Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 32: ĐÂY CON MẸ NÓ LÀ THẢ THÍNH ĐẤY



Sau khi Tần Duyệt khoe giọng trên sân khấu của chương trình tìm kiếm tài năng thế hệ “Thanh” mới xuất sắc nhất thì nhanh chóng làm mưa làm gió trên hot search Weibo.
Các cụm từ như “thế hệ ‘Thanh’ mới xuất sắc nhất đổi mặt nạ”, “chân tướng của thế hệ ‘Thanh’ mới số 15” thay phiên nhau leo lên top hot search, tất cả mọi người đều cực kỳ tò mò về thí sinh che mặt thần bí này.
Hiệu ứng này cũng là điều mà ekip chương trình mong muốn, vì thế lợi dụng đề tài mà thay phiên lăng xê, video ngắn lúc Tần Duyệt biểu diễn trên sân khấu được các nhóm đại V (1) đăng và chia sẻ nhiều lần, cùng với hàng loạt các tiêu đề choáng ngợp nên đã thu hút được rất nhiều fans qua đường si mê bấm like.
(1) Tài khoản Weibo của người nổi tiếng có huy hiệu màu cam (chữ V), nói lên Weibo đó đã được chứng thực, cũng giống tick xanh trên Facebook.
Cùng lúc đó, trên Tianya có một bài đăng nóng hổi mới nhất: 818 Bối cảnh thần bí của thế hệ “Thanh” mới xuất sắc nhất số 15 (2).
(2)
-818: Buôn chuyện bát quái.
-Tianya, một công thông tin rất nổi ở Trung Quốc, được thành lập vào năm 1999, Tianya đã trở thành một trong những diễn đàn trực tuyến được yêu thích nhất tại Trung Quốc.
Trong bài có đăng một hình lời nhắn được chụp lại trên màn hình ở chương trình đêm đó: “Toàn thể đồng nghiệp của Đại đội một ở Cục Cảnh sát Thành phố chúc thí sinh số 15 có thể thành công lọt vào vòng trong”, đồng thời nói về việc cái lời nhắn này cho dù là về mặt nội dung hay là động cơ gửi đi đều rất kỳ lạ.
Đầu tiên là cái cụm từ không rõ ràng “Cục Cảnh sát Thành phố” này, rất có khả năng nó đại diện cho một thế lực nào đó phía sau, hơn nữa số 15 còn được cho phép đeo mặt nạ lên sân khấu, nhất định bởi vì bối cảnh này rất mạnh, thậm chí có thể gây áp lực với ekip chương trình thông qua lời nhắn, càng nghĩ lại càng thấy ớn mà. Cuối cùng chủ thớt còn kết luận một câu: Mọi người đừng bị ekip chương trình đánh lừa, số 15 này nhất định là quán quân đã được điều động trong nội bộ rồi, bài đăng này có thể làm chứng.
Bài đăng này chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã nhánh chóng được gắn mác hot, có quần chúng ăn dưa (3) không rõ chân tướng đã ngồi sẵn hóng hớt, có nhân viên công tác thật thật giả giả của ekip chương trình đăng lên tin tức nóng hổi, còn có rất nhiều fans lên án công khai: “Mặc kệ có gian lận hay không nhưng số 15 chính là hát hay, chủ thớt không ăn được nho thì chê nho chua à!”, “Chủ thớt ngay cả nick thật cũng không dám dùng, người da đen trốn sau áo khoác thì có bản lĩnh gì chứ, nhất định là fan của số xxx rồi”. “Dựa vào cái gì mà nói Đại Đại (4) nhà mị vào vòng trong là do gian lận chứ, thím có biết anh ấy làm việc chăm chỉ thế nào không……”
(3) quần chúng ăn dưa: ngôn ngữ mạng chỉ nhóm dân mạng thích hóng hớt, bình phẩm chuyện của người khác và hay hùa theo đám đông (nguồn Mèo Con Đi Học).
(4) Đại Đại: thuật ngữ Internet ban đầu dùng để chỉ các anh hùng và các vị thần, và sau đó trở thành một từ thông dụng cho người hâm mộ (theo Baidu).
Vì thế, qua một hồi anti-fans oanh oanh liệt liệt xâu xé lẫn nhau, sau khi cãi qua cãi lại thì Tần Duyệt trở thành thí sinh nổi tiếng nhất của thế hệ “Thanh” mới xuất sắc nhất, số phiếu bầu lập tức tăng vọt, bỏ lại vị trí thứ hai một đoạn xa, thậm chí có người còn lập nhóm fans cho anh nữa, còn cố ý đến bu quanh hậu trường, hy vọng có thể thấy mặt của thần tượng. Đáng tiếc ekip chương trình cũng rất xảo quyệt, mỗi lần đều cố ý nhả ra □□ làm mấy fans đó cũng uổng công.
Niềm vui mỗi ngày của Tần Duyệt chính là lướt xem mấy đề tài mới về anh trên mạng, còn thường xem đến hết sức vui vẻ nữa.
Có một lần ngoài ý muốn anh phát hiện ra, sau khi chơi chán cái trò đoán mặt thì có người thế nhưng còn khai phá ra thị giác hoàn toàn mới. Bởi vì mỗi lần biểu diễn anh đều mặc quần bó, vì thế có người còn đặc biệt đăng một tấm hình chụp cận cảnh đáy quần, sau đó phóng to bộ phận đó lên, thông qua một loạt so sánh lý luận, thì cuối cùng cũng ra được kết luận: Kích cỡ của số 15 rất là ‘không phải dạng vừa’ đâu.
Trong một loạt các bình luận: “Xấu hổ quá đi” “Che mặt” “Chủ thớt làm đẹp ghê ta” thì chẳng mấy chốc đã xuất hiện ý kiến phản đối: “Một cục lớn như vậy, có lẽ đều là chiêu trò cả thôi, nhất định là bởi vì quần quá dày.”
Lại có người khác trả lời: “Chắc là biết rõ phải mặc quần bó nên mới cố ý nhét thêm đồ vào đấy, biết ngay số 15 là kỹ nữ tâm cơ mà.”
Tần Duyệt không hài lòng, thành ra anh đăng ký đại một cái ID rồi chửi lại:
“Đẹp trai khoai to đích thật” trả lời lầu số 235: “Nhét cái rắm, lớn tức là lớn, không phục cũng nhịn!”
Thớt lầu 235 cũng lập tức chế giễu lại, “Sao thím biết, thím thử qua rồi à?”
Tần Duyệt “hừ” một tiếng còn đang muốn chiến tiếp thì đột nhiên nghe thấy Điền Vũ Thuần ở đằng sau nhẹ giọng gọi: “Anh Tần, anh đang làm gì vậy?”
Anh ngạc nhiên, vội vàng xấu hổ cất điện thoại đi, cho dù da mặt anh có dày đi nữa thì việc cãi nhau với người khác ở trên mạng về kích cỡ của mình cũng cảm thấy quá thẹn, không biết cô ta có thấy gì không nữa.
Cũng may Điền Vũ Thuần không chú ý tới anh lắm, chỉ thuần thục dọn nhạc cụ cho anh, sắp xếp lại mấy cuốn nhạc phổ, sau đó định rời đi để anh chuyên tâm luyện tập.
Tần Duyệt chú ý tới lúc cô ta sắp xếp lại nhạc phổ còn đặc biệt chỉnh lại rất tốt thứ tự mà anh đã làm lộn xộn, có một suy đoán nào đó xẹt ngang qua trong đầu anh, thế là anh lên tiếng hỏi: “Cô từng học nhạc sao?”
Trên mặt Điền Vũ Thuần có một khoảnh khắc hoảng loạn, sau đó lạ nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nói: “Lúc còn nhỏ thích, nhưng tôi chưa từng chính thức học qua.”
Tần Duyệt híp mắt lại nhìn cô ta, sau đó lại vẫy tay, nói: “Trước tiên cô lại đây.”
Điền Vũ Thuần do dự trong chốc lát, sau đó vẫn đi tới, ai ngờ Tần Duyệt nắm lấy tay cô ta rồi đưa lên nhìn, cười nói: “Tay rất xinh đẹp, đáng tiếc ngón tay có vết chai, là do tập đàn mà có nhỉ?”
Điền Vũ Thuần lập tức tránh khỏi tay anh, trên mặt lộ ra biểu tình giận dữ, nói: “Không có việc gì thì tôi ra ngoài trước đây.” Nói xong thì liền cúi người rời đi.
Tần Duyệt nhìn bóng dáng cô ta chằm chằm, đột nhiên nhớ tới một cái nghi vấn từ hồi lâu.
Anh nhớ rõ lúc Chung Nhất Minh phỏng vấn thì từng nói: Cậu ta viết nhạc toàn dựa vào guitar. Nhưng ngày đó rõ ràng ngay cả guitar đã bị động tay động chân mà cậu ta cũng nhìn không ra, căn bản không giống như một ca sĩ sáng tác bằng đàn guitar.
Hơn nữa Phương Lan từng nói: Sau cái chết của Viên Nghiệp thì Chung Nhất Minh đã ngừng sáng tác bởi vì đau buồn quá mức, mãi cho đến gần đây mới có bài hát mới ra đời, mà Điền Vũ Thuần thì sau cái chết của Viên Nghiệp mới trở thành trở lý của Chung Nhất Minh, mốc thời gian này đúng là đáng ngờ.
Anh lo trái lo phải, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Tô Nhiên Nhiên.
Bên Tô Nhiên Nhiên rất ồn ào, rõ ràng đang trong trạng thái bận rộn, Tần Duyệt đột nhiên nhớ tới cái bài đăng trên Tianya kia, thành ra anh hỏi: “Lời nhắn đồng nghiệp Cục Cảnh sát Thành phố gì đó là do em làm sao?”
Tô Nhiên Nhiên rõ ràng không hề biết: “Cục Cảnh sát Thành phố gì cơ? Đồng nghiệp cái gì?”
Tần Duyệt có hơi thất vọng, hậm hực nói: “Không có gì, ekip chương trình nhận được lời nhắn nên tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Tô Nhiên Nhiên không biết nội tình, “Nhưng tôi chỉ vận động giúp anh có một phiếu thôi mà.”
“Em vận động giúp tôi á!” Tâm tình vừa héo úa của Tân Duyệt lại nở hoa, hơn nữa còn nở rộ khắp các đồi núi, hết sức quyến rũ.
“Ừ,” Tô Nhiên Nhiên đi vài bước đến chỗ yên tĩnh hơn, hỏi: “Bây giờ anh đã thắng chưa?”
“Còn chưa, chẳng qua tôi vào chung kết rồi.” Anh đột nhiên sinh ra một cảm giác chờ mong, vì thế anh thử hỏi: “Hôm trận chung kết, em có thể tới xem tôi được không?”
Tô Nhiên Nhiên có hơi khó xử, cả tổ đều bận rộn vì vụ án nên trong rất khó thoát khỏi trong khoảng thời gian ngắn được.
Tay nắm điện thoại của Tần Duyệt hơi siết chặt, giọng nói nhỏ nhẹ như tan chảy: “tôi không thể vào trạng thái tốt nhất nếu không thấy em đâu.”
“Vì sao?” Tô Nhiên Nhiên khó hiểu hỏi, cô cảm thấy hai việc này chả có quan hệ logic gì với nhau cả.
Tần Duyệt bị cô làm cho mắc nghẹn không nói nên lời, anh rất muón nắm lấy vai cô mà hét lên: Đây con mẹ nó là thả thính đấy!
Tô Nhiên Nhiên chỉ nghe thấy sự im lặng ở đầu dây bên kia, cô quay đầu lại nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn, nói: “Nếu anh không còn việc gì khác thì tôi cúp đây, bên này còn đang bận lắm.”
“Này!” Lúc này Tần Duyệt mới nhớ tới chính sự, lớn tiếng nói: “Vụ án của Chung Nhất Minh tôi có phát hiện, em giúp tôi tìm một tấm hình cận cảnh của ngón tay Chung Nhất Minh, còn nữa tốt nhất bọn em nên điều tra về bằng cấp của Điền Vũ Thuần đi.”
Tuy Tô Nhiên Nhiên không hiểu ý của anh, nhưng nói đến việc liên quan đến vụ án thì cô vẫn “ừ” một tiếng đồng ý, trước khi cúp điện thoại còn nói: “Nếu có thời gian thì tôi sẽ đi.”
Tần Duyệt nghe tiếng “bíp bíp” ở đầu dây bên kia của điện thoại mà cười ngây ngô cả nửa ngày, sau đó mới nắm tay đặt bên khoé môi làm bản thân mình tạm thời bình tĩnh lại, dù sao cô cũng chưa nói nhất định có thể đi.
Đợi một lát thì anh nhận được hình mà Tô Nhiên Nhiên gửi tới, ngón tay của Chung Nhất Minh thon dài, làn da mịn màng, trên lòng bàn tay không hề có vết chai sần nào cả. Anh không khỏi cười lạnh một tiếng: Đây tuyệt đối không phải tay của một người quen dùng đàn guitar.
Vì thế anh lập tức đi tìm Phương Lan hỏi thăm bà ấy về việc nhóm nhạc TOP S, căn cứ theo lời nói của Phương Lan thì từ khi lập nhóm TOP S đến nay, luôn tuyên bố là đồng sáng tác, nhưng kĩ năng ca hát và biểu hiện sân khấu của Chung Nhất Minh không bằng Viên Nghiệp, cho nên fans của cậu ta nhận định rằng ở phương diện sáng tác thì Chung Nhất Minh tài hoa hơn Viên Nghiệp, thế nên nhóm nhạc này mới có thể cân bằng được.
Sau cái chết của Viên Nghiệp thì ban đầu Chung Nhất Minh chỉ dựa vào những bài hát cũ mà nhóm đã từng sáng tác mà tiếp tục tham gia các buổi biểu diễn thương mại, nhưng trước sau vẫn không phát hành ca khúc mới, thành ra mức độ nổi tiếng cũng dần dần bị lu mờ bởi những người mới, ngay cả những fans cũ cũng đổi mục tiêu mới, chuyện này mới làm cậu ta rút kinh nghiệm xương máu mà bắt đầu sáng tác một lần nữa.
Nhưng nếu Chung Nhất Minh căn bản không sáng tác thì sao? Có phải Viên Nghiệp đã mệt mỏi với phương thức thường xuyên bị ép buộc kết hợp, cho nên đưa ra yêu cầu muốn solo, thậm chí muốn tiết lộ bí mật nào đó giữa hai người bọn họ, vì vậy mà Chung Nhất Minh nhất thời tức giận mà giết chết cậu ta hay không.
Tần Duyệt lại hỏi Phương Lan: “Dì có giữ bản thảo nhạc phổ của ca khúc Chung Nhất Minh sáng tác sau khi Viên Nghiệp chết không ạ?”
Phương Lan suy nghĩ rồi nói: “Chắc là vẫn có thể tìm được một hai phần, mà cháu muốn cái này làm gì?”
Tần Duyệt dựa lưng vào ghê, “Để vạch trần bộ mặt thật của người nào đó ạ.”
Vẫn trong căn phòng thẩm vấn kia, Điền Vũ Thuần lần thứ hai ngồi trước cái bàn đó, chẳng qua lần này chỉ có mình cô ta.
Cô ta cúi đầu rụt cổ lại, bất an xoắn xuýt ngón tay của mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi giữ kẽ.
Lục Á Minh đẩy một chồng giấy đến trước mặt cô ta, lạnh lùng nói: “Cô giải thích thế nào về việc lại có chữ viết tay của cô trên bản thảo nhạc phổ của Chung Nhất Minh?”
Sắc mặt Điền Vũ Thuần trắng bệch, cằm nhọn cứ cúi gầm xuống, gần như vùi mặt vào bàn.
Lục Á Minh cũng không hề mềm lòng, tiếp tục hỏi: “Còn nữa, thân là một sinh viên xuất sắc của Học viện Âm nhạc, vì sao cô lại cam lòng đến Nghiên Nguyệt làm trợ lý nhỏ để người ta sai bảo chứ, rốt cuộc mục đích tiếp cận Chung Nhất Minh của cô là gì?”
Điền Vũ Thuần mở to mắt nhìn ông, nức nở nói: “Tôi không có mục đích gì cả, tôi rất thích anh ấy, vẫn luôn là fan của anh ấy, đến làm trợ lý của anh ấy chỉ vì muốn cách thần tượng gần hơn tí thôi.”
Lục Á Minh hừ lạnh một tiếng: “Gần đến nỗi thậm chí sáng tác giúp cậu ta luôn sao?”
Điền Vũ Thuần lại vùi đầu xuống lần nữa, nói: “Là anh ấy ngẫu nhiên phát hiện tôi biết sáng tác, còn khen ngợi tôi viết rất hay. Anh ấy nói sau khi đồng đội của anh ấy qua đời thì mãi không có linh cảm, nên bảo tôi giúp anh ấy. Vì thế tôi liền sáng tác giúp anh ấy, kết quả thì thành tích xuất bản của bài hát mới rất tốt, thành ra anh ấy cứ luôn yêu cầu tôi sáng tác thay.”
Lục Á Minh vẫn hoài nghi nhìn cô ta: “Cô cam tâm làm người đứng phía sau hậu trường vì cậu ta sao?”
Điền Vũ Thuần đột nhiên ngẩng đầu hỏi ông, “Anh đã từng thần tượng ai chưa? Đã từng vì thần tượng mà si mê không thể kiềm chế chưa? Có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh ấy mà c!”
“Thật sự chỉ có như vậy thôi sao” Lục Á Minh nhìn cô ta đăm đăm, nói: “Hay là bởi vì cô biết nếu cô không sáng tác giúp cậu ta thì cậu ta sẽ không có cơ hội lên sân khấu biểu diễn lần thứ hai, thế là cô cũng không thể thực hiện được kế hoạch của mình?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...