Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ - Ngân Hắc Sắc
Chương 44: Vòng eo (2)
Nghe Hồ Mạn Mạn nói có một số không thể dùng, Viên Tiểu Hoa khá thất vọng, thở dài: “Vậy tôi không phải hái uổng công sao. Tôi thấy cô bận rộn, nên tự đi hái một ít về.”
“Không sao.” Hồ Mạn Mạn cầm những cánh hoa không dùng được xem qua, “Tôi có thể làm chút thứ khác.”
Cô chọn một số hoa có mùi thơm, tìm vài lọ dầu trà, xé nhỏ những cánh hoa lớn, cho vào dầu trà, chia thành các lọ nhỏ.
“Ngày mai mang đi phơi, vào thu, có thể dùng để xoa tóc, xoa tay.”
Những bông hoa xinh đẹp còn lại như hoa hợp hoan và hoa huyên thảo, cô lại dạy Viên Tiểu Hoa dán lên những cành cây khô đẹp, dán xong, cắm vào bình, còn đẹp hơn cả hoa sen đang nở.
Viên Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán: “Cô khéo tay quá, đẹp quá, tôi không học được đâu.”
Tất nhiên không chỉ đơn giản là ngâm như thế, món này cũng do mẹ cô dạy, ngoài việc ngâm, còn phải phơi dưới nắng vài ngày để hương hoa tỏa ra, còn phải khuấy đều, phơi lại, rửa sạch tạp chất.
Không phải là công việc trong một ngày, nhưng Hồ Mạn Mạn cũng vui vẻ làm những thứ liên quan đến hoa, dù sao hoa rụng xuống, cũng chỉ thành bùn, cô làm thành đồ ăn, thành đồ ngắm, thành đồ dùng, chẳng phải là một cách bảo quản tốt nhất sao?
Đã làm thì cô cũng quyết định làm nhiều hơn một chút, biết đâu lần sau còn có thể cùng Tam Ni ra ngoài bán hàng.
Qua vài ngày sau, Viên Tiểu Hoa mang một lọ dầu trà đi xoa tay, mà trong lúc Hồ Mạn Mạn chuẩn bị bữa sáng thì bị mấy bà v.ú trong bếp lớn như ong vỡ tổ vây quanh.
Đặc biệt là má Trâu, vừa thấy Hồ Mạn Mạn đã kéo tay cô, nhìn lên nhìn xuống, Hồ Mạn Mạn tránh cũng không thể tránh khỏi.
“Nhìn đôi tay cô này, chắc chắn biết món này tốt.”
Má Trương không có ở đây, má Trâu nhìn Hồ Mạn Mạn bằng ánh mắt trắng trợn hơn, Hồ Mạn Mạn à, dáng vẻ đẹp, đôi tay mỗi ngày dính vào thức ăn mà vẫn trắng trẻo, mặc bộ áo đơn giản màu sắc nhạt, lại giống như cô chủ, làn da lộ ra mịn màng, trắng sáng, chẳng giống nha hoàn chút nào.
Nhưng người ta không chỉ xinh đẹp động lòng người, tay cũng khéo, tính cách lại cực tốt, nói chuyện bao giờ cũng nhẹ nhàng, vào phủ chưa từng cao giọng với ai, không ngạc nhiên khi đứa con trai nhà bà ta từ xa nhìn thấy cô, đã nhớ mãi không quên.
“Tôi cũng không chiếm lợi của cô, lọ dầu hương hoa này, cô bán bao nhiêu?”
Má Trâu vừa nói ra, hai nha hoàn xung quanh cũng kêu lên: “Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn mua, chị Mạn Mạn, cứ bán đi.”
Thứ đồ này không đáng giá bao nhiêu, chỉ tốn công sức, chỉ cần đủ thời gian, đều có thể làm lại được.
Hồ Mạn Mạn đồng ý, vài lọ hoa trà vừa làm xong đã nhanh chóng bán hết.
“Ôi, mở ra cho tôi ngửi thử.”
Má Trâu đi trước, mấy tiểu nha hoàn thì kích động không thôi, vừa mở ra, hương hoa nhẹ nhàng bay vào mũi, trong lọ sứ trắng tinh, dầu trà sạch sẽ không tạp chất, chỉ cần đổ ra một chút xoa xoa, không hề nhờn, rất nhanh đã thẩm thấu, quan trọng là vẫn giữ lại hương hoa, xoa lên tóc cũng rất tốt.
“Chị Mạn Mạn, Tiểu Hoa, các chị giỏi quá.”
“Đúng vậy, cái này tốt hơn nhiều so với cái chúng ta mua ở cửa hàng tạp hóa với mười đồng tiền.”
Viên Tiểu Hoa còn có chút tự hào: “Cái gì cũng có lý do của nó, là công thức của Mạn Mạn, các cô thích, sau này cứ đến chỗ tôi và Mạn Mạn mà mua.”
“Không đắt, chỉ hơn ngoài kia ba đồng, sao có thể gọi là đắt chứ?”
“Đúng rồi, chị Mạn Mạn, sau này dùng hết, em lại tìm chị mua.”