Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng - Trang 2
Chương 23: C23: Chương 23
Phòng làm việc của nhà họ Sở.
Sở Hàn Lan dựa nửa người vào ghế làm việc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh xoa xoa lông mày, nhắm mắt trả lời: "Vào đi."
Quản gia bước vào nói: "Thưa ngài, bây giờ có tiện không ạ? Tôi có một số chuyện muốn nói với ngài."
Sở Hàn Lan ngồi thẳng dậy, gật đầu: "Nói đi."
Quản gia đi tới, đứng ở cạnh bàn làm việc: "Vừa rồi dì Vương đang chăm sóc cô chủ đến gặp tôi và nói với tôi một chuyện, tôi nghĩ nhất định phải nói cho ngài biết."
Sở Hàn Lan liếc nhìn: "Liên quan đến Hưu Hưu sao?"
Quản gia lắc đầu: "Không, liên quan đến cậu chủ Tiểu Yến."
"Thằng bé làm sao?" Sở Hàn Lan có chút kinh ngạc.
Quản gia kể lại những gì dì Vương đã nói, ông nói ngắn gọn nhưng ý nghĩa trong đó rất rõ ràng.
Khuôn mặt Sở Hàn Lan trở nên khó coi.
Quản gia nói xong, hỏi một câu: "Thưa ngài, ngài nghĩ người này nên xử lý như thế nào?"
Sở Hàn Lan nghiêm nghị: "Còn có thể làm thế nào. Loại người lòng tham không đáy như vậy còn giữ lại để làm gì?"
Người quản gia trả lời: "Vâng. Vậy ngày mai tôi sẽ đưa lá thư sa thải cho cô ta, nhưng…" Anh ta ngập ngừng.
"Sao?" Sở Hàn Lan hỏi.
"Có cần thông báo cho nhà họ Tôn về việc sa thải Tôn Giai không? Dù sao thì đó là..." Dù sao thì cũng là người ban đầu Tôn Ngữ Hoà đã tìm về.
Như nghe được một truyện cười, trong giọng nói của Sở Hàn Lan tràn đầy giễu cợt: "Việc Sở Hàn Lan sa thải một bảo mẫu thì liên quan gì đến nhà họ Tôn?"
Quản gia gật đầu đồng ý, biết mình không nên hỏi thêm nữa: "Vâng, vậy tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Anh ta vừa muốn rời đi, Sở Hàn Lan lại ngăn anh ta lại: "Chờ một chút."
Người quản gia dừng lại và nói: "Ngài còn dặn dò gì nữa ạ?"
Sở Hàn Lan nheo mắt lại nói: "Ngày mai đưa Sở Yến ra ngoài, chuyện này đừng để thằng bé biết, cũng đừng để người khác trong nhà bàn tán. Nhân tiện, nhắc nhở người đưa thằng bé đi học sau này chú ý hơn và đừng để Tôn Giai ở gần thằng bé."
Người quản gia gật đầu: "Tôi đã hiểu."
*
Sở Yến thức dậy, việc đầu tiên làm sau khi thay quần áo chính là chạy đến phòng Hưu Hưu nhìn xung quanh, không thấy ai cả, cậu ta có chút thất vọng.
Tình cờ gặp phải dì Vương đi ngang qua, giữ lấy bà ấy hỏi: "Sở Hưu Hưu chưa về sao?"
Dì Vương nghĩ đến thái độ thường ngày của Sở Yến đối với Hưu Hưu, so sánh với bộ dạng hiện tại của cậu ta thì không khỏi cảm thấy buồn cười, trước đây cậu ta không thích Hưu Hưu, nhưng bây giờ lại là người tỏ ra lưu luyến nhất.
"Vẫn chưa. Hưu Hưu đang ở chỗ mẹ, dù sao đến tối cũng mới về được."
Sở Yến mím môi, "Ồ" rồi chạy xuống lầu.
Khi đi đến phòng ăn, nhìn thấy Tạ Chấp với vẻ mặt bình tĩnh đang ăn sáng, không nhịn được mà hỏi: "Cậu thật là vô tâm, bình thường Hưu Hưu bám lấy cậu như vậy nhưng em ấy không ở đây lại không hề nhớ đến em ấy phải không?"
Tạ Chấp ngước mắt nhìn nhưng không nói gì.
Sở Yến không vui chọc trứng vào trong bát: "Hừ, cái đồ câm như hến*, không biết con nhóc kia thích cậu cái gì."
[*] Nguyên tác: 闷葫芦 hũ nút, khó hiểu, thường im lặng không chịu nói chuyện.
Cho nên, so với Tạ Chấp, Sở Hưu Hưu quả thực tốt hơn rất nhiều.
Một lúc sau, khi hai đứa trẻ ăn sáng xong, dì Vương lại làm theo chỉ dẫn của quản gia, tìm lý do để đưa Sở Yến ra ngoài.
…
Quản gia cầm thư sa thải rồi gõ cửa phòng bảo mẫu.
Tôn Giai mở cửa đi ra, nhìn thấy quản gia thì hỏi: "Quản gia Đường, anh có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Sắc mặt quản gia nghiêm túc, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Thực sự không để chút mặt mũi nào, dù sao loại người như Tôn Giai đã bôi xấu những nhân viên làm nghề phục vụ như bọn họ.
Anh ta đưa lá thư sa thải, cũng không muốn giải thích thêm: "Đây là thư sa thải. Cô thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây đi."
Tôn Giai sửng sốt, không có chút phản ứng nào: "... Thư sa thải?"
Quản gia khinh thường nhìn cô ta và nói: "Đúng vậy, cô bị sa thải, thu dọn đồ đạc rời đi đi."
Sau đó Tôn Giai hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay quản gia: "Tại sao, tại sao lại thế này? Tại sao đột nhiên lại sa thải tôi? Tôi tự thấy trong công việc mình chưa từng mắc sai lầm nào cả?"
"Không," Quản gia thản nhiên đẩy tay cô ta ra: "Cô sai rồi, tại cô ngu ngốc không nhận ra thôi."
Những lời nói khinh thường này khiến Tôn Giai hoảng sợ và cảm thấy không bị thuyết phục: "Quản gia Đường, ý của anh là gì? Dù anh là quản lý nhưng cũng không thể xúc phạm tôi như vậy!"
Quản gia quyết liệt nhét lá thư sa thải chưa từng được nhận vào tay cô ta: "Nói chính xác thì tôi không còn là quản lý của cô nữa."
Tôn Giai ném phong bì xuống đất và nói với thái độ kiên quyết: "Tôi không chấp nhận. Tôi đã làm việc ở nhà họ Sở sáu năm rồi và tôi không thể bị sa thải mà không có lý do!"
Quản gia chậm rãi nói: "Được rồi, để tôi cho cô một lý do. Cô không nhận rõ thân phận của mình, còn mộng tưởng không nên có, khiến cho ông chủ khó chịu. Chẳng phải cô nên bị sa thải sao?"
Tôn Giai nghe xong sắc mặt như bị sét đánh. Cô ta không thể tin được mình sẽ nghe được những lời như vậy từ quản gia, mặc dù luôn có kế hoạch của riêng mình, nhưng cô ta cho rằng mình chưa bao giờ thể hiện những chuyện này ra bên ngoài.
Nhưng làm sao anh ta biết được? Mà theo lời nói đó, Sở Hàn Lan cũng biết?
Mặt mày Tôn Giai tái nhợt, cơ thể run rẩy, vô thức tự bào chữa: "Nói bậy! Tôi tận tụy với công việc chăm sóc Sở Yến, không bao giờ nghĩ tới chuyện khác. Ai lại tạt nước bẩn vào người tôi!"
Quản gia mím môi, mất hết kiên nhẫn: "Bây giờ cô không cần phải bào chữa nữa. Dù sao việc cô bị đuổi việc là điều tất yếu. Tôi cho cô hai mươi phút để thu dọn đồ đạc và rời đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Anh ta không muốn cho cô ta thêm cơ hội làm loạn nên quay người bỏ đi.
Tôn Giai hoàn toàn ngơ ngác, vội vàng nắm lấy cánh tay quản gia: "Sở Yến đâu? Tôi muốn gặp Sở Yến. Tôi đã chăm sóc nó nhiều năm như vậy, nó không thể sống thiếu tôi!"
Đúng, cô ta nhất định phải đi tìm Sở Yến. Sở Yến không thể trơ mắt nhìn cô ta rời đi, nó có thể cầu xin cho cô ta.
Trong lúc hoảng sợ, Tôn Giai mới tỉnh lại trong giây lát, buông tay quản gia ra, vội vàng đi ra ngoài tìm Sở Yến.
Quản gia bị sự vô liêm sỉ của cô ta làm cho kinh hãi, túm lấy cô ta, tức giận mắng: "Cô chỉ là bảo mẫu mà thôi, cô mới chăm sóc Tiểu Yến được mấy năm mà bây giờ cô thật sự cho rằng đó là việc của mình? Sao cô có thể nói câu không thể sống thiếu cô? Ai cho cô mặt mũi đó!"
Tôn Giai có kiêu ngạo đến mấy cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của một người đàn ông trưởng thành, trong cơn hoảng loạn, cô ta hoàn toàn mất đi khí chất dịu dàng trước đây, cô la hét om sòm lên: "Tiểu Yến! Tiểu Yến cháu mau đến cứu dì đi."
Nhưng cô ta không thể làm ác lâu được, bảo vệ nhanh chóng đi vào, hai người bảo vệ cao lớn, cường tráng, đối phó với Tôn Giai rất dễ dàng.
Tôn Giai la lối khóc lóc nhanh chóng bị chế ngự và ném ra khỏi nhà họ Sở như một con chó rơi xuống nước.
Bên ngoài ánh nắng đang chiếu rọi, Tôn Giai nhếch nhác đang đứng trên con đường xi măng nóng hầm hập, đồ đạc cá nhân vương vãi khắp trước mặt đất.
Vẻ hoảng sợ trên mặt vẫn còn đó, cô ta không hiểu tại sao mình lại đột nhiên rơi vào tình trạng hiện tại...
*
"Mẹ, mẹ có mệt không? Hưu Hưu có thể tự đi được." Hưu Hưu giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên và quạt cho Quý Tư Vận.
Thời tiết nóng bức, Quý Tư Vận lại ôm cô bé, trên trán đã có chút mồ hôi.
"Mẹ không mệt, mẹ là siêu nhân mà." Quý Tư Vận thản nhiên trả lời, vừa tăng tốc, hy vọng có thể nhanh chóng đến đích.
Bước vào trung tâm thương mại, cảm giác mát mẻ ập đến, Quý Tư Vận thở phào nhẹ nhõm, đặt Hưu Hưu xuống và nắm lấy một tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hưu Hưu bị cháy nắng, cô bé tò mò nhìn xung quanh: "Chúng ta đến đây làm gì?"
Quý Tư Vận nói: "Mẹ đưa Hưu Hưu đi chơi. Con có vui không?"
Hưu Hưu là cô bé ưa nịnh, hào hứng giơ tay lên nói: "Cực kỳ vui ạ!"
Ngày mai Quý Tư Vận phải đến đoàn phim nên cô muốn nhân cơ hội này đi chơi với Hưu Hưu nhiều hơn.
Vốn định đưa Hưu Hưu đến Thế giới trẻ em trên tầng ba, sự chú ý của cô bé đã bị thu hút bởi nơi tụ tập sôi động ở tầng một của trung tâm mua sắm.
Một sân khấu tạm thời được dựng lên ở trung tâm tầng một, học sinh từ một trường tiểu học nào đó đang biểu diễn văn nghệ.
"Ở đó có nhiều chị xinh đẹp quá!" Hưu Hưu dùng ánh mắt sáng ngời nhìn các diễn viên nhí.
Quần áo họ mặc đẹp quá~
"Hưu Hưu có muốn đi xem không?" Quý Tư Vận cúi đầu hỏi cô bé.
Hưu Hưu gật đầu và nói: "Muốn ạ!" Nói xong đã định nắm lấy tay Quý Tư Vận đi tới bên đó, dùng hành động thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của mình.
Âm nhạc sống động phát ra từ loa ngoài và vang vọng khắp trung tâm thương mại.
Mặc dù các diễn viên nhí trên sân khấu vẫn còn hơi vụng về trong điệu nhảy nhưng vẻ ngoài tràn đầy năng lượng vẫn thu hút người ta dừng lại xem.
Đây là lần đầu tiên Hưu Hưu xem màn trình diễn như vậy, cô bé che miệng nhỏ nhắn của mình lại và kêu lên: "Wow~"
Dường như cô bé cũng bị lây nhiễm bởi sức sống của diễn viên nhí, không khỏi lắc lư theo.
Xoay hông, lắc mông~
Hưu Hưu trông rất dễ thương, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng hồng và đôi má hồng hào, lại được Quý Tư Vận cho ăn mặc cẩn thận, thân hình nhỏ bé chuyển động vụng về theo điệu nhạc, vẻ ngoài ngây thơ thực sự rất bắt mắt.
Tất cả đều trông đáng yêu.
Bên cạnh có người dì trêu: "Ôi, em bé nhảy giỏi quá, lên sân khấu biểu diễn cho mọi người xem được không?"
Ôi chao bị phát hiện rồi.
Hưu Hưu đỏ mặt và ngượng ngùng trốn sau chân Quý Tư Vận.
Bên kia Hưu Hưu vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của người khác, quan sát mấy phút thì đi tới.
"Chào chị, cô bé này có phải là con gái của chị không?" Cô gái bước đến gần Quý Tư Vận và hỏi.
Quý Tư Vận quay đầu lại nhìn cô ấy, thấy cô gái đang chăm chú nhìn Hưu Hưu, cô bế đứa trẻ lên và nói: "Đúng, có chuyện gì vậy?"
Cô gái mỉm cười lịch sự nói: "Tôi là người trong tổ chương trình "Nhịp điệu bé yêu" và hiện tại tôi đang tìm kiếm khách mời nghiệp dư. Con gái của chị dễ thương quá. Chị nghĩ sao về việc cho bé tham gia chương trình?"
Quý Tư Vận lắc đầu, cô không chuẩn bị để lộ Hưu Hưu ra mắt công chúng ở độ tuổi nhỏ như vậy: "Xin lỗi, chúng tôi không tham gia chương trình."
Cô gái sửng sốt một chút, cảm thấy hơi đáng tiếc nên tiếp tục khuyên nhủ: "Chị có thể suy nghĩ lại được không? Tiền tham gia chương trình của chúng tôi khá nhiều, tỷ suất người xem cũng rất tốt. Chị đã xem tập đầu tiên của chúng tôi chưa?"
Thái độ của Quý Tư Vận rất kiên định: "Xin lỗi, tôi không có mong muốn này."
Cô gái có chút thất vọng sau khi bị từ chối, lại nhìn Hưu Hưu lần nữa.
Cô ấy không ngờ rằng cô bé lại mỉm cười với mình.
Đôi mắt to tròn trong veo cong thành hình lưỡi liềm, trên đôi má hồng hào còn có một lúm đồng tiền hình quả lê, đáng yêu quá!
Cô gái vẫn không muốn bỏ cuộc như thế. Cô ấy đã tìm kiếm rất lâu mới gặp được một đứa bé đáng yêu như vậy, không thể để cô bé chạy trốn dễ dàng như vậy được!
Sau khi suy nghĩ, cô gái quyết định quay lại và mang quân tiếp viện.
Sau khi cô gái rời đi, Hưu Hưu ngẩng đầu lên nhìn Quý Tư Vận, đôi mắt lấp lánh: "Mẹ ơi, chị khen Hưu Hưu rất đáng yêu~"
Cô bé không thể hiểu những lời khác mà chị gái ấy nói, nhưng cô bé nghe thấy từ đáng yêu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cô bé rất vui vì được khen ngợi.
Quý Tư Vận cười: "Đúng vậy, Hưu Hưu của chúng ta thật đáng yêu."
Hưu Hưu vui mừng đến mức ngượng ngùng vùi mặt vào cổ Quý Tư Vận.
"Sở Hưu Hưu!"
Cách đó không xa một tiếng gọi quen thuộc vang lên, Hưu Hưu ngẩng đầu bèn nhìn thấy Sở Yến chạy về phía mình, dì Vương cũng đi theo phía sau.
Hưu Hưu rất vui mừng khi nhìn thấy người bạn quen thuộc của mình, đá chân, chỉ vào Sở Yến và nói: "Là anh Tiểu Yến!"
Sau khi nghe thấy cái tên này, Quý Tư Vận hơi khựng lại và nhìn theo hướng con gái chỉ.
Đứa bé này đã lớn lên rất nhiều, lần trước gặp vẫn chỉ xấp xỉ Hưu Hưu thôi.
Cô không ngờ lại gặp được đứa trẻ này một cách bất ngờ như vậy, Quý Tư Vận bỗng không biết phải phản ứng thế nào.
Sở Yến chạy lại gần, ngẩng đầu nhìn cô bé, trên mặt có chút kinh ngạc: "Sở Hưu Hưu, sao em còn chưa về nhà?"
Hưu Hưu nghiêng đầu cười hỏi cậu ta: " Anh Tiểu Yến có nhớ Hưu Hưu không?"
Vẻ kinh ngạc trên mặt Sở Yến cứng nhắc, lập tức nghiêm mặt lại: "Anh, anh còn lâu mới nhớ em!"
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tôi hơi thiếu, ngày mai tôi sẽ cập nhật gấp đôi ~