Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 3: YẾN VÔ HẢO YẾN (BỮA ĂN KHÔNG AN TĨNH)



Editor: Song Ngư
Beta-er: Chi Chi
Mái ngói màu xám và bức tường gạch màu xanh nghiêng nghiêng, ẩn mình trong những lớp cành lá màu vàng xanh. Đây là một toà biệt thự có kiến trúc của mái nhà rất cách điệu, trước cửa là bể bơi màu xanh biếc, từng con sóng nhỏ lăn tăn, tạo nên một chân trời trong veo.
Tô Nhiên Nhiên thấy Tô Lâm Đình dừng xe lại thì kỳ quái hỏi: “Bố, không phải bố nói mình đi ăn cơm sao? Mình đến đây làm gì vậy?”
Tuy Tô Lâm Đình đã gần 50 tuổi nhưng bởi vì hàng năm chỉ lui tới sân trường và phòng thí nghiệm nên trên người vẫn còn giữ lại dáng vẻ đậm chất thư sinh, trên mũi là cặp kính gọng vàng, trong sự nho nhã lại mang theo vài phần chất phác.
Người nhà họ Tô không giỏi nói dối, cho nên ông vuốt ve tay lái, ánh mắt có hơi chột dạ, nói: “À, vừa rồi quên nói với con, hôm nay dẫn con đến nhà của một người bạn ăn cơm.”
Trong lòng Tô Nhiên Nhiên càng thêm nghi ngờ, người bố này của cô trước giờ chỉ am hiểu vùi đầu làm nghiên cứu, nơi nào rảnh rỗi mà kết giao bạn bè gì chứ, huống chi còn là người bạn có tiền như vậy nữa. Vì thế cô nhíu mày, tiếp tục truy vấn: “Là bạn nào cơ ạ? Con có quen không?”
Biểu cảm của Tô Lâm Đình càng thêm bối rối, cúi đầu hàm hồ nói một câu: “Là bác Tần đó, con quên rồi sao? Khi còn nhỏ con hay thường đến đây chơi mà?”
Tô Nhiên Nhiên đột nhiên hiểu ra, hỏi: “Ý bố là Tần Nam Tùng của tập đoàn Tần thị ạ?”
Cô thấy Tô Lâm Đình cam chịu thì lập tức giận đến mức cao giọng lên: “Bố, bố biết rõ tổ của tụi con đang điều tra vụ án của con ông ấy, thời điểm thế này sao còn chạy đến nhà người ta tiếp xúc nữa chứ, đây là trái với quy định!” Nói xong thì cô trầm mặt xuống kéo cửa xe ra, sau đó “phanh” một tiếng đóng sầm cửa xe lại, giận dỗi dọc theo con đường quay về.
Tô Lâm Đình thấy cô con gái tính tình luôn ôn hoà điềm đạm tức giận thì ông cũng biết mình đã chạm vào điểm mấu chốt của con bé, vì thế vội vàng mở cửa xe đuổi theo, trong giọng nói mang theo vài phần nài nỉ: “Nhiên Nhiên à, con cũng biết mà, mấy năm nay hạng mục của bố đều dựa vào Tần Nam Tùng chi tiền giúp đỡ, bây giờ ông ấy mời chúng ta đến đây bố cũng không tiện từ chối! Hơn nữa, bố đã nói với ông ấy rồi, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, tuyệt đối sẽ không bắt con làm những việc trái với nguyên tắc.”
Ông sợ Tô Nhiên Nhiên đi xa nên hoảng loạn duỗi tay kéo cô lại, nhưng chân lại vấp vào cục đá, người ông loạng choạng, cặp kính gọng vàng suýt chút nữa rớt xuống đất. Tô Nhiên Nhiên quay đầu lại thấy bộ dáng chật vật của bố mình, thì lập tức lại mềm lòng.
5 năm trước, phòng thí nghiệm của Tô Lâm Đình bắt đầu nghiên cứu chế tạo một loại thuốc kiểu mới, nếu có thể thành công thì có thể khiến có genre của cơ thể người tự tổ hợp lại, thậm chí có thể làm chân tay bị gãy tự hồi phục lại, loại thuốc này này không thể nghi ngờ gì sẽ là một sự tiến bộ vượt bậc trong lịch sử y học của nhân loại.
Nhưng nghiên cứu này thật sự vượt quá mức quy định, cho dù là chính phủ hay vốn của tư nhân thì cũng đều không xem trọng là nó có thể thành công, cuối cùng, may mắn là có tập đoàn Tần thị chi tiền tài trợ thì mới có thể tiến hành thuận lợi cho đến nay.
Là con gái ông nên cô rất rõ ràng, Tô Lâm Đình đã dồn hết tâm huyết cả đời vào hạng mục nghiên cứu này, gần như không ngủ không nghỉ, cả ngày cứ ngồi lì ở phòng thí nghiệm, hôm nay chỉ sợ ông đã trải qua rất nhiều lần giãy giụa thì mới có thể mặt dày dẫn cô tới đây.
Tô Nhiên Nhiên nghĩ tới đây thì lại cảm thấy hơi buồn thay bố mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì mới dừng bước, nói: “Chúng ta nói rõ nhé, chỉ ăn cơm thôi, còn về vụ án thì một câu con cũng không nói.”
Tô Lâm Đình vội vàng gật đầu không ngừng, hai người ấn chuông cửa, sau đó được người giúp việc dẫn xuyên qua sân vào nhà.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những phiến lá cây trùng điệp của toà nhà, Tô Nhiên Nhiên giương mắt nhìn liền thấy Tần Duyệt nghiêng người dựa vào lan can của ban công hút thuốc, ống tay áo sơ mi tuỳ ý xắn lên, môi mỏng mím chặt, dường như ánh mặt trời phủ xuống tóc mái trên trán anh một cái bóng, nhàn nhạt che khuất đi gương mặt đẹp đẽ, nhưng lại vô tình tăng thêm vài phần sâu sắc và cô đơn cho anh. Cho đến khi Tần Duyệt nhìn thấy hai người đi vào thì anh mới treo lên nụ cười ngả ngớn như ngày thường, hơi nheo mắt nhìn cô phả khói thuốc ra.
Vào cổng chính của căn biệt thự, Tần Nam Tùng và người nhà đã chờ ở phòng khách, chào đón hai người. Tô Nhiên Nhiên nhìn bốn phía, cảm thấy có hơi gò bó, từ sau khi bố mẹ cô ly hôn thì cô không còn tới chỗ này nữa, cho nên ấn tượng của cô đối với một nhà bác Tần này cực kỳ mơ hồ.
Bây giờ thoạt nhìn thì Tần Nam Tùng tuy là lớn tuổi, nhưng vẫn có dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc, khó trách có thể sinh ra hai đứa con trai có ngoại hình xuất chúng. Tần phu nhân đứng bên cạnh ông càng có phong thái yểu điệu đoan trang, năm tháng gần như không để lại dấu vết gì trên mặt bà, thậm chí còn mang theo khí chất quyến rũ và trẻ trung.
Bên tai vang lên tiếng trò chuyện khách sáo, loại trường hợp này làm Tô Nhiên Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi chào hỏi với vợ chồng Tần Nam Tùng, sau đó liền cúi đầu rúc người trốn sang một bên.
Tần Nam Tùng là người khôn khéo cỡ nào, thấy cô không muốn xã giao thì cũng không miễn cưỡng, chỉ nói người giúp việc tiếp đón cô vào chỗ ngồi, sau đó nói chuyện với Tô Lâm Đình. Hai người là bạn cũ quen biết nhau từ thời Đại học, chỉ là sau đó một người lao vào kinh doanh, còn một người dấn thân vào nghiên cứu khoa học, nên không có quá nhiều cơ hội gặp mặt.
Tô Nhiên Nhiên được dẫn vào ngồi trên ghế sô pha nhỏ ở ban công, theo ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ thì có thể thấy màu sắc xanh đậm của lá trà, đang khó khăn bơi quanh miệng của chiếc ly nho nhỏ, bây giờ trong lòng cô hối hận không thôi: Sớm biết là tình cảnh thế này thì cô thà rằng xin về Cục tăng ca cho rồi.
Lúc này, cô nghe thấy có một giọng nói ôn hoà vang lên trên đỉnh đầu: “Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú của Tần Mộ đang cười như gió xuân.
Cô câu nệ gật đầu với anh ấy, Tần Mộ ngồi xuống bên cạnh cô, đưa một ly nước trái cây qua rồi nói: “Anh thấy em cầm ly trà nửa ngày không uống, có phải là không thích hay không, để anh nói bọn họ lấy nước trái cây cho em nhé.”
Tư thái của anh ấy sáng sủa, tươi cười thân thiết làm Tô Nhiên Nhiên không nhịn được mà suy nghĩ trong lòng: Người này quả nhiên là cao thủ giao tiếp, vĩnh viễn đều có thể làm cho đối phương cảm thấy thoả đáng lại thoải mái.
Sau khi Tần Mộ ngã người ra sau thì lại bày ra một tư thế thoải mái, tiếp tục nói: “Em còn nhớ rõ không? Lúc còn nhỏ em hay đến nhà tụi anh chơi, em cũng ngồi như vậy, sau đó em cảm thấy nhàm chán nên bảo anh cho mượn sách để đọc đấy.”
Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, mơ hồ nhớ lại xác thật là có chuyện này, vì thế gật đầu: “Vâng, tôi trả lại sách đó cho anh rồi.”
Tần Mộ không nghĩ tới cô sẽ trả lời một câu như vậy, anh ấy sờ mũi, tiếp tục trêu ghẹo: “Sao em căng thẳng thế, anh đâu có tìm em để đòi sách đâu.”
Tô Nhiên Nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó mở to mắt ngơ ngác nhìn anh, ý tứ là: Vậy cuối cùng anh muốn nói cái gì?
Tần Mộ không thể cười nổi nữa, anh cũng không thể nói là anh chỉ muốn tìm một đề tài để nói chuyện phiếm mà thôi, tốt xấu gì em cũng nên phối hợp một tí được không.
Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không nói chuyện. Chuyện này làm cho Tần Mộ cảm thấy cực kỳ thất bại, anh ấy tự xưng mình là người đọc thấu lòng người, bất kể là vấn đề gì cũng có thể nắm trong lòng bàn tay gãi đúng chỗ ngứa, chỉ cần có anh ấy thì tuyệt đối không hề tẻ ngắt, cho nên giờ phút này có vẻ càng thêm gian nan.
May mắn là lúc này có cuộc điện thoại cứu tinh tới, Tần Mộ lập tức như trút được gánh nặng, lấy cớ muốn nghe điện thoại rồi chuồn mất.
Đồng thời Tô Nhiên Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nhất là ở một mình với người khác, phải tốn tâm tư đoán suy nghĩ của đối phương thật sự rất mệt, ngồi một mình vẫn thoải mái hơn.
Mà xuyên qua một cánh cửa sổ, Tần Duyệt đứng ở ban công nhìn đến thích thú, cho đến khi điện thoại vang lên vài tiếng “Bíp bíp” thì anh mới cúi đầu xem: Mấy cái tin nhắn WeChat chen chúc nhau, một tin cuối cùng là: “Làm sao, sao không trả lời, cậu không dám ra hả?”
Anh ngậm điếu thuốc lá cực kỳ vui vẻ trả lời: “Vớ vẩn, trên đời này chưa có chuyện gì mà tôi không dám nào.” Anh nhớ lại một màn vừa rồi thì lại nín cười trả lời lại một câu: “Cậu thấy qua người có thể nói chuyện làm anh tôi nghẹn chết chưa, trường hợp đó thật sự là xuất sắc mà!”
Người bên kia hiển nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc: “Không thể nào, người anh đó của cậu đấy, ngay cả đám cô dì chú bác cũng có thể trò chuyện vui vẻ, thế mà còn có người làm anh ấy nghẹn không nói được sao? Là ai mà tài hoa thế hả?”
Tần Duyệt giương mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên vẫn luôn không thay đổi tư thế: Đầu gối khép lại, đôi tay nắm lại, lưng ngồi thẳng tắp, giống như một học sinh tiểu học đang nghiêm túc nghe giảng bài, thật là từ đầu đến chân đều viết ba chữ “không thú vị”.
Vì thế anh suy nghĩ rồi cúi đầu trả lời lại mấy chữ: “Là một bông hoa quái lạ.”
Sau đó anh từ ban công đi vào, cười với Tô Nhiên Nhiên: “Này, có phải cô thật sự không định nói chuyện phiếm đúng không?”
Tô Nhiên Nhiên giữ nguyên tắc không được lén tiếp xúc riêng với nghi phạm, nên chỉ nhàn nhạt liếc mắt về một bên, hoàn toàn xem anh là không khí.
Tần Duyệt không ngại tí nào, đặt mông xuống ngồi bên cạnh cô, cánh tay còn đặt lên lưng ghế phía sau của cô, nói: “Cô xem, hình như hai chúng ta đều không được người ta thích, có phải rất xứng đôi hay không.”
Tô Nhiên Nhiên vẫn không nói lời nào như cũ, cô chỉ quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm, nhìn đến làm trong lòng Tần Duyệt như nổi lông tơ, không tự giác mà lùi về sau, anh quyết định tốt nhất sau này sẽ không bao giờ trêu chọc cô gái này nữa.
Lúc này, bà Tần bắt đầu tiếp đón mọi người lên bàn cơm, mọi người sôi nổi ngồi xuống, chén qua chén lại (*), không khí cũng xem như hoà hợp.
(*) nguyên văn là “thôi bôi hoán trản”, một thành ngữ của TQ có hàm ý sâu sắc, tức tôi không chê chén rượu của bạn bẩn, chén rượu bạn đã dùng tôi cũng có thể dùng, chén rượu tôi đã dùng bạn cũng dùng được.
Lúc này, Tần Nam Tùng đột nhiên thở dài, nói: “Muốn nói thì phải nói lão Tô ông đúng là có phước, sinh ra được một đứa con gái ưu tú như vậy, tuy rằtôing có hai thằng con trai, nhưng không đứa nào làm tôi bớt lo được, đặc biệt là thằng út này……..Ai……….”
Tay cầm chén rượu của Tô Lâm Đình hơi run rẩy, trong lòng nghĩ: “Quả nhiên vẫn là không nhịn được mà muốn vào vấn đề chính rồi. Ông chuyển tròng mắt nhìn con gái, phát hiện con bé đang cực kỳ thản nhiên mà gắp đồ ăn vào chén, giống như là không nghe được mấy lời ý tại ngôn ngoại (**) này.
(**) ý tại ngôn ngoại: điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.
Tần Nam Tùng thấy nói bóng nói gió cũng vô dụng, bèn đơn giản trực tiếp nói với Tô Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên à, bác Tần nhìn cháu lớn lên, mấy ngày nay bác ăn không ngon ngủ không yên, cháu có thể lộ vài câu để giải sầu cho bác được không: Tiến độ hiện giờ của bên pháp chứng cuối cùng là đến đâu rồi, rốt cuộc thằng nhóc này có giết người hay không?”
Lúc này Tô Nhiên Nhiên mới ngẩng đầu, nói: “Trước khi kết án thì tất cả mọi chi tiết đều phải được bảo mật, không thể tiết lộ ra ngoài được.”
Tần Nam Tùng vốn dĩ cũng chỉ muốn thăm dò thôi, không ngờ cô lại trả lời cứng rắn như vậy, không lưu tí đường sống nào cả, lập tức làm ông cảm thấy như không có đường lui.
Trong lòng ông ấy bị đè nén, lại không tiện nổi giận với Tô Nhiên Nhiên, lại liếc mắt nhìn thấy Tần Duyệt giống như không có gì, đáy lòng càng thêm bực tức: Nếu không phải bởi vì đứa con trai này thì hà cớ gì ông phải xuống giọng nài nỉ người ta chứ. Vì thế ông buông đôi đũa xuống thật mạnh, thở dài, “Đều là do Tần Nam Tùng tôi vô dụng, nuôi ra một đứa mất hết phẩm chất thế này. Nếu thật sự là một tên tội phạm giết người thì thanh danh của Tần gia đã mất hết trong tay tôi mà thôi.”
Không khí trên bàn đột nhiên trở nên cứng nhắc, Tần phu nhân nhịn không được cũng lau nước mắt, bà ấy làm phu nhân nhà giàu vài thập niên rồi, gần như mọi chuyện đều hài lòng, chỉ có một tâm bệnh duy nhất chính là đứa con út không nên thân này mà thôi. Vừa rồi Tần Nam Tùng nói những lời này chẳng phải là nói thẳng mặt người làm mẹ như bà sao, trách bà không dạy dỗ được thằng con trai cho tốt.
Bà càng nghĩ càng giận, trừng mắt nhìn Tần Duyệt, lạnh giọng quát: “Con nói một câu xem! Rốt cuộc con có giết người không? Con phải khiến bố mẹ tức chết con mới vừa lòng phải không?” Tần Mộ vội vàng vỗ lưng bà trấn an, thuận tiện liếc xéo Tần Duyệt một cái, ý bảo anh lên tiếng trấn an bà vài câu đi.
Tần Duyệt lại không để bụng cười, tập trung lột con tôm trong tay của anh, giống như người mà bọn họ bực bội và lên án không phải là anh.
Cuối cùng, Tô Nhiên Nhiên buông đôi đũa, nói với Tần Nam Tùng: “Bác Tần à, cháu muốn sửa lại một chút, trên pháp luật đã ghi rõ về người bị tình nghi, trước khi Toà án chính thức tuyên án thì Tần Duyệt chỉ có thể xem như nghi phạm, chứ không nên gọi là tội phạm giết người.”
Lời này vừa nói ra, gần như đều đánh vào thể diện của mọi người, Tô Lâm Đình cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, lén kéo ống tay áo của Tô Nhiên Nhiên, ý bảo cô đừng có trộn lẫn chuyện này nữa.
Vẻ mặt Tần Nam Tùng không tốt, ông liếc nhìn Tần Duyệt, nhất thời ngạc nhiên đến độ quên cả tức giận, ánh mắt liếc về phía Tần Duyệt, lại nhất thời kinh ngạc đến quên mất cả tức giận.
Thế mà ông thấy Tần Duyệt đang cười, không phải là nụ cười ngả ngớn bất cần đời mà nó lúc nào treo trên mặt, mà là một nụ cười chân chính xuất phát từ đáy lòng, đôi mắt gợn sóng, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ, tuy chỉ là một cái chạm nhàn nhạt nhưng lại khiến ông hoảng hốt: Đã bao lâu rồi ông chưa thấy Tần Duyệt cười như thế này.
Sau đó, trong lòng ông cảm thấy chua chát, bất luận là cô gái kia vì lý do gì mà nói câu đó thì đây chính là người đầu tiên bảo vệ Tần Duyệt trước mặt mọi người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...