Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng - Trang 2

Chương 50: C50: Chương 50



Quý Tư Vận đi theo Hưu Hưu lên lầu và hỏi: "Hưu Hưu có chăm sóc tốt cho A Bát không?"
"Có ạ." Hưu Hưu gật đầu: "Mỗi ngày Hưu Hưu đềuu cho A Bát ăn và chúc ngủ ngon nữa."
Nghĩ đến việc con gái mình mỗi đêm đều chúc con rùa đó ngủ ngon, Quý Tư Vận bật cười: "Thật sao? Ngoan quá."
"Bởi vì A Bát là bạn tốt của Hưu Hưu mà." Cô bé lắc lư cái đầu.
Vào phòng Hưu Hưu, Quý Tư Vận nhìn xung quanh.
Cách trang trí của căn phòng mang hơi hướng trẻ con và ấm áp, vừa nhìn đã khiến bé con yêu thích.
"Ở kia, ở kia." Hưu Hưu chỉ vào bể nước chứa rùa: "A Bát đang ngủ!"
Quý Tư Vận đi cùng cô bé và nhìn: "Hình như A Bát đã lớn hơn một chút."
"Thật không?" Hưu Hưu ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: "Hưu Hưu nuôi lớn lên sao?"
Quý Tư Vận xoa đầu con gái và nói: "Tất nhiên rồi, Hưu Hưu đã nuôi nó rất tốt."
Hưu Hưu dang hai tay ra vẽ một vòng tròn: "Sau này Hưu Hưu sẽ nuôi nó lớn như vậy!"
Quý Tư Vận mỉm cười và lắc đầu: "Vậy nó quá lớn rồi."
Hưu Hưu trầm tư, tự nhủ: "Ăn nhiều sẽ có thể cao lớn lên. Sau này Hưu Hưu cần phải cho A Bát ăn nhiều hơn."
Quý Tư Vận không nghe thấy lời thì thầm đó, bế Hưu Hưu ngồi xuống, cúi đầu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ: "Mẹ mang quà đến cho Hưu Hưu, con có muốn xem không?"
Quà?
Đôi mắt sáng lên, Hưu Hưu vội vàng gật đầu: "Muốn ạ, muốn ạ!"
Quý Tư Vận mở chiếc hộp ra, trong đó có hai chiếc kẹp tóc pha lê có hình con rồng hoạt hình.
"Hưu Hưu không phải thích rồng nhỏ nhất sao? Mẹ vất vả lắm mới tìm ra được hình mẫu này đấy."
Hưu Hưu nhìn viên kim cương sáng lấp lánh trong lòng vui mừng, không khỏi sờ sờ: "Đây là bé rồng nhỏ sao?"
"Tất nhiên rồi." Quý Tư Vận nói.
Mặc dù hình ảnh hoạt hình này có phần trừu tượng.
Hưu Hưu nhìn thật kỹ, sau đó mở to hai mắt kêu lên: "Đúng rồi, có đuôi này!"
"Hưu Hưu có thích nó không?"
"Thích ạ!" Hưu Hưu hưng phấn giơ tay nhỏ lên.
Quý Tư Vận mỉm cười và nói: "Mẹ kẹp lên tóc Hưu Hưu nhé."
"Được ạ~" Hưu Hưu vui mừng đến mức cúi đầu ngay trước mặt Quý Tư Vận.

Hai chiếc kẹp tóc, một bên trái và một bên phải, được kẹp trước hai búi tóc nhỏ.
Hưu Hưu chạm vào nó, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập niềm vui, chớp chớp mắt hỏi Quý Tư Vận: "Mẹ, Hưu Hưu có phải rất đẹp không?"
Quý Tư Vận rất thích thú trước dáng vẻ tự tin của con gái: "Xinh đẹp, Hưu Hưu của chúng ta giống như tiểu thần tiên!"
Tiểu thần tiên?
"Đẹp hơn cả công chúa sao ạ?" Hưu Hưu tò mò hỏi.
Quý Tư Vận gật đầu và trêu chọc cô bé: "Đúng vậy, xinh đẹp hơn công chúa rất nhiều!"
Hưu Hưu khó tin chớp mắt, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: "Thì ra Hưu Hưu xinh đẹp như vậy!"
Quý Tư Vận vui vẻ một lúc, sau đó nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được từ Hưu Hưu, nụ cười nhạt đi một chút và hỏi cô: "Hưu Hưu, con ở đây có vui không?"
Hưu Hưu nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Vui lắm ạ. Anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến đều chơi với con."
"Nếu Hưu Hưu phải chịu ấm ức, nhất định phải nói cho mẹ biết nhé." Quý Tư Vận sờ lên mái tóc của con gái, nghiêm túc nói.
Chịu ấm ức?
Hưu Hưu không hiểu lắm: "Chịu ấm ức là gì ạ?"
"Chính là có điều gì khiến Hưu Hưu buồn bực, khó chịu hay không? Hay là có ai bắt nạt Hưu Hưu?"
Nghe xong Quý Tư Vận lời nói, Hưu Hưu cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Có ạ!"
"Khi nào?" Quý Tư Vận vội vàng hỏi.
Hưu Hưu lắc chân, mím môi nói: "Hưu Hưu rất buồn khi biết chú Trình muốn mang anh Tiểu Yến đi và không muốn anh Tiểu Yến rời đi."
Căng thẳng ban đầu tiêu tan, Quý Tư Vận thở phào nhẹ nhõm và an ủi cô bé: "Hưu Hưu là một em bé ngoan."
Cô bé là một em bé ngoan! Vẻ mặt u ám đã trở nên tươi sáng và vui vẻ trở lại.
Quý Tư Vận ôm cô bé vào lòng và nói: "Hưu Hưu, mẹ sẽ sắp phải đi làm trở lại. Nếu Hưu Hưu muốn gặp mẹ thì đi tìm dì Vương và bảo dì ấy gọi điện hoặc gọi video cho mẹ, được không?"
Hưu Hưu sửng sốt, buồn bã nói: "Mẹ lại sắp phải đi làm sao?"
"Đúng vậy, mẹ chỉ có thể cố gắng làm việc mới nuôi dạy Hưu Hưu tốt được." Quý Tư Vận vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô bé.
"Hưu Hưu dễ nuôi lắm." Hưu Hưu cảm thấy tủi thân.
"Nhưng Hưu Hưu chúng ta xứng đáng nhận được điều tốt nhất."
"Nhất định phải đi sao?" Hưu Hưu lại nhẹ nhàng hỏi: "Hưu Hưu sẽ rất nhớ mẹ."
Trong lòng Quý Tư Vận cũng không nỡ, hôn lên má con gái: "Mẹ xin lỗi Hưu Hưu, mẹ không thể ở bên cạnh Hưu Hưu."
"Vậy khi nào mẹ sẽ rời đi?"

Quý Tư Vận nghĩ đến thời gian gặp mặt tổ đạo diễn, muộn nhất là buổi chiều phải rời đi, nhưng may mắn thay, địa điểm quay phim lần này là ở đây, khi rảnh rỗi cô có thể quay lại gặp con gái.
Kỳ lạ thay, cô không biết tại sao nhưng sự nghiệp của cô rất suôn sẻ kể từ khi trở về Bắc Kinh.
Cô cứ tưởng rằng sau lần quay phim vừa rồi sẽ phải rảnh rỗi rất lâu, nhưng không ngờ lại nhận được lời mời thử vai mới nhanh đến vậy.
"Mẹ ơi?" Hưu Hưu lắc lắc cánh tay của Quý Tư Vận, cô bé không biết tại sao mẹ đột nhiên trở nên im lặng.
Quý Tư Vận lấy lại tinh thần và nói: "Mẹ đợi một lúc nữa mới rời đi. Mẹ có thể ở lại chơi thêm với Hưu Hưu."
Hưu Hưu dựa vào trong ngực mẹ, dùng cánh tay ôm chặt: "Vậy mẹ phải nhanh chóng quay lại gặp Hưu Hưu nhé."
Cơ thể nhỏ bé, mềm mại trong tay gần như khiến Quý Tư Vận có ý định từ bỏ công việc, may mắn thay, lý trí đã thắng thế, cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Hưu Hưu: "Mẹ nhất định sẽ sớm quay lại."
"Đúng rồi!" Hưu Hưu chợt nhớ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ, Hưu Hưu nhìn thấy ông nội rồi!"
Quý Tư Vận gần như không kịp phản ứng, phải một lúc sau cô mới nhận ra rằng ông nội mà con gái đang nói đến chính là ông cụ Sở.
Cảnh tượng gặp ông cụ Sở bốn năm trước dường như vẫn còn sống động trong tâm trí cô, lâu như vậy nhưng vẫn khiến cô khó chịu.
Hưu Hưu không biết mẹ đang nghĩ gì, mím môi nói tiếp: "Mặc dù ông nội là cha của cha nhưng Hưu Hưu lại không thích ông đâu."
Cô bé ngước mặt lên và nói: "Ông ấy nói sẽ tặng Hưu Hưu đồ lấp lánh nhưng Hưu Hưu sẽ không thích đâu!"
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của con gái, Quý Tư Vận hỏi: "Tại sao Hưu Hưu không thích ông?"
Hưu Hưu dùng cánh tay mũm mĩm chống cằm, tức giận nói: "Bởi vì ông nội không thích mẹ! Hơn nữa ông cũng rất hung dữ với cha. Hưu Hưu không muốn thích ông!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị từ bên ngoài đẩy ra, bóng dáng Sở Hàn Lan xuất hiện ở đó.
Hai mẹ con đồng thời quay ra nhìn, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác nhau.
Hưu Hưu vui vẻ giơ tay lên: "Cha~"
Vẻ mặt của Quý Tư Vận vẫn như bình thường, cô nhẹ nhàng liếc nhìn anh và không nói gì.
Sở Hàn Lan đến gần, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày nở nụ cười nhàn nhạt: "Hưu Hưu đang nói chuyện gì với mẹ vậy?"
"Con đang nói ông nội!" Hưu Hưu trả lời không cần suy nghĩ.
Sở Hàn Lan khẽ giật mình, theo bản năng liếc nhìn Quý Tư Vận, anh mở miệng định nói gì đó, lại bị cô bé cắt ngang.
"Ông nội không phải là ông nội tốt, cho nên Hưu Hưu quyết định không thích ông."
Sở Hàn Lan không ngờ đứa nhỏ này lại có ý nghĩ như vậy, hỏi: "Sao lại nói ông nội không phải là ông nội tốt?"
Hưu Hưu lắc lắc đôi chân nhỏ nhắn của mình, thản nhiên nói: "Ông không tốt với cha mẹ, hung dữ nên rất xấu."
Hóa ra là lý do này.

Sở Hàn Lan nhớ lại tình huống ngày đó, xem ra ông cụ quả thực đã mất bình tĩnh.
Cho nên, con gái là vì muốn bảo vệ anh và Quý Tư Vận nên mới không thích ông nội sao?
Sở Hàn Lan bỗng có nhiều cảm xúc xen lẫn, có lẽ ở một phương diện nào đó, anh cũng không bằng Hưu Hưu.
Hưu Hưu chớp mắt hỏi: "Cha ơi, con không thích ông nội nữa được không? Cha, mẹ và Hưu Hưu, chúng ta cùng một đội!"
Mặc dù lời nói của đứa trẻ ngây thơ, Quý Tư Vận vẫn nhẹ nhàng gõ lên đầu Hưu Hưu: "Hưu Hưu, con không thể nói như vậy."
Hưu Hưu bối rối sờ lên nơi mình bị gõ: "Tại sao ạ?"
Quý Tư Vận nhẹ nhàng nói: "Hưu Hưu có thể không thích ông nội, nhưng con không thể yêu cầu cha cũng không thích giống con."
Tuy vẫn không hiểu rõ vì sao, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của mẹ, Hưu Hưu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Vâng ạ."
Cô bé nói với Sở Hàn Lan: "Cha, cha đừng nghe lời Hưu Hưu nhé."
Sở Hàn Lan cười nói: "Sao lại không nghe lời Hưu Hưu? Chúng ta không phải cùng một đội sao?"
Hưu Hưu chớp chớp mắt, phải một lúc lâu cô bé mới hiểu được ý, trong mắt sáng lên vui mừng, giơ đôi tay nhỏ bé lên: "Tốt quá đi!"
Quý Tư Vận mím môi và có vẻ hơi giật mình, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng bị cô kìm nén.
Cô véo má Hưu Hưu, nói: "Hưu Hưu, con có nghĩ cha rất quá đáng không?"
"Hả?"
Bối rối trước câu hỏi này, hai cha con đều có vẻ mặt ngạc nhiên giống nhau.
Quý Tư Vận nói: "Mẹ khó khăn lắm mới quay về gặp Hưu Hưu một lần, cha cũng đến góp vui. Mẹ còn không thể chơi đùa với Hưu Hưu."
Hưu Hưu bị lừa thành công, đột nhiên gật đầu: "Đúng ạ!"
Vừa nói, cô bé vừa nhảy xuống giường, chạy đến chỗ Sở Hàn Lan, đẩy ông cha ra ngoài: "Cha ra ngoài nhanh đi, Hưu Hưu muốn ở bên mẹ!"
Sở Hàn Lan bất ngờ khi bị ghét bỏ như vậy, không khỏi nhìn về phía người đã tính toán đẩy anh rời đi.
Khóe môi người phụ nữ hơi nhếch lên thành một nụ cười đắc thắng.
Sở Hàn Lan còn làm được gì khi bị Hưu Hưu đẩy ra?
Chỉ có thể chấp nhận rời đi trước.
Cô bé đóng sầm cửa lại và vui vẻ chạy lại chỗ Quý Tư Vận với giọng nói nhẹ nhàng: "Không có cha rồi~"
"Hưu Hưu thật giỏi!" Quý Tư Vận giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, ở lại một lúc, Quý Tư Vận nhìn thời gian và nhận ra mình phải rời đi.
Sau nhiều lần hứa sẽ về sớm, Hưu Hưu đành bất đắc dĩ nhìn mẹ rời đi.
Dì Vương nhìn thấy chiếc kẹp tóc mới trên đầu cô, cười hỏi: "Mẹ mua chiếc kẹp tóc đó à?"
Hưu Hưu lúc này mới nhớ tới chiếc kẹp tóc hình rồng nhỏ của mình, đưa tay sờ lên, nghiêng đầu hỏi: "Dạ, dì, Hưu Hưu đẹp không?"
"Đẹp lắm." Dì Vương mỉm cười nói.

"Hưu Hưu đi tìm anh Tiểu Chấp!" Phải để anh Tiểu Chấp xem kẹp tóc mới của Hưu Hưu!
Nói là làm, cô bé chạy bình bịch lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tạ Chấp ngồi dưới đất, quay lưng về phía mình, Hưu Hưu vui vẻ chạy tới: "Anh Tiểu Chấp~"
Tạ Chấp dừng mô hình trong tay, quay đầu lại nhìn.
Hưu Hưu ngồi trước mặt ở Tạ Chấp, ánh mắt sáng ngời nhìn cậu: "Anh Tiểu Chấp, anh nhìn Hưu Hưu đi."
Tạ Chấp nhìn khuôn mặt của cô bé, hỏi: "Sao vậy?"
Tại sao anh Tiểu Chấp không nhìn thấy chiếc kẹp tóc của cô bé? Hưu Hưu có chút sốt ruột, đưa đầu lại gần mắt cậu, chỉ vào búi tóc nhỏ của mình: "Nhìn nè, nhìn nè!"
Tạ Chấp vẫn không thấy có vấn đề gì: "Có khó chịu ở đâu không?"
"Không phải," Hưu Hưu lo lắng lắc đầu: "Là kẹp tóc mới của Hưu Hưu!"
Tạ Chấp giật mình, lúc này mới chú ý đến hai chiếc kẹp tóc pha lê trên tóc cô bé.
Thì ra là đang nói cái này…
Nhìn lại đôi mắt đầy hy vọng của cô bé, đột nhiên trong đầu cậu lóe lên, Tạ Chấp nói: "Đẹp lắm."
Nhìn khuôn mặt mũm mĩm kia mỉm cười vui vẻ, Tạ Chấp biết mình đã đoán đúng.
"Mẹ nói, Hưu Hưu là tiểu thần tiên, xinh đẹp hơn cả công chúa~" Hưu Hưu ôm cằm mỉm cười, vô cùng hạnh phúc.
Tạ Chấp: "...Ồ, dì nói đúng.". Web‎ đọc‎ ?ha?h‎ tại‎ +‎ ???M????e?.v?‎ ‎ +
Hưu Hưu sau khi nhận được lời khen lại càng vui mừng hơn, nhào lên giường Tạ Chấp và lăn qua lăn lại.
[Hưu Hưu.]
Hệ thống đột nhiên lên tiếng khiến Hưu Hưu ngừng lăn lộn, kinh ngạc nói: "Chú hệ thống?"
"Chú hệ thống, chú không tức giận sao?"
Làm sao có thể không tức giận, hệ thống tự nghĩ, nhưng nó thật sự không thể không để ý đến cô bé, thật sự là phiền toái.
[Nếu Hưu Hưu ngoan ngoãn, chú sẽ không tức giận.]
Hưu Hưu mím môi, cô bé muốn nghe lời chú hệ thống, nhưng chú hệ thống lại luôn muốn cô bé làm chuyện xấu, Hưu Hưu không muốn làm người xấu.
[Hưu Hưu, nghe chú nói này, chúng ta đã trì hoãn ở đây quá lâu rồi, chúng ta phải đẩy nhanh quá trình.]
Hưu Hưu nằm bò ra, không có hứng thú nói: "Hưu Hưu phải làm gì?"
Hệ thống đã lập sẵn kế hoạch, hiện tại quan hệ giữa Hưu Hưu và Tạ Chấp đã đủ thân thiết, cũng là lúc cô bé phải làm gì đó để phá vỡ tình bạn này.
Biết con rồng nhỏ này không hiểu gì cả, hệ thống từng bước hướng dẫn: [Cháu nghĩ thử xem, anh Tiểu Chấp của cháu thích nhất thứ gì?]
Hưu Hưu không chút do dự nói: "Thích Hưu Hưu nhất!"
[…]
[Đồ vật! Chú đang nói đồ vật mà!]
- ------------------


Chương trước Chương tiếp
Loading...