...???” Chỉ vì sáng nay mẹ dậy muộn mà con đã gọi mẹ là bé heo lười á?! Thằng con bất hiếu này!