Nữ Phụ Ác Độc Đột Nhiên Tỉnh Ngộ
Chương 6
6.
Ta chạy về phía truy binh, so với bị hắn gi.ết sau khi thay lòng, chi bằng ch.ết ở phủ Thái tử còn hơn.
Ít nhất ta còn có thể còn chút hồi ức hư giả, lưu lại những điều đẹp đẽ trộm được năm đó.
Ta ôm quyết tâm chắc chắn phải ch.ết trở về, ta và hắn sẽ không còn ngày gặp lại nữa.
Nhưng mà, ta lại nhìn thấy Triệu Phỉ.
Một Triệu Phỉ còn sống.
Hắn đang ngồi thẳng, cổ quấn băng gạc, mặt không cảm xúc, chăm chú nhìn ta.
Hắn, rõ ràng ch.ết rồi mà.
Với cả vết xước trên mặt hắn, sao lại không thấy nữa?
Uyển Nương xông đến tát ta một cái.
“May mà Thái Tử phúc lớn mệnh lớn, chỉ bị ngươi làm tổn thương da thịt, tiện nhân ngươi sẽ không được ch.ết yên!”
Ta nhớ lại, sao hắn có thể chỉ bị tổn thương da thịt, ta rõ ràng đã cắt đứt cổ họng hắn, mắt thấy máu của hắn chảy xuống đất, ngừng thở… Có chuyện gì thế này?!
Uyển Nương lại lao đến chỗ Thái Tử: “Điện hạ, người mau hạ lệnh, giam ả tiện nhân này vào ngục, thẩm vấn xử trảm!”
Triệu Phỉ không có phản ứng, dường như không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn chằm chằm ta.
“Điện hạ?” Uyển Nương chú ý đến sự khác thường của Triệu Phỉ, “Điện hạ người sao vậy? Người đừng dọa ta sợ mà.”
Uyển Nương vừa khóc, vừa cầm cái roi lên, xông về phía ta, hung ác quất ta để trút căm phẫn.
Đột nhiên, cái roi dừng lại.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy cái roi Uyển Nương đang giơ lên một nửa, bị ngăn lại.
Mà người ngăn bà ta, là…
Triệu Phỉ.
“Điện hạ?”
Uyển Nương không thể tin nổi nhìn hắn.
Hắn không tiếng động, bước về phía ta, ngồi xổm xuống.
“Mạo phạm rồi, tiểu thư Vân Lụa.”
Ta nghe thấy hắn đè giọng nói, sau đó bị hắn ôm lên.
“Điện hạ đang làm gì vậy? Ả tiện nhân này…”
Triệu Phỉ không để ý đến bà ta, nhẹ nhàng ôm ta, đưa ta vào trong phòng.
“Ngươi không phải Triệu Phỉ.”
Triệu Phỉ này so với lúc trước như hai người khác nhau, thần sắc tỉnh táo, ngay thẳng giữ lễ.
“Ta không phải.”
“Vậy tại sao ngươi lại trong thân xác Triệu Phỉ?”
“Ta cũng không biết, ta nhớ sau khi bị người ta gi.ết, trong lúc rơi vào bóng tối, ta đi theo ánh sáng, mở mắt ra lần nữa, thì chính là ở đây.”
“Vậy ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết ta?”
Hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt lấp lánh, giống như đang nhìn một cố nhân xa cách lâu ngày.
“Chúng ta…lúc trước đã từng gặp nhau sao?”
“Đã từng, có điều, ta chỉ là một người khách qua đường.”
“Vậy ngươi…tên là gì?”
Hắn mỉm cười không nói.
Ta ý thức được, có lẽ hắn của kiếp trước và ta có duyên gặp nhau vài lần, đã từng nói tên của hắn, nhưng ta đã sớm quên rồi.
“Ta tên Vân Sinh.”
Ta quả thực quên rồi.
Ta lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, hắn mỉm cười.
“Tiểu thư Vân Lụa, ta chỉ là một người không liên quan, tên ta không quan trọng.”
“Vân Sinh tại sao lại vào thân xác của Triệu Phỉ?”
Ta hỏi Mệnh thư.
“Triệu Phỉ là nhân vật quan trọng, sau khi ngươi gi.ết hắn, một linh hồn lang thang đã lấp vào khoảng trống.”
“Ta và Vân Sinh, đã gặp nhau ở đâu?”
“Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, dưới ngòi bút của ta có đến ngàn vạn người qua đường giống hắn, vô tình gặp ngươi vài lần, không cần để ý.”
Nhưng mà, ta cảm thấy, ánh mắt Vân Sinh nhìn ta, bi thương mà thẫn thờ, không giống người qua đường bình thường.
“Vậy trong thân thể Tô Lạc Lạc, có phải cũng là một linh hồn khác?”
“Phải.”
“Nàng ta là ai?”
Mệnh thư không trả lời ta.
“Triệu Phỉ” hoặc là nói Vân Sinh đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ người nào tiết lộ chuyện đêm đó, Uyển Nương đến liều mạng với ta, Vân Sinh sai người nhốt bà ta lại trong phòng.
Vân Sinh bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, đang chuẩn bị rời đi, ta kéo tay hắn lại.
“Triệu Phỉ sủng ái Uyển Nương, hôm nay việc ngươi làm vô cùng khác thường, sẽ bị người khác nghi ngờ đó.”
“Ý của tiểu thư Vân Lụa là?”
“Tính cách Triệu Phỉ cổ quái khác thường, háo sắc cợt nhả, ngươi có thể giả vờ bị ta mê hoặc mà ghét bỏ Uyển Nương. Người ngoài sẽ tưởng rằng Uyển Nương vì ghen ghét mà sinh hận, vu cáo ta hãm hại ngươi.”
“Ta nên làm như thế nào?”
“Qua đêm ở đây.”
Ánh mắt hắn né tránh, hơi hoang mang bối rối.
Nhìn dáng vẻ hắn lúc trước có lẽ là một thiếu niên non trẻ.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là giả vờ thôi.”
“Ta biết.” Hắn vội vàng nói, “Tiểu thư Vân Lụa và ta khác nhau một trời một vực, Vân Sinh sao dám có suy nghĩ khác.”
Dáng vẻ căng thẳng của hắn, giống như sợ khinh bạc ta vậy.
Ta thở dài: “Ngươi không cần phải như vậy, ta cũng chỉ là một kẻ đê hèn thân bất do kỷ mà thôi.”
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận dè dặt nói: “Không phải đâu, tiểu thư Vân Lụa là người có tấm lòng tốt nhất mà Vân Sinh từng gặp.”
Ta sững sờ: “Ngươi là đang nói lúc ta phát cháo hành y ở Thiện đường?”
Đó chẳng qua là những việc giả nhân giả nghĩa để ta thay đổi vận mệnh mà thôi.
Hắn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là khi nào? Ta không nhớ bản thân đã từng làm việc tốt gì cả?”
Hắn cười: “Tiểu thư đã quên bản thân tốt như thế nào, Vân Sinh sẽ giúp cô nhớ lại.”
Từ sau đó, Vân Sinh đã ở lại phòng của ta, có điều ta nằm trên giường, hắn nằm dưới đất.
Mỗi đêm ta đều sẽ mơ thấy ác mộng, có lúc mơ thấy mẫu thân, có lúc mơ thấy Ô Lặc Hoài, có lúc mơ thấy Tô Lạc Lạc, ta giống như bị nhấn chìm trong nước, muốn vùng lên trên, nhưng lại không thể động đậy được.
Cuối cùng, ta sẽ nghe thấy một âm thanh.
Rất quen thuộc, nhưng ta không nhớ đã nghe được ở đâu.
“Tiểu thư Vân Lụa, tiểu thư Vân Lụa…”
Ta tỉnh lại trong tiếng gọi, giống như một người đuối nước cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Ta hoảng hồn chưa ổn định lại, bắt lấy tay của huynh ấy.
“Không sao rồi, tiểu thư Vân Lụa, không sao rồi.”
Huynh ấy an ủi ta, vẻ mặt lo lắng.
“Tiểu thư Vân Lụa, đừng sợ, ta ở đây, không ai có thể làm hại cô.”
Ta nắm tay huynh ấy, ánh trăng rơi trên khuôn mặt của huynh ấy, ánh mắt huynh ấy giống như dòng nước trong veo, ánh mắt này, tại sao ta lại cảm thấy quen thuộc?
Huynh ấy đưa ta một ly trà: “Tiểu thư, uống nước đi.”
Câu nói này, hình như ta, cũng đã từng nghe ở đâu…
Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh với danh nghĩa Thái tử đến tiễn hắn.
Ta đứng trong góc của tường thành, nhìn hắn.
Ô Lặc Hoài biết ta ở đây, từ đầu đến cuối, hắn không nhìn ta lần nào.
Trên người hắn, có gì đó đã thay đổi.
Cả người hắn giống như không còn một chút hơi ấm, hắn nhìn tất cả mọi người, trong mắt chỉ có thờ ơ và lạnh lùng.
Giống như đang nhìn một đàn kiến dưới chân.
Hắn vẻn vẹn chỉ gật đầu với Vân Sinh liền kéo ngựa rời đi, lúc trước hắn đối xử với tên nát rượu Triệu Phỉ đó, vẫn có thể duy trì phép xã giao bề ngoài. Bây giờ vô lễ như vậy, rõ ràng là ngay cả phép lịch sự bên ngoài hắn cũng không quan tâm nữa.
Hắn muốn làm gì?
“Hoài ca ca, đợi muội với!”
Tô Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện, Ô Lặc Hoài quay đầu.
“Hoài ca ca, muội muốn đi cùng huynh.”
Xung quanh bàn tán xì xào, Triều Chu phong tục bảo thủ, nữ tử ngang nhiên muốn đi cùng nam tử bên ngoài, quả là ô nhục danh tiết.
“Muội muốn đi cùng ta?”
Tô Lạc Lạc dùng lực gật đầu.
Ta nắm chặt khăn tay.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ô Lặc Hoài hình như liếc nhìn về phía ta.
Khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười không đứng đắn:
“Muội nghĩ kĩ rồi?”
Tim ta đập mạnh.
Đây là câu hỏi, hắn đã hỏi ta trên thảo nguyên.
“Ừm! Lạc Lạc muốn đi theo Hoài ca ca vĩnh viễn.”
Nó đứng dưới ngựa của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt ngây thơ.
“À! Còn có con thỏ nhỏ của Lạc Lạc nữa!”
Nó ôm một con thỏ ra từ trong giỏ, giơ lên cho Ô Lặc Hoài xem.
Ô Lặc Hoài dường như ngẩng người một lúc, đúng rồi, người thích thỏ là Tô Lạc Lạc, không phải Tô Vân Lụa.
Dần dần, Mệnh Thư sẽ để Ô Lặc Hoài hiểu rõ, người mà năm đó hắn yêu, thật ra là một cô nương mà hắn chưa từng gặp, chứ không phải ta.
Tô Lạc Lạc duỗi tay về phía Ô Lặc Hoài, để hắn đỡ nó lên ngựa.
Ô Lặc Hoài hoàn hồn, nhăn mày, trầm giọng nói: “Xích mã rất cứng rắn, không để người khác chạm vào.”
Con ngựa đó quả thực như vậy, không bao giờ cho người khác chạm vào, ta từng đút cỏ cho nó ăn, suýt nữa bị nó đạp ch.ết, may mà Ô Lặc Hoài đuổi đến kịp thời.
Nhưng Tô Lạc Lạc cười, bước tới ngựa, duỗi tay vuốt vuốt đầu nó.
Vậy mà con ngựa lại ngoan ngoãn để nó tùy ý vuốt ve.
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào…
Ta lấy Mệnh thư ra, bên trên xuất hiện một hàng chữ.
“Xích mã ngoan ngoãn để Tô Lạc Lạc tùy ý vuốt ve.”
Ô Lặc Hoài có chút ngạc nhiên nhìn nó, nó lại duỗi tay về phía hắn.
Ô Lặc Hoài hình như nhìn về phía ta, cười trầm ngâm rồi kéo nó vào lòng.
Trên Mệnh thư lại xuất hiện: “Ô Lặc Hoài kéo Tô Lạc Lạc lên ngựa.”
Tiếp tục, mỗi một động tác mà Tô Lạc Lạc làm, Mệnh thư cũng theo đó hiện lên.
Sao lại như thế…
Lúc trước Mệnh thư vẫn luôn dự đoán tương lai, những chuyện ta làm ở thảo nguyên năm đó, cũng chỉ là làm theo chỉ dẫn của Mệnh thư.
Nhưng Tô Lạc Lạc, nó làm trước một việc, Mệnh thư sẽ hiện theo sau.
“Tiểu thư Vân Lụa, cô sao rồi?”
Vân Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi ta.
Ta nhìn huynh ấy, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Lẽ nào nói, linh hồn trong thân thể Tô Lạc Lạc, mới là…
Người chấp bút?
Vì vậy nó mới có thể khiến Xích mã nghe lời, vì vậy nó biết Triệu Phỉ ngược đãi ta?
Lòng ta rối như tơ vò, nhìn thấy Tô Lạc Lạc trên lưng ngựa của Ô Lặc Hoài, cảm thấy vừa hoang mang vừa bất lực.
Mặc dù ta đã tiếp nhận chuyện Ô Lạc Hoài sẽ yêu Tô Lạc Lạc, nhưng nhìn thấy bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, con Xích mã đó ngay cả ta cũng chưa từng được cưỡi, sự đố kỵ và đau đớn không thể ngừng lại dường như khiến ta thất thố.
Ta sợ bị Ô Lặc Hoài phát hiện nước mắt trong mắt ta, nhưng phía trước càng ngày càng mơ hồ, ta sống ch.ết cắn môi, để nước mắt không được chảy xuống.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt mờ đi.
Ta ngẩng đầu, phát hiện Vân Sinh đang che trước mặt ta, chắn đi tầm mắt của Ô Lặc Hoài.
“Muốn khóc thì khóc đi, tiểu thư Vân Lụa, ta sẽ không để người khác phát hiện đâu.”
Vân Sinh mỉm cười nói ấm áp.
Ta dựa vào lồng ngực của huynh ấy, lau sạch đi nước mắt của mình.
Lúc này, Ô Lặc Hoài hét một tiếng: “Xuất phát!”
Ngữ khí của hắn rất không tốt, dường như đang muốn trút bỏ nộ khí.
“Tiểu thư Vân Lụa, đã từng có người nói với ta, lúc trong lòng đau khổ, ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn một chút.”
Huynh ấy duỗi tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo hoa quế.
Kẹo này, trước khi mẫu thân nhảy hồ ta đã rất thích ăn.
Ngọt lịm, mùi vị lâu rồi mới được gặp, nhưng lại không thể làm giảm bớt sự đau khổ trong lòng.
Nhìn bóng hình Ô Lặc Hoài càng ngày càng xa, ta hỏi:
“Vân Sinh, huynh nói, thế nào là yêu? Trên đời này, có tình yêu nào đi ngược với ý trời cũng không thay đổi không?”
Vân Sinh mỉm cười, cụp mắt: “Tiểu thư Vân Lụa, ta không biết.”
Lúc bọn ta đi bộ về, đi qua một cây cầu đá, Vân Sinh dừng lại.
“Sao thế?”
Ta hỏi Vân Sinh.
“Tiểu thư, Vân Sinh nghe được một câu chuyện, cô muốn nghe không?”
Ta gật đầu, nhìn huynh ấy.
“Đệ tử của Phật Thích Ca A Nan yêu một nữ tử, Phật Tổ hỏi chàng ấy, thích nữ tử đó đến mức nào. A Nan nói…”
“Con nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó đi qua”.
*Đây là câu chuyện về Phật Đà A Nan trước khi xuất gia, trên đường gặp gỡ một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ một lần như thế, từ đó mà yên mến không quên.
Không đợi huynh ấy nói xong, ta liền tiếp lời.
Huynh ấy chớp mắt, hơi ngạc nhiên vì ta biết.
Năm đó khi bỏ chạy từ Bắc Địch về, ta đã đi qua cây cầu đá này, đã từng gặp một lão hòa thượng.
Ông ấy rất già rồi, râu tóc bạc trắng, khom người hỏi ta, có nhìn thấy một tiểu hòa thượng tên Giác Không hay không.
Ta lắc đầu.
Ông ấy híp mắt nhìn ta một lúc, sau đó bật cười, quay người rời đi, cao giọng nói:
“Con nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ,...”
Sau này mọi người nói với ta, lão hòa thượng đó sống ở ngôi chùa đổ nát phía sau núi.
Trong chùa đó vốn dĩ còn có một tiểu hòa thượng, một buổi sáng sớm của ba năm trước, có người ở dịch trạm thông với hướng Bắc Địch, đã nhìn thấy Giác Không.
Bọn họ hỏi tiểu hòa thượng đi đâu, cậu ấy gật đầu nói, hướng phía nào đi phía đó.
Mọi người nhìn thấy tiểu hòa thượng một mình đi về phía cát vàng bao phủ khắp trời nơi biên cương.
“Tiểu thư Vân Lụa, trên đời này thứ dễ thay đổi nhất không gì có thể vượt qua chính là lòng người, nhưng nếu cô hỏi ta, thế nào là yêu…”
Giọng nói của huynh ấy từ từ bị gió thổi bay đi.
“A Nan hóa thân thành cây cầu đá, khi ngàn vạn năm sau thiếu nữ đi qua, chàng ấy không mong nàng ấy dừng lại.
Gặp nhau trong thế giới mênh mông, thấy người ấy bình an, đã thỏa mãn rồi, ta nghĩ, đây là tình yêu mà ta lý giải.”
Ta không hiểu, tình yêu không muốn chiếm hữu, không cần hồi đáp, thì sao gọi là tình yêu được?
“Nếu tim yêu một người, thì cứ yêu đi, việc gì phải quan tâm tạo hóa trêu ngươi, lòng người thay đổi chứ?”
(Còn tiếp)
Ta chạy về phía truy binh, so với bị hắn gi.ết sau khi thay lòng, chi bằng ch.ết ở phủ Thái tử còn hơn.
Ít nhất ta còn có thể còn chút hồi ức hư giả, lưu lại những điều đẹp đẽ trộm được năm đó.
Ta ôm quyết tâm chắc chắn phải ch.ết trở về, ta và hắn sẽ không còn ngày gặp lại nữa.
Nhưng mà, ta lại nhìn thấy Triệu Phỉ.
Một Triệu Phỉ còn sống.
Hắn đang ngồi thẳng, cổ quấn băng gạc, mặt không cảm xúc, chăm chú nhìn ta.
Hắn, rõ ràng ch.ết rồi mà.
Với cả vết xước trên mặt hắn, sao lại không thấy nữa?
Uyển Nương xông đến tát ta một cái.
“May mà Thái Tử phúc lớn mệnh lớn, chỉ bị ngươi làm tổn thương da thịt, tiện nhân ngươi sẽ không được ch.ết yên!”
Ta nhớ lại, sao hắn có thể chỉ bị tổn thương da thịt, ta rõ ràng đã cắt đứt cổ họng hắn, mắt thấy máu của hắn chảy xuống đất, ngừng thở… Có chuyện gì thế này?!
Uyển Nương lại lao đến chỗ Thái Tử: “Điện hạ, người mau hạ lệnh, giam ả tiện nhân này vào ngục, thẩm vấn xử trảm!”
Triệu Phỉ không có phản ứng, dường như không nghe thấy gì cả, chỉ nhìn chằm chằm ta.
“Điện hạ?” Uyển Nương chú ý đến sự khác thường của Triệu Phỉ, “Điện hạ người sao vậy? Người đừng dọa ta sợ mà.”
Uyển Nương vừa khóc, vừa cầm cái roi lên, xông về phía ta, hung ác quất ta để trút căm phẫn.
Đột nhiên, cái roi dừng lại.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy cái roi Uyển Nương đang giơ lên một nửa, bị ngăn lại.
Mà người ngăn bà ta, là…
Triệu Phỉ.
“Điện hạ?”
Uyển Nương không thể tin nổi nhìn hắn.
Hắn không tiếng động, bước về phía ta, ngồi xổm xuống.
“Mạo phạm rồi, tiểu thư Vân Lụa.”
Ta nghe thấy hắn đè giọng nói, sau đó bị hắn ôm lên.
“Điện hạ đang làm gì vậy? Ả tiện nhân này…”
Triệu Phỉ không để ý đến bà ta, nhẹ nhàng ôm ta, đưa ta vào trong phòng.
“Ngươi không phải Triệu Phỉ.”
Triệu Phỉ này so với lúc trước như hai người khác nhau, thần sắc tỉnh táo, ngay thẳng giữ lễ.
“Ta không phải.”
“Vậy tại sao ngươi lại trong thân xác Triệu Phỉ?”
“Ta cũng không biết, ta nhớ sau khi bị người ta gi.ết, trong lúc rơi vào bóng tối, ta đi theo ánh sáng, mở mắt ra lần nữa, thì chính là ở đây.”
“Vậy ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết ta?”
Hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt lấp lánh, giống như đang nhìn một cố nhân xa cách lâu ngày.
“Chúng ta…lúc trước đã từng gặp nhau sao?”
“Đã từng, có điều, ta chỉ là một người khách qua đường.”
“Vậy ngươi…tên là gì?”
Hắn mỉm cười không nói.
Ta ý thức được, có lẽ hắn của kiếp trước và ta có duyên gặp nhau vài lần, đã từng nói tên của hắn, nhưng ta đã sớm quên rồi.
“Ta tên Vân Sinh.”
Ta quả thực quên rồi.
Ta lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, hắn mỉm cười.
“Tiểu thư Vân Lụa, ta chỉ là một người không liên quan, tên ta không quan trọng.”
“Vân Sinh tại sao lại vào thân xác của Triệu Phỉ?”
Ta hỏi Mệnh thư.
“Triệu Phỉ là nhân vật quan trọng, sau khi ngươi gi.ết hắn, một linh hồn lang thang đã lấp vào khoảng trống.”
“Ta và Vân Sinh, đã gặp nhau ở đâu?”
“Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, dưới ngòi bút của ta có đến ngàn vạn người qua đường giống hắn, vô tình gặp ngươi vài lần, không cần để ý.”
Nhưng mà, ta cảm thấy, ánh mắt Vân Sinh nhìn ta, bi thương mà thẫn thờ, không giống người qua đường bình thường.
“Vậy trong thân thể Tô Lạc Lạc, có phải cũng là một linh hồn khác?”
“Phải.”
“Nàng ta là ai?”
Mệnh thư không trả lời ta.
“Triệu Phỉ” hoặc là nói Vân Sinh đã hạ lệnh không cho phép bất kỳ người nào tiết lộ chuyện đêm đó, Uyển Nương đến liều mạng với ta, Vân Sinh sai người nhốt bà ta lại trong phòng.
Vân Sinh bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, đang chuẩn bị rời đi, ta kéo tay hắn lại.
“Triệu Phỉ sủng ái Uyển Nương, hôm nay việc ngươi làm vô cùng khác thường, sẽ bị người khác nghi ngờ đó.”
“Ý của tiểu thư Vân Lụa là?”
“Tính cách Triệu Phỉ cổ quái khác thường, háo sắc cợt nhả, ngươi có thể giả vờ bị ta mê hoặc mà ghét bỏ Uyển Nương. Người ngoài sẽ tưởng rằng Uyển Nương vì ghen ghét mà sinh hận, vu cáo ta hãm hại ngươi.”
“Ta nên làm như thế nào?”
“Qua đêm ở đây.”
Ánh mắt hắn né tránh, hơi hoang mang bối rối.
Nhìn dáng vẻ hắn lúc trước có lẽ là một thiếu niên non trẻ.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là giả vờ thôi.”
“Ta biết.” Hắn vội vàng nói, “Tiểu thư Vân Lụa và ta khác nhau một trời một vực, Vân Sinh sao dám có suy nghĩ khác.”
Dáng vẻ căng thẳng của hắn, giống như sợ khinh bạc ta vậy.
Ta thở dài: “Ngươi không cần phải như vậy, ta cũng chỉ là một kẻ đê hèn thân bất do kỷ mà thôi.”
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận dè dặt nói: “Không phải đâu, tiểu thư Vân Lụa là người có tấm lòng tốt nhất mà Vân Sinh từng gặp.”
Ta sững sờ: “Ngươi là đang nói lúc ta phát cháo hành y ở Thiện đường?”
Đó chẳng qua là những việc giả nhân giả nghĩa để ta thay đổi vận mệnh mà thôi.
Hắn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là khi nào? Ta không nhớ bản thân đã từng làm việc tốt gì cả?”
Hắn cười: “Tiểu thư đã quên bản thân tốt như thế nào, Vân Sinh sẽ giúp cô nhớ lại.”
Từ sau đó, Vân Sinh đã ở lại phòng của ta, có điều ta nằm trên giường, hắn nằm dưới đất.
Mỗi đêm ta đều sẽ mơ thấy ác mộng, có lúc mơ thấy mẫu thân, có lúc mơ thấy Ô Lặc Hoài, có lúc mơ thấy Tô Lạc Lạc, ta giống như bị nhấn chìm trong nước, muốn vùng lên trên, nhưng lại không thể động đậy được.
Cuối cùng, ta sẽ nghe thấy một âm thanh.
Rất quen thuộc, nhưng ta không nhớ đã nghe được ở đâu.
“Tiểu thư Vân Lụa, tiểu thư Vân Lụa…”
Ta tỉnh lại trong tiếng gọi, giống như một người đuối nước cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Ta hoảng hồn chưa ổn định lại, bắt lấy tay của huynh ấy.
“Không sao rồi, tiểu thư Vân Lụa, không sao rồi.”
Huynh ấy an ủi ta, vẻ mặt lo lắng.
“Tiểu thư Vân Lụa, đừng sợ, ta ở đây, không ai có thể làm hại cô.”
Ta nắm tay huynh ấy, ánh trăng rơi trên khuôn mặt của huynh ấy, ánh mắt huynh ấy giống như dòng nước trong veo, ánh mắt này, tại sao ta lại cảm thấy quen thuộc?
Huynh ấy đưa ta một ly trà: “Tiểu thư, uống nước đi.”
Câu nói này, hình như ta, cũng đã từng nghe ở đâu…
Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh với danh nghĩa Thái tử đến tiễn hắn.
Ta đứng trong góc của tường thành, nhìn hắn.
Ô Lặc Hoài biết ta ở đây, từ đầu đến cuối, hắn không nhìn ta lần nào.
Trên người hắn, có gì đó đã thay đổi.
Cả người hắn giống như không còn một chút hơi ấm, hắn nhìn tất cả mọi người, trong mắt chỉ có thờ ơ và lạnh lùng.
Giống như đang nhìn một đàn kiến dưới chân.
Hắn vẻn vẹn chỉ gật đầu với Vân Sinh liền kéo ngựa rời đi, lúc trước hắn đối xử với tên nát rượu Triệu Phỉ đó, vẫn có thể duy trì phép xã giao bề ngoài. Bây giờ vô lễ như vậy, rõ ràng là ngay cả phép lịch sự bên ngoài hắn cũng không quan tâm nữa.
Hắn muốn làm gì?
“Hoài ca ca, đợi muội với!”
Tô Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện, Ô Lặc Hoài quay đầu.
“Hoài ca ca, muội muốn đi cùng huynh.”
Xung quanh bàn tán xì xào, Triều Chu phong tục bảo thủ, nữ tử ngang nhiên muốn đi cùng nam tử bên ngoài, quả là ô nhục danh tiết.
“Muội muốn đi cùng ta?”
Tô Lạc Lạc dùng lực gật đầu.
Ta nắm chặt khăn tay.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ô Lặc Hoài hình như liếc nhìn về phía ta.
Khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười không đứng đắn:
“Muội nghĩ kĩ rồi?”
Tim ta đập mạnh.
Đây là câu hỏi, hắn đã hỏi ta trên thảo nguyên.
“Ừm! Lạc Lạc muốn đi theo Hoài ca ca vĩnh viễn.”
Nó đứng dưới ngựa của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt ngây thơ.
“À! Còn có con thỏ nhỏ của Lạc Lạc nữa!”
Nó ôm một con thỏ ra từ trong giỏ, giơ lên cho Ô Lặc Hoài xem.
Ô Lặc Hoài dường như ngẩng người một lúc, đúng rồi, người thích thỏ là Tô Lạc Lạc, không phải Tô Vân Lụa.
Dần dần, Mệnh Thư sẽ để Ô Lặc Hoài hiểu rõ, người mà năm đó hắn yêu, thật ra là một cô nương mà hắn chưa từng gặp, chứ không phải ta.
Tô Lạc Lạc duỗi tay về phía Ô Lặc Hoài, để hắn đỡ nó lên ngựa.
Ô Lặc Hoài hoàn hồn, nhăn mày, trầm giọng nói: “Xích mã rất cứng rắn, không để người khác chạm vào.”
Con ngựa đó quả thực như vậy, không bao giờ cho người khác chạm vào, ta từng đút cỏ cho nó ăn, suýt nữa bị nó đạp ch.ết, may mà Ô Lặc Hoài đuổi đến kịp thời.
Nhưng Tô Lạc Lạc cười, bước tới ngựa, duỗi tay vuốt vuốt đầu nó.
Vậy mà con ngựa lại ngoan ngoãn để nó tùy ý vuốt ve.
Tại sao lại như vậy?
Lẽ nào…
Ta lấy Mệnh thư ra, bên trên xuất hiện một hàng chữ.
“Xích mã ngoan ngoãn để Tô Lạc Lạc tùy ý vuốt ve.”
Ô Lặc Hoài có chút ngạc nhiên nhìn nó, nó lại duỗi tay về phía hắn.
Ô Lặc Hoài hình như nhìn về phía ta, cười trầm ngâm rồi kéo nó vào lòng.
Trên Mệnh thư lại xuất hiện: “Ô Lặc Hoài kéo Tô Lạc Lạc lên ngựa.”
Tiếp tục, mỗi một động tác mà Tô Lạc Lạc làm, Mệnh thư cũng theo đó hiện lên.
Sao lại như thế…
Lúc trước Mệnh thư vẫn luôn dự đoán tương lai, những chuyện ta làm ở thảo nguyên năm đó, cũng chỉ là làm theo chỉ dẫn của Mệnh thư.
Nhưng Tô Lạc Lạc, nó làm trước một việc, Mệnh thư sẽ hiện theo sau.
“Tiểu thư Vân Lụa, cô sao rồi?”
Vân Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi ta.
Ta nhìn huynh ấy, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Lẽ nào nói, linh hồn trong thân thể Tô Lạc Lạc, mới là…
Người chấp bút?
Vì vậy nó mới có thể khiến Xích mã nghe lời, vì vậy nó biết Triệu Phỉ ngược đãi ta?
Lòng ta rối như tơ vò, nhìn thấy Tô Lạc Lạc trên lưng ngựa của Ô Lặc Hoài, cảm thấy vừa hoang mang vừa bất lực.
Mặc dù ta đã tiếp nhận chuyện Ô Lạc Hoài sẽ yêu Tô Lạc Lạc, nhưng nhìn thấy bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, con Xích mã đó ngay cả ta cũng chưa từng được cưỡi, sự đố kỵ và đau đớn không thể ngừng lại dường như khiến ta thất thố.
Ta sợ bị Ô Lặc Hoài phát hiện nước mắt trong mắt ta, nhưng phía trước càng ngày càng mơ hồ, ta sống ch.ết cắn môi, để nước mắt không được chảy xuống.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt mờ đi.
Ta ngẩng đầu, phát hiện Vân Sinh đang che trước mặt ta, chắn đi tầm mắt của Ô Lặc Hoài.
“Muốn khóc thì khóc đi, tiểu thư Vân Lụa, ta sẽ không để người khác phát hiện đâu.”
Vân Sinh mỉm cười nói ấm áp.
Ta dựa vào lồng ngực của huynh ấy, lau sạch đi nước mắt của mình.
Lúc này, Ô Lặc Hoài hét một tiếng: “Xuất phát!”
Ngữ khí của hắn rất không tốt, dường như đang muốn trút bỏ nộ khí.
“Tiểu thư Vân Lụa, đã từng có người nói với ta, lúc trong lòng đau khổ, ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn một chút.”
Huynh ấy duỗi tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo hoa quế.
Kẹo này, trước khi mẫu thân nhảy hồ ta đã rất thích ăn.
Ngọt lịm, mùi vị lâu rồi mới được gặp, nhưng lại không thể làm giảm bớt sự đau khổ trong lòng.
Nhìn bóng hình Ô Lặc Hoài càng ngày càng xa, ta hỏi:
“Vân Sinh, huynh nói, thế nào là yêu? Trên đời này, có tình yêu nào đi ngược với ý trời cũng không thay đổi không?”
Vân Sinh mỉm cười, cụp mắt: “Tiểu thư Vân Lụa, ta không biết.”
Lúc bọn ta đi bộ về, đi qua một cây cầu đá, Vân Sinh dừng lại.
“Sao thế?”
Ta hỏi Vân Sinh.
“Tiểu thư, Vân Sinh nghe được một câu chuyện, cô muốn nghe không?”
Ta gật đầu, nhìn huynh ấy.
“Đệ tử của Phật Thích Ca A Nan yêu một nữ tử, Phật Tổ hỏi chàng ấy, thích nữ tử đó đến mức nào. A Nan nói…”
“Con nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó đi qua”.
*Đây là câu chuyện về Phật Đà A Nan trước khi xuất gia, trên đường gặp gỡ một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ một lần như thế, từ đó mà yên mến không quên.
Không đợi huynh ấy nói xong, ta liền tiếp lời.
Huynh ấy chớp mắt, hơi ngạc nhiên vì ta biết.
Năm đó khi bỏ chạy từ Bắc Địch về, ta đã đi qua cây cầu đá này, đã từng gặp một lão hòa thượng.
Ông ấy rất già rồi, râu tóc bạc trắng, khom người hỏi ta, có nhìn thấy một tiểu hòa thượng tên Giác Không hay không.
Ta lắc đầu.
Ông ấy híp mắt nhìn ta một lúc, sau đó bật cười, quay người rời đi, cao giọng nói:
“Con nguyện hóa thân thành cây cầu đá xanh, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ,...”
Sau này mọi người nói với ta, lão hòa thượng đó sống ở ngôi chùa đổ nát phía sau núi.
Trong chùa đó vốn dĩ còn có một tiểu hòa thượng, một buổi sáng sớm của ba năm trước, có người ở dịch trạm thông với hướng Bắc Địch, đã nhìn thấy Giác Không.
Bọn họ hỏi tiểu hòa thượng đi đâu, cậu ấy gật đầu nói, hướng phía nào đi phía đó.
Mọi người nhìn thấy tiểu hòa thượng một mình đi về phía cát vàng bao phủ khắp trời nơi biên cương.
“Tiểu thư Vân Lụa, trên đời này thứ dễ thay đổi nhất không gì có thể vượt qua chính là lòng người, nhưng nếu cô hỏi ta, thế nào là yêu…”
Giọng nói của huynh ấy từ từ bị gió thổi bay đi.
“A Nan hóa thân thành cây cầu đá, khi ngàn vạn năm sau thiếu nữ đi qua, chàng ấy không mong nàng ấy dừng lại.
Gặp nhau trong thế giới mênh mông, thấy người ấy bình an, đã thỏa mãn rồi, ta nghĩ, đây là tình yêu mà ta lý giải.”
Ta không hiểu, tình yêu không muốn chiếm hữu, không cần hồi đáp, thì sao gọi là tình yêu được?
“Nếu tim yêu một người, thì cứ yêu đi, việc gì phải quan tâm tạo hóa trêu ngươi, lòng người thay đổi chứ?”
(Còn tiếp)