Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó
Chương 104: Chương 104
Một đôi là kẻ thù truyền kiếp, một đôi kém chút thành người trong nhà với nhau, một đôi là bạn bè, ở giữa ba người này đến tột cùng có tình tiết ra sao, không ai nói rõ được.
Con gái nhỏ của Tê gia vốn nên xuất hiện ở trên yến hội lại bị tai nạn xe cộ, ngay trên mặt Tê Vọng cũng có hai vết sẹo nhợt nhạt còn chưa mất hẳn, tại sao anh lại xuất hiện ở trên yến hội? Ai cũng đều không biết được.
Hoắc Ngu xuất hiện đánh gãy lời nói sắp thốt ra của Tê Vọng.
Anh quay đầu lại, giống thường ngày đạm mạc gật đầu: "Cậu đến rồi."
"Tớ không tìm thấy cậu, không nghĩ tới cậu ở đây." Trong lời nói của Hoắc Ngu giống như có ẩn ý.
Tê Vọng nhàn nhạt nói: "Có lẽ là do có quá nhiều người."
Từng câu từng chữ của hai người, luôn có chút ý tứ va chạm gây gổ.
Tê Diệu nhìn hai người bọn họ, cảm giác say chiếm lấy thần kinh của cô, cứ cho là trên hai gò má không hiện, động tác của cô lại thêm mấy phần lười biếng, men say chọc người.
Cô có chút không kiên nhẫn nhướng mày: "Lời khách sáo của hai người các người, có thể giữ lại tự mình nói với nhau không được sao?"
Thật sự là lời nói khiến người ta kinh ngạc đến c.h.ế.t không thôi.
Khách khứa chung quanh giữ bộ dáng thân thiện nói chuyện phiếm với nhau, kì thực một đám đều thất thần vểnh tai lên, nghe đối thoại của ba người bọn họ.
Nghe được giọng điệu không khách khí như thế của Tê Diệu, ở trong lòng bọn họ hít sâu một hơi, nghĩ thầm sớm muộn gì Sở gia cũng có một ngày thất bại ở trên người cô.
Vừa mới biểu hiện kinh diễm cũng không nhất định đại biểu hai người liền có thể bị cô lấy ra nói đùa như thế.
Quả nhiên, vừa dứt lời, ánh mắt của hai người dồn dập chuyển hướng về chỗ Tê Diệu.
Bọn họ đều đang đợi Tê Diệu rảnh rỗi sinh nông nổi đi gây sự tự rước lấy nhục như thế nào, không ngờ, Tê Vọng nhìn qua cô nói ra: "Một ngụm cũng không cho đụng."
Mặt Tê Diệu bỗng nhiên suy sụp xuống.
Rõ ràng cô đều đã về tới thân thể của chính mình, vì cái gì vẫn còn bị quản thúc? Cô theo bản năng uể oải đáp ứng, lại thấy Hoắc Ngu ở đối diện khẽ cười một tiếng: "Tê Vọng nói đúng, uống nhiều rượu, sẽ làm hại thân."
Các khách khứa ở chung quanh: "?"
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào thế! Đến tột cùng bọn họ đã bỏ qua cái gì, thế nhưng sự tình lại phát triển đến trường hợp hài hòa như thế? Đến cùng là một bước nào không đúng?
Tê Diệu bất đắc dĩ gật đầu.
Một người là Tê Vọng, một người là Hoắc Ngu, cô lười so đo cùng bọn họ, miễn cho lỡ miệng hại thân, còn tốn công mà không có kết quả.
Cứ như vậy, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ba người hữu hảo mà hài hòa đạt thành nhận thức chung.
Tê Diệu tức giận đến liên tiếp ăn xong mấy khối bánh gato nhỏ, vị bơ ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, làm cho cả người cô cũng bình tĩnh lại.
Vốn dĩ không có say, có lẽ là bởi vì cảm xúc vừa rồi phóng ra ngoài quá mức, trong lúc nhất thời mới có thể làm cho cô quên hình tượng của chính mình.
Tê Diệu đương nhiên không biết, cô phá hủy sân khấu mà Sở Giảo Giảo tỉ mỉ chuẩn bị xong, cũng xáo trộn kế hoạch của hai cha con kia.
Về đến nhà, ánh mắt cha Sở nhìn chằm chằm Tê Diệu vừa yêu vừa hận.
Yêu chính là, ông ta phát hiện con gái thứ hai của mình giống như ở trong lúc lặng yên không một tiếng động đem ánh mắt của hai người đàn ông kia gắt gao nắm ở lòng bàn tay, hận chính là, con gái thứ hai chưa bao giờ nguyện ý nghe lời ông ta.
Nhất là vài ngày trước, ông ta còn nghĩ đem con gái thứ hai đưa đến trên giường của người khác.
Hiện tại ông ta hối hận không thôi, đem sự tình của Sở Giảo Giảo gác lại ở sau đầu, khiến cho Sở Giảo Giảo tức giận đến kém chút thất thố, ngay cả chào hỏi đều không nói, vô cùng không có có lễ phép xoay người sải bước rời đi, giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang cốp cốp cốp.
Hiện tại cha Sở chỉ muốn biết rõ ràng một sự kiện.
Rốt cuộc là Tê Vọng, hay là Hoắc Ngu?
Hoắc Ngu đã từng là con rể của ông ta, nếu lại cùng con gái thứ hai đáp lên quan hệ, không khỏi bị hiềm nghi tình ngay lý gian*, bị người khác nói khó nghe.
Nhưng Tê Vọng lại là con trai trưởng của Tê gia, chỉ sợ ở trên phương diện làm ăn sẽ bị trưởng bối ngăn cản nhiều hơn, sẽ không mang lại quá nhiều trợ lực cho ông ta.
(*Sự thật là không làm gì sai trái, tội lỗi, nhưng khách quan lại có những điều có thể làm căn cứ cho người ta nghi ngờ, rất khó thanh minh)
Đem cả hai cùng so sánh, cha Sở chậm chạp do dự.
Tê Diệu sao có thể nghĩ đến, ngay cả của hồi môn cha Sở cũng đã nghĩ tới rõ ràng.
Cô đang nằm ngủ say ở trên giường..